Buổi chiều do biết Dư Hải Thiên đã trở lại Dung Việt Trạch mang theo Khang Huy đến giải thích, Dư Lãng cũng muốn xuống xem một chút.
Khang Huy là tới tìm y để giải thích, y cũng nên đi xuống thưởng thức một chút a, để Khang Huy đến tìm y giải thích cũng không dễ dàng nha. Mẹ đẻ hắn – An Huệ Lan chính là cho tới bây giờ đều không cảm thấy con trai mình sai, An Khang là mẹ nuôi của hắn lại càng không cho là hắn sai. Dù sao đạo lý đều là đứng về phía họ, trái đất là tuyệt đối xoay quanh bọn họ. Khang Huy cũng như vậy, hắn cho tới bây giờ đều chỉ nhìn thấy chỗ mà người khác phải xin lỗi hắn, chưa bao giờ phải đi gặp người để xin lỗi hắn rốt cuộc có chỗ nào phải xin lỗi người khác. Chính là cái tên vương bát đản này biết hắn không phải là con trai ruột của An Khang, thời điểm Khang Ninh Phi muốn coi hắn như con trai ruột, còn muốn đem Khang gia cho hắn, Khang Huy cư nhiên lấy không sợ phỏng tay nha. Lý do chính là, đây là mẹ hắn cho hắn, hắn phải lấy nếu không sẽ làm mẹ thương tâm a!!!
Khi y nhìn thấy Khang Huy cùng Dung Việt Trạch nằm ở trên một cái giường, cũng chưa ghê tởm như vậy, nghe được Khang Huy nói lời “trong lòng ” ngược lại làm cho mình thiếu chút nữa nhổ ra.
Trời ạ, Dư Lãng cảm thấy chính mình cũng đã đủ kinh khủng, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn. So sánh với chính mình, Khang Huy càng giống như là tiểu hài tử bị người làm hư, cố tình Khang Huy còn thường xuyên bày ra vẻ mặt “Dư Lãng ngươi bị làm hư” Khang Huy đoạt nhiều đồ vật như vậy, cư nhiên còn dám có mặt cảm thấy chính mình chịu thiệt thòi, còn muốn cướp về.
Phi!! Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mà chuột sinh chuột trời sinh sẽ đào thành cái động, cái này nhìn cũng biết hắn chính là con An Huệ Lan a. Đương nhiên thân mẹ y – An Khang cũng không tốt đẹp gì, dùng nguyên vẹn hành vi của bả chứng minh công nuôi dưỡng so với công sinh thành còn muốn nặng hơn. So sánh với Khang Huy, y một đứa con ruột thì bị đối xử như thể bả là mẹ kế, mà không phải là con ruột bà sinh.
Được rồi, y cũng không bồi, ít nhất Dư Hải Thiên ở đây, y so với Khang Huy nổi tiếng.
Ai, Dư Lãng cũng không biết mình so với Khang Huy thì ai xui xẻo hơn. Từ mặt ngoài nhìn vào, mẹ ruột của mình là An Khang coi Khang Huy như con trai ruột, ba ruột của Khang Huy lại coi mình như con ruột, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân. Chính là trên thực tế Dư Lãng vẫn cảm thấy Khang Huy so với mình được lợi hơn. Khang Huy có hai mẹ, còn thêm một ba ba, chính mình liền chỉ có một tên Dư Hải Thiên. Hơn nữa, An Khang có thể mang Khang gia cho Khang Huy, nhưng Dư Lãng đến bây giờ đều không nghĩ mình có thể cầm di sản của Dư Hải Thiên vào trong tay. Chính là da mặt hắn đủ dày, cũng không biết được hai người bọn họ ai chết trước đâu.
Huống hồ, y cũng biết, An Khang chính là biết Khang Huy không phải con trai ruột của bà, bà ta vẫn là coi Khang Huy như con trai ruột. Chính mình bên này, Dư Hải Thiên còn chưa có xác định đâu.
Khang Huy tại tình cảm chiếm tiện nghi, ở trong phương diện gia sản cũng đã chiếm tiện nghi. Nếu y là Khang Huy, khẳng định chùm chăn cười trộm đó.
Dư Lãng nhìn thấy Khang Huy tỏ vẻ đứa trẻ đáng thương không có ba, ai có thể đến thương tiếc y a.
Mày đáng thương tao không đáng thương sao. Mày còn có hai mẹ, mẹ ruột của tao coi mày như con đẻ, mẹ kế của tao thì là mẹ của mày rồi, Khang gia đều là của mày. Tao đâu, cha không biết, mẹ ruột không thương. Liền chỉ có một mình Dư Hải Thiên, hơn nữa không biết khi nào thì Dư Hải Thiên biết y không phải con của hắn, tình cảm cha con của họ liền vỡ tan, —— đời trước không bị xoá bỏ quan hệ không có nghĩa là đời này không có vấn đề gì ——, Ngày lành của tao qua một ngày là mất một ngày a, tao sống dễ dàng sao? Mày còn dám nghĩ đến chuyện đoạt ba ba của tao!!!
Dư Lãng nửa điểm cũng không có áy náy chuyện tự mình đào hầm Khang Huy, tại trước mặt Dư Hải Thiên cáo trạng hắn một cách ngang nhiên. Y đến gặp Khang Huy là đúng tình hợp lý, y phải nhanh chân đến xem Khang Huy xin lỗi y.
Dư Hải Thiên không đồng ý: “Con còn bị thương đâu, hơn nữa vừa mới phát sốt.”
Dư Hải Thiên an vị bên cạnh Dư Lãng đối mặt với một cái máy tính, cho Dư Lãng đang ngồi trên giường một quyển tiểu thuyết. Trừ bỏ đi vệ sinh, Dư Lãng muốn rời giường —— ngoan ngoãn ở trong chăn đi. Nghe nói Khang Huy đến đây, Dư Lãng thật vất vả mới tìm được một việc vui. Y đi xuống thăm dò cơ sở địch nhân xem thực hư ra sao a, Dư Hải Thiên tiếp xúc với Khang Huy lần đầu tiên, nhất định phải dưới mí mắt của y. Y nhất định phải xuống xem một chút: “Ba ba, con bị thương là ở đầu chứ không phải ở chân a.”
Dư Lãng kéo quần áo của Dư Hải Thiên không cho hắn đi: “Con cũng phải xuống, Khang Huy là tới để xin lỗi con, con mà không đi xuống, Khang Huy còn tưởng con không có tha thứ hắn đó.”
Dư Hải Thiên buồn bực, đứa nhỏ này, hiểu chuyện lúc không cần hiểu a. Dưới nhà chính là người đánh y, chỗ nào cần cho hắn mặt mũi lớn như vậy a. Muốn để hắn lên tận đây xin lỗi y thì thật tốt a. Nếu không phải vì hắn là cháu ngoại trai, còn là bằng hữu của Dung Việt Trạch. Ta đã sớm giáo dục một chút cái kẻ dám đánh vỡ đầu con trai bảo bối này rồi. Nếu không phải người lớn không muốn so đo với vãn bối, hắn sao có thể cho bọn họ vào cửa a.
Dư Hải Thiên sờ sờ đầu Dư Lãng: “Con không cần đi xuống, không cần phải lễ phép với họ.”
“Con muốn xuống xem.” Dư Lãng kéo cổ áo Dư Hải Thiên, bò lên lưng hắn cầu xin: “Ba ba, cho con đi xem đi, con còn chưa từng gặp qua ai phải xin lỗi con đâu. Ba ba người nói, lát nữa hắn có khom lung xuống không a?”
Dư Hải Thiên mỉm cười, búng trán Dư Lãng một cái: “ tính tình tiểu hài tử, đi, nhưng không cho con nháo a.”
Dư Hải Thiên xác định Dư Lãng không có gì đáng ngại, mặc thêm cho y một cái áo, mới mang theo Dư Lãng xuống lầu. Dung Việt Trạch cùng Khang Huy ngồi trên ghế salong. Trông Khang Huy có vẻ không được tự nhiên, Dư Lãng ngó trước ngó sau. A, An Huệ Lan cư nhiên không có ở đây, cơ hội vô cùng tốt để nhìn thấy con trai như vậy, bà ta cư nhiên không ở!!!
