• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, đến khi Hứa Tây tỉnh lại Ma Tôn đã xuất phát tới biên cảnh.

Mèo trắng chìm mình trong chăn mềm đệm ấm, ngẩn người.

Tuy hôm qua cậu hơi say một chút nhưng chưa đến mức quên sạch mọi chuyện, Hứa Tây vẫn nhớ bản thân đã múa vuốt giương nanh cào xé Ma Tôn như nào, vì vậy cả đêm miên man rơi vào ác mộng.

Giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

Thế mà Ma Tôn không đập chết cậu.

Hơn nữa, Hứa Tây nâng cái chân trơ trọi lên lật trái lật phải hồi lâu. Trước khi rời đi, hình như Ma Tôn còn tự mình cắt sạch móng nhọn.

Hoắc Kỳ đi biên cảnh trừ yêu thú chỉ dẫn theo Ma tộc tướng sĩ, Đào Ngọc làm hộ pháp nên buộc phải ở lại Thôi Ngôi Điện giải quyết vài việc cấp bách. Nửa tháng rồi y chưa có lòng dạ nào mang Hứa Tây đi thiền định, ban đầu Hứa Tây còn cực kì vui vẻ, không cần tu luyện đương nhiên là chuyện tốt, cậu hết ngủ lại tới ăn, chơi bời nhàn rỗi. Nhưng chỉ được năm, sáu ngày đầu, Hứa Tây bắt đầu thấy chán.

Mỗi ngày mèo trắng đầu lăn đi lăn lại ở tẩm điện, bởi vì lần trước Ma Tôn cho rằng cậu đi lạc nên chỉ cần Hứa Tây bước chân khỏi cửa, phía sau lập tức có ít nhất hai người hầu theo sau, khiến cậu hơi ngại ngùng.

Hứa Tây vô thức đếm ngược thời gian Hoắc Kỳ trở về.

Không phải cậu đợi chờ gì tên đó.

Cậu quá nhàm chán thôi.

Sáng hôm nay, đương lúc Hứa Tây do dự nên ngủ tiếp, nướng tới khét lẹt hay chỉ xem xém cạnh ngoài thì âm thanh loạt xoạt trong đầu lại vang lên. Lần trước nghe được âm thanh này Hứa Tây còn tưởng là tác dụng phụ của thân thể này, sợ tới mức không dám động tới nửa giọt rượu hoa. Đầu óc của cậu khi đó không minh mẫn, thiếu chút nữa chọc giận Ma Tôn, thành thử mấy vò rượu này đã bị Hứa Tây nhanh chóng xếp vào góc nhỏ.

Hứa Tây chợt nhận ra, mọi việc hình như không đơn giản như cậu nghĩ, nhưng đã muộn rồi.

m thanh sột soạt hệt lần trước, rồi nổ đùng đùng.

Gương mặt Hứa Tây hiện lên vẻ thống khổ, âm thanh nọ nổ đến từng chân tơ kẽ tóc, hai tròng mắt linh động của mèo trắng dần dần mất đi ánh sáng, thoáng chốc bị màu đen bao trùm toàn bộ con ngươi. Hứa Tây cảm giác như rơi vào một căn phòng tối tăm chật chội, ngũ quan đều bị cướp đi, thân thể cũng hoàn toàn mất khống chế.

Gương mặt mèo trắng trở nên vô cảm, giống như một con thú nhồi bông bị người ta điều khiển. Nó thong thả tìm kiếm khắp phòng, sau đó móc từ túi trữ vật ra thứ gì đó.

Là một viên châu thuấn di ma tu tặng cho Hứa Tây khi trước.

Vuốt mèo khẽ động, ánh sáng lập tức lóe lên, mèo trắng cứ vậy biến mất không tiếng động trong tẩm điện.



Đợi đến khi Hứa Tây khôi phục ý thức, lồng sắt đã nhốt cậu lại. Trên lồng được phủ vải đen kín mít lung lay, dường như đang được xách đi vội vàng. Phản ứng đầu tiên của cậu là lầm tưởng bản thân lại xuyên không, trở về thời điểm vừa tới thế giới này.



Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.

Đầu tiên là một giọng nói già nua, “Trùng cổ vẫn luôn gửi tín hiệu sống sót, ta còn tưởng có sai lệch gì, không ngờ tên ma đầu kia thật sự để cho nó một mạng.”

Một giọng nói khác thì thầm đáp lại, như đang cố kị điều gì, “Chưởng môn, ta nghe nói gần đây ma đầu đó rất nuông chiều con mèo này, chúng ta tự tiện mang nó đi có ổn không?”

Nghe tới hai chữ chưởng môn, Hứa Tây bèn đoán được, thì ra âm thanh già nua kia là Từ Minh Chương.

“Nuông chiều cái gì mà nuông chiều, chỉ là một con mèo ranh thôi mà.” Hứa Tây nghe Từ Minh Chương nói, “Hơn nữa, việc này thần không biết quỷ không hay, nếu Ma Tôn vì một con linh sủng dám đánh tới Cùng Quang Phái thì lỗi đều ở hắn, hắn tự khơi mào.”

“Chưởng môn nói chí phải.” m thanh kia nghĩ ngợi, đáp, “Đợi lúc về chúng ta phải khiến linh sủng này nhanh chóng kết đan. Mổ nội đan ra rồi nó sẽ chết theo quy luật tự nhiên, không còn chứng cứ.”

Hứa Tây: “...”

Ý tứ này là, Từ Minh Chương biết cậu chưa chết nên thông qua cậu theo dõi pháp lực trong thân thể Ma Tôn? Nếu kế hoạch của hai kẻ kia thật sự thành công, Hứa Tây ngỏm, khả năng cao Ma Tôn vì cứu cậu mà bất chấp xông vào Tu Chân giới, thuận tiện khơi mào tranh chấp hai bên, mở ra cốt truyện chính.

Đống bùng nhùng cậu gây nên cứ vậy mà quay trở lại tuyến đường ban đầu?

Hứa Tây tạm thời đoán không ra cách phát triển tiếp theo đó, đành nhìn tình huống trước mắt tùy cơ ứng biến. Không lâu sau, lồng sắt không đung đưa nữa mà được đặt xuống một nơi bằng phẳng, vải đen cũng được xốc lên. Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng khiến Hứa Tây nhăn mặt một lúc mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Thực vật xung quanh um tùm xum xuê, kiến trúc đài các đều lượn lờ sương mù mờ nhân ảnh, chắc hẳn đây là Tu chân giới.

Ông lão đứng trước mặt Hứa Tây gầy guộc, tóc hoa râm, mặc một bộ áo bào rất có tiên phong đạo cốt là Từ Minh Chương. Đối phương đột nhiên ngồi xổm xuống trước lồng, hai ngón tay điểm vào trước trán mèo trắng, miệng lẩm bẩm gì đó. Theo giọng nói, trong đầu Hứa Tây lại vang lên âm thanh sột soạt, mạnh mẽ hơn hai lần trước rất nhiều, cuốn theo cả đau đớn vô ngần. Hứa Tây nén lại tiếng kêu rên, theo bản năng muốn giãy giụa thì bị giữ chặt, một con cổ trùng màu đen béo mập lò dò bò từ lỗ tai mèo trắng ra.

Từ Minh Chương nhanh chóng bắt lấy con sâu đó, thi pháp thiêu chết, sau đó tùy tiện ném mèo trắng vào lồng sắt.

Lỗ tai mèo trắng mơ hồ có máu tuôn rơi.

“Kiếm cái lồng lớn hơn đi.” Hứa Tây nghe Từ Minh Chương phân phó, “Dùng mọi cách để nó kết đan trong nửa tháng.”

Người bên cảnh là chưởng sự đi theo chưởng môn, nhanh chóng đáp lời, “Vâng.”

Một bên tai vẫn còn đau xót, mèo trắng nằm lặng đi không nhúc nhích.

Nương theo đống giả thiết lung tung trong đầu, hiện tại Hứa Tây cũng hiểu tại sao bản thân đột nhiên rơi vào tay Từ Minh Chương. Ngay từ đầu, mục đích của Từ Minh Chương không phải ám toán Ma Tôn mà là con sâu khi nãy bị cấy vào cậu. Nguyên tác chỉ nói Từ Minh Chương thao túng nguyên chủ nhưng không nói thao túng bằng cái gì, Hứa Tây vẫn tưởng hắn dùng pháp thuật gì cao siêu, ai ngờ là một con trùng cổ. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mấy lần âm thanh sột soạt kia vang lên trong đầu thân thể cậu cũng mất khống chế, nguyên lai là do cổ trùng quấy phá.


Hứa Tây còn chưa tính đến biện pháp ứng phó, chưởng sự kia đã mau chóng trở lại.

Hắn mang đến một cái lồng sắt cao hơn nửa người, rất rộng lớn so với thân hình nhỏ bé của mèo trắng. Hứa Tây bị ném vào lồng, khoảnh khắc cửa lồng khép lại, đột nhiên một luồng sáng nhạt chảy ra, bao trùm cái lồng kín kẽ. Mèo trắng còn chưa đứng vững, lòng bàn chân đụng phải ánh sáng bỗng dưng truyền đến cảm giác đau đớn như cắt thịt lột da, khiến Hứa Tây theo bản năng rên lên một tiếng.

