Ta xoay người rời đi, Lưu thái y đeo hòm thuốc đã vội vã theo sau “Đại nhân, không bằng để Tô cô nương nhìn qua bệnh của lão thái quân một chút, chưa biết chừng lại có thể tìm ra cách chữa.”
Nam nhân kia đặt tay sau lưng, cao cao tại thượng nhìn ta, chỉ nói “Cũng được, thử xem.”
Mà ta thì thực sự phiền chán với thái độ bề trên này, bèn cự tuyệt “Y thuật của Lưu thái y cao minh như vậy mà còn bó tay chịu trói, chỉ sợ ta cũng không có cách gì.”
Khi ta toan chắp tay cáo từ, nam nhân kia lại mở miệng “Hai trăm lượng bạc trắng liệu có thể mời được cô nương đại giá?”
Ta đột nhiên cảm thấy hơi thiếu tự tin, hít một hơi, liếm môi trả lời “Đi nhìn thử xem, dù sao cũng không mất gì.”. Bạ𝗇 có biết tra𝗇g tr𝓊𝗒ệ𝗇 [ T𝙍ÙMT𝙍U𝙔Ệ N﹒v𝗇 ]
Nam nhân cười một cái, nụ cười tỏa sáng rực rỡ lại đem theo mấy phần quen thuộc.
Ta cũng chẳng phải người sợ xã hội, trên đường đi vẫn luôn cùng hắn trò chuyện.
“Chẳng hay đại nhân xưng hô thế nào?”
“Thẩm.”
“Thẩm đại nhân, là họ Thẩm của Phụ quốc công phủ?” Thấy hắn gật đầu, ta càng cao hứng “Không biết Phụ quốc công và đại nhân là quan hệ gì? Ta nghe nói gần đây ngài ấy đang tìm thê tử, ngài có biết ngài ấy thích cô nương như thế nào không?”
Thẩm đại nhân trầm tư một lát, nhìn ta từ đầu đến chân, lát sau mới hỏi “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
Hắn nhướng mày, đáy mắt ẩn hiện mấy phần trêu đùa “Ngươi biết Phụ quốc công hơn ngươi bao nhiêu tuổi không?”
“Chắc là hai mươi chín đi, ta nhớ là thế.” Sự thẳng thắn của ta chọc cho hắn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
“Hắn lớn hơn ngươi mười ba tuổi.”
“Vậy thì có sao chứ.” Ta không cho là đúng “Ngài ấy có bản lĩnh là được.”
Phụ quốc công Thẩm Phù Xuyên trên triều đường muốn gió có gió muốn mưa được mưa, Lý Cẩn thân thể yếu ớt, đợi hắn kế vị còn phải đợi Thẩm Phù Xuyên phò tá nữa kìa. Nếu như có thể gả cho Thẩm Phù Xuyên, vậy chẳng phải Lý Cẩn gặp ta cũng phải kính nể ba phần hay sao. Nghĩ thôi cũng thấy vui sướng!
“Ngài nhìn ta xem.” Ta túm vạt áo của Thẩm đại nhân, đưa tay chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo, lại bất cẩn chạm phải vết thương trên mặt, đau đến mức phát khóc “Hiện tại nhìn ta có mấy phần chật vật, nhưng vẫn nhìn ra ta có tướng mỹ nhân đúng không? Vừa nãy, ngài cũng nhìn thấy a tỷ ta rồi, ta so với tỷ ấy còn hơn hai phần, thật đó, ngài cảm thấy Phụ quốc công liệu có nhìn trúng ta không?”
Trên mặt treo nụ cười, hắn rất phối hợp mà đợi ta nói xong mới hỏi ngược lại “Ngươi có biết, Phụ quốc công có bản lĩnh lớn như vậy nhưng mãi không cưới thê tử không?”
“Cái này …” Cái này thì ta thật sự chưa nghĩ qua.
“Hắn khắc thê.” Thẩm đại nhân gõ nhẹ trán ta “Tiểu cô nương, đừng vội tìm ch.ết như thế chứ.”