• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & beta: Linh

Buổi tối bảo dì Vương gọi điện thoại đến, con gái của dì ấy đột nhiên bị bệnh, dì muốn ở nhà chăm sóc con một chút, gọi điện thoại rất là áy náy: “Cái này thật sự rất xin lỗi …”

Điện thoại vang lên, Dư Lãng an vị trên ghế sa lông cùng Dư Hải Thiên xem TV đâu, còn không có chờ Dư Hải Thiên đi đến y đem điện thoại cầm lên, y liền đem điện thoại cướp lại đây, vừa nghe liền vui vẻ, dì Vương này bất quá đến nấu cơm, Dư Hải Thiên sẽ đi xuống mua đồ ăn a, y có thể không cần làm keo dính Dư Hải Thiên, y còn muốn đi tìm sổ tiết kiệm của mình đâu.

Dư Lãng đối với điện thoại đã nói: “Không có việc gì a dì, Vương tỷ tỷ bệnh không nghiêm trọng đi?”

Tình huống trong nhà Vương a di, Dư Lãng là biết đến, vương a di có chút mệnh khổ, phàm là những việc xui xẻo của nữ nhân dì đều gặp phải, thời điểm đầu thai mệnh ngược lại tốt lắm, trong nhà cũng coi như phú quý, bằng không dì Vương cũng không thể đi học làm thức ăn ngon, bất quá thời điểm học, là tình thú, còn nhỏ tang phụ, trung niên tang phu, chỉ còn lại một đứa con gái nương tựa lẫn nhau mà  sống, bổn sự nấu ăn liền thành miếng cơm.

Dư Hải Thiên cũng là nể tình dì Vương làm cơm không tồi, đem dì Vương giữ lại, dì Vương trong nhà có một cô con gái, bình thường buổi tối rất ít ở lại Dư gia, ngày thường cũng chỉ là là phụ trách cơm trưa cùng cơm chiều, dọn dẹp một chút phòng ở, thời gian làm công tính theo giờ, lấy tiền lương cũng cả ngày.

Dư Hải Thiên ở một bên nghe, thanh âm trong điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng, biết là dì Vương gọi tới,cũng không để ý nhiều, đem máy bay đặt trên ghế sa lông, cho Dư Lãng tựa vào trên ghế sa lông thoải mái.

Dư Lãng hai đời đều thiếu tình thương của mẹ, lại càng biết rằng tình mẹ thật sự vĩ đại, y đối với dì Vương  vị mẫu thân này cũng thực khách khí: “Dì Vương, dì cứ ở nhà chăm sóc Vương tỷ tỷ vài ngày.”

Dì Vương luyến phần công việc này, cũng biết giờ trong nhà chỉ có Dư Hải Thiên và Dư Lãng ở lại, chính là con gái bị bệnh, thật sự không thể không quan tâm, từ đầu bên này điện thoại cũng có thể nghe thấy sự thấp thỏm, vừa nghe tiếng nói trong điện thoại, rõ ràng là tiếng trẻ con, liền càng lo lắng: “Lãng Lãng a, ba ba của con đâu, nếu được … đưa điện thoại cho ba ba được không?”

“Ba ba của con ở ngay cạnh đây.” Dư Lãng đứng lên liền đem điện thoại bỏ vào Dư Hải Thiên bên tai: “Ba ba, ba nói với dì Vương là cho dì nghỉ vài ngày đi.”

Dư Hải Thiên trực tiếp cho dì Vương nghỉ một tuần, việc này đại biểu hai người bọn họ sẽ có một tuần ăn ở ngoài, để điện thoại xuống, Dư Hải Thiên tìm thấy áo khoác nhỏ của Dư Lãng, muốn dẫn Dư Lãng ra ngoài ăn, chính là thật không ngờ, Dư Lãng không chỉ có muốn ăn trong nhà, còn không cùng với Dư Hải Thiên cùng đi bên ngoài mua thức ăn.

Vô nghĩa, y thật vất vả mới có thời gian đi tìm  sổ tiết kiệm đâu.

“Cục cưng, con thật không muốn cùng ba ba đi?” Dư Hải Thiên đã đem ví để trong người.

