• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linh

Beta: mymy

Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng một đêm, chờ đến khi trời đã bắt đầu sáng, trở về trên giường, tiếp tục ngủ bên người y, lại vào thời điểm bình thường hay rời giường, để lại Dư Lãng vẫn đang ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khang Huy và Dung Việt Trạch ăn sáng, rồi trực tiếp từ nhà Dư Lãng đi đến trường. Lúc ấy Dư Lãng thật không có lễ phép còn chưa rời giường đâu. Y cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình khi nhìn An Huệ Lan tiễn Khang Huy. Đến khi Dư Lãng rời giường, Dư Hải Thiên đã thu dọn gần xong hành lý của y, buổi chiều dẫn Dư Lãng ra sân bay.

Dư Hải Thiên thời điểm rời F thị về nhà, đi vội vàng, cơ hồ mọi việc đều giao lại cho Bành Đào cùng một người có lai lịch lại làm việc rất lâu năm trong công ty. Chính là có một số việc, cần phải có Dư Hải Thiên tự mình làm chủ, mấy ngày nay đều là hắn điều khiển từ xa, nay về đến F thị, liền vào ngay trụ sở công ty.

Dư Lãng đi cùng Dư Hải Thiên, y không hiểu chuyện của công ty, nhưng y có thể ủng hộ Dư Hải Thiên trên mặt tinh thần. Những thứ khác y không thể làm nhưng thời điểm Dư Hải Thiên bận, y liền an vị trên ghế sa lông tại văn phòng Dư Hải Thiên chơi game, thời điểm nhàn y giúp Dư Hải Thiên pha tách cà phê, ngẫu nhiên thấy đói, y liền đi xuống tầng dưới tự mình mua cơm cho hắn.

Bất quá vài ngày, người bên cạnh Dư Hải Thiên đều biết, con trai Dư Hải Thiên là một đứa bé đặc biệt ngoan, đặc biệt hiểu chuyện.

Ly khai T thị, rời xa Khang Huy, An Khang, Dư Lãng cảm thấy nguy hiểm không còn gần kề mình đến như vậy. Ít nhất An Khang bọn họ không có khả năng đuổi theo từ T thị đến đây đi, dù sớm hay muộn cũng đến, nhưng Dư Lãng tình nguyện họ đến muộn một chút, để cho y có thời gian hít thở.

Dư Lãng bình tĩnh trở lại, khiến Dư Hải Thiên cũng thở phào một hơi. Đại khái là bởi vì bị thương, Dư Lãng mấy ngày nay có chút khuyết thiếu cảm giác an toàn, hắn đem Dư Lãng mang đến F thị là không sai, vừa có thể giúp y giải sầu, vừa có thể khiến y rời xa Khang Huy. Cảm giác Khang Huy mang lại cho hắn cũng không tốt, trực giác nói cho hắn biết, tốt nhất là để Khang Huy cách xa Dư Lãng một chút.

Hơn nữa, Dư Hải Thiên thật đúng là muốn biết, Khang Huy vì cái gì muốn đánh Dư Lãng. Dư Lãng nói Khang Huy với y có khả năng có thù hận, Dư Hải Thiên cũng hỏi Dung Việt Trạch, Khang Huy này cầm chai bia muốn đánh không phải ai khác, thật đúng là Dư Lãng.

Dư Hải Thiên điều tra Khang Huy.

Dư Hải Thiên còn đang điều tra Khang Huy thì Dư Lãng đã tra hắn trước rồi. Trước kia, y chính là nhìn thấy báo cáo ADN mới biết An Khang là mẹ của y, thời điểm chạy đi tìm Dung Việt Trạch, lại được biết An Khang đã sớm biết Khang Huy không phải con của bả. Những thứ khác y cái gì cũng không biết, y còn chưa kịp biết đã chết.

Những chuyện khác, y cũng không muốn biết, ít nhất y chỉ cần biết tình cảm An Khang cùng Dư Hải Thiên tới trình độ nào, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Dư Hải Thiên muốn điều tra Khang Huy có vô số người hỗ trợ cho hắn, nhưng là Dư Lãng muốn tra An Khang, người muốn tìm chỉ có một, chỉ có Dung An Thụy.

Chính là không chờ y gọi điện cho Dung An Thụy, Dung An Thụy lại gọi cho y trước. Hắn gọi tới là muốn mượn tiền, ba hắn đang đi công tác chưa về, người bị hắn đâm chưa có tốt lên, vẫn còn phải ở trong bệnh viên. Tiền của hắn đã tiêu hết rồi, còn phải mượn. Giống như Dư Lãng muốn tìm người giúp thì chỉ có thể nhờ Dung An Thụy, Dung An Thụy muốn vay tiền cũng chỉ có thể tìm Dư Lãng.

“Cậu lại cho tớ mượn năm nghìn, gửi qua thẻ ATM cho tớ đi, không đủ tớ gọi cậu sau.” Dung An Thụy người này cho tới bây giờ cũng không biết cách khách khí với Dư Lãng, hai người bọn họ là ai với ai a.

Dư Lãng nhận được điện thoại vừa nghe thấy Dung An Thụy muốn mượn tiền, liền cười trộm, y đang lo không biết như thế nào để khiến Dung An Thụy đem việc này làm đến xinh xinh đẹp đẹp đâu. Dung An Thụy liền đem khuyết điểm của mình mang đến đây. Y  thậm chí còn có thể hào phóng tỏ vẻ tiền không cần trả, dù sao tiền cũng không phải của y. Dung An Thụy không trả, Dư Hải Thiên cũng không đến nỗi đi đòi. Làm vài động tác đẹp mắt đem tiền của Dư Hải Thiên đi làm việc cho mình: “Ai, Tiểu nhị tử, cậu chỉ cần giúp tớ điều tra Khang Huy, tiền của tớ cũng không cần trả.”

Dung An Thụy vẫn là có chút cảnh giác, hắn chớp mắt, suy bụng ta ra bụng người liền cho rằng Dư Lãng muốn điều tra Khang Huy là vì muốn đánh người. Trước khi đánh người không phải thường nên điều tra thật tốt bối cảnh người ta hay sao. Nên đánh hay không nên đánh cũng nên biết trước. Cũng không quá quan tâm, hắn lập tức vỗ ngực đáp ứng. Dù sao hắn cũng muốn đánh Khang Huy, cuối cùng còn nói với Dư Lãng một câu: “Cậu không phải trước mặt ba cậu nói là tha thứ rồi sao, đánh người sau lưng, cũng không phúc hậu a.”

“Cậu thì tử tế, trời tuyết lớn cỡi xe đạp, liền đem người hoàn toàn không có chút liên quan nào nhập viện. Cậu nói coi, người ta đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, còn chưa có khỏi, cậu đâm người ta đến nỗi bị trọng thương a.” Dư Lãng nghĩ nghĩ, đầu óc đột nhiên toát ra một cái suy nghĩ không quá phúc hậu. Y dừng một chút, bụng dạ nhỏ nhen hỏi Dung An Thụy: “Tiểu nhị tử cậu vì người kia trước sau trả không ít tiền đi?”

“Làm sao vậy?” bên kia Aung An Thụy có chút kì quái, Dư Lãng làm chi lại hỏi cái này a. Chính là vẫn trả lời vấn đề của Dư Lãng: “Tớ tính không chênh lệch lắm… còn chưa đến một vạn nhân dân tệ, miệng vết thương hình như bị nhiễm trùng.”

Dư Lãng cảm thấy suy nghĩ của mình tương đối xấu xa, y như thế nào cảm thấy tình huống này giống như Dung An Thụy bị người dàn cảnh đòi tiền nha. Miệng vết thương nhiễm trùng, khi đang ở trong bệnh viện mà vết thương cư nhiên có thể nhiễm trùng. Một tháng, vết thương còn chưa có tốt lên, cái này là bệnh viện kiểu gì, bác sĩ kiểu gì nha: “Tiểu nhị tử, không thì cậu đổi bệnh viện cho người ta đi, bệnh viện này đủ hắc nha, bác sĩ tay nghề cũng không được tốt.”

Lúc ấy Dư Lãng cũng chỉ nghĩ là bệnh viện có vấn đề, là bệnh viện lừa tiền Dung An Thụy, y hoàn toàn không thể ngờ người lừa tiền hắn cư nhiên lại là người bệnh bị nhiễm trùng kia. Miệng vết thương nhiễm trùng đó, Dư Lãng căn bản là không nghĩ đến sẽ có người lấy mạng của mình để đi lừa tám vạn đồng.

Sau này khi biết rõ sự tình, y chỉ có thể bội phục sát đất. Không phải là mình rất ngu mà là địch nhân quá âm hiểm giả dối. =)))

Cúp điện thoại, Dư Lãng lật đật đi đến phòng làm việc để tìm Dư Hải Thiên. Đã giữa trưa rồi, y đi hỏi Dư Hải Thiên muốn ăn gì, mấy ngày nay Dư Hải Thiên nhìn có vẻ gầy. Để hắn giữa trưa ngủ một lát đi, y đi xuống dưới tầng mua cơm cho hắn.

Dư Lãng đang nghĩ coi nên ăn cái gì, trên đường liền đụng phải người quen biết đã lâu. Bành Đào đang ôm một chồng văn kiện đi tìm Dư Hải Thiên. Dư Lãng rất nhiệt tình với hắn, cách không xa liền gọi: “Ai, Bành đại ca, em đang đi xuống dưới mua cơm cho baba, anh ăn cái gì em mua cho anh nha.” Y thấy Bành Đào ôm văn kiện hơi mệt liền muốn giúp. Người này giúp baba kiếm tiền, y cần đối tốt nha: “Bành đại ca, em bê cho anh vài cái đi!!!”

“Không cần đâu, sao có thể để em bị mệt nha, em mà mệt ba của em lại trừ tiềng lương của anh, chuyện này là không được!” Dư Lãng khi còn bé đã dán bên người Dư Hải Thiên, Bành Đào đi theo bên người Dư Hải Thiên, hắn đã nhìn Dư Lãng lớn lên, hai người đối với nhau rất quen thuộc. Điều kiện trong nhà Bành Đào không tốt, mỗi lần đến nhà y, Dư Lãng thiếu điều tức đỏ mắt. Y nhìn Bành Đào ăn cơm nhà mình xong còn mang đồ về, đem dần đồ vật nhà y dọn sang nhà hắn.

Không cho lấy hắn còn không thoải mái đâu. Chính là hôm nay Dư Lãng muốn tỏ ra phong cách một chút, vươn tay muốn đem văn kiện trong ngực Bành Đào cầm lấy một ít: “Bành đại ca, hai ta là loại quan hệ gì rồi, anh khách khí cái gì a.”

Dư Lãng duỗi tay ra, Bành Đào lui lại để tránh, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, chồng văn kiện rơi xuống. Bành Đào nhanh tay lẹ mắt, nhưng vẫn có một hai cái rơi trên mặt đất, vừa lúc từ trong tệp hồ sơ rơi ra một cái ảnh chụp,trùng hợp liền đối diện với Dư Lãng.

Dư Lãng cúi người đem ảnh kia nhặt lên, là ảnh chụp gia đình. Người bên trong y biết hai người, một người là Khang Huy, một người khác là An Khang, trên ảnh còn có một người đàn ông có vẻ thực nho nhã, ngây ngô cười, còn đang ở một đứa nhỏ bốn năm tuổi: “Baba của em điều tra Khang Huy???”

Dư Lãng đã sớm biết Dư Hải Thiên sẽ điều tra Khang Huy, chỉ bằng việc Khang Huy và An Khang có quan hệ mẫu tử, Dư Hải Thiên không điều tra có quỷ mới tin đâu. Y cũng muốn để Dư Hải Thiên điều tra hắn một chút, nếu y ngăn không được việc Khang Huy bọn họ tìm đến cửa, để cho Dư Hải Thiên sớm biết Khang Huy, biết thêm một chút chuyện của Khang Huy đối với Dư Lãng y không có chỗ xấu.

Khang Huy, An Khang, là ai, Dư Hải Thiên phải biết.

Chính là y thật không ngờ, Dư Hải Thiên động thủ nhanh như vậy.

Xong rồi, Bành Đào tại thời điểm Dư Lãng thấy ảnh chụp kia, hắn chỉ biết hắn xong rồi. Dư Hải Thiên ngàn dò vạn dặn, điều tra Khang Huy việc này ngàn vạn không thể để cho Dư Lãng biết. Nhiệm vụ của hắn rất nhanh liền xong rồi, chỉ còn kém một bước đem tư liệu điều tra liền giao cho Dư Hải Thiên hắn liền xong việc. không nghĩ tới lúc này lại xảy ra chuyện, hắn để phần tư liệu này để lên trên làm chi a.

Bành Đào thấy Dư Lãng nhặt phần tư liệu kia lên, hắn cảm tháy mình thực sự xong rồi, hắn không thể trêu vào ông chủ hắn, có thể hay không chọc vào con trai của ông chủ a. Hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy nghiêm trọng, hắn có thể hay không cướp lấy phần tư liệu trong tay Dư Lãng. Dư Lãng liền nói một câu làm cho hắn đứng im tại chỗ: “Đừng nhúc nhích a, đừng quên anh còn thiếu em một cái Transformers đâu, không, là hai cái!”

Dư Hải Thiên mua cho Dư Lãng một cái Transformers, Dư Lãng mang về đến nhà, chơi cũng đã sắp làm hỏng nó, lúc ấy cũng là do Bành Đào xui xẻo. Khi ở trong tay Dư Lãng không bị làm hỏng, vừa vào tay Bành Đào, chân Transformers liền rớt. Lúc ấy Bành Đào đồng ý bồi thường Dư Lãng hai cái, Dư Lãng không muốn Transformers, y muốn Bành Đào nấu cho y hai bữa cơm để gán nợ.

Dư Lãng đối với việc người khác nợ mình luôn luôn nhớ rõ một cách đặc biệt. Đương nhiên, Dư Lãng cảm thấy chính mình nói không tính toán gì thì phải làm được, Bành Đào không thể nói chuyện mà không chút nào để ý được a.

Bành Đào nghẹn trụ, sớm biết vậy  hắn liền đem Transformers trả, cũng không luôn bị Dư Lãng lôi ra nói hắn.

Dư Lãng cầm bản báo cáo kia đi trước, Bành Đào nhanh chóng lấy công chuộc tội, đem việc này nói cho Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên ở bên ngoài tìm một vòng đều không có tìm thấy người, bảo vệ dưới tầng cũng nói là không thấy Dư Lãng đi ra ngoài.

Dư Lãng chỗ nào cũng không đi, y tìm một gian phòng, ở bên trong đem báo cáo điều tra coi hết. Trong báo cáo thực chất vấn đề gì cũng không có, chỉ có một ít chuyện linh tinh, căn bản là không có tra ra Khang Huy là con của Dư Hải Thiên.

Y yên lòng, cầm báo cáo liền đi tìm Dư Hải Thiên tính sổ.

Cuối cùng, Dư Hải Thiên là tại phòng ngủ tầng cao nhất tìm thấy Dư Lãng. Vì để cho tiện, bọn họ không có ngủ ở khách sạn, mấy ngày liền đều ngủ ở đây, Dư Lãng đang ghé tai vào trên giường, cầm tư liệu nghiến răng nghiến lợi.

Dư Lãng cả đời có thói quen tức giận liền gặm ngón tay, Dư Hải Thiên đi qua liền đem một ngón tay từ trong miệng y kéo ra, tìm bấm móng tay, ngồi ở bên người Dư Lãng, giúp y sửa móng tay. Móng tay của Dư Lãng đều bị gặm trụi lủi, lộ ra cả thịt non, may mắn không có bị chảy máu, hắn có chút đau lòng, có chút tức giận, trong giọng nói có chút thản nhiên: “Lần sau tức giận, con có thể tìm baba nháo, nhưng là không nên lấy bản thân ra làm nơi trút giận.”

Vừa nghe ngữ khí này, Dư Lãng liền biết Dư Hải Thiên tức giận, y cũng giận mà, y giận là điều hiển nhiên, Dư Hải Thiên vì cái gì mà tức giận a. Từ đầu tới đuôi đều là do hắn làm ra đi, nếu hắn có chút gọi là kiềm chế, không chọc nhiều nữ nhân như vậy, t cần phải cả ngày lo lắng hãi hùng sao. Y nắm chặt hồ sơ trong tay, muốn đánh Dư Hải Thiên, không biết vì sao mà không có đánh xuống, ba một tiếng, đem hồ sơ ném lên tường.

Dư Hải Thiên cho rằng Dư Lãng nổi giận là vì hắn điều tra những người mà y chơi cùng, chính là cũng không cần phải tức thành cái dạng này đi. Hắn đem Dư Lãng đang hờn dỗi ngồi lên đùi, ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ từng cái lên lung Dư Lãng: “Baba chính là có chút lo lắng, Khang Huy thoạt nhìn không tốt lắm. Baba không muốn con bị tổn thương, không phải cố ý lừa con. Đừng nóng giận, về sau sẽ không bao giờ gạt con nữa.”

Dư Hải Thiên chỉ cam đoan về sau sẽ không tiếp tục điều tra người bên cạnh Dư Lãng, sẽ không gạt Dư Lãng, chính là hắn không thể cam đoan sẽ không tiếp tục điều tra những người bạn của y. Dư Lãng không thể khiến hắn yên tâm, hắn không muốn có người tổn thương y, trực giác của hắn cho hắn biết hắn không muốn Dư Lãng tiếp xúc Khang Huy.

Dư Lãng tức giận là bởi vì nhìn thấy Khang Huy rất thoải mái, có ba có mẹ có em trai, vui vẻ một nhà, một nhà bốn người hạnh phúc a. Càng tức giận chính là, hắn có cuộc sống thoải mái như vậy còn muốn cùng mình tranh giành, bất quá nghe lời Dư Hải Thiên nói, y ngược lại vui vẻ: “Baba không thích Khang Huy?”

Dư Hải Thiên gật gật đầu: “Người này… Con đừng cùng hắn chơi.”

“Vừa hay, con cũng không thích hắn.” Dư Lãng xuống giường, đem báo cáo ở góc tường cầm lại. y và Dư Hải Thiên cùng nhau nhìn, nhìn đến sinh nhật của Khang Huy, y còn chỉ cho Dư Hải Thiên: “Baba, Khang Huy sinh chỉ kém con bốn ngày thôi.”

Dư Lãng cho Dư Hải Thiên một chút gợi ý, tính tính ngày, Dư Hải Thiên cũng có thể hoài nghi Khang Huy là con của hắn đi. Lấy bản lĩnh của Dư Hải Thiên, chẳng sợ thời gian không lâu, có chút chuyện, hắn cũng có thể tra ra đi.

Dư Hải Thiên không phản ứng chút nào.

Nha, không biết là giả vờ quá giỏi hay là quên thật, Dư Lãng nhắc đến thời gian, y ỷ lại trong ngực Dư Hải Thiên, liền hỏi hắn: “Baba người cùng mẹ Khang Huy từ nhỏ liền quen nhau, hai người có tình cảm gì không?”

Dư Lãng nói bóng nói gió, thủy chung vây quanh Khang Huy, Dư Hải Thiên trầm mặc một chút, hắn vươn tay vuốt đầu Dư Lãng: “Lãng Lãng, muốn cùng ba ba nói cái gì?”

Dư Hải Thiên hiểu biết Dư Lãng, Dư Lãng làm sao lại không hiểu Dư Hải Thiên, y biết Dư Hải Thiên đã muốn đoán ra suy nghĩ của y. Nhiều ngày như vậy, y  cố ý không che dấu tâm tình của mình, chính là giống như muốn Dư Hải Thiên đối y tốt một chút, khi y đào hầm Khang Huy, y vẫn luôn luôn chờ Khang Huy tìm tới cửa, chính là hôm nay nhìn báo cáo điều tra…

Dư Lãng rời người Dư Hải Thiên, giũ chăn, chùm lên đầu của mình, cách chăn, Dư Lãng rầu rĩ lại có chút nghẹn ngào, y kêu nhỏ: “Khang Huy nói, baba và mẹ của hắn có quan hệ mờ ám, mẹ hắn thích baba, mẹ hắn và baba hắn sẽ ly hôn, gả cho baba đâu.”

Hiện tại, Khang gia đang nháo ly hôn, Dư Lãng từ tấm vé kia phát hiện chuyện này có chút không ổn, trước kia đi, khi mà Khang Huy chạy đến, Dư Hải Thiên và An Huệ Lan đã kết hôn, An Khang không có tưởng niệm, tự nhiên thành thật hơn nhiều. An Khang rất ít xuất hiện tại Dư gia, Dư Lãng cũng chưa thấy được mấy lần.

Đồng thời, Dư Lãng kiêu ngạo nhất là chuyện y không cho An Huệ Lan và Dư Hải Thiên kết hôn. Hiện giờ tốt lắm, An Huệ Lan không có gả cho Dư Hải Thiên, ngai vàng vợ của Dư Hải Thiên đang để trống, An Khang không tiếc ly hôn cũng muốn đến đoạt.

Y  không thích An Huệ Lan trở thành Dư phu nhân, chẳng lẽ y thích An Khang sao, hai người người tám lạng người nửa cân mà thôi.

Dư Lãng thật sự là hoảng sợ, An Khang này điên rồi đi, con trai út của bả mới có ba tuổi thôi, vì một tên như Dư Hải Thiên, bà ấy chẳng lẽ muốn vứt chồng bỏ con sao, xem ra hoàn cảnh hiện tại của mình cũng không phải không có lý do gì.

Bất quá,y  hiện tại không có thời gian đi đồng tình tên nhóc kia, trước tiên phải ngăn cản An Khang mới tốt.

Vừa hay, vài ngày trước y thiết kế hãm hại Khang Huy, vừa lúc hãm hại luôn An Khang.

Về phần Khang Huy có hay không nói câu nói kia cũng không trọng yếu, quan trọng là … Trong lòng  y khẳng định nghĩ như vậy, hơn nữa, Dư Hải Thiên cho rằng Khang Huy  nói, đây mới là là tối trọng yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK