Cậu co một chân nhảy nhảy nhót nhót ra cửa, ở hành lang bắt được một người y tá, hỏi thăm Tần Việt ở phòng bệnh nào.
Y tá lập tức chỉ đường rồi nói số phòng cho cậu, Hứa Nhất lại như con thỏ nhỏ nhảy đi.
Trán của Tần Việt bị va chạm không nhẹ, trên đầu quấn băng gạc, nghiêng người ngủ rất ngon.
Hứa Nhất ngồi xuống bên giường bệnh Tần Việt, an tĩnh một hồi, tay vuốt nhẹ băng gạc trên đầu Tần Việt, cảm thấy thương tổn không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng.
Sờ xong băng gạc, cậu lại an tĩnh một hồi, ngồi thẳng, chờ Tần Việt tỉnh lại. Ngoài phòng bệnh ánh nắng chói chang, nửa khuôn mặt của Tần Việt lại chìm trong bóng tối. Hứa Nhất thấy lông mi Tần Việt thật dài, lấy tay chạm vào lông mi của anh.
Tần Việt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hứa Nhất thở dài một hơi, cởi giày, xốc chăn Tần Việt lên, trong trong lồng ngực của anh tìm một chỗ thoải mái, lấy điện thoại di động ra nhắn tin với A Văn.
A Văn nói Hứa Nhất làm hỏng cửa phòng khách sạn, hắn đang bồi thường tiền. Còn hỏi cậu, đợi chút nữa hắn đến bệnh viện, muốn hắn mang cái gì cho cậu và Tần tổng không?
Hứa Nhất trong lồng ngực Tần Việt trở mình, hai tay tự nhiên dựa vào ngực Tần Việt đánh chữ, cậu trả lời A Văn: “Lái một chiếc xe lại đây.”
Suy nghĩ một chút liền bổ sung: “Muốn một loại xe tốt nhất, khiến người nhìn mà ước ao không được, muốn mua cũng không được.”
A Văn trả lời bằng hai dấu hỏi.
Hứa Nhất gửi lại một icon là một con mèo nghiên mặt ngạo kiều.
“Đừng hỏi, hỏi cũng không nói cho anh biết.”
A Văn…
Hứa Nhất nhìn tin nhắn, lại nói với A Văn: “Anh Văn ơi là anh Văn, anh giúp em mang hai bộ quần áo lại đây, còn có trên tủ đầu giường trong phòng em có một sổ ghi chép anh đừng quên mang theo.”
A Văn liền gửi một icon cấm khẩu lại.
“Tôi không nên hỏi sao.”
Hứa Nhất nhìn tin nhắn cười không ngừng, nói cảm ơn A Văn. Sau đó tắt màn hình, trở mình ngây ngốc nhìn trần nhà. Thân nhiệt Tần Việt xuyên thấu qua y phục bệnh nhân truyền sang người Hứa Nhất. Cơn buồn ngủ kéo tới, điện thoại di động từ trên tay rớt xuống đập vào mặt Hứa Nhất, cậu chỉ nhíu nhíu mày rồi tiếp tục ngủ.
Mãi đến khi A Văn đem tất cả đồ Hứa Nhất muốn đến phòng bệnh, Tần Việt vẫn không có tỉnh.
Hứa Nhất có chút nhụt chí, ngáp một cái từ trên giường Tần Việt bò xuống, nói nhỏ với A Văn: “Trước tiên đừng ầm ĩ anh ta, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, A Văn đem chìa khóa xe thể thao ném cho Hứa Nhất, trừng mắt nhìn: “Xe, thể thao, hàng hiếm.”
Hứa Nhất liếc mắt nhìn chìa khóa xe, “Oa” một tiếng rất là lớn. A Văn lấy cho cậu chiếc xe Porsche 911.
Bão vừa qua, bầu trời xanh trong, cây cỏ tản ra sức sống tràn trề. Hứa Nhất không thể chờ đợi được nữa cùng A Văn lái xe ra ngoài đi một vòng. Hai mươi phút sau Hứa Nhất hứng thú bừng bừng như một đứa trẻ lái xe về bệnh viện, sau đó mở cửa xe ra, đi về phía thang máy bệnh viện.
Cậu không để tâm ánh mắt của mọi người, mặc y phục sọc trắng xanh của bệnh nhân, trong đám người qua lại vui vẻ thảo luận tính năng xe với A Văn, cùng với cảm thụ khi điều khiển xe, rất giống một người chơi xe chuyên nghiệp.
Ra thang máy, Hứa Nhất trôi chảy nói: “Kỳ thực tôi nhớ tôi cũng có một chiếc Porsche 911.”
A Văn nghi hoặc nhìn cậu.
Hứa Nhất cũng sửng sốt, lập tức gõ đầu mình một cái, ánh mắt cong cong: “Xem trí nhớ của tôi này, sinh hoạt còn phải phí sức lực, làm sao có khả năng mua một chiếc Porsche?”
A Văn đưa Hứa Nhất đến cửa phòng bệnh của Tần Việt, quay người rời đi. Nhớ lại Hứa Nhất nói chuyện về tính năng xe, từ ngữ dùng rất chuyên nghiệp, không có một chút giả tạo, nói về công xuất các loại, cảm giác khi chạy thế nào, giống như từ lúc sinh ra đã mang theo cảm giác ưu việt không thể bắt chước được, lời nói cử chỉ hào phóng dí dỏm cũng không thể giả vờ được. A Văn cảm thấy Hứa Nhất thật sự có chiếc Porsche cũng không chừng. Hứa Nhất thật giống trời sinh đã có dáng vẻ kia. Dáng vẻ như thế nào nhỉ? A Văn suy nghĩ rất lâu không có nghĩ ra từ thích hợp để hình dung.
Ra cửa bệnh viện, hắn đi dạo đến hoa viên, A Văn ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói sáng, rốt cục nghĩ ra một câu để hình dung: “Lòe lòe toả sáng.”