Từ Minh Chương thi pháp, đẩy mèo trắng phiêu đãng trong không trung, mở miệng, “Tao chỉ giúp mày tới đây thôi, tiếp theo mày phải tự vận chuyển pháp lực mà bay lên, không thì cơ thể đó sẽ chẳng chịu được bao lâu nữa đâu.”

Nói xong, hắn dừng lại, Hứa Tây theo đó rơi thẳng xuống đáy lồng, đau đớn cực độ lập tức lan tràn.



Đây là phương pháp tu luyện quái quỷ gì vậy.

Hứa Tây, kẻ cùng lắm mới đến bước thiền định kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mèo trắng bị giày vò đến mức đầu váng mắt hoa, cuộn người lại không khống chế được mà run rẩy khe khẽ.

Hứa Tây chợt nhận ra, khoảng thời gian tu luyện ở Ma giới, Ma Tôn đã dung túng cậu tới nhường nào.

Mấy ngày tiếp theo Hứa Tây đều trải qua y vậy, khiến cậu chẳng còn hơi sức đâu nghĩ đến việc chạy trốn.

Thậm chí có mấy lần cậu không chịu được, bị phù chú giật đến ngất đi, Từ Minh Chương sẽ đứng ngoài lồng lấy roi quất xuống, dọa cậu tỉnh.

Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, Hứa Tây từ một bé mèo tròn tròn trắng trắng, trở thành một con mèo bẹp dí gầy nhom.



Ngày mèo trắng mất tích, sau khi người hầu tới đưa đồ ăn phát hiện đã lập tức báo cho hộ pháp Đào Ngọc. Đào Ngọc nghe tin mèo trắng biến mất biểu tình lập tức trở nên ngưng trọng, nhanh chóng phái người điều tra rồi viết linh phù gửi tới biên cảnh. Một phần vì vị trí địa lý cách nhau quá xa, một phần vì bạo loạn biên cảnh nổi lên tứ phía nên linh phù phải mất ba ngày mới tới được tay binh tướng bên cạnh Ma Tôn.

Khi đó Hoắc Kỳ vừa dẹp yên một đợt yêu thú phát cuồng.

Để tiện tham chiến nên Ma Tôn đổi từ trường bào tay áo rộng thường ngày trang trường y đen nhánh, ống tay áo phồng ra rồi tụ lại nơi giáp cổ tay sáng lóa ánh kim loại, ngoài khí tức trầm áp ra còn tăng thêm vài phần lãnh lệ.

Hoắc Kỳ vừa từ chiến trường trở về, ma khí quanh thân vẫn còn đang hỗn loạn, gương mặt cũng bao trùm hơi thở sát phạt nồng đậm, nghiêm nghị bố trí nước đi kế tiếp. Nghe được tin mèo trắng biến mất, biểu tình của Ma Tôn hiển nhiên thay đổi.

Ma khí chưa hoàn toàn bình ổn đột nhiên trở nên mãnh liệt, ngữ khí Hoắc Kỳ sắc lạnh vô cùng, “Từ Minh Chương?”

“Vâng.” Binh tướng trước nay ít thấy khi nào Ma Tôn tức giận tới vậy, may mà kinh nghiệm tác chiến hàng năm khiến hắn nhanh chóng trấn định, “Theo lời hộ pháp, bọn họ đã phát hiện hơi thở của mèo trắng quanh khu vực phụ cận Cùng Quang Phái.”

Thần sắc Hoắc Kỳ trầm đi, dường như đang suy tính cái gì.

Lúc sau, hắn chợt trầm giọng mở miệng, “Phòng thủ Thôi Ngôi Điện rất chặt chẽ, Từ Minh Chương lấy đâu ra khả năng đấy.”

“Bẩm tôn chủ, là mèo trắng dùng thuấn di châu…rời khỏi Ma giới.”

Dứt lời, binh tướng bèn cảm nhận uy áp quanh thân Ma Tôn đột nhiên bùng nổ, khiến hai chân người khác muốn nhũn ra như muốn quỳ.

Thôi Ngôi Điện thiết hạ tầng tầng kết giới, kẻ ngoại giới không có khả năng xông vào dễ dàng tới vậy nhưng thuấn di châu là pháp bảo của Ma giới, dùng để di chuyển chẳng khác nào bước trên đất bằng.

Gương mặt Ma Tôn lạnh nhạt như cũ nhưng pháp khí trong tay lại ong ong chấn động, bị nội lực cường đại của hắn phá ra một vết nứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK