• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiễm Duyệt bước ra ngoài, đứng trong gió, nhờ gió đêm xua đi những suy tư nóng bỏng trong đầu. Khi mọi thứ lắng xuống, nàng bỗng nhớ tới lời nhắc của Ninh Sơ:

Nam nữ khác biệt, chớ lầm đường lạc lối.

Không! Không! Không! Còn chưa tới mức đó. Thần Tiêu chính xác là một người đàn ông nhưng đàn ông thì sao? Chỉ là cởi y phục ra thôi, trong môn phái có bao nhiêu sư huynh sư đệ cùng lớn lên từ nhỏ, huống hồ còn tiểu Yến nữa, có là gì đâu. Ừm, vừa rồi là vì ở quá gần cho nên mới nóng đầu….

Nhiễm Duyệt đang tự thuyết phục mình, không ngờ Thần Tiêu theo ra ngoài, lo âu gọi nàng: “Chủ thượng?”

Nhiễm Duyệt giật mình, vội xếp gọn suy tưởng, quay đầu lại, đáp: “Không sao, ta chỉ…mới nhớ ra nên tới phòng bếp lấy cơm tối…”

Ngay vào lúc nàng tìm cho mình bậc thang đi xuống, Thần Tiêu lại tiến lên. Y phục của chàng còn chưa mặc lại chỉnh tề, theo nhịp bước chân, vạt át bị gió đêm vén lên, để lộ làn da ngọc ngà sáng trong. Nhiễm Duyệt ngơ ngẩn đứng đó, mấy chữ tiếp theo lùng bùng trong miệng. Nàng ý thức được mình thất thố, vội vàng dời tầm mắt đi, lúc mở miệng lại, giọng nàng nhuốm niềm xót xa như có như không: “Huynh chờ đó, ta đi lấy cơm!” Dứt lời, nàng lắc đầu ngoai ngoải, chạy đi tựa như bay.

Tới khi chạy được rất xa, nàng mới dừng bước, tự hỏi:

Tại sao có thể như vậy?

Cảm giác nóng rực trên má chẳng hề tiêu tán, tim đập thình thịch không chút quy luật, cả đầu ngón tay cũng run lên theo. Cảm giác này trước nay chưa từng có khiến nàng sợ hãi. Dưới tâm trạng này nàng làm sao suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ có bốn chữ “Nam nữ khác biệt” vòng qua vòng lại.

Nhưng bất kể nàng xoắn xuýt ra sao cũng không thể không quay lại. Sau một lúc lâu cố gắng tỉnh táo, nàng vẫn mang cơm tối về. Lúc ăn cơm thì còn bình thường nhưng tiếp theo chính là lúc “khổ sở” nhất.

Cho tới giờ, nàng đều nên ngủ trên tháp gian ngoài. Nhưng hôm nay lại thấy có gì đó không ổn. Mà không ổn, đâu chỉ có một điều. Mười ngón tay chạm vào nhau, làn da dán vào da êm ái, cái ôm ấp áp vào lòng, thậm chí có khi hoặc vô tình hoặc cố ý chung chăn gối. Nay nghĩ tới, chỗ nào cũng không ổn cả. Tới giờ mới thấy “không ổn” thì có phải đã quá muộn rồi? Giờ lại tránh đi thì còn kỳ quặc hơn?

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiễm Duyệt cắn răng, quyết định duy trì nguyên trạng. Chỉ là một đêm này nàng không thể ngủ ngon.

Tháp không rộng cho nên lấy đâu ra chỗ cho nàng trằn trọc trở mình. Nàng nằm chán rồi ngồi dậy, vươn tay đẩy cửa sổ hé mở. Ánh trăng nhàn nhạt theo vào cùng gió, rọi sáng một khoảng. Nhờ ánh trăng, nàng khoác áo đứng lên, đi tới bên bàn rót cho mình một chén nước. Khẽ khàng nhấp môi rồi do dự ngó vào gian trong.

Đêm đã khuya, dĩ nhiên chẳng thể thấy rõ thứ gì nhưng cả phòng tĩnh lặng như tờ, ắt hẳn Thần Tiêu đã ngủ say lắm rồi. Nói tới nói lui, người mãi chẳng tĩnh nổi tâm chỉ có mình nàng thôi. Nhiễm Duyệt càng nghĩ càng không nén được thở dài.

Tại sao lại sinh ra cảm giác buồn phiền?

Nhiễm Duyệt không nghĩ ra rồi vô thức thở dài. Suy tư luẩn quẩn, đều không thể giải thích và cũng chẳng thể làm gì được. Nàng lắc đầu, đặt chén nước xuống, xoay người, về lại tháp nằm.

Khi trời dần sáng, tất cả nỗi niềm khó giải của Nhiễm Duyệt cũng tới lúc sôi trào. Nàng cứ tưởng qua một đêm, ưu tư sẽ biến mất, nhưng chuyện nào như mong muốn. Những ý niệm kỳ quái chẳng những hiển hiện mà một chút suy giảm dù nhỏ thôi cũng chẳng mảy may xuất hiện.

Nam nữ khác biệt à….

Bị ý niệm này ảnh hưởng, nàng không dám vào gian trong gọi Thần Tiêu dậy, đành cố gắng vờ ngủ. Cho tới khi Thần Tiêu tự thức trước, nàng mới quờ quạng đứng lên. Và sau đó, nàng không dám chải mượt mái tóc dài bị rối tung vì ngủ của chàng, không dám chỉnh lại vạt áo bị lệch của chàng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt chàng. Chỉ như vậy nàng mới có thể duy trì dáng vẻ “bình thường”, kết thúc buổi học sớm, ăn sáng xong rồi cả hai cùng tách ra.

Thần Tiêu đĩ nhiên là tới Diễn Võ trường còn Nhiễm Duyệt hướng thẳng Tàng Thư các. Nàng chọn ra mười quyển sách, ngồi trước thư án, mở một quyển xem. Ngồi yên một lúc lâu, sách viết chữ gì không biết. Nàng thở dài, gập sách lại, ngả người nằm sấp trên án, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Ánh nắng xuyên qua đám mây lọt vào trong cửa sổ, khiến những hạt bụi li ti bay trong không khí hiện ra. Cả phòng yên tĩnh, tưởng chừng thời gian cũng bị ngưng đọng theo… cảnh tượng này tựa như đã từng xảy ra.

Nhiễm Duyệt nhớ lại ngày đó, cũng trong Tàng Thư các, nàng đặt tên cho Thần Tiêu,

Nói tới, quyển sách kia có tên gì nhỉ?

Nghĩ tới đây, nàng đứng lên, đi tới chỗ kệ sách. Cũng lạ, giữa ngàn vạn quyển sách, nàng không mất bao lâu đã tìm được.

Bão phác tử.

Nàng mở sách ra, tìm thật kỹ rồi nhanh chóng tìm được câu đó: Huy cách ngân hà, diệu cảnh thần tiêu*

(*vung cánh bay giữa bầu trời rộng lớn, sáng lấp lánh trên trời cao – xem chương 7)

Nàng vô thức giơ tay lên, vuốt ve những con chữ. Khi đầu ngón tay chạm vào hai chữ “Thần Tiêu”, lòng nàng chợt rung lên. Rung động này, êm ái biết bao, tựa cơn gió nhẹ tháng ba hóa thành mưa phùn giăng lối, phủ lên đóa hoa chớm nở nơi đầu cành, cánh hoa mềm mại rung lên bởi những hạt mưa li ti, vậy mà vẫn chưa chịu bung tỏa…

Nàng ngơ ngác nhìn hai chữ kia không tự chủ muốn thở dài một hơi. Ngờ đâu có tiếng ai gọi khẽ.

“Chủ thượng…”

Người gọi nàng như vậy chỉ có một mà thôi. Nàng kinh ngạc rồi chợt chột dạ, vội giấu quyển sách ra sau, hốt hoảng nhìn người bước tới.

Thần Tiêu thấy nàng phản ứng mạnh vậy thì không khỏi áy náy: “Ta dọa chủ thượng giật mình à?”

Khi ánh mắt chạm vào nhau, Nhiễm Duyệt lại luống cuống dời đi: “Không phải đâu… Khụ, sao huynh lại tới đây?”

Thần Tiêu đáp: “Hoành Nghị tiên sinh bảo ta không cần luyện kiếm nữa mà hãy tới đây đọc sách.”

Nhiễm Duyệt nhớ tới đệ nghị của Hoành Nghị, so với học kiếm, Thần Tiêu thích hợp với thuật pháp hơn… có lẽ kiếm kỹ của chàng đã không còn gì bắt bẻ nên mới… Không đúng, cho dù chàng thích hợp với thuật pháp hơn nhưng nào có thể để chàng tự kiếm sách đọc được? Rõ ràng là kiếm cớ đuổi chàng đi!

Nhiễm Duyệt thoáng cau mày, hỏi: “Ở Diễn Võ trường xảy ra chuyện gì sao?”

Thần Tiêu ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là có rất nhiều người tới tìm ta đối chiêu,”

Vậy là đúng rồi. Nhiễm Duyệt thở dài. Xem ra vì phải “lĩnh giáo” quá nhiều người sẽ cản trở Hoành Nghị giảng bài.

Thế nào mà lại đúng vào lúc này…. (⁎ ˃ ᆺ ˂)

Nhiễm Duyệt ngó quanh tứ phía, quả nhiên không một bóng người. Nàng đang do dự không biết có nên tìm cớ lảng đi chỗ khác, chợt nghe Thần Tiêu cất lời: “Hoành Nghị tiên sinh dặn ta tìm đọc “Linh dẫn”, chủ thượng có biết quyển sách này ở đâu không?”

“Linh dẫn?” Nhiễm Duyệt đương nhiên biết sách này. Bộ sách trình bày về khởi nguồn của Chiến linh và cách luyện thành Linh ky, còn ghi lại rất nhiều chú pháp căn bản, là sách nhập môn dành cho đệ tử Linh Túc cung. “Theo ta.” Dứt lời, nàng thuần thục vòng qua kệ sách phía đông, lấy một bộ xuống. Cầm sách trong tay, nàng cười bảo: “Linh dẫn không chỉ có một quyển đâu.”

Thần Tiêu nhận lấy sách từ tay nàng, “Đa tạ chủ thượng.”

“Không cần tạ ơn.” Nhiễm Duyệt nhìn chỗ sách vừa dày vừa nặng kia bèn giơ tay chỉ án thư cách đó không xa, nhắc “Đến ngồi đọc ở bên đó đi.”

Thần Tiêu nghe lời, theo nàng ngồi xuống án thư, rút một quyển sách ra xem.

Để Chiến linh đọc bộ sách này thật kỳ lạ, không biết Hoành Nghị tính toán điều gì. Nhiễm Duyệt đương ngẫm nghĩ chợt phát giác xung quanh yên ắng, không khỏi mất tự nhiên.

Đúng rồi, đọc sách thì phải tĩnh tâm, nàng ở đây e chỉ thêm quấy rầy. Ừm, cứ nói vậy với Thần Tiêu rồi về trước.

Nhiễm Duyệt ra quyết định, nhìn sang Thần Tiêu ở bên cạnh, tìm thời cơ mở lời. Vì những đắn đo, rối rắm trong lòng, nàng hạ tầm nhìn, rất sợ chạm phải ánh mắt chàng. Vậy nên thứ mà mắt nàng trông thấy đầu tiên chính là đôi tay đang cầm sách của chàng. Từ đầu ngón tay tới cổ tay, cứng cáp, thuôn dài và sạch sẽ. Ống tay áo xắn lên sát cùi chỏ, chỉ lộ ra phần cẳng tay nho nhỏ. Nàng để mặc đôi mắt mình lướt theo cánh tay chàng, leo lên bả vai, làn tóc dài rủ xuống đầu vai, hơi rung theo nhịp thở của chàng. Nhìn ngược lên trên mái tóc, là khuôn mặt như tượng tạc. Hàng mi chàng rủ xuống cho thấy chàng đang cực kỳ chăm chú, chuyên tâm. Nhiễm Duyệt không đành lòng quấy rầy chàng, đành kìm ý định cáo từ lại. Bất chợt, Thần Tiêu chớp mắt, bật cười. Nụ cười này khiến Nhiễm Duyệt thoạt ngơ ngẩn trong giây lát. Thần Tiêu xoay người sang, giơ quyển sách trong tay lên, chỉ vào một chỗ, cười hỏi: “Đây là thuật pháp chủ thượng từng dùng để trị thương cho ta phải không?”

Nhiễm Duyệt nhìn vào chỗ tay chàng trỏ, chỉ thấy ba chữ: Yếm Linh Triệu*.

(*cho chiến linh ăn)



Hồi tưởng về, từng mảnh ký ức nhỏ vụn hiện ra: Tia sét chói lọi thiêu đốt, nuốt cả thanh kiếm bạch kim; tiếng nổ vang rền, chôn vùi vực Uyên. Chàng nói phải ngủ nửa canh giờ, không, chỉ cần một khắc là được. Lửa cháy vượng, vùng sáng xung quanh chớp nhảy theo ánh lửa. Ba giọt nước hồ Túc Tinh rơi xuống lòng bàn tay nàng, lành lạnh, ba giọt cùng hòa vào ở trong tay vẫn luôn lạnh như băng. Giọt nước bay lên, lấp lánh bảy sắc rồi dung hợp cùng sưởi ấm.

Yếm Linh Triệu, quá hư tổn, còn phức tạp, khó học, vốn tưởng vĩnh viễn sẽ không sử dụng vì thuật này cưỡng ép chuyển hóa lực từ thế giới bên kia để trị thương cho Chiến linh.

“Không biết ta có thể học được không?!”

Giọng của Thần Tiêu rất mềm nhẹ, chàng tự lẩm bẩm như vậy. Chàng lật sách đọc kỹ càng, tay bắt chước theo các động tác trong sách. Vào khoảnh khắc chàng xòe bàn tay ra, Nhiễm Duyệt không biết lúc ấy mình nghĩ gì mà tự nhiên phủ bàn tay lên.

Thần Tiêu thoạt ngơ ngác, sau đó chàng nhoẻn cười. Chàng từ tốn lộn cổ tay lại, áp lên bàn tay Nhiễm Duyệt.

“Chủ thượng là người tu tiên,” Thần Tiêu cất lời, giọng chàng thả chậm dịu nhẹ, “tất có thể trường sinh.”

Trong giây lát ngẫm nghĩ những lời này, Nhiễm Duyệt không khỏi run sợ.

Khi sử dụng Yếm Linh Triệu, tay đặt bên trên, là của người đã mất…

Nàng nhìn tay cả hai, thấy bên dưới bàn tay dày rộng từ ái của chàng, tay nàng trông nhỏ nhắn và yếu ớt. Lòng bàn tay không quá dán chặt, chỗ chạm chỗ không, tựa như cảm giác khổ sở khi chợt gần chợt xa.

Thực ra, chỉ cần xoay bàn tay lên là có thể nắm chặt tay chàng. Người cũng sẽ theo đó dựa vào lòng chàng. Nếu đành lòng buông tay ra là có thể ôm chàng thật chặt…

Khoảnh khắc những ý niệm này tràn vào trong đầu, Nhiễm Duyệt bừng tỉnh nhận ra.

Thì ra thứ làm nàng rối rắm, hoảng hốt không phải “Nam nữ khác biệt” mà là “Lầm đường lạc lối”.

Sợ hãi, sinh trưởng từ trong tim. Nàng cúi thấp đầu, từ từ rút tay về. Nhưng khi đầu ngón tay tách khỏi, cuối cùng luyến tiếc đã thắng được sợ hãi. Nàng khựng lại, quá nhiều do dự cũng lặng yên. Nàng ngẩng đầu, đón lấy ánh nhìn của Thần Tiêu, hé miệng: “Thần Tiêu, ta…”

Nụ cười của chàng chỉ là khẽ gợn, đầu ngón tay chàng chạm vào tay nàng, chàng chờ nàng nói.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, phủ luồng sáng lấp lánh lên người chàng khiến chàng như đang tỏa sáng. Lời của Nhiễm Duyệt đã tới bên miệng lại phải nén về.

Nàng muốn nói gì? Hoặc là muốn hỏi gì? Liệu lời nàng muốn nói ra có ý nghĩa không? Nàng biết, bất kể nàng nói thế nào hỏi ra sao, chàng chắc chắn đều đáp “được”. Quá khứ đều là vậy, thậm chí còn không cần suy tính.

Có phải nàng đang ức hiếp chàng không?

Nhiễm Duyệt bật cười một tiếng, rút tay về, thu gọn nỗi ưu tư, nói: “À, ta đã đọc sách lâu rồi nên sẽ về nghỉ trước. Huynh cứ từ từ đọc, nhớ quay về sớm đấy.”

Thần Tiêu mơ hồ cảm thấy mọi thứ trở nên gượng gạo hơn nhưng lại không biết nó kỳ lạ ở điểm nào, chàng chỉ biết gật đầu, đáp: “Được.”

Xem kìa, quả nhiên là “được.”

Nhiễm Duyệt cười khổ, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy Thần Tiêu cũng đứng lên theo, nàng vội khoát tay ngăn: “Không cần tiễn, không cần tiễn, huynh cứ tiếp tục đọc sách.”

Dứt lời, nàng ra khỏi Tàng Thư các như chạy trốn. Tới khi bước khỏi cửa, nàng mới dừng bước, thở dài.

Sao cứ động chút lại thở ngắn than dài như bà cụ vậy?

Nàng ôm đầu, tự thấy tuyệt vọng với chính bản thân mình. Chợt, nàng thấy một số đệ tử chạy về hướng đại điện, dường như có chuyện gấp. Nàng vội đuổi theo, hỏi thăm.

Đệ tử thấy nàng tới, hoảng hốt hành lễ, cung kính gọi “Sư cô”, rồi thưa: “Sư thúc Ninh Sơ trở lại! Chỉ là trên đường về bị Cức Thiên phủ mai phục, các đệ tử đi cùng sư thúc đều bị thương. Vừa rồi đã thông báo cho hai vị Đàn chủ, lúc này mọi người đều ở trong đại điện cả!”

Nhiễm Duyệt nghe xong, lòng nặng trĩu, buông xuống tất cả những suy nghĩ “mập mờ” trước đó, nàng vội vàng đi theo các đệ tử tới đại điện.

Đến nơi, quả nhiên thấy tất cả mọi người đều ở đây. Việt Vô Kỳ và Hình Mạch đưa đại phụ tới chẩn mạch cho Ninh Sơ, Nhiễm Duyệt cúi đầu làm lễ, thức thời lui sang một bên.

Chẩn bệnh xong, đại phu khẳng định: “Là ma độc.”

Hình Mạch nghe vậy, nhíu mày: “Khó trách toàn thân phủ đầy ma khí…” Ông dứt lời, quay lại lệnh đệ tử, “Tới Đan phòng lấy Địch Tủy Đan.”



Đệ tử thưa “vâng” rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhiễm Duyệt dõi mắt theo người đệ tử kia chạy xa, lòng lo âu không ngớt. Thứ gọi là “ma độc” này chính là chất độc đã nhuốm ma khí. Ma khí vốn là thứ có hại với đệ tử tiên tông, còn chất độc lại có thêm ma khí có thể ăn mòn huyết mạch, đảo loạn chân khí, vô cùng khó giải. Nhưng cách đây không lâu, Hỏa Thần giáo được cao nhân chỉ dạy, luyện ra một loại đan dược tên là “Địch tủy đan” có thể hóa giải ma độc. Trước đó Liệt Viêm đàn chủ tới Hỏa Thần giáo thỉnh giáo chuyện Thần Tang Kim Nhụy có mang theo một ít về, hy vọng sẽ có hiệu quả.

Nhiễm Duyệt đang nghĩ xem mình còn có thể làm gì chợt nghe Hình Mạch gọi “Ninh Sơ”. Ngước mắt lên, thấy Ninh Sơ đã tỉnh dậy. Ninh Sơ thấy mọi người đứng bên giường, thoạt tiên là mừng rỡ sau đó chính là nôn nóng. Anh ta chống nửa người dậy, báo: “Cung chủ bị vây ở Lục Hư Thánh sơn, thỉnh nhị vị đàn chủ mau tới tiếp viện.

Lời này vừa vang lên, mọi người đều chấn kinh. Khi Ninh Sơ trở lại, mọi người ít nhiều cũng đoán được chiến sự có biến nhưng giờ nghe thấy lời này, còn liên quan tới tính mạng, làm sao lại không lo lắng cho được.

Không ngờ tới, Việt Vô Kỳ dưới tình thế này vậy mà chỉ lạnh nhạt tra hỏi kỹ: “Không đầu không đuôi, nói cho rõ trước đi.”

Ninh Sơ điều hòa nhịp thở, từ từ kể rõ đầu đuôi. Hôm đó, Ngọc Điệt chân nhân dẫn đệ tử ba đàn tới tiếp viện khẩn, khi đến Lục Hư Thánh sơn mới biết có một bộ phận ma vật đã tấn công Vĩnh Thánh Thiên tông. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Vĩnh Thánh Thiên tông lập pháp trận phong tỏa toàn bộ Lục Hư Thánh sơn. Chân nhân cố gắng tương trợ nhưng không thể lên núi bèn hạ trại dưới chân núi, đề phòng bất trắc. Trong lúc đó có giao chiến lẻ tẻ vài trận nhưng đó đều là ma vật không đáng kể. Lệnh chủ Cức Thiên phủ thì mãi vẫn chưa xuất hiện, không biết là đã ở trong Lục Hư Thánh sơn hay còn ẩn nấp nơi chỗ tối. Thời gian trôi đi, mọi người đã thấm mệt, dần trở nên khinh nhẹ thì Lệnh chủ Cức Thiên phái toàn bộ tinh anh tới. Một trận ác chiến kéo dài mấy ngày. Chân nhân và ba vị đàn chủ tuy có pháp lực cao cường nhưng tình thế địch nhiều ta ít, buộc rơi xuống thế hạ phong. Thấy bại cục sắp định, Chân nhân bất đắc dĩ lệnh Ninh Sơ dẫn theo một số đệ tử tinh anh đột phá vòng vây, về Linh Túc cung xin chi viện.

Nghe xong, tất cả đều lặng thinh. Chuyện này không phải đùa, ai cũng không dám coi nhẹ, chỉ chờ Việt Vô Kỳ và Hình Mạch tỏ ý kiến trước. Nhất thời, bầu không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng khiến mọi người đều khó thể ngồi yên.

“Cung chủ hồ đồ.” Việt Vô Kỳ cất tiếng trước, lại là một câu như vậy. Vẻ mặt cô ta bình tĩnh như thường, giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thanh thúy như cũ: “Để giải vây cho Vĩnh Thánh Thiên tông, Linh Túc cung ta đã phái ba Đàn đi. Giờ nếu Trấn Minh đàn và Sơ Vi đàn cũng rời khỏi đỉnh Thần Dục, lỡ có ma vật xâm chiếm thì biết làm sao? An nguy của Cung chủ và đệ tử ba Đàn đương nhiên rất quan trọng nhưng căn cơ của Linh Túc cung chẳng may có dao động, đó là tai họa ngập đầu.”

Ninh Sơ nghe lời này của nàng ta mà bi thống, run giọng gọi: “Đàn chủ…”

Việt Vô Kỳ giơ tay chặn lời anh ta sắp nói: “Chuyện này ta sẽ thảo luận với Sơ Vi đàn chủ, con cứ an tâm dưỡng thương.” Dứt lời, cô ta nhìn về phía Hình Mạch.

Hình Mạch cũng không có cách khác, gật đầu.

Hai người dặn dò vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Đi tới ngưỡng cửa, Việt Vô Kỳ mới để ý thấy Nhiễm Duyệt ở trong góc. Cô ta nhíu mày, lệnh: “Còn đứng đó làm gì, mau mau đỡ sư huynh mình về phòng đi.”

Nhiễm Duyệt giật mình, vội cúi đầu thưa “vâng”.

Việt Vô Kỳ không để ý tới phản ứng của nàng, vội bước xa. Nhiễm Duyệt thấy cô ta rời đi, lòng vẫn còn run rẩy tính tới đỡ Ninh Sơ nhưng đã có các đệ tử khác nâng Ninh Sơ dậy trước, chờ nàng sai bảo. Chắc hẳn là Ninh Sơ kiêng kỵ chuyện trai gái đụng chạm, Nhiễm Duyệt nhận lấy ý tốt này, bảo mọi người đưa Ninh Sơ về phòng.

Sau đó Địch Tủy Đan được đưa tới, Nhiễm Duyệt định cho Ninh Sơ uống thì đã thấy anh ta ngủ mê man trước rồi. Nhiễm Duyệt không dám phiền hà mọi người nên bảo họ về nghỉ trước, chỉ cần mình nàng trông nôm là đủ.

Nhiễm Duyệt ngồi xuống bên cạnh giường, lo lắng nhìn Ninh Sơ. Ma độc không phải chuyện đùa, nếu Ninh Sơ vẫn cứ không tỉnh thì đành phải ép uống thôi. Chỉ sợ ép kiểu đó, Ninh Sơ sẽ oán trách nàng mất.

Nàng đang nghĩ bỗng chú ý tới một chuyện.

Bởi vì nam nữ khác biệt nên sau khi đưa Ninh Sơ về phòng, nàng không dám chạm vào mà để cho nam đệ tử thay áo, cởi giày cho anh ta. Giờ quần áo ngoài và tất cả đồ mang theo đều được tháo xuống, đặt ở bục ngay sát giường, trong rất nhiều đồ vật ở đó, dường như còn thiếu cái gì.

Đúng rồi, vì sao không thấy Linh phữu của anh ta đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK