• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật không?”

Nghe thấy giọng nói này, Nhiễm Duyệt thoạt run rẩy, đang định đứng lên phòng bị thì chợt nhận ra nội tức bị đình trệ, nàng không còn sức cử động.

Ma chướng?

Nhiễm Duyệt nhận thấy, sau khi xuống núi, ma chướng suy yếu đi nhiều nên không thấy khó chịu; còn giờ đây, ma chướng lại mạnh lên, tưởng chừng muốn tước đoạt toàn bộ sức lực của nàng. Nàng cố đứng thẳng người, ngước nhìn về chỗ phát ra tiếng.

Dưới cơn mưa ảm đạm, trên mái nhà đối diện có bóng người mờ mờ. Thình lình, một luồng ánh sáng lóe lên, nhuộm sáng một khoảng tối. Khác hẳn ma chướng ngợp đầy tứ phía, chói lọi, sáng rực và thánh khiết khiến người ta ngây ngất như vầng trăng vằng vặc.

Lúc này Nhiễm Duyệt mới thấy rõ người trên mái nhà kia. Đó là một cô gái như hoa như ngọc, áo lụa màu sen hồng, mỏng nhẹ như cánh ve, vóc người yểu điệu, từng đường từng nét đều ấn tượng. Ả nhìn Nhiễm Duyệt, sau đó mỉm cười ngồi xuống. Ả duỗi một chân ra, đặt thanh kiếm lên đùi mình. Kiếm kia thuần màu trắng, tựa như khúc gỗ tuyệt đẹp. Quầng sáng trắng trong vừa rồi được phát ra từ đó.

“Vẫn khỏe chứ?” Cô gái mở miệng, cười hỏi.

Nhiễm Duyệt nhìn ả rồi liếc tới tay áo trái nay trống rỗng của ả.

Lệnh chủ Cức Thiên…

Nhiễm Duyệt đang nghĩ cách ứng đối, Thần Tiêu đã vụt đứng dậy, chắn trước người nàng.

Lệnh chủ thấy vậy, hít một hơi thật sâu rồi hân hoan thở ra. Ả chống cằm, giọng nói phát ra tràn đầy vẻ hứng thú, tự đắc: “Ừm, mùi vị của ngươi bây giờ mới hợp với khẩu vị bổn tọa.”

Những lời chẳng khác nào lăng nhục này khiến Nhiễm Duyệt cực độ bất cam. Nhưng cũng nhờ nghe được nó mà nàng mới ý thức được mùi hương đang lan tỏa khắp xung quanh. Hương ngọt quá nồng, đượm chút cay đắng, tràn vào khoang mũi và khuấy bỏng phế phủ, tựa như hoa tàn lụi mới được ủ rượu. Mà mùi hương này hoàn toàn tới từ Thần Tiêu.

Không biết sao, lòng chợt thấy bất an. Nhưng không để Nhiễm Duyệt nhận ra rõ ràng, lệnh chủ đã cười hỏi: “Sao, thân xác bổn tọa ban cho ngươi dùng có thích không?”

Thần Tiêu không đáp lời, chỉ nâng cao tinh thần tập trung phòng bị.

Lệnh chủ tự đáp: “Thân xác tố thành từ Thần Tang Kim Nhụy chẳng khác nào được Nữ Oa đắp nặn. Chỉ là khi vừa mới tố thành tri giác của thân xác này sẽ không được bén nhạy. Đó là do Kim Nhụy tạo xương cơ trước rồi mới tới huyết mạch. Đợi thêm một thời gian, máu thịt dung hợp là có thể thành người phàm trọn vẹn, biết nóng lạnh, thấy đau ngứa.” Lệnh chủ nói tới đây, cố tình ngừng lại, sau đó chuyển giọng châm biếm: “Nếu kết hợp với tu luyện tâm pháp và uống nước suối tiên thì quá trình này sẽ được rút ngắn hơn nữa…”.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Nhiễm Duyệt nghe đến đây chợt cảm thấy cực độ bất an. Tâm pháp, nước suối tiên, tri giác ngày càng bén nhạy… đủ loại đầu mối trộn lẫn, cất giấu một mối nguy kinh thiên khiến người ta rét run.

Thần Tiêu thình lình cất lời, gọi nàng: “Chủ thượng…”

Giọng chàng yếu ớt, xen lẫn chút run rẩy mất tự nhiên. Nhiễm Duyệt chỉ coi đó là vì vết thương trước đó nên không khỏi lo âu, đưa tay ra đỡ, chợt nghe Thần Tiêu giục: “Trốn.”

Giao thủ với Lệnh chủ quả là mạo hiểm nhưng nói trốn nào có dễ. Nhiễm Duyệt lắc đầu, thầm thì: “Không thể tùy ý hành động đâu…”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị bóp chặt cổ họng. Cổ chịu lực ép khiến hơi thở của nàng bị chặn đứng, tầm mắt trắng xóa. Đợi tới khi nàng bình tĩnh hơn, mới bàng hoàng nhận ra người đang bóp cổ mình chính là Thần Tiêu.

Thần Tiêu nhìn nàng, trong mắt chàng là nỗi sợ khôn cùng nàng chưa từng gặp. Môi chàng mấp máy tựa như muốn nói gì nhưng nào phát ra được một tiếng gì.

“Ha ha ha ha…” Lệnh chủ hào hứng cười to, vô cùng ngông cuồng, “Thanh kiếm này của bổn tọa được chế thành từ Mộc tủy của Thần Tang, có thể khống chế Kim Nhụy, đồng thời với thân xác tố thành từ Kim Nhụy.”

Vào thời khắc này, Nhiễm Duyệt quá hỗn loạn, tuy có nghe rõ lời nhưng nàng chẳng còn sức suy nghĩ. Tất cả niệm tưởng, chỉ đọng lại ở trước mắt…

Hơi thở Thần Tiêu rất rối loạn, chàng cố gắng chống lại sức mạnh đang chi phối toàn thân nhưng dù có gắng gượng thế nào, lực tay vẫn chẳng hề lơi lỏng. Tựa như có vô số chạc cây sinh trưởng từ lồng ngực, chiếm cứ mỗi một tấc máu thịt. Thân thể này không còn thuộc về chàng nhưng xúc giác vẫn rất rõ ràng. Cần cổ mảnh khảnh của nàng, hơi ấm cơ thể, sự giãy dụa trong run rẩy, mỗi một thứ đều vạch cho chàng thấy chàng đang làm gì…

Chàng sao có thể tổn thương nàng chứ?

Ý niệm này vừa xuất hiện, tia sét chợt nảy sinh, tựa như muốn phá vỡ xông ra. Nhưng tất cả đó đều bị kiềm chế. Trước thanh kiếm làm từ thần mộc, sức mạnh của Thần Tang Kim Nhụy cũng được gia tăng gấp mấy lần. Lực trói buộc quá đỗi dịu dàng, cực độ chuyên chế, không cho phép bất kỳ phản kháng.

