Giang Yến nhìn thấy mình cầm côn gỗ đi ở trên đường cái, mặt trời chưa xuống núi, cả người cậu bẩn thỉu, trên mặt còn dính bùn. Cậu mới vừa rời tàu thì cùng hai tên nhóc du côn đánh nhau một trận. Hai tên kia ở trên thuyền theo dõi cậu, vừa tới bến tàu thì chặn Giang Yến lại. Hai quyền khó địch bốn tay, Giang Yến không đánh lại, cặp sách cũng bị cướp, cậu bị đẩy xuống vũng nước ven đường cả người đều dơ bẩn.
“Thật là một đám người xấu.” Thiếu niên liếc mắt nhìn đôi giày chơi bóng màu trắng mình thích nhất bị làm bẩn, cậu quả thực tức giận không nhịn được xông lên đánh tiếp với bọn hắn một trận, nhưng vẫn như trước không đánh lại, cũng may cậu được lấy tờ giấy ghi địa chỉ nhét bên ngoài cặp, trong tờ giấy viết một địa chỉ, là Hứa Nhất tự tay viết.
Em của cậu bị bệnh lúc nào cũng đòi gặp mẹ, làm cho người nhìn rất đau lòng. Mẹ Giang Yến qua đời lúc cậu còn rất nhỏ, cậu không muốn em trai nuôi của mình cũng buồn như mình, vì vậy ở phòng bệnh vụng trộm hỏi địa chỉ nhà mẹ của nó.
Cậu nói với Hứa Nhất: “Em đừng khổ sở, anh đây sẽ mang mẹ về cho em.”
Vì thế cậu gạt Giang Sơn, chỉ thu thập một chút đồ đạc rồi lên được, không nghĩ mới vừa rời tàu liền bị người chận, tiền và đồ đạc bị cướp hết sạch.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng ngây thơ lạc quan can đảm, mười lăm tuổi Giang Yến bị đánh sưng mặt sưng mũi nhìn địa chỉ trên tờ giấy cười ngây ngô, cậu cảm thấy bị đánh cũng không sao, ít nhất em trai có thể nhìn thấy được mẹ.
Cảnh sắc chung quanh biến thành một đồng ruộng bao la. Càng đi càng xa, cậu mới biết mình bị lạc đường. Giang Yến một ngày không ăn cơm, cũng không nhìn rõ phương hướng, ngồi xổm ở ven đường ngậm một cọng cỏ, tẻ nhạt ở lối đi bộ viết viết vẽ vời, chờ người đi qua.
Một phút sau đó, trước người cậu rơi xuống một cái bóng, mặt sau đứng một người. Cậu hứng thú bừng bừng quay đầu nhìn, người phía sau tự nhiên đá cậu một cước: “Cậu ngồi xổm ở đây làm gì? Trời nắng như vậy, choáng váng thì sao?”
Ngày hôm đó Giang Yến toàn bị khinh bỉ, lạc đường không nói, bị tụi nhóc du côn bắt nạt không tính, ngay cả người xa lạ còn đá cậu một cước. Cậu nghĩ người ở trấn này sao lại hung dữ như vậy.
Cậu nhặt côn gỗ dưới đất lên, hung thần ác sát quay đầu lại: “Các người thật khinh người quá đáng, đường này cũng không phải nhà các người mở, tôi muốn ngồi xổm ở đây thì ngồi xổm, không mượn ai xen vào.”
Tần Việt nhìn thấy một cậu con trai trên mặt đều là bùn, cả người bẩn thỉu còn muốn cậy mạnh liền đùa cậu: “Vậy cậu cứ ngồi đi, tôi về nhà.”
Cậu con trai kia một bộ muốn nói lại thôi, thấy anh đi về phía trước, do dự mấy giây cậu cũng chạy theo, anh dừng lại, cậu trai cũng dừng lại, đi được hai bước Tần Việt quay đầu lại: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đi theo anh, chừa chút mặt mũi có được hay không.” Giang Yến trêu ghẹo anh: “Người rất cao, da mặt thật dày.”
“Ồ?” Tần Việt quay đầu lại: “Không đi theo tôi, vậy tôi nghỉ một lát, cậu đi trước.”
Giang Yến giả vờ trấn định, cẩn thận đi từ từ về phía trước. Thiếu niên cao lớn cúi đầu xuống dương dương tự đắc đứng ở ven đường, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Giang Yến đi 200 mét thì bất động rồi cúi đầu phiền phiền nhiễu nhiễu đi trở về, côn gỗ kéo xuống đất thành một đường dài.
Cậu đi tới bên cạnh Tần Việt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tần Việt, cúi đầu buồn buồn nói: “Tôi lạc đường, anh có thể đưa tôi đến nơi này được không?” Giang Yến đem tờ giấy nhiều nếp nhăn nhét mạnh vào tay Tần Việt. Tần Việt không lên tiếng, Giang Yến ngẩng đầu lên vội vàng nói: “Tôi đã nói với anh nhà tôi có tiền, nếu anh đưa tôi tới chỗ này, chờ tôi trở về sẽ xin ba cho anh thật nhiều tiền.”
“Ồ.” Tần Việt nheo mắt nhìn Giang Yến: “Nhưng tôi không muốn tiền, cậu suy nghĩ làm sao lấy lòng tôi, tôi vui vẻ sẽ đưa cậu đi tìm.”
Cậu sửng sốt hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Anh muốn tôi làm sao lấy lòng anh?”
“Còn nhỏ thì nên lễ phép.” Tần Việt kéo dài ngữ điệu: “Không bằng, cậu gọi tôi một tiếng anh nghe thử trước đã.”
Giang Yến ngốc một hồi, lập tức vui vẻ: “Tôi còn tưởng rằng sẽ khó khăn, đây cũng quá đơn giản đi. Anh ơi, anh đưa em về nhà đi.”
Tính cách của cậu vốn hoạt bát, ở nhà muốn cái gì được cái đó, không biết sợ ai, cho nên cậu đi theo sau Tần Việt nói chuyện như xe chạy không ngừng, phải một câu anh ơi, trái một câu anh ơi, làm cho Tần Việt phiền quá chừng.
“Anh ơi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“16.”
“Anh ơi, anh tên gì?”
“Tần Việt.”
“Hả, còn gọi là Nguyệt, tâm nhãn nhỏ như vậy, gọi là Tinh còn tạm được.”
“……”
“Anh, nhà anh ở trên trấn sao?”
“……”
“Anh ơi, anh đi học trường nào.”
“……”
“Anh ơi, anh muốn biết tên em là gì không?”
“Muốn biết cũng không nói cho cậu.”
“……”
“Anh ơi, sao anh không nói lời nào?”
“……”
Giang Yến trương gương mặt bẩn thỉu lại còn muốn hỏi nữa, Tần Việt ôm cổ cậu, xoay người cậu lại.
“Đến nhà cậu cần tìm rồi, nhanh đi về đi.”
“Ồ.” Giang Yến đáp một tiếng, hướng về phía Tần Việt đã đi thật xa: “Ai, anh này, anh chưa nói cho em biết nhà anh ở chỗ nào?”
Tần Việt không có quay đầu, chỉ đưa lưng về phía cậu khoát tay áo một cái, quay người đi mất.
Cậu nhìn cái bóng Tần Việt làm cái mặt quỷ, vài giây sau đi vào sân tràn đầy hoa tường vi. Giang Yến lấy tay lung tung chà xát hai cái vào mặt, gõ cửa nhà.
Mở cửa là một phụ nữ tuổi trẻ, mặc trên người áo màu xanh lam quần dài, tóc dài rối tung ở trên vai, rất dáng dấp ôn nhu.
Bà hỏi: “Con tìm ai?”
Giang Yến rất ít khi tiếp xúc với người phụ nữ ở tuổi tác này, mặt có chút hồng, cậu suy đi nghĩ lại gập ghềnh trắc trở mà nói: “Dì là mẹ của Hứa Nhất phải không, em trai bị bệnh, dì có thể đi theo con thăm em ấy một chút không?”
Trương Lan Chi thần sắc có chút bối rối: “A Nhất, bệnh nghiêm trọng không?”
Giang Yến chân trái khoát lên trên chân phải, không biết trả lời như thế nào. Mẹ Giang Yến bị ung thư máu qua đời, ông ngoại cũng vậy, Giang Sơn rất sợ Giang Yến theo bước hai người họ, bỏ ra rất nhiều tiền tìm được một đứa bé có nhóm máu phù hợp với cậu, vốn định lưu ý đợi đứa bé này trưởng thành. Không nghĩ tới Hứa Nhất lại bị Hứa Thanh Sơn đưa đến văn phòng của ba Giang Yến, nói không muốn nuôi con, sau đó hỏi Giang Sơn một khoản tiền cứ như vậy rồi đi.
Hứa Thanh Sơn không cho Trương Lan Chi đi gặp Hứa Nhất.
“Dì đừng lo lắng, không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là cùng mấy đứa nhỏ đánh nhau, bọn họ bắt nạt Hứa Nhất.” Giang Yến vỗ vỗ ngực của mình: “Lúc đó con bắt gặp,mang theo bạn bè đuổi tụi nó chạy, Hứa Nhất không chịu thiệt.”
“Không nghiêm trọng là tốt rồi, không nghiêm trọng là tốt rồi.” Trương Lan Chi xin lỗi cười cười: “Dì, dì không thể tới.”
Tay của phụ nữ nắm lấy tay Giang Yến: “Con thay dì chăm sóc nó thật tốt.”
Giang Yến nóng nảy, cậu không hiểu tại sao Trương Lan Chi không muốn đi: “Dì đi một chuyến đi, con có thể gạt ba ba con không cho ba biết, chúng ta đi nhìn một chút thôi, nhìn một chút là tốt rồi. Hứa Nhất ngủ cũng luôn gọi mẹ.”
Trong phòng truyền đến tiếng bình thủy tinh ngã đổ, có giọng đàn ông hùng hùng hổ hổ gọi tên Trương Lan Chi.
Người phụ nữ kia hoảng loạn chà xát mặt, nói với người bên trong: “Vào liền.”
“Con đi nhanh đi.” Trương Lan Chi nỗ lực đóng cửa lại, Giang Yến bướng bỉnh không cho đóng: “Dì, đi một lần thôi, con hứa với Hứa Nhất sẽ đưa dì đến gặp em ấy.”
Trương Lan Chi nhìn Giang Yến một hồi, không lên tiếng, lấy khăn lau bùn đất trên mặt cậu, tay đặt ở chốt cửa: “Ba Hứa Nhất tuần sau sẽ đi xa nhà, chờ ông ta đi, dì sẽ cùng đi với con.”
Trong nhà vang lên âm thanh lách cách, Hứa Thanh Sơn nổi giận gọi Trương Lan Chi, người phụ nữ kia đẩy cậu một cái, hoảng loạn đóng cửa lại.
Một mình cậu bị bỏ ngoài cửa, trên người không có tiền, đứng ở trong sân tràn đầy hoa tường vi. Cô độc.