• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13.

Bá phụ muốn mạng của ta, vậy thì trước hết ta cũng phải tìm cho bản thân một nơi an toàn. Thẩm Phù Xuyên viết cho bá phụ một phong thư, lấy Lão thái quân làm cái cớ, muốn mời ta đích thân lưu lại phủ mấy ngày chiếu cố bà ấy, vì thế không về nhà. Ta cũng có cái cớ quang minh chính đại lưu lại phủ Phụ quốc công.



Ở viện của Lão thái quân hơn nửa tháng, Thẩm Phù Xuyên mỗi ngày đều sẽ đến. Vẫn y như cũ mang theo mứt quả, điểm tâm, những thứ đồ này đều không ngoài dự đoán chui hết vào bụng ta. Dần dần, tin đồn xuất hiện, nói ta chân trước vừa bị Thái tử bỏ, chân sau đã muốn quyến rũ Phụ quốc công, sống thành dáng vẻ hồ ly tinh. Về sau, Dương Oánh Oánh cũng đưa cho ta một lời mời, mời ta tham gia cuộc thi cưỡi ngựa mỗi năm một lần của quý nữ nhà quan. Tổ tiên năm xưa lập nước trên lưng ngựa, nữ nhi triều ta cũng vì thế mà thành thạo cưỡi ngựa. Vào ngày này, vương công quý tộc đều đến xem tỷ thí. Hiếm mới có dịp chúng nữ tử bỏ bớt kiêu ngạo mà vui chơi, sao có thể bỏ lỡ, thuận tiện còn có thể đặt cược hai quan tiền.

Gần đến giờ, các quý nữ đều chuẩn bị sẵn sàng, a tỷ mỉm cười với Thái tử, bên cạnh còn có một con hồng mã. Tỷ ấy đỏ mặt làm nũng với Lý Cẩn “Điện hạ, ta không dám cưỡi nó chạy đâu, ta không biết cưỡi ngựa, càng không biết đánh mã cầu, ngài đây là đang trêu ta, muốn ta xấu mặt đúng không?”

Trên mặt Lý Cẩn hiện vẻ nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, ta đã đi lên trước, cười nói “A tỷ không dùng đến, không bằng để cho ta con ngựa này có được không? Ta vội vàng qua đây, cái gì cũng chưa chuẩn bị.”

“Thứ Dung Nguyệt muốn có, a tỷ đều đưa cho muội.” A tỷ nắm chặt tay ta, đã lâu không gặp, tỷ ấy quan tâm hỏi “Muội ở phủ Phụ quốc công có tốt không? Trên phố đồn đại đúng là khó nghe, Nguyệt Nhi nhà ta sao có thể là dạng người bán mình cầu vinh được chứ. Nhưng mà miệng lưỡi người đời, muội cũng nên chú ý một chút.” Ta cố gắng tìm một nét hư tình giả ý thế nhưng trên mặt tỷ ấy vẫn luôn là một biểu tình chân thành.

Lý Cẩn nhìn ta chằm chằm “Ngươi biết cưỡi ngựa?”

Ta gật đầu, xoay người lên ngựa, trên tay còn cầm theo một cây gậy. Tầm mặt của Lý Cẩn hồi lầu không rời khỏi ta, tận tới lúc ta cưỡi ngựa rời đi, hắn mới hét gọi tên ta, bất chấp lễ nghi mà giữ lấy cổ chân ta “Tô Dung Nguyệt?”

Ta nhìn hắn một cách trịnh thượng, vô cùng thưởng thức vẻ mặt vừa bối rối vừa hốt hoảng kia. A tỷ xác thực không biết cưỡi ngựa, tỷ ấy ghét tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chỉ thích ngồi trên ghế mây nghe hát. Còn kỹ thuật cưỡi ngựa của ta là do đích thân Lý Cẩn chỉ dạy.

Nhưng mà, cho tới ban nãy, hắn vẫn tưởng người kia là a tỷ, hiện tại chắc là cũng mơ hồ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK