Ninh Sơ không nghĩ nữa, đáp lại nàng: “Ừm?”
Nhiễm Duyệt ngượng ngùng cười bảo: “Việc trước dó, kính xin sư huynh nghe ta giải thích.” Nàng chỉ sợ Ninh Sơ chặn lời bèn nhanh nhảu nói luôn: “Giờ linh ky giữa ta với Thần Tiêu đã bị ngăn cản, không thể nào cảm ứng lẫn nhau cho nên ta nghĩ không nên cách nhau quá xa … vì vậy chưa định phân phòng. Yên tâm, sẽ không chà đạp huynh ấy đâu, huynh ấy ngủ giường, ta ngủ đất.”
Ninh Sơ nhìn gương mặt thành khẩn, ngây thơ của nàng, trong đầu đảo qua đảo lại suy nghĩ. Một lúc sau, anh ta mới mở miệng nói với Viêm Lung: “Viêm Lung, phiền cô mang điểm tâm tới đây.”
Viêm Lung mỉm cười, đáp: “Vâng, chủ thượng.”
Đợi Viêm Lung đi xa, Ninh Sơ mới hỏi: “Ta nghe nói muội chưa từng thu Chiến Linh trước kia vào trong Linh phữu?”
Nhiễm Duyệt biết anh ta cố ý để Viêm Lung rời đi, nghe anh ta nhắc tới Yến Hoàn, trong lòng nàng không khỏi bất ổn. “Phần lớn là vậy. Nếu bị thương hoặc đi xa thì sẽ thu vào trong.” Nàng trả lời.
Ninh Sơ gật đầu, hỏi tiếp: “Chiến linh đều đã chết rồi, muội biết chứ?”
“Ừm.” Nhiễm Duyệt lờ mờ cảm nhận thấy đề tài đang đi hơi xa, không hiểu sao Ninh Sơ lại ngoặt sang hướng này.
“Tuy không phải người ở hiện thế nhưng lại có cùng tướng mạo với chúng ta. Trong môn phái cũng đã có không ít đệ tử lầm đường lạc lối… Ta đoán là muội có thói quen để Chiến linh bên mình, chưa từng nghĩ tới việc tránh né tị hiềm. Nhưng cho dù là Chiến linh thì vẫn là nam nữ cách biệt, đừng quá gần gũi mới phải.” Ninh Sơ cân nhắc, dùng giọng điệu uyển chuyển nhất có thể.
Nhiễm Duyệt nghĩ một lát, có vẻ đã hiểu được ý tứ của anh ta, cười đáp: “Đa tạ sư huynh nhắc nhớ, sau này ta nhất định sẽ chú ý!”
“Chỗ nào của muội là có ý định sẽ chú ý?” Ninh Sơ nhíu mày. Anh ta hơi dừng lại, lúc tiếp tục cất lời, giọng nói đã nhỏ hẳn đi, nghe thật xa xôi, “Thực ra thì bất kể nam nữ, cho dù là loại tình cảm gì cũng đều là gánh nặng…”
Lần này, Nhiễm Duyệt không rõ thật: “Giữa chủ nhân và chiến linh có linh ky kết nối, có thể chăm sóc trợ giúp lẫn nhau, có tình cảm cũng là đương nhiên, sao có thể nói là gánh nặng?”
“Quả nhiên Hồng Nghị không dạy muội cẩn thận rồi.” Ninh Sơ bất đắc dĩ than, “Muội không phải là quá khứ của họ cũng sẽ không thành được tương lai của họ. Dù có linh ky, cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.”
Những thứ này, Hồng Nghị đã dạy.
Đối với Chiến linh, thời gian chẳng hề trôi. – đạo lý này, ở vào lúc Nhiễm Duyệt nhìn vào bóng lưng người ấy đã hiểu rõ rồi. Không nhớ bắt đầu từ khi nào nàng không còn cần nhìn lên cậu ta nữa. Như đột nhiên vậy, tầm mắt của nàng đã có thể vượt qua bờ vai của cậu ta, ánh mắt có thể phóng ra xa khiến cho nàng cảm thấy không yên, còn bàn tay từng dắt nàng đi về phía trước cũng dần dần buông lơi. Nàng muốn quay đầu lại thì giọng nói mang theo nụ cười của người thiếu niên ấy sẽ vang lên, trách nàng: “Bao nhiêu người thế này mà còn bắt dắt tay đi bộ? Cô không ngại chứ ta xấu hổ lắm.”
Nhớ lại cho đau lòng, như dây gai vặn xoắn. Nhiễm Duyệt nắm tay thành đấm, cất lời: “Ta thân là đệ tử tiên tông, nếu như chăm chỉ tu luyện tất có thể trường sinh. Bí quyết thiết trướng mà ta đi sâu nghiên cứu tuy chỉ là đạo pháp nông cạn nhưng áp dụng đúng cách thì không ngại không đỡ được đòn tấn công. Chỉ cần không chết thì không thể là khách qua đường được.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Nhiễm Duyệt vô cùng nghiêm nghị. Giọng nói trịnh trọng đầy kiên định, không thể nào là giận dỗi hoặc đùa giỡn, khiến cho người ta phải kính nể.
Ninh Sơ giật mình nhìn nàng, không biết nên nói gì cho phải.
Sau khi nói ra được những suy nghĩ trong lòng, Nhiễm Duyệt chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng buông lỏng đầu ngón tay ra, dịu dàng cất lên câu nói cuối cùng, nói với người bên cạnh, cũng là nói cho mình: “Hết lòng hết dạ thì mới có thể cầu tới thiên trường địa cửu.”
Cách nghĩ này quá ngây thơ mà cũng quá dũng cảm. Tiên đạo quý sinh, thiên trường địa cửu có gì mà không được? Ninh Sơ lẳng lặng suy nghĩ, chợt cảm thấy rộng mở hơn ra. Có lẽ, cho tới giờ, thế gian này chẳng có gì là không thể làm được, có chẳng là do lòng người e sợ thôi …
Sự yên lặng giữa hai người làm Nhiễm Duyệt cảm thấy lúng túng. Nhớ tới lời bày tỏ quá mức cuồng ngạo của mình, còn phủ nhận cả lời của Ninh Sơ, e là lại chọc anh ta tức giận rồi. Nhưng nàng không muốn phải thu lời đó lại, chỉ nhoẻn cười, quay đề tài về: “Ặc, tóm lại ta sẽ ghi nhớ những lời của sư huynh.”
Nhiễm Duyệt thấy Ninh Sơ không có phản ứng, đang định nghĩ xem có nên xin lỗi nữa hay không, có nên tỏ vẻ chân thành tha thiết gì không thì chợt nghe thấy giọng nói của Thần Tiêu vang lên, tràn đầy lo lắng: “Chủ thượng!”
Nhiễm Duyệt nghe thấy, vội xoay người đáp lời: “Đây.”
Khi Thần Tiêu trông thấy nàng, tất cả bất an đều lắng xuống. Chàng mỉm cười, khoan thoai bước tới.
Nhiễm Duyệt tiến ra đón, cười bảo: “Còn tưởng huynh định nằm trên giường tới trưa cơ … Ơ, giày đâu? Cứ đi vậy mà tới à?”
Thần Tiêu nghe vậy mới cúi đầu nhìn xuống hai chân mình. Trên đường tới, dẫm lên cỏ dại và đá sỏi, giờ mới cảm thấy đau râm ran. Lúc dậy không thấy Nhiễm Duyệt đâu, chàng chỉ mải mốt chạy đi tìm, làm sao còn để ý tới những việc quá nhỏ của người phàm.
Nhiễm Duyệt thấy chàng cúi đầu thì không khỏi lo lắng. Nàng ngồi xổm xuống, vừa mới đưa tay ra chạm tới mắt cá chân Thần Tiêu đã bị Ninh Sơ kéo cổ áo lên.
“Lời vừa nói có còn để trong lòng không?” Ninh Sơ kiềm chế cơn tức giận, chất vấn.
Nhiễm Duyệt chột dạ: “Cái này, ta chỉ định …”
Ninh Sơ có lòng nào nghe lời nàng nói, đúng lúc Viêm Lung xách hộp thức ăn tới, anh ta liền buông tay, bảo: “Muội ăn trước đi.”
Nhiễm Duyệt không muốn lắm nhưng lại không dám chối từ, đành rũ mắt ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Viêm Lung không hiểu gì, cô nàng cứ kéo tay Nhiễm Duyệt cười tủm tỉm bước vào trong viện.
Thần Tiêu thấy thế, đang định đuổi theo thì bị Ninh Sơ gọi lại.
“Không cần dính nhau như hình với bóng vậy.” Ninh Sơ thở dài một tiếng, cất lời, “Dù thế nào con bé cũng sẽ không bỏ lại cậu.”
Thần Tiêu khựng lại, sau một thoáng do dự, chàng gật đầu.
“Nhưng hôm nay cậu đã như vậy, có rất nhiều chuyện mà con bé không dễ gì lo được. Bắt đầu từ sinh hoạt hằng ngày, hãy để ta lo cho, hiểu không?” Ninh Sơ nói.
Thần Tiêu vẫn gật đầu như cũ, đáp lại: “Hiểu.”
“Được.” Ninh Sơ dứt lời, chợt nghĩ tới cái gì, bèn lẩm bẩm tự hỏi, “Đã là thân máu thịt rồi thì chắc cũng phải ăn chứ?”
…..
Sau mấy ngày, tất cả đều bình ổn.
Nhiễm Duyệt vẫn thấy bất an.
Liệt Viêm đàn chủ tới Hỏa Thần giáo đến nay vẫn chưa về, thực sự khiến cho người ta phải lo lắng. Tuy xem tình hình trước mắt, Thần Tang Kim Nhụy không tạo thành tổn hại gì nhưng cứ để Linh Ky bị ngăn cách thế này không phải là kế lâu dài.
Mấy ngày này, Nhiễm Duyệt thường đi dò hòi tin tức của Liệt Viêm đàn chủ, nhận được câu trả lời vẫn giống nhau như đúc, nàng thở dài quay về tìm Thần Tiêu.
Nhắc tới cũng lạ, hôm đó sau khi nói chuyện với Ninh Sơ, anh ta không còn khăng khăng vụ phân phòng, chỉ dặn dò một câu “Muội ngủ ở ngoại thất”. Nhiễm Duyệt nào dám cò kè mặc cả nên cứ vậy đồng ý luôn. Nói mới nhớ, ở ngoại thất có tháp, ngủ cũng thoải mái hơn nhiều sơ với nằm đất.
Nàng bước vào cửa thì thấy Ninh Sơ và Viêm Lung đều đang ở đây. Ninh Sơ ngồi trên tháp xem sách, thấy Nhiễm Duyệt vào, anh ta ngước mắt lên gật đầu một cái coi như đã chào hỏi. Bên cạnh anh ta, Viêm Lung đang dạy Thần Tiêu dùng đũa.
Mặc dù Chiến linh không có ký ức lúc sinh thời nhưng hầu hết đều nhớ được các thói quen thông thường, duy có Thần Tiêu là dường như không nhớ gì hết. Thứ cần dạy là quá nhiều, có người giúp một tay, dĩ nhiên nhiễm Duyệt rất biết ơn. Nhưng phương pháp dạy dỗ của Viêm Lung thì có hơi …
Ngay lúc này, cả người Viêm Lung đều đang ngả vào lưng Thần Tiêu, đầu tựa vào vai chàng, tay bọc bên ngoài dạy chàng cầm đũa. Thần Tiêu mím môi cười, mặc cho ngón tay của cô nàng quấn chặt lấy mình. Đôi đũa trúc dài mảnh trong tay hai người hoàn toàn không nghe theo lệnh, cứ thỉnh thoảng lại rơi xuống. Mỗi lần như vậy, Viêm Lung lại bật cười, sai chàng đi nhặt.
Nhiễm Duyệt nhìn Ninh Sơ đầy rối rắm, oán thầm trong lòng: Sao bảo là nam nữ cách biệt?
Ninh Sơ đương nhiên không thể nghe thấy tiếng oán trách trong im lặng của nàng, anh ta chỉ lạnh nhạt đọc sách, đối với chuyện xảy ra ngay bên cạnh đều coi như không thấy.
Nhiễm Duyệt đang thấy khó xử, chợt nghe Viêm Lung cười bảo: “Ai da, rốt cuộc cũng về rồi.” Cô nàng buông lỏng đôi tay đang quấn lấy Thần Tiêu, rồi chống lên vai chàng mà đứng dậy, nụ cười khiến cho giọng nói hơi ngắt quãng, “Mệt cho anh chàng là Thần Tôn, dạy cũng như không, làm ta mệt mỏi lắm nha.”
Kiểu dạy thế này mà học được mới là lạ đó …
Nhiễm Duyệt âm thầm than vãn, nàng bất đắc dĩ đi lên, nhặt chiếc đũa rơi trên nền đất lên, đưa cho Thần Tiêu.
Thần Tiêu nhận lấy, mỉm cười cất tiếng: “Đa tạ chủ thượng.”
“Không cần tạ ơn.” Nhiễm Duyệt cười đáp lại, rồi liếc nhìn Viêm Lung.
Hai tay Viêm Lung đang vòng quanh cổ Thần Tiêu, chẳng ngại ngần gì mà đặt cằm trên đầu chàng, hoàn toàn không có ý định rời đi. Đối diện với ánh mắt của Nhiễm Duyệt, cô nàng nghiêng đầu cười bảo: “Cô dạy chàng ta đi.”
Nhiễm Duyệt còn chưa biết có nên đồng ý hay không, Thần Tiêu đã cầm đũa đưa tới trước mặt nàng, dịu dàng cất lời: “Làm phiền chủ thượng.”
Từ chối chàng ta thì thật quá nhẫn tâm. Nhiễm Duyệt cầm đũa lên, đang định đáp ứng chợt nghe thấy Ninh Sơ bảo: “Không dạy cũng không sao, bình thường cứ dùng thìa là được. Việc ăn uống này cũng chỉ là tạm thời, về tương lai sẽ không cần.”
Lời này nghe thấy không lọt tai chút nào.
Dạy bao lâu như vậy, giờ lại nói không cần?
Nhiễm Duyệt ngẫm nghĩ đôi chút rồi cất bước vòng qua bên cạnh Thần Tiêu, học theo dáng vẻ của Viêm Lung mà nắm lấy tay chàng ta.
Ninh Sơ trông thấy bèn đặt cuốn sách trong tay xuống, dặn dò: “Muốn dạy thì dạy cho tốt, Viêm Lung ấy chỉ là nghịch ngợm linh tinh.”
Thì ra anh ta cũng biết đó là nghịch ngợm linh tinh!
Nhiễm Duyệt liếc anh ta một cái, tay xoay sang, áp vào lòng bàn tay Thần Tiêu, ngón tay giữ lấy ngón tay chàng ta, khá chặt. Trông thấy Ninh Sơ nhíu mày, nàng như mang theo vài phần khiêu khích, dẫn Thần Tiêu quơ quơ đũa trong tay, bảo: “Ta không có ý định dạy đâu, chỉ là giúp một chút thôi.”
Vừa nghe thấy, Viêm Lung bật cười.
Ninh Sơ trầm mặt xuống, muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng, anh ta cũng không nói gì cả, quay đi, tiếp tục đọc sách.
Nhiễm Duyệt không khỏi đắc ý nhưng nàng hiểu đạo lý Không nên được đà lấn tới. Nàng đang định buông tay ra chợt phát giác Thần Tiêu như đang giữ, quay sang cầm tay nàng. Mười ngón tay đan cài vào nhau, sinh ra hơi ấm khiến cho nàng thoáng run sợ. Quay đầu ngước nhìn lên, Thần Tiêu đang mỉm cười nhìn nàng, trên gương mặt chàng vẫn luôn là vẻ dịu dàng, dung túng quen thuộc.
Cảm giác có lỗi, hổ thẹn quen thuộc lại tràn về, Nhiễm Duyệt nửa quỳ xuống dưới, để mặc tay Thần Tiêu đó, chỉ biết luống cuống giải thích: “Là ta không tốt, không nên đùa huynh. Dùng đũa đúng không, ta dạy!”
Viêm Lung cười tới không dựng nổi thắt lưng. Ninh Sơ gấp sách lại, đỡ trán thở dài.
Nhiễm Duyệt thấy bọn họ phản ứng như vậy, thực sự không khỏi ngượng ngùng. Nàng đang định nói điều gì đó, bỗng một đệ tử trẻ tuổi chạy vào, sau khi hành lễ xong, đệ tử kia thưa: “Liệt Viêm đàn chủ đã trở lại. Cung chủ mời chư vị tới đại điện.”
Mọi người nghe xong, vội gạt đi lòng vui đùa, đứng dậy đi về phía đại điện.
Bên trong đại điện, Liệt Viêm đàn chủ đang bẩm báo với Ngọc Điệt chân nhân.
“…Thì ra vị đệ tử có Kim nhụy kia đã sớm không còn ở trong Hỏa Thần giáo nên ta liền đi một chuyến nữa tới Vĩnh Thánh Thiên tong. Lúc này mới tìm được người, cũng gặp được Thần Tang. Chỉ tiếc, tính mạng của vị đệ tử kia với Thần Tang đã gắn kết, không thể đi xa. May mà mời được sư đệ.” Liệt Viêm đàn chủ nói xong, nghiêng người mỉm cười.
Đứng sau ông là một chàng thanh niên. Mặc bộ áo trắng không tì vết, gương mặt tuấn tú, thanh cao. Anh ta mỉm cười bước lên, ôm quyền vái chào, thưa: “Đệ tử Vân Hòa, bái kiến chân nhân.”
Ngọc Điệt chân nhân cười gật đầu: “Miễn lễ. Quý chưởng môn vẫn khỏe chứ?”
Vân Hòa cũng cười đáp: “Tạ ơn chân nhân, Chưởng môn vẫn mạnh khỏe.”
Nghe thấy mọi người đang nói chuyện, Nhiễm Duyệt đứng đó không thể nào lên tiếng được, chỉ dám lẳng lặng đứng bên chờ.
Nhiễm Duyệt không biết Vân Hòa nhưng đã từng nghe nói với Vĩnh Thánh Thiên tông. Vĩnh Thánh Thiên tông này là môn phái tiên tông tiếng tăm lẫy lừng, lập phái trước cả Linh Túc cung. Vị chưởng môn của họ là người kế nghiệp Thượng Dương chân quân, cũng có quan hệ sâu xa với Linh Túc cung. Nghe đồn trong đông đảo đệ tử của Thượng Dương chân quân cũng có sắp xếp thứ tự, “Kiền” là danh cao nhất, sau đó tới “Vân”. Nghe tên của chàng thanh niên này, cả cách xưng hô của Liệt Viên đàn chủ với anh ta, không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta là đệ tử mang danh “Vân”, vậy ắt hẳn là bản lĩnh rất cao cường.
Lúc này Ngọc Điệt chân nhân mới để ý thấy Nhiễm Duyệt, cười bảo: “Tới đúng lúc lắm, mau lên đây.”
Nhiễm Duyệt hành lễ thưa vâng, dẫn Thần Tiêu bước lên trước.
Vân Hòa đã sớm được Liệt Viêm đàn chủ kể qua sự tình, anh ta quan sát hai người một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Thần Tiêu.
“Từ xưa đã nghe tiếng Chiến linh của Linh Túc cung không tầm thường, nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm.” Vân Hòa đi tới trước người Thần Tiêu, vuốt cằm cười cất tiếng, “Có thể để tại hạ khám qua không?”
Thần Tiêu liếc mắt ý hỏi Nhiễm Duyệt, thấy nàng gật đầu, mới đồng ý: “Được.”
Vân Hòa cười, vươn tay ra, không chạm vào, nhắm mắt niệm quyết.
Thần Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực nóng lên, hóa ra sinh lực như dây leo lan tràn. Cảm giác ấy, không hề thống khổ, trái lại rất thoải mái. Chàng vô ý thức thả lỏng người, cơ thể run lên, hơi không vững. Nhiễm Duyệt trông thấy, lập tức cất bước đi lên, đỡ lấy chàng.
“Sao vậy?” Nhiễm Duyệt lo lắng, hỏi.
Thần Tiêu không đáp được, chỉ biết lắc lắc đầu.
Vân Hòa dừng niệm chú, mở mắt ra, cất lời: “Quả thực là Thần Tang Kim Nhụy.”
Mới rồi trông thấy dáng vẻ của Thần Tiêu, Nhiễm Duyệt vô cùng lo lắng. Nàng nhất thời bất chấp hết bối phận tôn ti, vội vàng hỏi: “Có thể lấy ra không?”
“Lấy ra?” Vân Hòa lộ vẻ khó hiểu, “Vật ấy là vật Thần ban, mang sức mạnh sinh sôi của đất trời, hồi sinh tứ chi xương thịt. Chí bảo như vậy, thế nhân cầu còn không được, vì sao phải lấy ra?”
Câu hỏi này, Nhiễm Duyệt thực sự không đáp được.
“Theo ta biết, vật này hồi sinh thân thể, có thể giúp người bình thường cường kiện hơn mấy lần.” Vân Hòa mỉm cười nói với Thần Tiêu, “Luyện hóa ra vật ấy chính là Thần Tang đang ở bổn giáo, ta được nàng truyền thụ một bộ tâm pháp. Nếu cậu học thì có thể hấp thụ gió sương, trường sinh bất tử, thế nào?”
Lần này, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ dao động. Người tu tiên đều cầu được trường sinh. Mà Chiến linh vốn mang thân đã chết, có thể được Kim Nhụy tái tạo đã là cực may.
Tất cả mọi người đều lặng im, chờ Nhiễm Duyệt quyết định.
Nhiễm Duyệt do dự, ngước mắt nhìn Thần Tiêu. Thần Tiêu cũng nhìn về phía nàng, vẻ mặt phẳng lặng mà dịu dàng. Nhiễm Duyệt biết, cho dù nàng đưa ra quyết định gì, chàng ta nhất định đều ưng thuận. Chính bởi vậy, nàng càng không thể tùy tiện cất lời.
Đúng vào lúc này, có người sải bước vào trong đại điện.
Giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng, tràn đầy vẻ cao ngạo, kiên quyết:
“Lấy ra.”
~
Tác giả:
Đinh đinh đinh, Chào mọi người!
Mình rốt cuộc đã trở lại rồi đây!!
Viết chương này thực là nhiều vướng mắc lắm đấy …
Về phần vướng mắc thế nào, mọi người xem xong chương chắc cũng phần nào hiểu được!
Mình thực sự rất khó để khống chế việc vừa tát đường vừa tát thủy tinh ah!
Khụ khụ khụ, nhưng mong tổ chức cứ yên tâm, mình nhờ sự không ngừng cố gắng nên vẫn có thể miễn cưỡng giữ vững lưỡi dao, chưa động tay …………………..
Sau đây, để biểu đạt suy nghĩ trung tâm và cũng để cảnh tỉnh chính mình, mình không thể không phổ thơ:
Còn trẻ không hiểu được sầu,
Tới già mới biết đường đáng quý.
Thà rằng bị thổ huyết bí văn,
Còn hơn phải chia rẽ uyên ương!
[Na Chích: cái quỷ gì vợi!!!]
Ah, trong chương này rất mong mọi người cùng thảo luận một định nghĩa triết học cực kỳ thâm sâu biến ảo, đó chính là “Quý sinh”. Vậy cái gì gọi là “Quý sinh”, dưới đây xin mời baidu: …. =))))
Các bạn độc giả cũ hẳn đều biết lập trường của mình ah~
Đúng vậy, mình không phản đối trường sinh bất tử! Cũng tin rằng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật và sự tiến bộ của nhân loại thì tuổi thọ của con người sẽ ngày càng tăng, rồi tới một ngày nào đó cũng có thể đạt được đúng ý nghĩa của sự “bất tử”!
ừm!
Còn sống thì mới có thể làm được mọi thứ, còn sống thì mới có thể tạo nên kỳ tích~~~
Vậy nên chúng ta cứ cố gắng giữ lòng vui vẻ, khỏe mạnh an khang, sống tới thật lâu nhé ~~~(^o^)/