“Mẹ đâu a?” Dư Lãng ghé vào bên tai Dư Hải Thiên, nhỏ giọng hỏi.
Dư Hải Thiên cũng biết Dư Lãng đang tìm An Huệ Lan, Dư Lãng bình thường đối với An Huệ Lan không thân cận. Chính là dù sao cũng là mẹ con, thời điểm đứa nhỏ sinh bệnh đương nhiên không hi vọng bị mẹ mình bỏ quên. Hắn sợ Dư Lãng thất vọng, liền giải thích một chút: “Mẹ con ở cửa hàng có chút vội, có ba ba ở cùng con rồi mà.”
Dư Lãng hiểu rõ, lúc y từ bệnh viện về nhà, An Huệ Lan quay lung liền đến cửa hàng. Dư Hải Thiên ngày hôm qua trở về không thấy bà ta, đương nhiên phải nói với hắn là cửa hàng bận rộn, đông khách. Mà cửa hàng thì không có khả năng chỉ bận một ngày đi. Cho nên ngày hôm này bả chính là muốn ở trong nhà chờ nhìn thấy Khang Huy cũng phải đến cửa hàng, bận tiếp khách.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình đào hầm chôn mình, An Huệ Lan luôn làm chuyện loại này. Trước kia thì tráo hai đứa nhỏ, kết quả đem mình là hàng giả mang lại đây. Sai cũng là âm kém dương sai, ông trời đào hố – hãm hại bà ta một phen. Dư Lãng chỉ hoài nghi ông trời nhìn An Huệ Lan không vừa mắt mà thôi. Chuyện ngu xuẩn hôm nay, y không chỉ có hoài nghi vận khí An Huệ Lan, y quả thực hoài nghi chỉ số thông minh của An Huệ Lan, nhìn xem, bà ta làm ra chuyện gì đây. Lúc nói chuyện bà không thể nghĩ nhiều hơn sao.
Dư Lãng đã đoán sai, Khang Huy người ta không phải đến xin lỗi, bọn họ mua cho Dư Lãng một ít thứ dinh dưỡng, là tới thăm Dư Lãng. Khang Huy cảm thấy nếu không phải mình ở trên đầu Dư Lãng gõ một cái như vậy, thì lần này cũng không cần đến. Đương nhiên chính là có gõ một cái như vậy, hắn cũng không cảm thấy mình sai. Nếu cho hắn một lần cơ hội, hắn không đánh thêm vài cái là không được.
Dung Việt Trạch giúp Khang Huy nói chuyện: “Tiểu Lãng, Khang Huy không phải cố ý.”
Dư Lãng ngồi ở bên cạnh Dư Hải Thiên, oa ở trên ghế salong nghẹn nghẹn miệng. Đúng vậy, Khang Huy không phải cố ý, nhưng y tuyệt đối là hữu ý. Trong long y đại hận, y cũng không nghĩ đến chuyện Khang Huy xuống tay nặng đến vậy, chắc hận y nhiều lắn a. Sờ sờ băng vải trên đầu mình, mỉm cười: “Không có gì, không phải chỉ là vết sẹo do chai bia để lại thôi sao, bác sĩ đều nói nghỉ ngơi vài ngày liền sẹo cũng không nhìn thấy. Chúng ta coi như không có chuyện gì đi.”
Nói xong, y tỏ ra lượng giải mà vươn tay. Y muốn cho Dư Hải Thiên nhìn thấy y là một đứa nhỏ hiểu chuyện, tuyệt đối là huynh đệ hữu cung. Đến lúc y với Khang Huy đánh nhau, mặc kệ như thế nào Dư Hải Thiên có thể không bênh mình sao.
Thấy Dư Lãng dễ dàng như vậy, Dung Việt Trạch thở ra một hơi, hắn biết tính tình Dư Lãng, hắn cũng biết chai bia này Khang Huy thật là có điểm khó tiếp thu. Lúc đến đây, hắn chỉ sợ Dư Lãng làm ầm ĩ, không nghĩ tới, Dư Lãng cũng có khi hiểu chuyện a. Hắn nhìn Dư Lãng nở nụ cười một chút, đem đồ vật bọn họ mua cầm lại đây: “Mua cho em, em thích ăn long nhãn đúng không, nghe nói em thích ăn.”
Nhìn Dung Việt bảo vệ Khang Huy như vậy, Dư Lãng càng cảm thấy hắn cùng Khang Huy sớm có gian tình. Trước kia, ngay cả khi nào hai người bọn họ quen nhau, Dung Việt Trạch đều không có đề cập qua với y, y vẫn luôn cho rằng là bởi vì mình, Dung Việt Trạch cùng Khang Huy mới có thể nhận thức, hiện tại xem ra, hai người này quả nhiên là một đôi đã sớm thông đồng thành gian gian, phu, dâm, phụ!!
Dư Lãng bên này bởi vì nghĩ đến chuyện trước kia, không quá vui vẻ, bên kia Khang Huy nhìn Dư Hải Thiên và Dung Việt Trạch một tả một hữu giúp Dư Lãng lột long nhãn, hắn cũng không vui vẻ gì.
Dư Lãng chưa ăn long nhãn của Dung Việt Trạch,y muốn ăn chẳng lẽ không chính mình lột được sao, ăn long nhãn Dư Hải Thiên lột, y cũng động thủ lột vỏ long nhãn, đem long nhãn mình lột nhét vào miệng Dư Hải Thiên.
Dung Việt Trạch thấy Dư Lãng như vậy, đem long nhãn lột rồi đưa tới trước mặt Khang Huy, liền không lột nữa.
Dư Hải Thiên đem hạt long nhãn nhổ ra, hắn không thích ăn loại đồ vật quá ngọt này. Đây là Dư Lãng bóc vỏ, hắn mới ăn vài cái, lau tay một chút, lại nhắc nhở Dư Lãng: “Lãng Lãng không ăn, long nhãn dễ gây nóng trong.”
Dư Lãng thích ăn long nhãn, Dư Hải Thiên từ nhỏ liền khống chế không cho y ăn quá nhiều. khiến y lại càng phát thích. Cũng không có bị ngọt quá, y lột một chén vỏ nhỏ rồi đó, mất công lột ra tới, y luyến tiếc, cùng Dư Hải Thiên thương lượng: “Ba ba, cho con ăn năm quả đi? Trong chốc lát con uống nhiều nước.”
Nói xong, còn sợ Dư Hải Thiên không đồng ý, vừa nói, một bên liền hướng trong miệng chính mình một mạch nhét ba quả. Dư Hải Thiên thấy vậy liền nhíu mày, hắn không phải không cho Dư Lãng ăn long nhãn, loại đồ ăn giống như nhãn này ăn nhiều gây nóng trong, cũng không có lợi hại như vậy. Chính là Dư Lãng từ lúc biết ăn đều ăn không dứt, ăn đến mức dừng không được. Khi còn bé, hắn không cho y ăn, y liền tránh ở trong ổ chăn ăn. Có lần, hắn không có chú ý, Dư Lãng ăn bán túc, sáng sớm vén lên ổ chăn, một ổ chăn toàn xác long nhãn cùng hạt long nhãn. Kết quả ngày hôm sau, cổ họng Dư Lãng liền có điểm ách.
Đứa nhỏ này tự chủ không tốt, Dư Hải Thiên thật vất vả quản không sai biệt lắm, này có một liền có hai, có hai liền có ba, cũng không thể để tên này cho luôn năm quả long nhãn vào miện. Hắn vươn tay, liền vào trong miệng Dư Lãng, đem ba quả long nhãn cấp khu đi ra, thay Dư Lãng lau miệng, nghĩ nghĩ, lại cầm một viên mới, nhét vào trong miệng Dư Lãng: “Quả cuối cùng.”
Dư Lãng miệng ngậm long nhãn, gật gật đầu. Không muốn ăn ngay nên ngậm trong miệng.
Dung Việt Trạch nhìn phụ tử hỗ động, đều hết chỗ nói rồi, hắn vẫn luôn biết chú của hắn rất sủng Dư Lãng, nhưng là dù sao không có thấy tận mắt quá, hắn cũng không biết là sủng như vậy a. Ba hắn cũng rất sủng hắn, chính là cũng không có giống chú, đem Dư Lãng lớn như vậy, coi như tiểu hài tử ba tuổi, Dư Lãng cũng rất đáng thương, lớn như vậy liền tự do ăn long nhãn đều không có, trách không được thích ăn long nhãn như vậy đâu.
Bất quá, dù Dung Việt Trạch đối với Dư Hải Thiên quản giáo Dư Lãng giống như tiểu hài tử ba tuổi có chút ý kiến, hắn cũng không có xen vào. Ngược lại Khang Huy, hắn đem long nhãn Dung Việt Trạch lột để đến trước mặt Dư Lãng, đối với việc Dư Hải Thiên giáo huấn Dư Lãng biện hộ giùm: “Này đều lột tốt lắm, không bỏ đi, Dư Lãng thích ăn như vậy, chú để cho y ăn một chút đi?”
Dư Hải Thiên cùng Dư Lãng đối với cái kẻ tự dung chen vào rất là bất mãn.
Dư Hải Thiên cảm thấy chính mình quản giáo nhi tử, không tới phiên Khang Huy là người ngoài tới nói chuyện, hắn nhìn Khang Huy liền không thuận mắt, đầu tiên là đánh vỡ đầu con của hắn, lại cùng cháu ngoại trai hắn làm loạn, tới cửa giải thích cũng không hề có thành ý. Đừng nói xoay người, thời điểm Dư Lãng vươn tay, hắn cư nhiên còn ngừng vài giây, con của hắn ủy khuất nhiều lắm a. Lớn như vậy, đều chưa từng bị chịu uỷ khuất từ một người nào nhiều như vậy, hắn không có cấp Khang Huy lưu mặt mũi, hắn hỏi: “Lãng Lãng còn muốn ăn sao?”
Dư Lãng không để ý Khang Huy khiêu khích, đem long nhãn trong miệng vẫn luôn luyến tiếc ăn luôn, đem hạt phun ra, sau đó đem cây long nhãn chính mình lột phóng dưới bàn trà. Y đều đáp ứng Dư Hải Thiên, nói không ăn sẽ không ăn: “Con có thể để lại ngày mai ăn sau.”
Dư Lãng dùng hành động của mình, thuyết minh Khang Huy là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Mặt Khang Huy liền không quá dễ nhìn, Dung Việt Trạch giống như vô ý dùng tay khửu tay huých Khang Huy một chút. Hắn không biết Khang Huy xảy ra chuyện gì, người ngoài nào có ai quản người ta giáo dục nhi tử như thế nào a. Không thấy đây là thân cữu cữu hắn, hắn cũng chưa nói chuyện sao, huống hồ, Khang Huy đây là lần đầu tiên cùng bọn họ gặp mặt.
Dư Hải Thiên làm bộ không có nhìn đến động tác nhỏ giữa bọn họ, hắn nghe xong lời Dư Lãng nói xong không thể xác định Dung Việt Trạch cùng Khang Huy có hay không cái loại này quan hệ này. Ngay cả có, cũng bất quá là đứa nhỏ hồ nháo, đến lúc đó tự nhiên mà vậy liền xong rồi, chỉ cần hồ nháo không phải Dư Lãng, chẳng sợ một người trong đó làm loạn là thân cháu ngoại trai của hắn, hắn cũng không có chuẩn bị quản, hỏi Khang Huy: “Chú và mẹ của cháu coi như là quen biết đã lâu, mấy năm nay không gặp, mẹ cháu vẫn khoẻ đi?”
Hắn là thế mới biết Khang Huy nguyên lai là con trai của An Khang, niên thiếu hết sức lông bông, hắn cùng An Khang từng có một đoạn chuyện cũ. Chính là từ khi An Khang ly khai T thị, hắn cũng rất ít biết tin tức gì về An Khang. Hắn chỉ biết là An Khang gả cho anh nuôi của cô ta, con nuôi của Khang gia, có hai hài tử, không nghĩ tới đứa nhỏ của An Khang cư nhiên lớn như vậy, còn lại lần nữa quay trở lại T thị.
Khang Huy nhìn Dư Hải Thiên có vài phần vui sướng, tuy rằng ba ba hắn rất thương hắn, nhưng là từ khi mẹ của hắn nói cho hắn biết cha ruột của hắn là Dư Hải Thiên. Hắn liền vẫn luôn khát vọng nhìn thấy Dư Hải Thiên: “Con cũng từng nghe mẹ nói qua, con cũng không biết là sẽ đánh phải con của chú, bằng không y đánh con, con cũng sẽ không đánh lại.”
Được rồi, Dư Lãng biết mình cùng Khang Huy khác nhau, y làm việc có bao nhiêu thành thật a. Sống thêm cả đời, y cũng không có mở to mắt nói nói dối da mặt dày được như hắn. Y cảm thấy y phải học tập một chút, đem long nhãn Dung Việt Trạch lột một lần nữa để trước mặt Khang Huy: “Không nghĩ tới mẹ cậu cùng ba ba của tớ quan hệ tốt như vậy, Nói như vậy chúng ta vẫn là anh em đâu, bất quá không quan hệ, Chính là cậu đánh tớ, hai ta cũng vẫn là anh em. Đến nhà của ta không cần sợ người lạ, đến, đừng khách khí, ăn đi!!”
Dư Lãng nói như đâm vào tim Khang Huy, Khang Huy một bàn tay nắm chặt tay vịn, dùng sức khiến ngón tay trắng bệch.
“Ba ba, về sau con có thể mời Khang Huy đến nhà chơi đi?” Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên hỏi, về phần Dư Hải Thiên đáp ứng rồi. Y mời hay không mời Khang Huy đến đó là một lạn sự khác. Y là đang nói cho Khang Huy, đây là nhà của y.
Dư Hải Thiên gật gật đầu, hắn không thích Khang Huy, chính là khó được Dư Lãng thích, trừ bỏ một ít tất yếu hắn cảm thấy sẽ làm Dư Lãng bị thương, những thứ việc nhỏ khác, hắn luôn luôn đều y nguyện của Dư Lãng. Huống hồ, đây là đang dưới mí mắt chính mình, Khang Huy là không có cơ hội đem Dư Lãng phá hư, hắn nói với Khang Huy: “ Không có việc gì có thể lại đây chơi một chút, Lãng Lãng một người ở trong nhà cũng rất nhàm chán.”
Dư Hải Thiên cảm thấy Khang Huy cùng Dung Việt Trạch không giống, Dung Việt Trạch một có ít tật xấu, đều là không ảnh hưởng toàn cục, hơn nữa hắn che chở Dư Lãng. Nhưng Khang Huy không giống, hắn thích nam nhân, người như thế không thể ở lại bên người Dư Lãng, ảnh hưởng tới Dư Lãng sẽ không tốt.
Hắn không thích Dư Lãng cùng Khang Huy kết giao bằng hữu, chính là Dư Lãng giống đang cao hứng, giống như rất thích hắn, đều muốn mời hắn đến trong nhà chơi. Dư Hải Thiên cảm thấy thời điểm Dư Lãng thỉnh Khang Huy đến nhà, hắn nhất định phải ở bên cạnh nhìn, tốt nhất hắn có thể có biện pháp khiến Dư Lãng không thích Khang Huy.
Thời điểm Khang Huy bọn họ tới có chút muộn, chờ khi dì Vương lại đây nấu cơm bọn họ vẫn chưa đi, Dư Hải Thiên liền đem Khang Huy cùng Dung Việt Trách lưu lại ăn cơm chiều: “Không cần lo lắng, nếu muộn quá, các cháu có thể lưu lại ngủ ở phòng Lãng Lãng.”
Lời này vừa ra, Dư Lãng chỉ biết hôm nay Khang Huy bọn họ đi không được, Khang Huy ước gì lưu lại, An Huệ Lan buổi tối trở về, nàng cũng sẽ liều mạng lưu lại Khang Huy, Khang Huy còn muốn trụ phòng của y!!
Y ngày mai liền nói cho Dư Hải Thiên, y không thích Khang Huy.