Tết âm lịch vẫn không thể về nước vì mấy hôm Tết ở đây đã bắt đầu đi học.
Nhưng may là xung quanh không có không khí năm mới, sẽ không quá nhớ nhà.
Studio của La Phú Quý khai trương, giờ cậu ấy đã năm hai, có được thành tựu thế này, tôi phải công nhận cậu ấy có năng lực, ngoài ra còn có nguồn vốn. Tôi âm thầm cố gắng, tuy chắc chắn kém cậu ấy nhưng không thể chênh lệch quá lớn được. Vì vậy tôi càng chăm học, viết được hai luận văn có giá trị, việc xin vào trường cũng không còn quá áp lực.
Studio của La Phú Quý ở thành phố T, bây giờ ngoài lúc đi học, cậu ấy đều ở đó. Tôi tốt nghiệp sớm hơn cậu ấy một năm, thực ra tôi vốn hướng tới một trường ở thành phố V nhưng giờ tôi có cậu ấy, tất nhiên tôi sẽ thỏa hiệp vài thứ vì cậu ấy, trường của thành phố T cũng khá, thầy hướng dẫn của tôi cũng nhờ vài người quen ở viện đại học T, họ hài lòng với tôi, vậy nên trên cơ bản tôi đã bước từng bước tiến lên.
Tết âm lịch, tôi với mẹ video call, bà cố ý tránh đi chuyện yêu đương của tôi, chỉ nói vài việc vặt. Tôi do dự mãi, định qua Tết rồi nói vậy.
Chưa kịp nói với mẹ tôi thì tôi đã gặp chị của La Hoàn Khởi. Lúc mở cửa, tôi kinh ngạc vô cùng. Hai chị em họ khá giống nhau, ngũ quan nở nang, vóc người cao gầy nhưng chị cậu ấy trắng hơn cậu ấy, quần áo đơn giản hơn, trang điểm nhẹ nhàng.
– Chào em, chị là Quỳnh Nhĩ.
Chị ấy rất nhẹ nhàng:
– Là chị của La Hoàn Khởi.
Tôi không hiểu ý của chị ấy, chỉ có thể tới đây hay tới đó.
– La Hoàn Khởi còn đang bận việc bên studio chưa về, chị vào nhà ngồi nhé?
Tôi rót nước cho chị ấy, biết là chị ấy đang quan sát mình.
– Không sao, chị không tới tìm nó.
– Chị tìm em?
– Em là người yêu của em trai chị, lại còn là đàn ông, là nỗi lo của thân nhân thôi, em hiểu được mà.
Giọng nói của chị ấy không hùng hổ.
Tôi ngồi xuống đối diện, bình tĩnh.
– Hai hôm trước, Hoàn Khởi nói với chị là nó có bạn trai, hơn nữa còn là việc nghiêm túc. Em biết việc này chứ?
– Em không biết, cậu ấy rất ít khi nói chuyện trong nhà với em.
Nói thật, tôi hơi giật mình, cậu ấy chủ động come out sao?
– Chị vốn không định quản, chuyện của hai đứa không phải giờ chị mới biết, chỉ là Hoàn Khởi không nói thì chị cũng không coi trọng, nó có thể đùa vui, chị không sợ nó gây ra chuyện. Thế nhưng giờ nó nói như vậy, chị sẽ phải tỏ thái độ, em hiểu ý chứ?
– Em hiểu, nhưng cậu ấy không lấy người khác ra để đùa vui, đây là lí do em quý trọng cậu ấy.
– Chị cũng có điều tra qua về em, mong rằng em đừng giận, nếu như em là con gái nhà bình dân, thật ra không phải là không thể. Hoàn cảnh nhà em ổn, nhân cách tốt, chị tin vào nhân phẩm của em. Nếu em là nữ, chị sẽ không phải đối.
À, xem ra chị ấy tới là để phản đối.
Tôi nghĩ một lát rồi nói:
– Nếu chị tới để phản đối, em nghĩ chị không cần nói thêm gì nữa. Những điều chị lo lắng, ngay từ ngày đầu ở bên nhau, bọn em đã biết cả.
Chị ấy có vẻ ngạc nhiên.
– Nhưng bọn em vẫn quyết định yêu nhau, với lại ở bên nhau đã hơn nửa năm, hai chúng em đều thấy rất may mắn khi không bỏ qua tình yêu này. Em không biết hạnh phúc là gì, đong đếm ra sao, có tiêu chuẩn không, nhưng em nghĩ nếu có một thế giới mà em có thể đạt được mọi nguyện vọng, thế nhưng không có La Hoàn Khởi, vậy thì em sẽ không cần thế giới ấy. Bọn em trải đời còn ít, giờ mới hai mươi, những chuyện vui sướng tới cực điểm chẳng thể nào quên, đếm đi đếm lại chỉ có vài thứ, mà những thứ đó đều kém so với sự vui sướng khi nửa đêm tỉnh dậy, thấy tay mình nằm trong tay cậu ấy. Em không muốn mất cậu ấy, ai thuyết phục cũng không được.
Chị ấy cười, khuôn mặt na ná La Hoàn Khởi:
– Cảm động lắm.
– Nếu chị không coi trọng bọn em thì cần gì để ý, tình nhân rất nhiều, chia li không ít, thực tế cuộc sống là chuyện lông gà vỏ tỏi, có khi một ngày nào đó bọn em bùng nổ sẽ chia tay. Nếu chị coi trọng bọn em thì sao phải ngăn cản? Chị cũng biết em quan trọng với cậu ấy, bọn em còn đang trong thời kì cuồng nhiệt của tình yêu, bây giờ ngăn cản sẽ làm cậu ấy không quên được em, phải không?
Chị ấy nghiêng đầu nhìn tôi, lúc lâu sau mới nói:
– Em nói phải. Em rất thông minh, rất lí trí, nhưng có một việc em nói sai rồi, chị không tới bảo hai đứa chia tay.
Tôi ngẩn người. Thật ra nói như vậy không có nghĩa là tôi không lo lắng.
La Quỳnh Nhĩ lẳng lặng uống trà rồi mới nói:
– Anh cả và chị đều có đám cưới vì gia tộc. Chỉ cần dòng dõi xứng đôi, không quá mâu thuẫn là có thể kết hôn. Có người may mắn, như anh trai, chị dâu của chị, bây giờ tình cảm của họ rất mĩ mãn; cũng có người bất hạnh, ví như chị. Chị với Hoàn Khởi thân thiết từ bé, khi mẹ qua đời, nó đã chịu đả kích lớn, chị với anh cả đều đã thề với mẹ sẽ bảo vệ nó, chăm sóc nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay, ngoài cho nó tiền thì ai cũng bận, thật sự sơ sẩy nhiều. Hoàn Khởi rất coi trọng tình cảm, mấy đứa chơi thân với nó đấy, đều là chơi từ mẫu giáo cả. Chị lo nó lần này trả giá nhiều, sẽ gặp tổn thương.
Tôi không biết nói gì, tôi thầm nghĩ rằng mình cũng sợ tổn thương.
– Chị nói những điều này ra là không coi em giống người ngoài. Chị tới là muốn cho em biết nếu hai đứa bên nhau sẽ khó khăn vì gia tộc. Nhưng đã có chị và anh cả, không trông đợi Hoàn Khởi làm gì cho gia tộc cả, bất kể giàu hay nghèo, người ta luôn mong thân nhân bình an phải không? Vậy nên chị chỉ mong em tốt với Hoàn Khởi, đừng phụ nó, đừng làm nó đau lòng. Nó quyết tâm bên em như thế, quả thật chị không ngờ. Chị với anh cả luôn đứng bên Hoàn Khởi.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có thể nói cảm ơn.
– Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, Hoàn Khởi không muốn gánh trách nhiệm của gia tộc, đương nhiên nó sẽ mất đi quyền quản lí gia tộc.
– Cậu ấy vốn không coi trọng chuyện đó.
– Em nói phải.
La Quỳnh Nhĩ cười.
Tôi nghĩ rồi nói:
– Hoàn Khởi cũng rất yêu chị, chỉ sợ chị gả sai người, sợ chị không hạnh phúc.
– Chị biết chứ. Thật ra lần trước nó đánh đúng người, chị hả giận lắm. Sau này chị chỉ trách nó làm bản thân liên lụy, bị thương, cũng khó nói với người nhà.
– Nếu chị hạnh phúc, em nghĩ cậu ấy sẽ vui hơn.
– Chị sẽ hạnh phúc. Cảm ơn lời chúc phúc của em.
La Quỳnh Nhĩ không ở lại lâu, nói rằng chị ấy tranh thủ thời gian nên chỉ tới được một lúc buổi tối, bây giờ có việc phải đi.
Sau khi La Hoàn Khởi về, tôi kể chuyện chị cậu ấy tới. Cậu ấy có vẻ vui:
– Chị em li dị với thằng khốn nạn kia rồi.
– Thật à?
Cậu ấy cười, bế Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử ghét bỏ đạp ra. Cậu ấy cười sung sướng, kể:
– Thật mà, thằng khốn đó có scandal, bị truyền thông bới móc ra, biến thành trò cười, người nhà dĩ nhiên phải tỏ thái độ, đâu thể nào công khai đẩy chị ấy vào hố lửa thế được. Haiz, thật ra em học nghệ thuật là do ảnh hưởng từ chị, chị em mới giỏi kìa. Tiếc là chị ấy nghĩ lăn lộn trong giới thời trang quá khổ nên mới bỏ, đi theo anh cả.
Cậu ấy hôn tôi, tiếp:
– Studio dạo này cũng đi vào quỹ đạo rồi, thường có nhân viên ở, em không cần qua đó nhiều, kì này ở trường thôi. Vui chứ?
Tôi gật đầu, nghĩ chuyện của La Quỳnh Nhĩ. Già nửa khả năng là chị ấy đã có thỏa hiệp với gia đình, bằng không chị ấy đã sớm tuyên bố li dị, làm sao có thể chỉ vì báo chí mà chấp nhận. Nhưng tôi không phải người trong giới đó, không hiểu được, chỉ là biết ơn khi chị ấy đã giúp đỡ chúng tôi như thế.
Mùa xuân đến, ngày nào Nhị Cẩu Tử cũng động dục. La Hoàn Khởi cũng động dục mỗi ngày.
Tôi mệt đến nỗi sáng nào cũng phải đỡ cái eo già nua, lại phải đề phòng đang đánh răng thì La Hoàn Khởi sẽ lao tới tụt quần tôi. Dạo này cậu ấy cực kì khoái chuyện làm trước gương.
Biến thái.
Hôm nay chúng tôi mặc đồng phục đi xem trận bóng chày của trường, nhìn như đồ đôi vậy. Đội bóng thi đấu rất vất vả, còn thằng hiểm, học sinh toàn trường sôi sục.
Trà Trà ngồi phía trước tôi, thấy bọn tôi thì vui lắm, kéo cả hai ra selfie cùng.
– Chụp ảnh cùng hai đẹp trai rất ngầu biết không? Tớ đây là người đã cô đơn 21 năm, ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã cô đơn đây! Bao năm rồi mới có một cơ hội mà!
Chúng tôi chẳng thể làm gì hơn là phối hợp nhìn vào màn hình, cười rất ngu.
Trên đường về, chúng tôi hứng lên, mua mỗi người một ly kem loại siêu lớn, bắt đầu vừa đi vừa ăn. Không biết vì ngày chưa ấm đã ăn kem hay không mà tim tôi vẫn đập thình thịch, cảm giác rất khó chịu.
– Có phải đêm qua làm quá đáng không?
La Hoàn Khởi lo lắng.
– Em câm ngay!
Cũng may, tim đập nhanh một chút liền bình thường. Chúng tôi tiếp tục cười cười nói nói.
Đến dưới nhà trọ, La Hoàn Khởi bảo:
– Em muốn nếm thử vị vani của anh.
Tôi đưa ly qua:
– Em thử đi.
Miệng tôi bị hôn, là vị oreo. La Hoàn Khởi liếm trong liếm ngoài một lượt, tai đỏ, nói:
– Em thích ăn thế cơ.
– Có biết xấu hổ không?
Tôi cười, đạp bắp chân cậu ấy một cái, đang đùa thì nghe thấy tiếng “Cạch”.
Chúng tôi quay lại nhìn.
Một vali đồ lặng lẽ nằm trên đất. Mẹ tôi, bà Vương, đứng đó không nhúc nhích.
Tim tôi ngừng đập vài giây.
Tôi đã hiểu trước đó vì sao tim mình đập nhanh, đó là điềm báo cho chuyện không hay.
Tôi bước tới, cậu ấy hoang mang nhìn, cũng đi theo.
– Mẹ, sao mẹ tới đây?
Giọng tôi run rẩy.
– Tết âm con không về, mẹ nhớ con nên tới.
Giọng mẹ cũng run.
– Sao mẹ không báo trước để con đi đón?
Tôi nháy mắt với La Hoàn Khởi, cậu ấy giúp xách vali về nhà trọ.
Tôi bảo mẹ:
– Mẹ vào đã, đừng đứng ở ngoài, gió lắm.
– Mẹ nghĩ con sắp đi học nên không định gọi con.
Bà cười gượng.
Chúng tôi im lặng đi vào.
La Hoàn Khởi vào bếp rót nước.
Tôi bảo với mẹ:
– Mẹ có chỗ ở chưa? Có ở đây với bọn con không?
Bà gật đầu nhưng không nói. Tôi không biết ý của bà là đã đặt khách sạn hay muốn ở đây.
La Hoàn Khởi đưa nước:
– Dì, mời dì uống nước.
Bà nhận lấy ly theo bản năng nhưng lại rụt tay về:
– Tôi không khát.
Rồi bà quay lại nhìn tôi:
– Nhuận Nhuận, con theo mẹ vào phòng.
Bà đứng lên, đi vào trước.
Chúng tôi không đóng cửa phòng ngủ bao giờ, bà không để ý nên đi vào phòng La Hoàn Khởi, mà cũng không tính là phòng cậu ấy, từ khi yêu nhau, hai chúng tôi vẫn ở đó.
Hôm nay dậy sớm đi xem thi đấu, giường chiếu chưa dọn, chăn lộn xộn. Trên tường là tấm ảnh chúng tôi chụp chung, cậu ấy hôn lên mặt tôi. Trên giường là hai bộ đồ ngủ vứt lung tung, một bộ trong đó là mẹ mua cho tôi, bà chỉ liếc mắt là nhận ra. Trên mặt đất, hai cái bao cao su đã dùng qua đang nằm đó, sáng nay tôi dặn La Hoàn Khởi dọn nhưng có lẽ cậu ấy đã quên.
Bà hoảng hơn, lập tức lùi lại.
Tôi nhảy tới khép cửa:
– Đây là phòng của bạn con, phòng con ở bên cạnh.
Sau đó nháy mắt bảo La Hoàn Khởi dọn phòng.
Mẹ vào phòng tôi, phòng cực kì sạch sẽ. Tôi nhận ra vì mình không ở đây nên đã cất chăn đi từ lâu. Bà ngồi vào chiếc giường trống, nước mắt lã chã rơi.
– Mẹ…
Mắt tôi cay cay, lòng đã bị áy náy lăng trì trăm lần. Tôi ôm bà, bà đẩy tay tôi:
– Con ra ngoài đi, mẹ không gọi thì con đừng vào.
Tôi thấy mắt mình nhòe đi, tôi cắn răng bước ra, trong lúc khép cửa, tôi nghe thấy tiếng bà khóc nức nở.
Bà rất tủi thân, rất sợ, mà tôi thì chẳng thể làm gì.
La Hoàn Khởi cũng nghe thấy tiếng khóc, luống cuống đứng trong phòng khách.
Tôi bảo:
– Không sao, chờ bà khóc xong là được, anh sẽ chậm rãi thuyết phục. Nhưng hôm nay chắc em phải ở ngoài rồi, anh sợ bà thấy em sẽ… Phiền em, xin lỗi…
La Hoàn Khởi miễn cưỡng cười:
– Không phải xin lỗi, tối em đi thuê phòng khách sạn. Anh an ủi dì, đừng để dì làm sao, lúc nào cần cứ gọi em.
Tôi nhìn cậu ấy cầm ví và điện thoại ra ngoài. Tôi nghĩ lo lắng của mình về việc gia đình cậu ấy của mình trước đây thật buồn cười, người cản trở thực ra chính là tôi. Tôi nghĩ tôi có lỗi với mọi người.
Nhưng có lẽ tôi cần giải quyết chuyện trước mắt đã.
Tôi liên lạc với ba, nói với ông là mẹ đã ở chỗ tôi.
Ba giật mình:
– Sao bà ấy lại chạy tới chỗ con, mẹ con bảo đi Thái Lan với bạn cơ mà?
– Ba, con có lỗi với ba, có lỗi với mẹ.
Ba tôi im lặng.
– Ba… con là đồng tính.
Tôi nghe ông thở dài, rất dài:
– Có thể thay đổi không? Cái đồng tính đó, thay đổi được không?
– Không ạ.
– Ba biết rồi.
Ông khó khăn nói, tôi nghe cũng khó khăn:
– Ba mẹ đã chuẩn bị tinh thần từ sớm rồi, con chịu nói thẳng, ba cũng không ngờ.
– Ba mẹ… biết từ khi nào?
– Từ lâu rồi, lúc con học cấp ba, đừng coi ba mẹ con là kẻ ngốc chứ.
– Sao ba mẹ không nói?
Tôi không ngờ mình đã lộ đến như thế. Tôi tự cho mình thông minh, muốn trốn thoát, còn ba mẹ vì tôi đi xa, vì tôi bị phản bội đã lo sợ, bất an nhiều năm. Tôi cảm thấy trên gương mặt mình có nước, tôi lau, toàn là nước mắt.
– Con không nói, ba mẹ cũng không tiện hỏi. Ba sớm đã nghĩ thông, chỉ có mẹ con vẫn mong con có thể thay đổi.
– Hôm nay mẹ tới, thấy con với bạn cùng nhà…
Tôi khịt mũi:
– Bạn cùng nhà… là bạn trai con bây giờ.
– Con nói chuyện với mẹ đi, đừng để mẹ khó chịu, ba thu xếp chuyện công ty, mai sẽ qua Canada.
Ba nói nhỏ:
– Từ khi còn bé, con đã đồng ý với ba rằng chúng ta là đàn ông, không thể để mẹ đau lòng.
– Xin lỗi, con xin lỗi.
Tôi cảm thấy mình không còn kiềm chế nổi bản thân nữa.
Tôi đã tự hỏi mình không chỉ một lần, vì sao tôi lại là đồng tính luyến ái. Nếu tôi không phải đồng tính, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Tôi yêu La Hoàn Khởi, cũng yêu ba mẹ tôi, họ ở hai bên đối lập, chuyện tôi cần làm là đâm một dao vào một bên, rồi cũng đâm vào mình một dao như thế.
Tôi đã làm gì sai? Tôi trái với luân thường đạo lí sao? Kiếp trước tôi giết người cướp của? Tôi là gay, đó chính là hình phạt sao? Nếu như đó chỉ là hiện tường bình thường, vậy thì tại sao đời tôi lại khốn khó như vậy?
Tôi tựa ngoài cửa, nghe mẹ khóc, lòng tôi khốn khổ đến độ muốn giết người.
Khóc ba tiếng đồng hồ, mẹ đi ra.
Khi tới, mẹ làm tóc gọn gàng, quần áo cũng chọn lựa tỉ mỉ. Bây giờ, mắt mẹ sưng lên, mũi hồng hồng, tóc rối bù dán trên mặt. Gương mặt vì có phấn nên bị nước mắt làm nhòe hết cả.
Bà hỏi:
– Bạn cùng phòng của con đâu?
Tôi do dự:
– Cậu ấy ra ngoài ngủ rồi.
– Không thể để bạn con làm thế, bất lịch sự quá. Mẹ có đặt phòng rồi.
Tôi nghẹn ngào:
– Mẹ biết cậu ấy không chỉ là bạn cùng phòng của con. Mẹ, mẹ thấy rồi mà.
– Mẹ không thấy!
Bà sợ hãi kêu lên, lùi ra sau vài bước, che tai:
– Mẹ không thấy gì hết! Con đừng nói chuyện với mẹ nữa!
– Mẹ bịt tai cũng vô ích, sự thật là như thế rồi.
Tôi cảm thấy lưỡi dao của tôi đang nhắm thẳng vào bà.
Bà ngồi xuống, lại khóc.
– Nhuận Nhuận, con đừng như thế, con luôn nghe lời mẹ nhất mà, lần này con cũng nghe mẹ đi, được không con? Hai đứa chia tay đi. Mẹ van con, hai đứa chia tay đi.
Bà quỳ xuống. Tôi kiệt sức, cũng quỳ xuống.
– Mẹ, xin mẹ đừng làm khó con, bắt con làm chuyện con không thể. Mẹ lo cái gì? Nếu mẹ muốn có cháu, bọn con sẽ nhờ người mang thai hộ, mẹ sợ nhà cậu ấy phản đối thì không phải lo, chị cậu ấy đã nói hộ ủng hộ bọn con, mẹ sợ con bị người ta coi thường, vậy chúng con ở lại Canada, ở đây hôn nhân đồng tính là hợp pháp, sẽ không bị kì thị đâu. Mẹ!
Bà chỉ khóc. Tôi nhìn bà, ngực quặn thắt.
Nhưng bà không nói lời nào với tôi nữa.
Tôi dọn phòng mình để bà ngủ. Tôi nghĩ bây giờ La Hoàn Khởi ở khách sạn, hẳn cũng không chịu nổi. Tôi không muốn cậu ấy lo lắng nên đành gửi tin nhắn:
– Anh nói cả rồi, giờ chỉ chờ mẹ nghĩ thông suốt, có thể mẹ sẽ tha thứ cho anh, có thể không.
Cậu ấy chưa trả lời. Tôi gửi tin đi rồi không ngủ được, ngồi trên salon tới hừng đông.
Sáng sớm, La Hoàn Khởi về. Tôi phải đi học sáng, lại lo lắng mẹ ở nhà một mình nên bảo cậu ấy tới chăm sóc bà, nếu bà không muốn gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ tìm người khác.
Tôi đi học, lòng không yên.
Vừa tan lớp, tôi lao thẳng về nhà.
Kết quả thấy mẹ tôi đang nấu cơm trong bếp, La Hoàn Khởi phụ một tay.
Tôi chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. La Hoàn Khởi lau tay, tôi nhìn thoáng qua rồi nói:
– Sao không xắn tay áo lên? Ướt hết rồi kìa.
Cậu ấy ngượng ngùng, nói nhỏ:
– Em đang định xắn, lại nghĩ tới trên tay toàn hình xăm sẽ dọa mẹ anh, nhỡ mẹ anh nghĩ em là lưu manh thì không tốt.
Tôi cười:
– Em không phải lưu manh à?
Cậu ấy hung dữ lườm tôi:
– Nếu không có mẹ anh ở đây, em đã đánh mông anh rồi.
– Thế này là sao?
– Em cũng có tính toán rồi, sáng nay em nói chuyện với mẹ anh một lúc. Bà chẳng nói gì, ra ngoài mua thức ăn, lúc về bảo em giúp một tay.
Tôi càng hoảng:
– Hai người nói gì?
La Hoàn Khởi đang định trả lời thì mẹ tôi chống nạnh đi ra:
– Nhuận Nhuận, hai đứa nói gì thế? Sao trong siêu thị chỉ toàn cá biển? Mẹ còn mang tương, tưởng có thể làm cá mè cho con đây.
Sau đó, bà nhìn La Hoàn Khởi:
– Tiểu La hả? Khoai tây xong chưa?
La Hoàn Khởi khom người:
– Xin lỗi dì, giờ cháu làm tiếp ngay đây.
Trong phòng khách chỉ còn tôi và mẹ, tôi nặn ra một nụ cười:
– Mẹ à, mẹ đến đây rồi còn làm lụng vất vả thế làm gì? Con đưa mẹ ra ngoài ăn.
– Nhà hàng làm sao sạch sẽ được như ở nhà, đừng tưởng mẹ không biết, mấy đứa ở đây toàn ăn đồ ăn nhanh, ăn nhiều làm sao mà tốt được? Tăng đường huyết, béo phì!
– Vương thần y nói phải!
Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra, lại trở về trước đây. Tôi không dám hỏi bà nghĩ thế nào, sợ là tối bà đã ngủ không ngon, nhìn rất tiều tụy.
Bàn ăn khá yên lặng.
Ăn một lúc, mẹ bỗng nhiên nói:
– Ba con bảo ông ấy mua vé chuyến sớm nhất tới Canada rồi.
– Vâng.
– Đã lâu rồi mẹ với ba chưa ra ngoài du lịch, lần trước tới Canada là lúc con nhập học, chẳng có thời gian đi đâu, nhân cơ hội này phải du lịch mới được. Mẹ ở đây hai hôm rồi đi với ba con, mẹ ở khách sạn, Tiểu La không cần ra ngoài ở đâu.
– Có cần con xin nghỉ đi cùng ba mẹ không?
– Không cần. Con ăn cần tây đi! Mẹ chọn từ sáng sớm đấy.
La Hoàn Khởi bảo:
– Dì này, cháu có bạn làm du lịch, hay để cháu bảo cậu ấy sắp xếp chương trình với nơi nghỉ cho chú dì nhé?
Mẹ tôi “Ừ” một tiếng lạnh nhạt.
Cho tới khi ăn xong, mẹ buông đũa, nói:
– Chuyện hai đứa, mẹ không đồng ý.
Lòng tôi chìm xuống hầm băng, La Hoàn Khởi cũng buông đũa.
– Nhưng mẹ cũng không phản đối. Mẹ hiểu hai đứa muốn bên nhau, con đường này gian nan, làm cha mẹ ai cũng không nỡ để con khổ, hai đứa đã đủ vất vả, sao còn làm hai đứa thêm phiền được. Con có cuộc đời con, mẹ không buông tay cũng chẳng biết làm sao nữa. Cha mẹ là dễ thỏa hiệp nhất, không phải mẹ đã nghĩ thông mà là mẹ sợ sau con buồn, không dám nói với mẹ, chịu khổ một mình ở xứ người. Mẹ sợ thế. Nếu con gặp khó, cứ về nhà, ba mẹ vĩnh viễn là ba mẹ con, vĩnh viễn là hậu thuẫn của con.
Tôi cười, cảm thấy mắt mũi cay cay.
Sau đó, mẹ tôi nói:
– Nhưng có một chuyện này, hai đứa yêu năm năm, sau năm năm mà vẫn thấy đối phương tốt, muốn bên nhau trọn đời thì mẹ sẽ đồng ý. Cho dù là ở với đàn ông đi nữa, hay là kết hôn, cũng không qua loa được. Đây là quy củ nhà ta, hiểu chưa?
– Cảm ơn mẹ.
La Hoàn Khởi im lặng cầm tay tôi, nhìn tôi.