“Con còn muốn xem hoạt hình hồ lô biến đâu.” Dư Lãng cầm điều khiển, chăm chú nhìn TV, trong TV hồ lô đại chiến với xà nữ, đánh đến đúng là phấn khích đâu.

Cảm tạ hồ lô biến, cảm tạ đài truyền hình, cảm tạ CCTV——

Cẩn thận nghĩ đến tình hình trị an, tiểu khu này để Dư Lãng ở nhà hẳn không có việc gì, nghĩ nghĩ, hắn cầm khóa nhà dặn dò: “Cục cưng, có người gõ cửa dù là ai cũng không được mở nha.”

Dư Lãng rất ngoan xảo gật gật đầu.

Chờ Dư Hải Thiên vừa đi, cửa ngoài vừa đóng, Dư Lãng cọ một tiếng liền từ trên ghế sa lông nhảy xuống, chạy vào trong phòng An Huệ Lan bắt đầu lục.

Y sở dĩ lựa chọn An Huệ Lan, không chỉ có bởi vì sổ tiết kiệm tại chỗ  An Huệ Lan khả năng cao nhất, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì so sánh cùng với Dư Hải Thiên, An Huệ Lan tương đối dễ chọc.

Y vừa lật tìm, khó tránh khỏi sẽ đem đồ vật làm loạn, bị An Huệ Lan biết y trở đồ vật, cô ta  có thể thế nào a, đổi thành ba biết y vụng trộm mở đồ vật của hắn …, chính là làm tổn thương phụ tử tình cảm của  bọn họ, Dư Lãng kiên quyết không thể cho phụ tử quan hệ như keo như sơn của bọn họ bị một vết đinh xem vào.

Nơi An Huệ Lan để đồ vật cũng chỉ có vài chỗ như vậy, trong phòng có một bàn trang điểm, một tủ quần áo, còn có một cái bàn học, Dư Lãng vào cửa ngay lập tức kéo ngăn kéo bàn học, ngăn kéo không có bị khóa, y liền trực tiếp mở ra ngăn kế bên, lăn lộn nửa ngày, liền đem phòng tìm khắp.

Ngăn kéo, gối ngủ, gầm giường …. cũng không có trong tủ quần áo, Dư Lãng chỉ tìm được Mao gia gia ( Mao Trạch Đông), trong hòm trang sức của An Huệ Lan nhưng lại không có nhìn thấy sổ tiết kiệm,

Dư Lãng nhìn một chút thời gian, tiểu khu bọn họ liền có một quán ăn nhỏ, quay lại bất quá mười mấy phút đồng hồ, hơn nữa tính cả thời gian chờ, nhanh nhất hai mươi phút, nên hiện tại Dư Hải Thiên không sai biệt lắm đã trở lại.

Dư Hải Thiên mang theo cà mèn vào cửa, thiếu chút nữa đã giật mình, trong TV hồ lô oa vẫn còn tiếp tục, tiểu hài tử TV nhưng lại không thấy, trên lầu còn có tiếng vang đông đông.

Dư Hải Thiên lập tức bỏ chạy lên lầu, hướng về phía phòng phát ra động tĩnh liền đi vào.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, ngăn kéo đều được mở ra, chăn bị ném tới trên mặt đất, còn có một ít quần áo, Dư Lãng đang tại từng cái từng cái ra bên ngoài lật quần áo, lấy ra, run rẩy run rẩy, sau đó còn tại trên mặt đất.

“Ba ba…” Dư Lãng đem quần áo trong tay mình ném tới trên mặt đất, hướng phía Dư Hải Thiên liền giang hai tay.

Chung quanh Dư Lãng đều là quần áo, vì tích kiệm một ít khí lực, y  là như thế nào tiện liền ném như thế, còn hướng một chỗ mà ném, cao cao một đống, thiếu chút nữa đem Dư Lãng chôn đứng lên.

Dư Hải Thiên đem quần áo đá đến một bên, đem Dư Lãng ôm đến một bên: “Cục cưng đây là tìm cái gì đâu?”

Dư Lãng tại bên giường lắc lắc chân nhỏ của chính mình: “con tìm chính là tiền mừng sinh nhật năm tuổi ba ba cho con đâu.”

Dư Lãng tự nhận thấy bản thân đã nói rất là uyển chuyển, đem heo tích kiệm giơ lên trước mặt Dư Hải Thiên, quơ quơ, trong heo nhỏ là toàn bộ tài sản hiện tại của y, tổng cộng 103 khối thất mao bát phân, trong đó 95 đồng là tài sản hợp pháp của y, còn lại chính là tiền lẻ nhặt được mấy ngày nay ở chỗ Dư Hải Thiên, y đem toàn bộ nhét vào trong heo nhỏ của mình bên trong có  đồng xu,xóc lên một cái, đương đương vang.

“Con muốn nhiều tiền như vậy để làm chi a?” Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng.

“Con muốn đem toàn bộ tiền của con đều để vào trong heo nhỏ, đem heo nhỏ lấp đầy.” Dư Lãng lại quơ quơ, nói cho Dư Hải Thiên hiện tại heo nhỏ cũng không có cái gì bên trong.

“Tiền mừng tuổi của con đều ở ngân hàng nha, cho con một cái sổ tích kiệm, mụ mụ con cầm.” Dư Hải Thiên nhìn một chút bốn phía, bị làm loạn đến lung lung lộn xộn.

“Kia ba ba đem tiền lấy ra cho con đi, con muốn để tiền vào bên trong heo.” Dư Lãng đem con heo vào  ngực Dư Hải Thiên, việc sổ tiết kiệm liền giao cho nó, từ trên giường xuống dưới, lôi kéo tay Dư Hải Thiên,.”Ba ba chúng ta đi ăn cơm đi, con  đều đói bụng.”

Bọn họ tán gẫu xong rồi từ trên lầu đi xuống, cơm Dư Hải Thiên mua tới cũng đã nguội, Dư Hải Thiên cũng sợ y  ăn lạnh tiêu chảy, hâm nóng lại, mới đưa cho Dư Lãng.

Dư Lãng ăn đồ ăn thơm nức, sự tình sổ tiết kiệm nếu đã muốn giao cho Dư Hải Thiên, tiền của y là khẳng định không chạy,  độ rõ ràng  của hắn so với An Huệ Lan càng đáng giá tín nhiệm.

Dư Lãng không đi thúc giục Dư Hải Thiên, chẳng qua, y là sợ Dư Hải Thiên không có để ở trong lòng, liền đem heo tích kiệm đặt tại nơi có thể thấy rõ ràng —— đầu giường Dư Hải Thiên, giường chung của hai người bọn họ giương mắt có thể thấy, ngẫu nhiên hắn liền đem heo con ôm lại đây, trước mặt Dư Hải Thiên liền nhoáng lên một cái, giương tay nhỏ bé liền hướng Dư Hải Thiên đòi tiền, nếu Dư Hải Thiên không cho,  y ngay tại trước mặt Dư Hải Thiên liền đi đoạt bóp da của hắn, mười lần Dư Hải Thiên luôn sẽ làm  cho Dư Lãng thành công như vậy một hai lần.

Dư Hải Thiên đều cho rằng tiểu tử nhà hắn mau thành một cái tên tham tiền nhỏ, hiện tại hắn mỗi ngày mở to mắt, ngay tại  mông heo con nhét vào một tờ Mao gia gia, sau đó, liền nhìn con mình híp mắt, ôm nó  cười cùng cái con chuột trộm  được dầu giống nhau, miễn bàn bao nhiêu  thỏa mãn, hắn cũng vui vẻ tốn chút tiền làm cho con trai mình cao hứng.

Dư Lãng đương nhiên cao hứng, trước kia y là không quan tâm một trăm khối, trước kia một trăm khối có thể cùng một trăm khối hiện tại so sánh sao, này giá hàng trình độ kém mười lần cũng tăng không ngừng, hiện tại ca khúc được ưa chuộng nhất đều là ‘Ta tại đường cái nhặt được một phân tiền, giao cho chú cảnh sát …’, tiếp qua mười mấy năm sau…, hừ hừ, nếu vì một phân tiền liền phiền toái chú cảnh sát? Ít nhất đến là tội danh lãng phí cảnh lực quốc gia.

Hiện tại một trăm khối so trước kia một ngàn khối đều ngưu, một ngày một trăm khối, này tích ít thành nhiều, cũng là một khoản tiền không nhỏ đâu, lại nói, y hiện tại trừ bỏ tiêu tiền, còn có thể chơi gì a, mục tiêu lớn nhất một ngày của Dư Lãng, chính là  đem heo ôm đến trước mặt Dư Hải Thiên, để hắn nhét vào cho nó một trăn đồng tiền.

Mao gia gia trong Tiểu trư ngày một biến nhiều, thế cho nên thời điểm Dung An Thụy tìm đến Dư Lãng chơi nha, sợ hãi nhảy lên.

“Cậu không nên cầm nhiều tiền như vậy a?” Dung An Thụy không có tinh thần tham tiền như Dư Lãng, ngoại trừ lúc làm một ít việc không dám nói, lúc tìm Dư Lãng vay tiền, hắn chưa bao giờ thiếu tiền.

Đương nhiên, Dư Lãng chính mình cũng không có thiếu nợ, không có tiền liền giơ tay đòi Dư Hải Thiên, thẳng đến thời điểm y chết, Dư Hải Thiên còn cho y tiền tiêu vặt, khống chế tương đương nghiêm khắc, khoản tiền lớn cũng không cho, tiền nhỏ lại không thiếu, muốn đồ vật, tỷ như muốn xe muốn phòng ở nha, sẽ tự mình xin, ngay cả mua váy cho bạn gái của y, cũng là xòe tay xin tiền của Dư Hải Thiên, Dư Lãng trước kia đã cảm thấy, phỏng chừng chính mình là một ngày ăn mấy bữa cơm, thẻ tín dụng của  Dư Hải Thiên cho thời điểm ký tên, hắn đều có thể biết.

Dư Lãng cự tuyệt việc sinh hoạt dưới con mắt của Dư Hải Thiên, y muốn làm giàu …, y muốn kiếm tiền nhiều, muốn tụ mình giàu đến mức thường thường bậc trung….

Heo con nha, mày ăn nhanh lên rồi nhanh lớn lên nha.

Dư Lãng lắc lắc heo con  của chính mình, dọn một cái ghế nhỏ, dẫm trên băng ghế, đem tiểu trư dường như bảo bối nhi đặt ở ngăn tủ cao, trong chốc lát khiến Dung An Thụy không có mắt cho y suất.

Lục chú ý của Dung An Thụy căn bản đều không có đặt ở con heo này,hắn là đến khoe khoang gối đầu.

“Nhìn, đây là ba ba ——tớ mua cho tớ.” Dung An Thụy hất  bộ ngực không có mấy lạng thịt của chính mình, cằm nhỏ thiếu chút nữa là hất lên trời đi, liếc mắt nhìn nhìn Dư Lãng.

Nghe thấy Dung An Thụy đem ‘Tớ’ nói ra thật dài, lòng Dư Lãng liền không vui, không nói nếu y không  kích thích ba Dung An Thụy một phen, ba Dung An Thụy mới từ lầm đường lạc lối biết quay đầu  mua gối đầu cho hắn, Dung An Thụy không cảm kích thì thôi, khoe khoang gối đầu cũng được, cậu khoe khoang ba của cậu làm gì a.

Dư Lãng cho tới bây giờ đã cảm thấy, Dư Hải Thiên cùng ba Dung An Thụy  đó là so sánh giữa trên trời và dưới đất, tự nhiên ở trên trời chính là Dư Hải Thiên, ít nhất là giai đoạn hiện tại, ba Dung An Thụy thúc ngựa cũng là đuổi không kịp Dư Hải Thiên.

“Cậu trật tự đi thôi, lại còn theo tớ khoe khoang, có mỗi cái gối đầu đều đã muốn một năm mới được đến tay, cậu còn mặt mũi để khoe khoang.” Dư Lãng đem heo nhỏ cất kỹ, còn chưa từ trên ghế trèo xuống, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Dung An Thụy, hắn lại ngửa cổ nhìn y, Dư Lãng cảm thấy cảm giác này phi thường tốt, bất kể là so về cái gì, nếu muốn thắng y, khí thế là không thể thiếu.

