Lúc tôi thức giấc vào sáng hôm sau, phòng La Hoàn Khởi vẫn đóng, chắc vẫn chưa điều chỉnh xong lệch múi giờ. Tôi vội vã mua một cái hotdog trên đường đến phòng thí nghiệm, cũng may hôm nay không có nhiều việc lắm, số liệu thực nghiệm đã có gần đầy đủ, thầy hướng dẫn rất vui, nói buổi tối thầy sẽ mời rượu, đương nhiên là uống ở quán trong trường.
Trong trường tôi cũng có bar, đồ uống đa dạng, chỉ cần có thẻ là vào được. Vì toàn học sinh trong trường nên không khí trong bar rất khá, không khác gì so với phòng ăn. Lúc đầu mọi người còn khá ngại vì ngồi chung với thầy nhưng sau khi thầy trả tiền rồi về thì bàn chúng tôi bắt đầu thả lỏng, bắt đầu nói truyện trên trời dưới đất.
Tin đồn là do sức sản xuất của toàn dân mà ra.
Tôi mới ăn được một nửa thì thoáng thấy có người đi vào, là La Hoàn Khởi. Cậu ta đi cùng vài người nữa, chắc là bạn, ngồi xuống bên cạnh quầy bar chỗ chúng tôi đang ngồi.
Quán mở nhạc nhẹ, không ồn ào, vì ngồi gần và họ nói tiếng Trung nên tôi lập tức nghe rõ câu chuyện của họ.
– Mẹ mày, mày đánh thằng đó thật hả?
– Thằng khốn như thế ăn đòn là đáng. Nhưng tao nghe người ta nói nó tìm người trả thù mày à?
La Hoàn Khởi “Ừ” một tiếng, nói:
– Bốn người.
– Đệt, có giỏi thì đấu tay đôi đi, đánh không lại người ta thì tìm một đám người đến mà gọi là đàn ông à?
Hóa ra là cậu ta đánh người ta trước rồi bị trả thù, người bị đánh nhờ một đám người đến dạy dỗ cậu ta. Hừ, đúng là thiếu niên dư thừa sức lực, động một tí là đánh nhau đâu có tốt. Tôi vừa nghĩ vừa từ từ ăn khoai rán, lại vừa nghe người của phòng thí nghiệm chúng tôi nói chuyện.
Tôi thấy mình như một con yêu tinh bé nhỏ tai nghe tám hướng.
Ngồi cạnh tôi là một người anh em béo đến từ nước Mỹ của phòng thí nghiệm, người này bỗng hỏi tôi vì sao không nói gì. Tôi có bệnh như thế, càng nhiều người thì càng không thích nói, đương nhiên ở trên lớp thì không thành vấn đề, thế nhưng tụ họp kiểu này thì không sửa được tật xấu đó, lúc nào cũng ngồi im ăn thôi.
Tôi cười, ra chiều thân thiện, sau đó tiếp tục nói và ăn, phải tranh thủ lúc mọi người nói chuyện phiếm, ăn nhiều một chút. Người anh em béo nước Mỹ kia cười, bỗng nói với tôi là dạo này anh ta học tiếng Trung.
Bạn bè quốc tế đã nói mình học tiếng Trung thì ít nhiều cũng phải cổ vũ nhỉ? Thế là tôi vui vẻ để anh ta nói mấy câu. Mấy người cùng bàn cũng bắt đầu ồn ào, nói rằng chữ viết thật khó các thứ.
Người anh em béo buông ngón tay bóng nhẫy xuống, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói câu đầu tiên:
– Chào bùn.
Mọi người chạm cốc ủng hộ.
Sau đó, người anh em béo bỗng nhìn tôi chằm chằm:
– Muốn ngắm chim không?
Tôi ngẩn ra, không kịp phản ứng hắn nói gì, chờ đến lúc chân hắn vô tình hay cố ý gì đó cọ cọ vào chân tôi, tôi lập tức buồn nôn gần chết.
Thằng ranh này cố ý. Đây là quấy rối tình dục nơi công cộng.
Nhưng hắn vẫn cười híp mắt, nói với mọi người đây là một câu tục ngữ Trung Quốc hắn được người ta dạy, dùng để khen người đẹp.
Cô bé người Canada có quan hệ tốt với tôi không biết hắn nói với tôi cái gì, cứ tưởng đó là sự thực, còn phụ họa rằng Karen là chàng trai châu Á đẹp nhất cô từng gặp.
Bàn tiệc vẫn vui vẻ hòa thuận nhưng tôi cảm thấy sắc mặt của mình đã không tốt lắm. Đây là lần đầu tôi gặp phải chuyện này nên khá hoảng, không biết nên đánh hắn luôn hay là tính kế xong rồi mới đánh.
Tôi bỗng nghĩ đến tuần trước chỉ còn mỗi tôi và thằng béo này ở trong phòng thí nghiệm, lúc đó nó còn cố ý cười vỗ mông tôi. Lúc đó tôi không nghĩ có gì khác thường đâu vì con trai cũng thường đùa vậy. Bây giờ nghĩ lại, da gà nổi đầy hết cả rồi.
Tôi cuống lắm, chỉ có thể ngồi cách xa thằng béo đó, kết quả hắn lại sán vào, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói:
– Anh biết em là gay, em giấu rất kĩ, nhưng anh vẫn biết đấy.
Hơi thở của hắn là hỗn hợp mùi của tỏi và cà rốt, hắn nói tiếp:
– Em biết đấy, cái đó của người da trắng to lắm, em sẽ sướng.
– Mày không sợ tao đánh mày à? Mày đang quấy nhiễu tình dục đấy.
Tôi nghiêm túc nói.
Hắn nhìn tôi vài lần như đang trông thấy một trò hề:
– Em không phải người đầu tiên nói vậy với anh, những người nói vậy đều lên giường với anh hết.
Mẹ nó, đồ rác rưởi.
Tôi gượng cười, làm bộ nhìn di động rồi xin lỗi mọi người:
– Xin lỗi, bạn cùng nhà quên không mang chìa khóa nên muốn mình về mở cửa, mình về trước đây.
Tôi vừa ra đến cửa thì thằng béo cũng ra theo, còn quang quác nói là tiễn tôi ra ngoài, để tôi mở cửa xong sẽ đến nhà nó uống rượu, thậm chí còn ôm vai tôi, lôi tôi đi về phía xe của nó. Tôi vùng ra nhưng cũng không muốn làm người khác chú ý, suýt thì tôi đã chửi rồi. Bỗng có người đụng vào hai chúng tôi.
Quay lại, là La Hoàn Khởi và bạn cậu ta.
– Người ta không muốn rồi sao còn không biết điều thế?
Một cậu sinh viên đen gầy, nói thật nhanh bằng tiếng Anh.
– Liên quan gì đến mày?
Thằng béo đỏ gay cả mặt.
Một cậu trai trông khá khôi ngô đã bắt đầu bẻ đốt ngón tay, đột nhiên đá vào bụng thằng béo, nó lập tức ngồi sụp xuống:
– Tao còn biết mày trêu chọc tới cậu ấy thì mày biết tay tao.
Cậu trai đen gầy thì tát lên đầu nó một cái.
Tôi nghe thấy như tiếng vỗ vào quả dưa vậy.
Thằng béo cũng biết một chọi năm là khó, lập tức đứng dậy, hùng hổ lái xe đi.
Đây chẳng lẽ là anh hùng cứu mĩ nhân? Đang do dự, tôi nghe La Hoàn Khởi nói:
– Em đã chụp được biển số xe nó, lần sau cứ gặp là đâm nổ lốp xe nó.
Mấy người khác gật đầu đồng ý:
– Không thể bỏ qua cho cái thằng quỷ Tây rác rưởi này được.
Tôi cũng cảm ơn:
– Cảm ơn, không có mọi người thì đúng là tôi sẽ gặp phiền rồi đấy.
Mấy người kia cười, đáp:
– Anh là bạn cùng nhà với La Phú Quý, bọn em nên làm vậy.
Hơ, La Phú Quý là nghệ danh chốn giang hồ hả?
Cậu đẹp trai cũng nói:
– Em là Đại Tráng, nó là Bốn Mắt, đứa đen đen kia là Hắc Địa, bọn em quen La Hoàn Khởi đã nhiều năm, về sau đều là bạn bè cả. Em với Bốn Mắt không học ở Đại học Q, chỉ là tranh thủ khai giảng qua đây chơi với La Hoàn Khởi thôi.
Nói xong, cậu ta nói với La Hoàn Khởi:
– Bọn tao đi đây, mấy hôm nữa lại sang tìm mày.
Hắc Địa nói:
– Xe mới có cho tao đi nhờ được một đoạn đường không?
Đại Tráng cười:
– Xuống địa ngục đi, nhà trọ của mày cách đây có năm bước còn gì? Tao chỉ nhấn ga một cái là cách nhà trọ của mày cả trăm mét mất rồi.
Hắc Địa cũng cười:
– Van xin tráng sĩ đó, đưa tôi đi hóng gió chút đi?
La Hoàn Khởi rất lạnh lùng gật đầu:
– Tao không tiễn.
La Phú Quý, tuy mặt cậu lạnh tanh nhưng biệt danh của cậu và các bạn đã làm lộ thuộc tính của các cậu rồi! Đây là một đội thật thà chất phác và bạo lực. Tôi có chút ngạc nhiên và cũng hơi buồn cười nữa.
Tôi bảo La Hoàn Khởi:
– Sao em ra ngoài nhanh thế? Anh thấy em vừa vào, chắc còn chưa uống được mấy?
La Hoàn Khởi thật thà:
– Em muốn một cái chìa khóa nên phải về theo anh. Chứ không anh mà đi với thằng béo kia thì em ngủ ngoài đường à?
Tôi 囧. Cũng may mấy người kia không để ý chúng tôi nói gì, chỉ đi tới bãi đỗ xe chờ chúng tôi.
Tôi cùng về nhà trọ với La Hoàn Khởi, hai người chẳng ai nói gì. Tôi vốn định nói về một số vấn đề khi thuê chung nhưng chẳng còn tinh thần nữa. Buổi tối, tắm xong, tôi ngồi đờ ra trên giường, nghe ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa.
– Mời vào.
La Hoàn Khởi vào, tay bưng một cái bát.
Tôi thầm nghĩ cậu ta làm bữa khuya cho mình, nhưng mà tôi đánh răng rồi! Kết quả là không phải, trong bát là nước, trong nước có bốn cái kim. Được lắm, cậu ta đến làm thầy mo.
– Hồi bé em bị hoảng sợ, bà nội em sẽ làm vậy, nói là để an thần trừ ma, phải đặt dưới gầm giường.
Sau đó, hai chúng tôi cùng cúi đầu nhìn, thật ngại, giường tôi sát đất, chẳng có không gian gọi là gầm giường.
Quả nhiên cậu ta cũng tốt tính, lại linh hoạt:
– Để đầu giường cũng được.
Tôi đã cười không ngừng được:
– Cảm ơn nhé, nhưng ai bảo em là anh bị hoảng sợ?
– Anh không sợ à? Em thấy anh sợ đến không nói thành lời rồi.
– Thật ra anh không nói nhiều.
Đèn trong phòng hơi tối nhưng dù tôi ngồi trên giường nhìn lên La Hoàn Khởi, góc độ rất dìm hàng như thế, tôi vẫn cảm thấy đường nét ngũ quan của cậu ấy thật đẹp, lông mi rất dài, mắt thật ôn hòa. Tôi thật lòng nói:
– Thực sự cảm ơn em vì chuyện hôm nay.
– Không cần cảm ơn, chúng ta hòa nhau thôi mà.
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó chúng tôi cùng đồng thanh:
– Nhật Bản.
Tôi cười:
– Anh tưởng em không nhận ra anh đấy, dù sao nhắc tới chuyện em bị đánh hẳn là cảm giác hơi xấu hổ.
La Hoàn Khởi đáp:
– Làm sao mà không nhận ra được, chẳng qua anh không nói thì em không tiện nói ra là em ẩu đả trong ngõ hẻm được.
– Tân sinh mấy đứa đang có mốt động tí là đánh người hả?
– Không phải đâu.
Cậu ấy cũng cười:
– Chỉ đánh bọn khốn nạn thôi.
– Vậy hồi ở Nhật là thế nào?
Tôi hỏi xong cũng thấy mình thật nhiều chuyện. Suy cho cùng, hai chúng tôi không thân, chẳng qua là có chuyện đêm nay nên xích lại gần hơn một chút, tôi không chắc chắn rằng cậu ấy có muốn trả lời hay không.
– Nếu anh muốn nghe việc nhà thì em có thể nói. Em ngồi được không?
– Được chứ, em cứ ngồi bên giường này, anh không thành vấn đề.
– Nhà em ấy mà, ba thì buôn bán nhỏ, em còn có một anh trai và một chị gái. Anh cả hơn em mười lăm tuổi, đã sớm bắt đầu gánh vác công việc, bây giờ đang làm cùng ba em. Chị gái thì hơn em sáu tuổi, có sự nghiệp riêng trong làng thời trang. Em là đứa không nên thân nhất nhà, anh cũng có thể tưởng tượng là cái dạng vừa sinh ra đã được chiều hư đấy, vậy nên tính em cũng ương, từ bé ngứa mắt đứa nào là tẩn đứa đó. Chị em có một vị hôn phu, em với mấy đứa bạn phát hiện ra sinh hoạt cá nhân của hắn rất hỗn loạn, tranh thủ lúc chị em đi công tác đã tới Nhật chơi với tình nhân. Chị em biết, giận đến mức ngã cầu thang, em tức quá liền chạy tới Nhật đánh cho nó gãy xương sườn. Kết quả là thằng khốn đó biết chuyện của nó với chị em thế là bất thành rồi, quyết lành làm gáo vỡ làm muôi luôn, tìm đám du thủ du thực Nhật đến giáo huấn em. Hôm ấy nếu không có anh dọa báo cảnh sát, phỏng chừng là em còn bị đánh hội đồng nữa.
– Em không sợ họ thực sự đánh em thành hậu quả gì đó sao?
– Chúng nó không dám đâu.
La Hoàn Khởi cười, rất ngây thơ:
– Thằng khốn đó với nhà nó cũng biết mình đuối lí, chỉ trút giận thế thôi, không dám thực sự gây ra chuyện gì đâu.
Tôi gật đầu, thuận miệng hỏi:
– Ba em buôn bán gì?
Cậu ấy nghĩ chút rồi đáp:
– Nhiều thứ lắm, La thị, anh nghe qua chưa?
Ôi đậu má! La thị! Làm sao tôi có thể chưa bao giờ nghe qua chứ?! Đây rõ ràng là nhà giàu mà! Thảo nào gọi là La Phú Quý! Cả nước chẳng mấy nhà có thể đọ phú quý với nhà cậu đâu!
Bạn bè cậu biết cảm giác này sao? Hệt như cảm giác tưởng mình quen hòa thượng quét chùa! Bỗng nhiên biết hóa ra bạn mình là con ruột của Mã Vân (1) ấy!
Tôi đột nhiên chẳng biết nói gì nữa, nhạt nhẽo hỏi tiếp:
– Sao em lại đi thuê trọ?
La Hoàn Khởi cũng ngạc nhiên, cũng nhạt nhẽo trả lời:
– Nhà em dạy dỗ cũng nghiêm lắm, anh cả bảo em làm gì cũng phải biết tiết kiệm, đừng có phá của.
Tôi thực sự khóc không ra nước mắt. Được lắm, La công tử đi thuê nhà mà đổi sạch đồ gia dụng thành xa sỉ phẩm ơi, cậu thực sự rất tiết kiệm.
Chúng tôi cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, cậu ấy bỗng nói:
– Không có việc gì thì em về phòng đi ngủ đây.
Tôi trả lời theo phản xạ:
– Ngủ ngon.
Tôi vẫn còn có cảm giác đang nằm mơ, chờ tới khi nằm lên gối rồi tôi vẫn còn nhớ lại xem biểu hiện của mình khi nãy có quá nhà quê không.
Chỉ có thể nói La Phú Quý giấu diếm quá kĩ.
Tôi và La Phú Quý khác khoa, buổi sáng ai có việc người nấy, cuối tuần cũng có bạn bè riêng, tôi muốn về Đại học y dạy nên chịu khó theo thầy đi làm nghiên cứu rất nhiều, vậy nên sau khai giảng, hai chúng tôi không có cơ hội chạm mặt nhiều, ngoại trừ buổi tối.
Sau này nghe nói thằng béo từng quấy rối tôi bị nổ lốp nhiều lần, nó cũng liền biết điều không tìm tôi nữa. Không lâu sau, nó rời phòng thí nghiệm, cuộc sống của tôi càng thêm thoải mái.
Mặc dù biết La Phú Quý là nhà giàu khiến tôi hãi một thời gian nhưng ở chung lâu dần cũng thành quen. Cuối cùng tôi cũng thấy trên lưng cậu ấy đúng là có một hình xăm, cậu ấy bảo đó là để kỉ niệm người mẹ đã qua đời của mình.
Sinh hoạt của hai chúng tôi cũng coi như hợp, La Hoàn Khởi là kiểu người thích cuộc sống tràn ngập thú vị, muốn đổi là đổi, tranh trong phòng khách đã bị cậu ấy đổi nhiều lần, đã thế ẩm thực quả là một lời khó nói hết, mấy món ăn đầy sáng tạo như cacao nóng với tôm hùm Úc hầm nước dưa hấu, đời này tôi thực sự không muốn thử lần hai.
Tôi là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Vậy nên tôi nghĩ dần dần hai chúng tôi cũng có thể thành bạn bè.
Tôi nghĩ La Hoàn Khởi là một người từ nhỏ tới lớn không thiếu tình yêu cũng không thiếu tiền, người nhà chính là nghịch lân của cậu ấy, cậu ấy cũng rất nghĩa khí với bạn bè. Nghệ thuật của cậu ấy đúng là do không thiếu tiền, mình thích là được, bên ngoài nhìn thì lạnh lùng đấy, nhưng thật ra chỉ do không thích tiếp xúc với người khác, thế nên tình duyên với người khác phái của cậu ấy cũng không tốt. Tôi khá tiếc thay cho mấy cô gái, dù sao La Hoàn Khởi cũng đẹp trai mà.
Qua khoảng hai tháng, tới Trung Thu.
Từ sau Trung Thu này, đời sống của tôi đã trở nên kì dị.
__________
(1) Chủ tịch tập đoàn Alibaba.