• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thú thật, Đào Ngọc sớm ngày ở cạnh Ma Tôn và mèo trắng đã biết trong lòng hắn, trọng lượng của cậu không nhỏ.

Y theo bước Ma Tôn xông pha ngang dọc trời đất từ rất lâu nên cũng hiểu hắn phần nào. Ma Tôn sinh ra đã là cường giả, kiêu căng tới lạnh nhạt khắc vào cốt tủy, loại người như vậy khi đối diện với thứ mình ghét nửa ánh mắt cũng chẳng thèm cho, phất tay một cái là hủy hoại.

Đời này Hoắc Kỳ thật sự yêu thích thứ gì, Đào Ngọc nhờ phúc của mèo trắng mới may mắn thấy được.

Nhất là những ngày mèo trắng mất tích.

Thật ra, khoảng khắc Đào Ngọc truyền tin cho Ma Tôn cũng đã điều binh đầy đủ, chỉ chờ lệnh từ hắn là lập tức xuất quân. Chẳng ngờ, Ma Tôn vừa nhận được tin đã bỏ mặc sự vụ nơi biên cảnh, một thân một mình xông vào Cùng Quang Phái, khiến Từ Minh Chương suýt nữa tan xương nát thịt.

Trải qua chuyện này, Đào Ngọc mới thật sự ý thức được, con mèo này là tâm can bảo bối của hắn.

Hiện tại Đào Ngọc biết Ma Tôn đích thân đến Ngàn Kinh Lâu để tìm sách dỗ ngọt mèo nhỏ cũng không còn bất ngờ nữa, chỉ bình tĩnh nhận mệnh tìm kiếm.



Chưa đến hai ngày, rốt cuộc Đào Ngọc cũng kéo được từ đống cổ thư bụi mù ra một phương pháp mọc lông. Thứ cần luyện chế là một loại đan dược làm từ linh thảo, cách thức được ghi chép kĩ càng cẩn thận. Địa vực Ma giới rộng lớn, huống hồ tổng kho của Ma giới thứ gì cũng có, đan dược nhanh chóng hoàn thiện.

Thậm chí, phòng trường hợp thân thể mèo trắng không chịu nổi đan dược đã được Linh Y kiểm tra trước, xác định mèo trắng ăn xong không có vấn đề gì mới dám đưa cho cậu.

Hứa Tây cuốn một cái chăn nhỏ, đang đứng trước gương đồng cẩn thận đếm lông.

Cửa lớn tẩm điện bật mở, Ma Tôn và Đào Ngọc một trước một sau bước vào, mèo trắng nhanh chóng chui tọt xuống gầm bàn, chỉ để lộ hai con ngươi đen láy bên ngoài. Cảnh tượng như này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần suốt mấy ngày nay, Ma Tôn nhìn quen cả rồi.

Nam nhân không nhanh không chậm ngồi xuống bên bàn, rũ mi, chân dài nâng lên, ủng bạc đẩy nhẹ cái mông tròn tròn. Nhiều ngày trôi qua, mèo trắng đã nuôi ra được chút thịt trên người, cơ thể dường như còn mềm mại hơn trước.

Tâm tình Hứa Tây không tốt, lười phản ứng lại hành động khiêu khích của Ma Tôn.

Đối phương vừa chạm vào cậu, cậu đã dịch người ra xa, thịt trên người lắc lư theo cùng.

Ma Tôn cụp mắt, lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngáy.

Hoắc Kỳ vốn định trêu đùa thêm chốc lát, song chẳng biết nghĩ gì mà dứt khoát cúi người, bế mèo trắng lên. Hứa Tây can bản không nghĩ hắn đột nhiên đụng vào mình, cẳng chân nhỏ nhắn liều mạng giãy giụa, “Meo meo.”

Đừng ôm cậu, cứ để cậu đơn độc vùi trong đau khổ đi.

Ma Tôn đè cái chân đang múa loạn lại, mở miệng, “Bổn toạ có đan dược giúp ngươi khôi phục lại lông tóc, có ăn không đây?”

Hở?

Động tác kháng cực của mèo trắng thoáng chốc dừng lại, ngoan ngoãn để Hoắc Kỳ ôm.

Hứa Tây ngơ ngác ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh khẩn đầu nhìn Ma Tôn.

Trên đời còn thứ tốt vậy sao?

Đương nhiên cậu ăn rồi.

Đào Ngọc đợi hai người vờn nhau chán chê mới rãi bước lên, lấy đan dược đựng trong bình sứ từ ống tay áo ra.

Ăn xong đan dược, Hứa Tây vẫn chưa cảm thấy bản thân có biến chuyển gì.

Cậu được Ma Tôn đặt trên cánh tay, ngón tay hữu lực của đối phương vẫn nâng bụng nhỏ. Hứa Tây cảm nhận ngón tay hắn căng lại, sau đó thả lỏng, hình như nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt Đào Ngọc sáng lên, không biết lấy từ nơi nào ra một cái gương cầm tay, đưa đến trước mặt mèo trắng.

Tấm chăn trên người cậu bị xốc lên, Ma Tôn đặt cậu lên bàn, nhướng mày, “Nhìn đi.”

Hứa Tây rụt rè nhìn bản thân trong gương, lập tức chẳng còn héo hon như trước. Mèo nhỏ trong gương trở về bộ dáng tròn vo mềm mại, lông tóc trắng mượt đều đặn, gọn gàng đẹp đẽ. Mèo trắng ngơ ngác đứng lên, bước lên trước hai bước, vươn chân vỗ vỗ vào mặt gương. Mèo nhỏ trong gương vỗ lại.



Dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, Hứa Tây lại xoay đầu liếm lông hai cái.

Xác nhận lông tóc cuối cũng cũng mọc lại đầy đủ, không phải thủ thuật tinh vi gì, đồng tử trong suốt của mèo trắng lập tức bừng sáng lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy. Cậu bắt đầu xoay ngang xoay dọc trước gương, động tác toàn thân đều lộ ra vui sướng, phớt lờ cái đuôi xù xù đang lượn trái lượn phải trên sườn mặt Na Tôn.

Đào Ngọc thấy mèo trắng vui vẻ đến vậy, cũng không biết lấy can đảm từ đâu mà buộc miệng, “Tôn chủ thấy ngươi cứ ủ rũ, buồn bực cả ngày không thôi nên đã đặc biệt luyện chế đan dược này đó.”

Dứt lời, mèo trắng chưa kịp phản ứng lại biểu tình Ma Tôn đã thay đổi, tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn cậu chuyển qua Đào Ngọc.

Hắn muốn dạy dỗ Đào Ngọc lắm lời vài câu nhưng không để Ma Tôn mở miệng, một đám lông trắng lập tức vọt qua, nhanh đến nỗi lưu lại tàn ảnh trên bàn. Cả người Hứa Tây bổ nhào vào ngực Hoắc Kỳ, lông tóc che khuất tầm nhìn.

“...”

Ma Tôn nghẹn lại những lời định nói nơi yết hầu.

Hứa Tây cực kì vui vẻ, nghe Đào Ngọc nói xong quả thật cảm động rơi lệ. Cậu buồn bực nhiều ngày như vậy mà Ma Tôn lại thờ ơ lạnh nhạt, Hứa Tây cứ tưởng đối phương không thèm để tâm tới mình nữa. Ai ngờ Ma Tôn lại im hơi lặng tiếng, cặm cụi điều chế đan dược cho cậu.

Đây là Ma Tôn, phản diện chính trong nguyên tác đấy!

Hứa Tây kích động đến nỗi đầu óc nóng rực, quên cả sợ hãi.

Cậu vươn chân ôm lấy cổ Hoắc Kỳ, không ngừng cọ khẽ trên mặt đối phương, đồng thời phát ra âm thanh rì rầm thỏa mãn.

Mèo trắng dựa sát người, trên mặt không chỉ có xúc cảm mềm mại do đám lông xù xù mang lại mà còn cả hô hấp ấm áp nhộn nhạo phả vào da thịt, gợi nên một mảng ngứa ngáy. Ma Tôn bị cọ cứng người, cau mày, không biết làm sao cho phải.

Mèo trắng đắc ý vênh váo cọ lung tung.

Ma Tôn kiên nhẫn hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được tách mèo trắng ra thả xuống bàn. Hứa Tây bị đặt lên bàn, nhìn Ma Tôn ghét bỏ phủi phủi mấy sợi lông mèo dính trên khóe miệng rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Lúc này mèo trắng mới nhận ra bản thân vừa làm gì.

Khi nãy cậu bổ nhào lên người phản diện chính, còn cọ khắp mặt đối phương, thiếu điều rớt cả nước miếng ra đó… Hành động chẳng khác nào đang hôn bừa hôn bãi cả.

Hứa Tây - bản chất vẫn là con người, đột nhiên hơi xấu hổ.

Cậu nhanh chóng giơ chân lên lau miệng.

Ma Tôn vừa lúc bắt được hành động của mèo trắng, “...”

… Nhóc con này dám ghét bỏ hắn?



Từ lúc lông tóc mọc lại, mối quan hệ giữa Hứa Tây và Ma Tôn dần có chuyển biến.

Đơn giản mà nói, Hứa Tây không sợ Ma Tôn nữa.


Khi trước, Hứa Tây còn chưa xác định được rốt cuộc Hoắc Kỳ còn muốn đào nội đan của cậu ra hay không nên mỗi lần tới gần hắn, mèo trắng đều lo lắng theo bản năng, luôn có phần dè chừng.

Sau này Ma Tôn lại là kẻ tới Tu chân giới cứu cậu ra.

Chuyện này có thể viện vào tính cách hắn mà giải thích, nhưng cứu cậu về rồi, ngày nào Hoắc Kỳ cũng sát sao thuốc men chạy chữa, để cậu ăn no mặc ấm cẩn thận dưỡng thương. Hứa Tây cảm giác, khi đó Ma Tôn chẳng có dáng vẻ gì là chuẩn bị đào nội đan cậu cả. Nếu thật sự mong muốn nội đan trong người cậu, cách làm của Từ Minh Chương hiệu suốt cao hơn nhiều.

Ma Tôn còn luyện đan tặng cậu.

Sau việc này, cuối cùng Hứa Tây đã hoàn toàn yên tâm.



Nếu Ma Tôn thật sự muốn đào nội đan cậu ra thì giúp cậu nuôi lông chăm tóc làm gì, mèo trọc cũng có thể thu luyện mà.

Tự thuyết phục bản thân một phen, lá gan mèo trắng dần dần lớn lên, cậu không sợ Ma Tôn nữa, thậm chí đôi lúc còn chủ động dính lên người hắn cọ cọ.

Buổi tối khi ngủ chẳng hạn.

Từ lúc xuyên qua tới giờ Hứa Tây chưa từng thấy Hoắc Kỳ ngả lưng, mỗi lần cậu chuẩn bị ngủ Ma Tôn không ở ngoài xử lý công vụ cũng là đả tọa thiền định, một mèo Hứa Tây luôn bá chiếm cả cái giường thênh thang. Giường Ma Tôn đương nhiên đủ lớn, Hứa Tây đã thử qua, dù có lăn lộn đến choáng đầu cũng không rơi xuống.

Mới đầu cậu còn thấy khá tốt.

Nhưng ngủ thêm mấy đêm, Hứa Tây bắt đầu thấy chán.

Hôm nay mèo trắng ngủ ngày quá nhiều, nướng đến khét lẹt, thành thử đêm xuống, sắc trời tối đen như nhuộm mực Hứa Tây vẫn không vào giác nổi. Cậu buồn chán ló đầu khỏi giường, liếc mắt là thấy Ma Tôn đang ngồi ngay ngắn cạnh cửa sổ, hai mắt nhắm lại, ma khí quanh thân lẳng lặng lưu động.

Hiển nhiên là đã hoàn toàn nhập định.

Mèo trắng nghĩ ngợi, dứt khoát nhảy từ trên giường xuống.

Đầu tiên cậu thử dùng vuốt kéo quần áo Ma Tôn một chút.

Tu vi Ma Tôn thâm hậu, ngũ cảm nhạy bén giờ đây lại không hề phản ứng lại. Có lẽ đối phương đã tiến vào thức hải, cậu không đánh thức nổi, Hứa Tây yên tâm dẫm lên ngón tay Ma Tôn, lò dò bò đến trong đùi đối phương, nằm bẹt xuống.

Ma Tôn xếp bằng khoanh chân lại, vừa vặn phù hợp với thân hình mèo trắng, hơn nữa khi tiến vào trạng thái tu luyện thân nhiệt đối phương tăng lên, xung quanh trở nên ấm áp chẳng khác nào một cái ổ chăn mềm.

Hứa Tây vừa ngả người đã mệt mỏi thiếp đi.

Mèo trắng vừa ngủ, ma khí xung quanh Ma Tôn chợt bao phủ hai người đầy kín kẽ. Chúng dựa theo trình tự của kinh mạch chậm rãi vận chuyển như trước. Linh lực trong cơ thể mèo trắng vốn chuyển hóa từ pháp lực Hoắc Kỳ, có xuất phát điểm giống hệt tu vi của hắn nên bất tri bất giác trên người mèo trắng cũng tản mát ra ánh sáng tương đồng, quấn quít cùng ma khí, dường như muốn hòa vào một thể.

Hoắc Kỳ đang nhập định khẽ cau mày.

Thức hải của hắn đột nhiên cảm nhận được một hơi thở khác. Tu vi của Hoắc Kỳ cao thâm, vốn dĩ không ai có thể xâm phạm tới nơi này từ sớm.

Hơi thở nọ cực kì yếu ớt, nhưng cũng cực kì quen thuộc.

Hơi thở tụ lại, thức hải Hoắc Kỳ dần hiện lên dáng hình một thiếu niên mảnh khảnh. Thiếu niên dựa sát vào người hắn, cả cơ thể gần như cuộn lại trong lòng Hoắc Kỳ. Mái tóc cậu đen nhánh xoã tung, da thịt màu sữa gạo bóng mịn đàn hồi, mi mắt nhắm nghiền ngoan ngoãn đặt gần bả vai, tuy Hoắc Kỳ không thấy rõ dung mạo đối phương nhưng có thể cảm nhận xúc cảm mềm mại vô cùng.

Ma khí quanh thân Ma Tôn dao động càng lúc càng dữ dội, cuối cùng nát vụn rồi tan biến. Hoắc Kỳ mạnh mẽ dứt mình ra từ thức hải, bỏ dở lần nhập định này.

Nam nhân chậm rãi mở mắt, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Kì quái quá đỗi.

Ma Tôn tự nhận bản thân hắn thanh tâm quả dục, nghìn năm qua hắn tu luyện vô số lần, gặp không ít tình huống nhập ma nhưng đều vì nóng lòng đột phá, đốt cháy giai đoạn quá liều lĩnh.

Lần nào ảo ảnh cũng nguy hiểm vạn phần.

Dù có thế nào đi nữa, Hoắc Kỳ chưa gặp tình trạng… như đêm nay bao giờ.

Hô hấp Ma Tôn hỗn loạn, tạm thời chưa thể ổn định đấy lòng nên quyết định dừng tu luyện, ra ngoài hít thở một lúc. Hoắc Kỳ vừa dợm bước đứng dậy, giữa chân đột nhiên có thứ gì đó suýt nữa lăn xuống.

Hắn nhíu mày cúi đầu, lúc này mới chú ý mèo trắng đang cuộn tròn say ngủ trên người mình. Cậu ngủ rất ngoan, hơi hé miệng, từ góc độ của Ma Tôn có thể nhìn được đầu lưỡi hồng nhạt nhỏ xinh.

Lá gan càng ngày càng lớn, Ma Tôn nghĩ thầm, đứng lên, bất đắc dĩ bế lấy mèo nhỏ mềm oặt bước về phía giường.

Chỉ tội, vừa đi được hai bước, hơi thở vẫn còn vương pháp lực của mèo trắng chợt ùa vào xúc cảm của Ma Tôn, hắn khựng lại. Tròng mắt Ma Tôn mở to, dường như hiểu ra gì đó.

… Hơi thở trên người mèo trắng rõ ràng giống hệt thiếu niên trong thức hải kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK