Ta xem bệnh cho Lão thái quân xong, lúc hồi phủ, sắc trời cũng đã muộn. Vừa bước khỏi cổng, ta đã bị người ta bắt quỳ ở từ đường.
Bá phụ tay cầm gia pháp, chỉ vào bài vị của cha ta, thống hận nói “Dung Nguyệt, hôm nay ta thay cha ngươi giáo huấn ngươi, cũng không mong ngươi nhớ điểm tốt của ta, chỉ mong ngươi biết nhìn lại phận mình! Ngươi dám động thủ đánh công chúa, lại còn bất kính với thái tử, ngươi chính là muốn hại ch.ết ta đúng không?” Phụ mẫu ta mất sớm, ba năm trước, a tỷ đem theo ta đến kinh thành tìm bá phụ, từ đó đến nay vẫn luôn sống ờ nhà của ông ấy.
Ta quỳ thẳng lưng, chỉ đáp “Bệ hạ sẽ không trách con đâu.”
Bá phụ cười lạnh một tiếng “Gần vua như gần hổ, ngươi quá đề cao bản thân rồi. Ngươi chẳng qua chỉ là trị được bệnh của thái tử, dưới gầm trời này kỳ nhân dị sĩ nhiều như mây, ngươi nghĩ Thánh thượng không có ngươi thì không được sao? Đứa nhỏ vô tri!”
Vừa dứt lời, ông bèn muốn dùng gia pháp tới đánh ta, a tỷ từ đâu chạy tới, khăng khăng đỡ giúp ta “Bá phụ, xin bá phụ đừng trách Dung Nguyệt, muội ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nếu người muốn phạt thì phạt con đi!” Ta dựa vào dư quang tàn khuyết, quan sát sắc mặt của a tỷ, phảng phất thấy mấy phần dung mạo của mẫu thân lúc sinh thời, mũi không nhịn được chua xót.
A tỷ nói với bá phụ “Bá phụ, Dung Nguyệt biết sai rồi, không bằng để muội ấy giao ra phương thức chữa bệnh, ngày sau nhờ người giúp muội ấy chiếu cố Thái tử, cũng miễn cho muội ấy lại phạm lỗi, được không ạ?”
Bá phụ ta y thuật không cao, làm việc ở Thái y viện hơn hai mươi năm nhưng tiền đồ luôn không như ý. Nếu như ông lấy được phương thức chữa bệnh, há chẳng phải chuyện thăng chức sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Bá phụ ném mạnh gia pháp xuống đất, mắng ta hai câu, mới từ từ nhấc bước. Rất nhanh, giấy bút được đưa đến trước mặt ta.
A tỷ ở bên cạnh không ngừng khuyên ta “Mau đem phương thức viết ra cho ông ấy đi, tránh cho ông ấy nhìn muội không thuận mắt, tỷ tỷ không thể bảo vệ được muội, trong lòng có biết bao nhiêu buồn tủi, muội căn bản không hề biết.”
Trên mặt tỷ ấy còn vương nước mắt, ta từ tốn thay tỷ ấy gạt đi “A tỷ, bá phụ làm thế nào biết được chuyện hôm nay vậy?”
Ánh mắt a tỷ trống rỗng, đáp “Ta sợ bệ hạ trách tội muội, trừ bá phụ ra, không ai có thể đưa ra một chủ ý tốt nào cả.” Nói xong, nàng lại tiếp tục khóc “A tỷ biết, muội vì Thái tử mà chán ghét ta, nhưng a tỷ cũng khó khăn lắm mới gặp được lang quân, ta bỏ cả thể diện cầu xin muội, muội cứ xem như trả công mấy năm nay ta bảo vệ muội, dù không có công lao cũng có khổ lao, muội đem huynh ấy nhường cho ta, có được không?”
Nội tâm ta bị thiêu đốt đến hoảng loạn. Tuy nói là trưởng tỷ, nhưng tính cách tỷ ấy mềm mại, phụ mẫu rời nhân thế đã mấy năm, có bao nhiêu bận hiểm nguy mà ta không phải xông lên đầu tiên chứ …
Chỉ là, rốt cuộc cũng là nương tựa nhau mà sống. Nhìn gương mặt có bảy tám phần tương tự mẫu thân, ta sẽ không vì nam nhân mà sinh hận với tỷ ấy. Ta lãnh đạm nói “Tỷ vẫn còn nhớ phụ mẫu ch.ết thảm như thế nào đúng không?”
“Tất nhiên rồi, sao muội lại nhìn ta như thế …”
Ta cắt lời a tỷ “Muội không cầu lang quân như ý, cũng chẳng mong phú quý vinh hoa, muội chỉ cần …”
A tỷ khẩn trương bịt miệng ta, gật đầu “Đã biết, đã biết, muội không cần nói nữa.” Rồi đem giấy bút nhét vào tay ta, muốn ta viết phương thức “Đợi tỷ gả vào phủ Thái tử, mọi chuyện đều dễ nói, còn bây giờ, muội nhất định phải hiểu một chữ ‘Nhẫn’.”