Dư Lãng đứng trên ghế cao, vung tay lên chỉ điểm giang sơn: “Tiểu nhị tử cậu ra bên kia ngồi cho mát đi thôi, tớ mà muốn đến mức này như cậu, tớ đã sớm tìm cái hầm ngầm chui vào.”

“Dư tiểu lang, cậu ghen tỵ liền ăn ngay nói thật, tớ không chê cười đâu.”

Nhìn bộ dáng Dung An Thụy đắc ý, trong lòng Dư Lãng liền không thoải mái, hướng về phía Dung An Thụy xì một tiếng khinh miệt: “Kia mấy ngày hôm trước người ôm chân tớ khóc lóc đòi gối đầu là ai a.”

“Phi, ai khóc hô cầu cậu.”

Dung An Thụy cùng Dư Lãng hai người là lõa mông lớn lên, khi còn bé hai nhà nhà hay đi lại, Dư gia liền chỉ có Dư Lãng một đứa nhỏ, phía trên Dung An Thụy ngược lại có một người anh, chính là tuổi có chút chênh lệch. Thời điểm hắn mới có mấy tuổi, anh hắn theo bác cả của hắn lại đi A thị. Dung An Thụy không đi nhà trẻ,hai người là bạn chơi đáng tin, chuyện xấu đều cùng nhau làm, bị người phát hiện, đều hướng trên người đối phương,  đẩy.

Công bằng mà nói, Dung An Thụy so Dư Lãng lớn hơn một tuổi, chính là chỉ số thông minh không sai biệt lắm, trên cơ bản thành công đem chuyện này đổ lên trên người đối phương, số lần làm cho đối phương chịu tiếng xấu thay cho người khác, đó là tám lạng nửa cân, ai cũng không chiếm được tiện nghi, chính là số lần bị đánh, lại kém cách xa, không có biện pháp a, Dư Lãng có một ba ba thương y a.

Hai người bọn họ cùng nhau chơi đùa đi Tư Mã quang tạp, rõ ràng là đồng thời gọi một phần ba, đồng thời khiêng tảng đá, hướng về phía nước ném, kết quả Dư Lãng bị phạt ăn ba mớ rau cần mà y ghét nhất, Dung An Thụy trực tiếp bị Dung Hà túm lấy,lột quần, đánh mông một hồi.

Oan a, Dung An Thụy cảm thấy chính mình so đậu nga đều oan uổng, lão thiên gia cũng không có cho hắn đãi ngộ của đậu nga, vì hắn mà làm tuyết rơi ? (điển tích về nàng Đậu nga bị án oan, lúc chết trời giữa mùa hè đổ tuyết).

Trước kia coi như tốt một chút, đến khi ba Dung An Thụy hắn tìm cho hắn một bà mẹ kế, hắn đã cảm thấy chính mình càng oan, lão thiên gia đối hắn quá không tốt, bên kia ba ruột mẹ ruột của Dư Lãng, hắn bên này ba nuôi mẹ kế những thứ muốn so bì kể ra phải phải hết tiếng rưỡi, Dư Lãng nhờ làm con  Dư Hải Thiên được thứ tốt, còn thích cùng Dung An Thụy khoe khoang, tại chỗ Dung An Thụy tìm cảm giác hạnh phúc, câu nói kia nói như thế nào nha? Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng, ba Dung An Thụy trực tiếp đã bị so sánh thành ba dượng, Dung An Thụy thiếu chút nữa nháo rời nhà trốn đi.

Không nghĩ tới, thời gian này ba Dung An Thụy cư nhiên không chịu thua kém, tại nhà Dư Lãng dạo qua một vòng sau, cư nhiên đem gối đầu liền cho hắn mua, đây là gối đầu sao, đây là căn cứ hãnh diện chính xác theo Dung An Thụy.

Ba ngươi là ba ruột, ba ba của ta cũng thế, Dung An Thụy chém đinh chặt sắt, thời gian này, Dư Lãng bất luận có nói điều gì, đều bị hắn coi là chứng cứ chứng minh Dư Lãng ghen tỵ.

“Dư tiểu lang ngươi liền vừa … ghen tị đi.” Dung An Thụy vẻ mặt thối thí. ( thí: mông)

“Ta ghen tị cái rắm ý.” Dư Lãng tức đến mức đều nhanh hộc máu, tú tài gặp gỡ nhà  binh, hữu lý nói không được, Dung An Thụy rốt cuộc từ chỗ nào cho ra kết luận y  ghen tị a: “Tiểu nhị tử gối đầu này tớ tám trăm năm trước đã có, liền nhìn ở đây, muốn ghen tị cũng là cậu ghen tị tớ.”

Dung An Thụy nâng cổ, ôm gối đầu nhìn Dư Lãng nửa ngày, cổ cũng có chút đau, cũng đã nhận ra ưu thế’Địa lý ‘, đi giầy, ngay lập tức trèo lên ghế sa lông nhà Dư Lãng.

Hai người hiện tại rốt cục ở thế ngang bằng – cao ngang nhau, Dung An Thụy xoa xoa  cổ của mình, tiếp tục nâng cằm, reo lên: “Dư tiểu lang cậu có biết ba của tớ mua cho tớ bao nhiêu cái gối đầu không, nói ra hù chết cậu?”

Dung An Thụy mười ngón tay, qua lại lắc lư: “lại đây, Dư Lãng cậu đoán đoán? Cậu mà đoán đúng, tớ sẽ tặng không cậu một cái, có đưa trả lại tớ tớ cũng không lấy, thế nào?”

Dư Lãng khóe miệng co giật, đứa nhỏ này động tác đều như vậy rõ ràng, chỉ cần là đầu óc không có bị thiểu năng, không cần đoán, nhìn đều có thể nhìn đến đáp án.

Bên này, Dung An Thụy cho rằng Dư Lãng bị dọa sợ, nhìn Dư Lãng cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, ánh mắt trừng to, đều hâm mộ hết chỗ nói rồi đi,  cằm nhỏ nâng đến rất cao, ngón tay múa may càng hăng say, Dư Lãng đều lo lắng nếu không phải mình cách khá xa, hắn đem mình một bàn tay chụp đến đi.

“Mười a, đều đều mười gối đầu đâu, màu sắc cũng không phải một kiểu, có phấn, lục, hồng … Miễn bàn đến chuyện nhìn thật đẹp.” Dung An Thụy vênh váo tự đắc, Dư Lãng luôn khoe khoang ba ba đối y thật tốt, hiện tại rốt cục đến phiên hắn khoe khoang đi: “Mười gối đầu đâu, tớ đều cho vào trong tủ, tớ mỗi ngày đi ngủ ôm một cái, thay phiên ngủ, một tuần đều ngủ không hết.”

“Cậu nghĩ là mình mua cầu vồng chắc, còn là xanh xanh đỏ đỏ đâu, nhiều màu như vậy, không phải là mua đồ nhập lậu đi.” Dư Lãng dùng sức đánh cho Dung An Thụy, một tay lại gãi gãi cằm: “ Ai, kỳ thật màu đỏ này với màu hồng này cũng không thích hợp với cậu, Tiểu nhị tử cậu có biết cậu thích hợp với màu gì nhất không?”

“A?” Dung An Thụy đứng ở trên ghế sa lông, tiến lên vài bước, cách Dư Lãng gần hơn một chút: “Cậu nói màu gì thích hợp với tớ a?”

Dung An Thụy là đi giày trèo lên, sô pha nhà Dư Lãng là vàng nhạt thực phấn nộn, mấy bước đi lên phía trước này, sô pha ngay lập tức hiện lên mấy dấu chân nhỏ màu đen, ánh mắt Dư Lãng đều nhanh tóe lửa, nghiến răng: “Màu đen, màu đen thích hợp với cậu nhất.”

Dung An Thụy ngây ngốc đã nói ngay: “Nhưng tớ không thích màu đen a.”

“Cậu có thích hay không không phải là vấn đề a, quan trọng là … màu sắc này thích hợp với cậu a.” Dư Lãng rõ ràng chính là ỷ vào chỉ số thông minh khi dễ người, đưa lên cửa, không để cho mình vui vẻ một chút, quả thực chính là thực xin lỗi chính mình, hắn hướng về Dung An Thụy tễ mi lộng nhãn: “cậu không phải thích chơi trò chùi nước mũi sao, chờ cậu không có chỗ lau, liền bôi lên  gối đầu, mỗi ngày sáng sớm đứng lên a, đều không cần xuống giường, hướng gối đầu lau như vậy một cái, gối đầu màu đen  … Bảo đảm một chút đều nhìn đoán không ra, áp dụng nhiều nha, đỡ bao nhiêu chuyện cho bảo mẫu nhé.”

“Dư tiểu lang cậu…” Dung An Thụy có ngốc cũng biết Dư Lãng là trêu hắn đâu, một bàn tay chỉ vào Dư Lãng: “Câu mới bôi nước mũi đâu.”

Này vừa mới dứt lời, trùng hợp bất ngờ lại không may, Dung An Thụy cái mũi liền có chút ngứa, hai hàng nước mũi theo lỗ mũi liền chảy đi ra.

Dư Lãng bật cười: “Ai chơi nước mũi người đó biết, có giỏi cậu đừng chảy nước mũi nha a.”

Dung An Thụy có chút không nhịn được, đầu nhỏ trái phải chuyển chuyển, muốn tìm tờ giấy vệ sinh, ngay trên bàn liền có một ít. Bất quá cách hắn hơi xa, hắn muốn từ trên ghế sa lông đi xuống chắc chắn lấy được nhưng lại không nguyện ý, làm như vậy còn không có chơi vui đâu. Hắn chạy như vậy không phải tự động nhận thua sao, chính là chùi nước mũi một lúc rồi lại chạy tới đứng trên ghế sa lông cũng yếu đi khí thế.

Dư Hải Thiên không có ở trong phòng, Dung An Thụy lá gan liền to ra, bàn tay chùi một cái liền đem nước mũi bôi ở tại trên ghế sa lông: “Tớ cho cậu biết, tớ đây là bị cảm biết chưa, còn có, cậu không được nói xấu, dù sao ba ba của tớ mua cho tớ mười gối đầu, ba ba của cậu chỉ mua cho cậu một cái, ba ba của tớ so với ba ba của cậu tốt hơn.”

Dư Lãng hướng phía Dung An Thụy ói ra một hơi nước miếng, tên Dung An Thụy này da mặt có bao nhiêu dày, có khả năng nói ra lời không biết xấu hổ như vậy a, lại nói, chính là Dư Hải Thiên dù không tốt, cũng không tới phiên cậu nói a, dù sao, Dư Lãng liền có loại quan điểm này, y mắng Dư Hải Thiên đi, nhưng là lại không cho người khác mắng Dư Hải Thiên, nói một chút cũng không được.

Vốn là, Dư Lãng chính là lấy Dung An Thụy giải giải buồn, đấu đấu võ mồm, Dung An Thụy câu nói sau cùng liền đem y cấp chọc,y đến vi Dư Hải Thiên xả giận a.

Dư Lãng từ trên băng ghế đi xuống dưới, đem ghế nhỏ tới góc phòng cất kỹ, quay đầu chỉ vào dấu chân nhỏ rõ ràng trên ghế sa lông, cùng nơi  Dung An Thụy lau một phen nước mũi: “Ba ba của cậu được không, tớ không biết, tớ chỉ biết cậu sắp thảm.”

Dư Lãng cười hì hì, rất có hương vị không cùng Dung An Thụy chấp nhặt, Dung An Thụy đứng ở trên ghế sa lông lại cả người sợ hãi, Dư Lãng hiện tại biểu tình giống như là…, không phải lời khuyên, hoàn toàn chính là chồn cấp gà chúc tết, trên xuống dưới  không có  hảo tâm.

Quả nhiên, Dung An Thụy chỉ thấy Dư Lãng hướng hắn một trận cười xấu xa, tiếp…

Dư Lãng kéo dài giọng liền kêu: “Ba ba, người mau tới đây a, tiểu nhị tử lấy sô pha nhà chúng ta sát nước mũi đâu.”

Dư Lãng cười đắc ý, tiểu tử, cậu dám chọc tớ lần nữa, tớ mà khó chịu sẽ  đóng cửa thả Dư Hải Thiên, ít nhất Dư Hải Thiên cắn người, khẳng định so ba ba của cậu mạnh hơn.Đóng của, thả …. Câu này vốn là đóng cửa thả chó  đó =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK