Sau khi nghe được lời này, Hứa Tây không khỏi nghĩ đến những đồn đại gần đây, Phản ứng đầu tiên của cậu là chịu đựng hơi nóng trên tay, lén nhìn người hầu xung quanh.
Không biết có phải Ma Tôn cảnh cáo gì không nhưng lần này, người hầu đều không có biểu hiện kì lạ gì, bọn họ đồng loạt cúi đầu, dường như chưa nghe thấy.
Hứa Tây thở phào nhẹ nhõm, không khỏi liếc nhìn Hoắc Kỳ một cái.
Can bản cậu không tính làm vậy.
Trước khi đối phương nói những lời này, cậu vẫn muốn có một căn phòng mới nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như hơi vẽ chuyện.
Thế là cuối cùng hai người cùng nhau tiến vào tẩm điện.
Thật ra từ lần Hứa Tây ăn nhiều linh thực, ban đêm tiến vào thức hải Ma Tôn trong trạng thái tỉnh táo Hoắc Kỳ đã không chạm đến giường.
Tối qua Hứa Tây mắc bệnh là tình huống đặc thù, đêm nay, Ma Tôn bước về sau bình phong, trở về vị trí quen thuộc sửa soạn đơn giản một chút rồi lập tức nhập định. Hứa Tây hết cảm cúm, hơn nữa còn tắm táp sạch sẽ nên vừa nằm xuống đã buồn ngủ.
Tuy trong đầu cậu vẫn hỗn loạn như cũ nhưng nhìn thân hình Ma Tôn thiền định trước cửa sổ, đáy lòng vậy mà thoáng chốc vững vàng, ngủ khi nào không biết.
…
Mấy ngày sau, Hứa Tây nhanh chóng nhận ra, Ma Tôn sau khi thổ lộ cũng chẳng khác trước là bao, nhưng cũng không quá tương đồng.
Hôm nay Đào Ngọc lại có công vụ bên ngoài.
Hứa Tây đã sớm thủ thỉ thì thầm với Đào Ngọc, muốn y tiện đường dẫn cậu theo cùng. Kết quả sắp bước chân qua cửa rồi Hứa Tây mới được báo, Đào Ngọc đã rời đi từ sớm, người dắt cậu đi chơi đổi thành Ma Tôn.
Hoắc Kỳ không mang thị vệ theo, để không ảnh hưởng đến trải nghiệm du ngoại của Hứa Tây nên hắn còn niết quyết, bắt cho hai người một phép che mắt.
Hứa Tây theo sau đối phương, không khỏi mở miệng xác nhận lại, “Hôm nay ngươi không có công việc cần xử lý à?”
Hoắc Kỳ quay đầu, vươn tay kéo nhẹ cậu lên trước để cước bộ hai người song bằng nhau, đơn giản đáp, “Không ảnh hưởng.”
Đối phương đã nói vậy, Hứa Tây cũng không bận tâm nữa.
Mấy ngày trôi qua, cậu ở chung với Ma Tôn cũng không ngại nữa, dần dần khôi phục trạng thái khi trước.
Đại đạo bên ngoài Thôi Ngôi Điện rộng mở, hai người băng qua một khoảng đất bằng dày đặc trận pháp, nhanh chóng tiến vào đường cái Hứa Tây thường xuyên đi dạo.
Đây là khu dân cư gần Thôi Ngôi Điện, cũng là chốn phồn hoa nhất.
Hứa Tây ở Thôi Ngôi Điện, đồ ăn thức uống đều hảo hạng nhưng ăn mãi cũng chán, ngược lại, cậu muốn ra ngoài mua vài thứ.
Nhìn cảnh vật nhộn nhịp trước mắt, tâm trạng Hứa Tây vô thức tốt lên. Giữa những quầy hàng nhỏ bên đường, cậu có thể thuần thục tìm được quán quen của bản thân.
Quán hàng nhỏ này bán thịt nướng, cụ thể là thịt gì Hứa Tây không rõ lắm, hắn là chủng loại đặc biệt của Ma giới. Tóm lại, thịt rất tươi, nướng lên sẽ se lại, tài nghệ của ông chủ cũng chẳng vừa, thành thạo pha nước chấm bí truyền, ăn mãi mà chẳng ngán. Hiện giờ là lúc đường phố náo nhiệt nhất, hơn nữa quán thịt nướng rất được chào đón, lúc Hứa Tây và Ma Tôn đến gần khách khứa đã xếp thành hàng dài.
Hứa Tây men theo mùi hương tới gần, cậu thèm ăn từ sớm, nhìn hàng người đông đúc phía trước không khỏi nhăn mặt, nhỏ giọng oán giận với Ma Tôn, “Đông thế này không biết phải đợi đến bao giờ.”
Tay cậu vẫn luôn nắm lấy ống tay áo Ma Tôn, vừa dứt lời, Hứa Tây đã cảm thấy uy áp chợt đổ xuống, dường như Hoắc Kỳ muốn bước lên quét đám người trước mặt sang cạnh bên.
Hứa Tây dùng sức kéo hắn lại.
“Đi đâu vậy?”
Ma Tôn dừng bước, gương mặt không có biểu tình gì, bình tĩnh đáp, “Bổn tọa triệu người bán hàng rong này đến Thôi Ngôi Điện, em không cần xếp hàng nữa.”
Hứa Tây, “...”
Không hổ là Ma Tôn.
Quan niệm của hai người xuất hiện khác biệt rất lớn về cách nhìn nhận sự việc này.
Hoắc Kỳ là chi chủ một giới, có quyền có thế, trước nay làm gì cũng theo ý mình. Lúc nam nhân nói lời này biểu tình nhàn nhạt, hiển nhiên đối với hắn, làm vậy là đương nhiên.
Nhưng đối với Hứa Tây, vì một miếng thịt nướng mà dọn cả quầy hàng người ta về Thôi Ngôi Điện khác nào chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy, thân phận của Ma Tôn nhất định sẽ bại lộ, khi đó chưa kịp nói lời nào, có khi ma tu cả phố đã bị dọa chạy hết sạch.
Vậy nên Hứa Tây vội vàng lắc đầu, “Ta cảm thấy xếp hàng vẫn tốt hơn.”
Ma Tôn nghe xong hơi nhíu mi, tựa hồ không quá tán đồng nhưng cuối cùng vẫn tùy ý nghe thiếu niên phân phó, không tiến lên trước.
Hai người xếp hàng gần ba mươi phút mới thong thả nhích lên một chút.
Lần này không phải Ma Tôn mà tới Hứa Tây sốt ruột.
Hoắc Kỳ ra cửa vốn để bồi Hứa Tây.
Trong mắt hắn, bộ dáng thèm ăn cùng vài động tác nhỏ lộn xộn của cậu đáng yêu vô cùng, chỉ sợ chờ một hai canh giờ nữa, sẽ đến lượt hắn là người mất kiên nhẫn.
Ngoại trừ thịt hướng hàng này, Hứa Tây còn muốn ăn thêm đồ hàng khác.
Nếu dựa theo tốc độ chờ đợi hiện tại, đợi đến lúc được ăn thịt nướng rồi những quầy hàng khác cũng dọn quán trở về.
Thiếu niên chốc chốc lại nhón quay nhìn xung quanh, còn vô thức niết nhẹ góc áo Ma Tôn trong tay, cứ quấn rồi lại thả, tất cả đều là biểu hiện sốt ruột lo âu quen thuộc. Vậy nên yên lặng hồi lâu, bả vai cậu bỗng rơi xuống một bàn tay ấm áp, Ma Tôn đè Hứa Tây đang lộn xộn lại, mở miệng, “Bổn tọa xếp hàng cho, em đi mua cái khác đi.”
Nói xong, pháp lực dưới tay lưu chuyển, thiết hạ cấm chế vững vàng quanh thân thiếu niên.
Hứa Tây mơ màng bị đẩy ra khỏi hàng, đôi mắt mở to.
Cậu nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Ma Tôn muốn xếp hàng thay cậu?!
“Không không không.” Dường như Hứa Tây muốn chen lại vào hàng, cậu nhỏ giọng nói nhanh, “Ta tự xếp hàng được rồi, ta có thể không ăn món khác nữa nhưng ngươi không thể xếp hàng cho ta được…”
Vừa di chuyển, cổ tay cậu đã bị nắm lấy, Ma Tôn làm như không mấy hài lòng với phản ứng của cậu, nhàn nhạt rũ mắt, “Tại sao không thể?”
Trên đường toàn người là người, Hứa Tây không thể dãy dụa quá kịch liệt.
Trong lúc cậu và Ma Tôn giằng co, hai người đã dịch khỏi hàng đôi chút. Hứa Tây không khỏi ngẩng đầu đối diện tầm mắt rũ xuống của Ma Tôn, dường như cậu không cho đối phương xếp hàng nên hắn có phần chẳng vui.
“...”
Im lặng hồi lâu, Hứa Tây đành lấy từ bên hông Ma Tôn ra một túi linh thạch để mua đồ rồi nhìn hàng dài trước mặt, thăm dò, “Ta đi thật đấy?”
Hoắc Kỳ gật nhẹ một cái.
Lại im lặng.
“... Nhớ thêm cay.” Hứa Tây đi được hai bước lại ngoảnh mặt dặn dò.
Ma Tôn, “...”
“Biết rồi.”
Hứa Tây lưu luyến rời đi, cuối cùng qua xem mấy quầy hàng ở xa.
Đến chỗ rẽ, cậu nhìn lại vẫn có thể thấy thân ảnh Ma Tôn trong dòng người.
Trên phố cực kỳ ồn ào, dạng người gì cũng có, không khí tràn ngập mùi điểm tâm mặn ngọt cùng dầu mỡ hòa quyện, trộn lẫn tạp nham với nhau. Ma Tôn mặc y phục thường ngày, ngũ quan vì thủ thuật che mắt mà trở nên hết sức bình thường nhưng vẫn khó nén được khí chất kiêu ngạo từ tận xương cốt, hoàn toàn không ăn nhập với xung quanh.
Hứa Tây nhìn đến mức tim đập dồn dập, cậu hoảng hốt vội vàng đi mua đồ ăn.
Mà bên này, khi Hứa Tây còn ở cạnh Hoắc Kỳ, khí tức quanh người hắn miễn cưỡng có thể coi là ôn hòa, ít nhất cũng không có tính công kích nhưng thiếu niên vừa đi khỏi, uy áp trên người Ma Tôn tự động ngừng thu liễm.
Không lâu sau, lấy vị trí Hoắc Kỳ đang đứng làm trung tâm, không gian trước sau ngày càng dãn dần ra. Sống lưng ma tu đằng trước như bị kim chích, ma tu đằng sau do dự mãi không dám tiến lên.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người trước mặt thoạt nhìn hết mực tầm thường này lai có uy áp mãnh liệt đến thế, khiến kẻ khác giương mắt nhìn thẳng cũng chẳng dám.
…
Chẳng mấy chốc Hứa Tây đã ôm một đống đồ ăn và vài vật dụng trở về, vừa lúc Ma Tôn đứng trước quầy hàng, hờ hững nhìn thịt nướng.
Những miếng thịt này vừa nhìn đã biết là loại thông thường nhất, bên trong chứa đựng không ít tạp chất. Nước chấm quết trên miếng thịt cũng tản ra mùi hương gia vị thấp kém.
Hoắc Kỳ tự hỏi thiếu niên ăn xong có rước bệnh vào người hay không, sắc mặt thoáng chốc càng thêm ngưng trọng khiến âm thanh dò hỏi khẩu vị của người bán hàng rong có phần run rẩy, “... Ngài ăn cay không?”
Ma Tôn cau mày, cao lãnh gật đầu.
“Ăn một lần thôi đấy, mấy món này không tốt cho sức khỏe.” Giữa mày Ma Tôn nhăn nhẹ, dạy dỗ.
Hứa Tây gật gật, sau đó sốt ruột ngó qua muốn ăn thịt nướng.
Người qua kẻ lại trên đường tấp nập, Hoắc Kỳ định đem thiếu niên đến một trà lâu yên tĩnh ngồi xuống nhưng khóe mắt bỗng liếc thấy gì đó.
Trong tay Hứa Tây vẫn luôn nắm chặt mấy đóa hoa, khi nãy bi vạt áo che mất. Hoắc Kỳ nhận ra đó là loại hoa gì, cảm xúc trong đáy mắt đột nhiên thay đổi.
Cái tay thò qua lấy thịt nướng của Hứa Tây bị túm lấy, cậu chợt cảm nhận được uy áp mãnh liệt từ đối phương. Hứa Tây thoáng chốc ngây người, không hiểu đối phương làm sao.
Rõ ràng một giây trước còn tốt mà.
Mấy đóa hoa khô trong tay bị rút ra, Hứa Tây nghe được âm thanh cực đè ép của Hoắc Kỳ, “Ai đưa em thứ này?”
Hứa Tây mê mang.
Mấy bông hoa này đều được người qua đường tặng, làm sao cậu nhớ ai đưa.
Cảnh tượng xung quanh không biết thay đổi từ khi nào, người qua kẻ lại trên phố xá đột nhiên biến mất chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn hai người họ trong không gian tăm tối.
Ma Tôn vừa thi pháp ngăn cách cảnh vật xung quanh.
Không còn âm thanh ồn ào của đường phố, xung quanh rơi vào tĩnh lặng, im đến mức Hứa Tây còn nghe được tiếng hít thở hơi trầm của Ma Tôn.
Cái gáy chợt bị chế trụ, Hứa Tây hoảng sợ.
Hoắc Kỳ dùng lực tương đối mạnh, dễ dàng kéo cả người cậu qua, hai người dựa vào nhau cực gần, hô hấp nóng rực phả lên cổ khiến cả người Hứa Tây tê dại.
Dường như Ma Tôn đang nhẫn nại gì đó, hắn trầm giọng, “Bổn tọa nói tâm duyệt em, em còn dám nhận những thứ này.”
Hứa Tây vẫn hoang mang.
Cậu nghe Ma Tôn bổ sung, “Thứ em nhận chỉ dùng khi theo đuổi bạn tình, biết không?”
“?”
Hứa Tây ngây người hồi lâu.
Hô hấp bên tai vẫn nặng nề như cũ, thổi lên cả ánh hồng nhạt bên tai, cuối cùng Hứa Tây cũng nhận ra tại sao Ma Tôn đột nhiên nổi giận. Hô hấp cậu nóng lên, hồi lâu sau mới nhỏ giọng, “Giờ ta biết rồi.”
Khi nói chuyện, ngón tay thiếu niên theo bản năng mân mê góc áo Ma Tôn.
Kỳ quái, rõ ràng Ma Tôn đột nhiên không vui khiến đáy lòng Hứa Tây hoảng loạn nhưng cậu lại phải nắm lấy thứ gì đó của hắn, mới có cảm giác an toàn.
“Nếu ta biết ý nghĩa của nó, nhất định ta sẽ không nhận.”
Thiếu niên nói xong câu này, thân hình căng chặt trước mặt rốt cuộc cũng hoàn hoãn đôi chút.
Bàn tay chậm rãi giảm bớt lực đạo, cảnh vật xung quanh dần khôi phục náo nhiệt, hai người lại lần nữa đứng giữa phố. Trừ bỏ một bên tai hồng đến rỉ máu của Hứa Tây, dường như hai người chưa phát sinh chuyện gì.
Yên lặng hồi lâu, Hứa Tây nâng mắt lên nhìn, vừa vặn bắt được tầm mắt nóng rực của Ma Tôn đang dừng trên lỗ tai cậu, âm u muốn nuốt xuống. Ánh nhìn này khiến cả người Hứa Tây run nhẹ, vội vàng vươn tay che kín lỗ tai.
Hô hấp Ma Tôn có chút không xong, im lặng rời mắt đi.
Tiếp sau đó, bầu không khí giữa hai người có phần mất tự nhiên.
Cứ như vậy trở về Thôi Ngôi Điện, Đào Ngọc và Giải Hoài Sơn cùng nhau chờ sẵn ở đại điện nghênh đón. Nhìn thấy hai người từ phía xa, Giải Hoài Sơn lập tức nhỏ giọng suy đoán, “Cãi nhau à?”
Đào Ngọc mặc kệ gã.
Không phải là cãi nhau.
Trên đường trở về, Hoắc Kỳ nhanh chóng ổn định cảm xúc, trong lúc Hứa Tây ăn uống còn giúp cậu cầm túi, lần lượt đưa từng món qua, động tác ôn hòa, cũng không nhắc lại vụ việc mấy bông hoa long phượng nữa.
Nhưng Hứa Tây vẫn luôn thất thần.
Cậu có thể cảm nhận Ma Tôn không vui lắm, chỉ không biểu hiện ra ngoài. Hai người yên lặng trở về, Hứa Tây rũ mắt, dường như cân nhắc đắn đo hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Ta sẽ không theo kẻ khác đâu.”
Dứt lời, thân hình cạnh bên bỗng khựng lại.
Hoắc Kỳ dừng bước nhìn về phía cậu. Hứa Tây cũng nâng mi, hai người đối diện giữa không trung.
Thiếu niên mím môi, lại nói, “Ta… ta đang nghiêm túc suy xét về quan hệ của chúng ta.”
Nói xong, thiếu niên có chút không tự nhiên né tránh ánh mắt, lông mi khẽ run.
Thật vậy.
Trước kia Hứa Tây chưa từng yêu đương, đột nhiên Ma Tôn thổ lộ với cậu, dù là hoảng hốt ban đầu hay hiện tại đã dần hòa hoãn, Hứa Tây cũng không nghĩ đến việc ngó qua những người khác.
Thiếu niên vừa dứt lời, con ngươi đen tuyền sâu thẳm của Ma Tôn khẽ rung động, ngữ khí mềm đi.
“Suy xét?”
Hắn bắt được trọng điểm, không nhịn được hỏi lại.
“Ừ.” Hứa Tây nhìn sang hướng khác, gật đầu.
Đỉnh đầu cậu rơi xuống một hơi thở cực nhẹ.
“Mau một chút.” Hoắc Kỳ nói.