“Đừng giãy dụa, vô ích thôi. Tiên gia các ngươi có câu, “Thân xác chỉ là ràng buộc” nhưng đến nước này rồi còn muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Kim Nhụy thật quá vọng tưởng.” Lúc nói chuyện, đầu ngón tay Lệnh chủ gõ lên trường kiếm trên gối. Tiếng “tốc tốc” vang lên, khi khoan khi mau, “Để đợi giây phút này, bổn tọa nhẫn nại lâu lắm đó. Quả nhiên các ngươi không làm bổn tọa thất vọng. Tiên đạo từ bi, lòng người mềm yếu, bổn tọa cũng đoán các ngươi sẽ không thể lỗ mãng lấy Kim Nhụy ra. Nhưng điều làm bổn tọa bất ngờ là các ngươi còn tới Vĩnh Thánh Thiên tông, cầu xin tâm pháp của Kim Nhụy. Hahaha… Ngu xuẩn quá thể! Nhưng nhờ các ngươi làm việc này, bổn tọa mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Đúng vậy, tinh linh Tang mộc trên Lục Hư Thánh sơn là một mối họa lớn. Nếu các ngươi có thể cầu tâm pháp, ngày sau tất có thể cầu được thuật phá giải. Vĩnh Thành Thiên tông khó đối phó, bổn tọa không nắm chắc mười phần. Nhưng mấy kế “Giương Đông kích Tây”, “Điệu hổ ly sơn” thế nhân vẫn đề cập, bổn tọa cũng hiểu đôi chút.” Ả cười, “Không ngại tiết lộ cho các ngươi, vây công Vĩnh Thánh Thiên tông, một là để cản trở các ngươi gặp được tinh linh Tang mộc, hai là để dẫn dụ một phần lực lượng canh giữ đỉnh Thần Dục. Tuy tiêu tốn khá nhiều thời giờ nhưng đáng giá. Có vậy, bổn tọa mới được chơi thỏa thích…”

“Có thể khiến bổn tọa hao tổn tâm tư nhiều tới vậy nên cảm thấy vinh dự mới phải.” Lệnh chủ thôi cười nói, đứng dậy, nhảy xuống khỏi mái nhà, từ tốn đi tới. Trên đường phố tan hoang, thanh cự kiếm bạch kim bất ngờ vụt lên, lóe màu bạc sắc lạnh trong đêm mưa. Bên thạnh cự kiếm có một khối vật thể màu bạc, mang hình dáng cơ thể cụt mất chân tay. Ả cắm thanh kiếm trong tay xuống đất rồi rạp người nhặt đầu lâu lẫn trong khối vụn, nâng trong lòng bàn tay, nhìn kỹ sau đó thở dài. Ả ném đầu lâu xuống rồi quay lại lau thanh cự kiếm bạch kim kia, động tác cực kỳ êm ái.

“Phá hỏng thanh Kim Cương của bổn tọa phải trả giá đắt đấy.” Lệnh chủ nói, “Nhưng cứ thế mà giết ngươi thì cuộc vui sẽ bớt vui nhiều lắm.” Ả xoay người lại, coi xuống Nhiễm Duyệt bằng ánh mắt lạnh như băng, “Bí quyết thiết trướng nhỉ? Vậy chặt hai tay ngươi trước để ngươi không thể dùng được chiêu này nữa.”

Ả vừa dứt lời, Nhiễm Duyệt đã thấy trời đất quay cuồng. Chớp mắt sau, mặt nàng bị áp xuống mặt đất lạnh như băng, gọng kìm trên cổ họng đã lơi nhưng tay lại bị túm ra sau. Lực giữ quá mạnh, e rằng chẳng mấy chốc hai cánh tay nàng sẽ bị kéo đứt. Nàng đau đớn không kìm được tiếng kêu thình lình sức kéo chợt ngưng. Nàng cố gắng quay đầu lại, tầm mắt bị nhòe bởi mưa đêm.

Không biết sao nàng chợt nhớ tới Tàng Thư các, nhớ những hạt bụi li ti lơ lửng trong không trung rọi sáng bởi ánh nắng, nhớ cơn gió nhẹ phe phẩy trang sách, nhớ bàn tay dịu dàng lật tay nàng lại, nhớ giọng nói hiền hòa trấn an nàng: “Chủ thượng là người tu tiên, tất có thể trường sinh.”

Từ đầu chí cuối, chàng đều đặt an nguy của nàng lên hết thảy. Chàng dịu dàng như vậy, giờ phải thống khổ biết bao. Nàng không quan tâm liệu mạng mình có mất, chỉ nguyện cứu lấy chàng từ tay ma đầu kia. Nếu có thể phát động Linh ky, chưa biết chừng có cơ may giải trừ khống chế. Nhưng vì sao Linh ky chẳng có chút phản ứng? Lẽ nào “Bảo vệ” vẫn không phải là “niệm” tương hợp?”

Hạt mưa thêm dày, lạnh lẽo thấu xương. Trong hoảng hốt, nàng cố gọi chàng nhưng chẳng thể nghe được giọng mình. Tất cả dường như đều hòa tan trong cơn mưa, lún sâu vào lớp bùn dày, không một lối thoát, không một đường lui.

Phải buông tay ư…

Cùng với ý niệm này, cơn mệt mỏi ngất trời cuốn phăng thân xác và tâm trí nàng. Nàng nhắm mắt, mặc cho tuyệt vọng bao phủ.

Vào lúc ấy, trong cơn mưa có tiếng ai ra hiệu:

“Tuyệt Trảm!”

Sau tiếng đó, màn đêm đen đặc bị kiếm khí xé rách trong nháy mắt, đồng thời với đó là sự áp chế trên người Nhiễm Duyệt.

Nhiễm Duyệt còn chưa nhận ra chuyện gì đã bị xách lên. Giọng của Tuyệt Trảm vang lên từ trên đỉnh đầu:

“Vô dụng.”

Dứt lời cũng ném nàng đi luôn. May mà nàng được người khác vững vàng tiếp lấy. Nhiễm Duyệt thở khẽ ra, ngẩng đầu trông gương mặt lạnh như sương của Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ không có thì giờ để ý Nhiễm Duyệt, lập tức chăm chú nhìn về phía trước. Nhiễm Duyệt dõi theo ánh mắt cô ta, chỉ thấy Thần Tiêu từ từ đứng lên. Hai cánh tay chàng bị kiếm khí chặt đứt, máu tươi hòa lẫn nước mưa, trông mà bàng hoàng.

“Thần Tiêu!” Nhiễm Duyệt gọi tên chàng, giọng khàn đặc đau thương.

Lệnh chủ cười vang, chế giễu: “Khỏi lo, hắn không sao.”

Vừa nói, Lệnh chủ vừa lặng lẽ đi tới sau lưng Thần Tiêu. Thần mộc trắng trong lấp lánh tỏa ánh sáng dìu dịu, chỉ trong chớp mắt, hai cánh tay Thần Tiêu đã khôi phục như ban đầu.

Lệnh chủ cười khẽ sờ tay Thần Tiêu, chậm rãi xê dịch dọc theo cánh tay lên vai, lướt qua cần cổ, nấn ná ở má rồi lả lướt thả tay xuống, dừng ở lồng ngực chàng.

“Người của bổn tọa, bổn tọa tự sẽ yêu thương chăm sóc…” Lệnh chủ nghiêng đầu, liếc xéo Nhiễm Duyệt, “Không phiền chủ nhân cũ phí tâm.”

Nhiễm Duyệt không rõ khoảnh khắc ấy nàng tức giận hay đau lòng, tất cả ngôn ngữ đều mắc kẹt nơi cổ họng, hóa thành nghẹn ngào bất lực.

Lúc này, Tuyệt Trảm chợt cất tiếng: “Việt Vô Kỳ, buông xiềng xích ra.”

Việt Vô Kỳ chau mày, vung khấu quyết, xiềng xích trói buộc Tuyệt Trảm lập tức rút về, chỉ còn lại một bộ xiềng chân. Tuyệt Trảm cúi đầu nhìn xuống đồ trói buộc duy nhất trên người, cười khen: “Ồ, lần này rộng lượng quá nhỉ?!”

Việt Vô Kỳ không tiếp lời, chỉ lệnh: “Hủy diệt Thần Tang Kim Nhụy trong cơ thể Thần Tiêu.”

“Không cần lệnh…” Tuyệt Trảm ngước đầu, vẩy đi nước mưa, “Ta muốn giết hắn từ lâu rồi!”

Dứt lời, bóng người hắn chớp nhoáng, mất tăm. Sau đó, ngàn vạn kiếm khí như mưa rào đổ xuống, rào rạt hướng thẳng về phía Lệnh chủ và Thần Tiêu.

Lệnh chủ thấy vậy, rũ mắt cười khẩy, thân hình lui về sau, chỉ một loáng đã cách ra xa mấy trượng. Mưa kiếm rơi xuống tạo ra tràng nổ oanh động. Tuyệt Trảm phi thân đứng yên đó, cau mày “Sh…” một tiếng.

Trên mặt đất bị cày xéo bởi mưa kiếm, Thần Tiêu hờ hững đứng đó, toàn thân chàng chẳng có lấy một vết thương.

Lệnh chủ cười, nâng trường kiếm trong tay lên, giễu cợt: “Giờ muốn hủy Kim Nhụy thì quá muộn rồi!”

Những lời này như kiếm sắc khía vào lòng Nhiễm Duyệt.

Đúng vậy, đã quá muộn…

Nếu lấy ra Kim Nhụy ngay từ đầu sẽ không để sự việc đi tới nước này. Là nàng thiếu quả quyết chỉ làm mọi việc tệ hơn. Buồn đau và hối hận cùng tới khiến nàng thống khổ, run rẩy.

“Đã đến lúc này còn gì phải sợ?”

Giọng của Việt Vô Kỳ trong trẻo, lạnh nhạt khiến Nhiễm Duyệt đương run sợ thoạt bình tâm. Nhiễm Duyệt không dám nhìn cô ấy, không dám trả lời bởi nàng biết cô ấy có quá nhiều lần “Ta đã nói từ đầu…” Hôm nay nếu phải nghe tiếp thì nàng sẽ hổ thẹn chết mất.

Ngoài dự đoán của nàng, Việt Vô Kỳ không hề nặng lời, cô nói: “Chỉ có một cơ hội thôi, làm theo lệnh ta.”

Nhiễm Duyệt ngơ ngác nhìn Việt Vô Kỳ.

Một tay Việt Vô Kỳ đỡ lưng Nhiễm Duyệt, một tay nắm bội kiếm bên hông, cô chăm chú xem xét chiến cuộc, lời cô nói ra, vô cùng rành rọt: “Nhớ này, Linh ky là niệm trói buộc. Linh ky không đứt, trói buộc bất diệt. Ngươi không buông tay, ai cũng đừng hòng cướp hắn đi.”

Trước mắt lại một vòng kiếm khí cuốn tới. Lệnh chủ chẳng thèm ra tay, lùi về mái nhà, ung dung quan sát. Thần Tiêu tuy có thân xác bất diệt nhưng kinh qua mấy đợt kiếm, lực khôi phục chậm dần, chỗ bị thương bị chém còn lóe tia sét, vàng rực chớp tắt.

Việt Vô Kỳ nói khẽ với Nhiễm Duyệt: “Gọi Linh ky!”

Nhiễm Duyệt nào dám do dự, khấu quyết trỏ vào mi tâm, gọi: “Thần Tiêu!”

Tiếng kêu vừa phát, Việt Vô Kỳ cũng hét: “Trói!”

Chân khí mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay Việt Vô Kỳ. Ấn ký chim yến rực sáng thoát khỏi mi tâm Nhiễm Duyệt hóa thành mấy luồng sáng đâm thẳng về phía Thần Tiêu. Nhìn kỹ, luồng sáng cuối cùng trong đó là xiềng xích to bằng miệng chén, xoáy chặt trói chắc Thần Tiêu.

Tuyệt Trảm trông cảnh này, cau mày chê bai: “Việt Vô Kỳ, cô không còn chiêu nào khác à?”

Việt Vô Kỳ chẳng màng để tâm tới hắn, giục Nhiễm Duyệt: “Còn không mau thu hồi!”

Nhiễm Duyệt nghe vậy, vội thét: “Thu!”

Xiềng xích thoắt căng ra, theo lệnh lôi Thần Tiêu về. Nhiễm Duyệt giơ tay lên, đón chàng vào lòng, vui buồn lẫn lộn.

“Bình tĩnh! Nới lỏng xiềng xích một chút, phải tiếp tục giữ vững trói buộc!” Việt Vô Kỳ hướng dẫn rồi cô đứng dậy, quay sang phía Lệnh chủ, châm chọc, “Bằng ngươi cũng xứng chiếm lấy Chiến linh bổn môn?”

Ý cười của Lệnh chủ đã tắt, ả nhìn Việt Vô Kỳ, cất lời: “Hừ, quả nhiên có ngươi ở đây sẽ không thể chơi yên lành mà. Được, bổn tọa sẽ đối phó ngươi trước!”

Việt Vô Kỳ không kiêng dè, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, vang lên tiếng leng keng.

Lệnh chủ phi thân xuống mái nhà, giễu cợt: “Ngươi thực sự cho rằng mình có thể là đối thủ của bổn tọa?”

Vào lúc Lệnh chủ nói câu này, ma chướng xung quanh đột ngột dày thêm, Việt Vô Kỳ tuy đã phòng bị nhưng không khỏi chấn động, suýt nữa đã không thể đứng vững.

Lệnh chủ giơ tay lên, nói: “Chẳng phải ngươi đang tìm nơi bổn tọa thiết đặt ma chướng sao? Bổn tọa sẽ cho ngươi xem một phần …”

Trong lúc đó, trường kiếm trong tay ả càng thêm lóng lánh. Xung quanh vang lên vô số tiếng “lách tách” nho nhỏ tựa như có thứ gì đang nứt vỡ chồi lên. Nhiễm Duyệt quan sát xung quanh, chợt thấy vật liệu chồng chất hai bên đường dần biến đổi. Mảnh gỗ vỡ nát tản mát khắp nơi, ẩn dưới chúng là xương trắng chất chồng.

Ma cốt?!

“Aiz,” Giọng điệu của Lệnh chủ tiếp tục dính ý cười, “Chẳng phải bổn tọa đã nói sao, vì giờ khắc này bổn tọa hao tổn tâm tư lắm đó.”

~

Tác giả: hi các bạn

Mình lại trở về rồi!

Ừ, lần này lại chậm…

Chương này là chương cao trào vạch trần kế hoạch của Lệnh chủ nhưng mình luôn cảm thấy chưa đủ sức nặng…

Viết tới viết lui cũng không có cảm giác rung động lòng người… *gãi đầu đau đớn~ing*

Sửa đi sửa lại mấy lần vẫn không thấy ổn, chỉ có thể để nó dừng lại ở mức này…. Huhuhu… mình thật vô dụng…

Khụ khụ

Nhưng dù thế nào, có còn hơn không…

Được rồi!!

Đọc xong chương này hẳn mọi người đã nhận ra “tự tỏa hương thơm”, “không biết nóng lạnh” còn cả tiếng “ngứa” kia là gài bẫy hết nhỉ~~~~

Hê hê hê

Thực ra thì nếu như đã đọc “Thề Hẹn Với Quân” thì chương này sẽ dễ đoán lắm đó!

Để mình gợi nhắc mọi người một chút tình tiết cũ nhé:

Lệnh chủ mỉm cười, nói: “Sao? Lúc này lại muốn phản kháng rồi ư? Ngươi thật sự cho rằng mình có thể là đối thủ của bổn tọa?” Ả nói, giơ kiếm gỗ trong tay lên, “Mộc tủy này, gắn kết với tính mạng nàng ta, là nguồn gốc pháp lực của nàng ta, ngươi biết nó có ý nghĩa như thế nào phải không?” Nói tới đây, khóe môi ả khẽ cong lên, mang theo vài phần giễu cợt, lả lướt gọi, “Kim nhụy.”

Hai chữ này vừa cất lên, Mục Vũ chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, không thể nào cử động. Nơi lồng ngực, ánh vàng rực rỡ mơ hồ lộ ra dưới da thịt kéo theo cơn đau không thể hiểu rõ. Hắn thét lên một tiếng đau đớn, cắn răng nuốt xuống tiếng rên, hết sức nhẫn nại.

Lệnh chủ bật cười, lên tiếng: “Hiểu rồi chứ?” Ả cúi người, nâng cằm Mục Vũ lên, “Haha, bổn tọa sẽ ma hóa Kim Nhụy của ngươi. Từ nay về sau ngươi đều phải nghe bổn tọa …”

Lệnh chủ không để ý tới hắn, liếc nhìn Khúc Kiều nằm trong lòng hắn, hỏi: “Ngươi thực muốn đối địch với bổn tọa?”

Khúc Kiều ngượng ngùng cất lời, giọng nói tuy nhỏ yếu nhưng cực kỳ kiên định: “Chủ thượng, trong cơ thể của ngài có năm viên Kim nhụy của ta, ta vẫn còn có thể thao túng. Cho nên, xin ngài giơ cao đánh khẽ có được không?”

“Ngươi đã mất đi mộc tủy, dù có chút bản lĩnh nhưng còn có thể chịu đựng được bao lâu?” Lệnh chủ cười một tiếng, nói tiếp, “Ngươi cũng biết, bổn tọa vẫn luôn thương yêu ngươi, chỉ cần ngươi nhận sai, trở về bên cạnh bổn tọa, bổn tọa có thể bỏ qua chuyện cũ …”

Khúc Kiều lắc đầu, “Chủ thượng không phải là thương ta. Chẳng qua là ta còn sống trên đời thì còn có khả năng kiềm chế chủ thượng, rốt cuộc chủ thượng cũng không thể yên tâm. Hoặc là thu phục, hoặc là diệt trừ, đây mới là ý định của chủ thượng phải không?”

Lệnh chủ thở dài, nói: “Khúc Kiều, chuyện này không thể trách bổn tọa.” Ả dứt lời, xoay cổ tay, một khúc cây trắng nõn đã nằm trong lòng bàn tay.

Khúc Kiều không nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi: “Kim Nhụy.”

Tiếng nói vừa vang lên, cơ thể lệnh chủ lại cứng đờ, cho dù có pháp lực thông thiên cũng không thể làm thế nào.

~

Đúng như mọi người thấy! Trói buộc của Kim Nhụy, tới Lệnh chủ cũng đừng hòng thoát!

Một tràng vỗ tay cho Khúc – bá nhất Cửu Nhạc_ Kiều của chúng ta nào ~~~~~

Khúc Kiều: Đâu có đâu có, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà…^_^

Lệnh chủ: …

Thần Tiêu: …

Khụ khụ, nhưng nếu mọi người đã đọc các truyện khác trong hệ liệt, mình đang nói tới “Gió xuân vô tình” và “Cỡ nào may mắn kết thành đôi” thì sẽ phát hiện ra:

Bạn nhỏ Tang Uyển vô cùng thân thiện. Bất kể địch bạn, đều dễ dàng cướp vào tay ngay từ lần đầu tiên. Chỉ cần đoạt lại từ đối thủ thì lúc nào cũng có thể sử dụng để phản kích…

Thương Hàn: …

Nhiếp Song: ….

Na Chích: Ta không nhịn được nữa, đủ rồi đó! Quảng cáo quá thô bỉ!

Khụ khụ

Tóm lại thì!!!

Chuyện là như vậy đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK