• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khi sư diệt tổ", quả thật là một cụm từ nghiêm khắc biết bao.

Khi Huyền Diệu xách thùng gỗ đựng đất sét đứng ở cửa hang, vẫn chưa hiểu được, chẳng qua là thấy con hồ ly tinh kia thú vị, thuận miệng trêu đùa theo lời y một chút, sao lại thành "khi sư diệt tổ" được? (Coi thường, phản bội, phản nghịch)

"Ngươi..."

Vừa mới cất tiếng, hang động vốn sáng đèn bỗng chốc tối om.

Đây là thật sự giận rồi, không muốn để ý đến hắn nữa.

Huyền Diệu đứng ở cửa hang chờ đợi một lúc, không nghe thấy tiếng Mạnh Hồi Thanh, đành phải xoay người, đội trăng đi về phía vườn rau nhỏ của Mạnh Hồi Thanh.

Trong hang đá, Mạnh Hồi Thanh cắn chóp đuôi, dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài hang, đợi cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, đến khi không còn nghe thấy nữa, y mới tức giận nhổ chóp đuôi ra.

"Cá thối..."

Ma tộc đáng sợ như vậy, nghe nói chỉ cần nói không hợp là sẽ hút sạch máu thịt của người ta, nghe nói thường bắt yêu quái không nghe lời để luyện ma công đáng sợ, nghe nói... Tóm lại, ngay cả thần tiên cũng bó tay với bọn họ, đánh nhau bao nhiêu năm rồi, cũng chưa thấy đánh lui Ma tộc về Dạ Hành Uyên.

Cá con thối kia sao có thể giả là Ma tộc để doạ y chứ!

Mạnh Hồi Thanh tức giận lật người lần nữa, duỗi thẳng tứ chi ra, cái đuôi dài vắt qua mép giường.

"Thoải mái quá~"

Thật tốt, Mạnh Hồi Thanh nghĩ, tối nay đuổi tên đồ đệ thối tha đi ngủ ở vườn rau, mình có thể tận hưởng cả cái giường này rồi.

Kể từ khi nhận đồ đệ cao lớn, cái hang hồ ly nhỏ bé của Mạnh Hồi Thanh trở nên có phần chật chội, đặc biệt là cái giường đá này.

Ban đầu, nếu Mạnh Hồi Thanh ngủ một mình, cái giường này cũng đủ cho y lăn lộn trên giường, nhưng khi có thêm Huyền Diệu, cái giường này trở nên nhỏ hơn nhiều.

Huyền Diệu thân hình cao lớn, cho dù hai người nằm ngay ngắn cạnh nhau, cũng là vai kề vai, tay chạm tay.

Mạnh Hồi Thanh sớm đã phát hiện ra, Huyền Diệu không thích có quá nhiều tiếp xúc cơ thể với người khác. Mỗi lần mình dính sát vào hắn, hắn đều trở nên rất cứng nhắc.

Đặc biệt là ban đêm nằm cùng nhau ngủ, Huyền Diệu gần như là một thanh kiếm im lặng, thẳng đuỗn, không nhúc nhích.

Nhưng Mạnh Hồi Thanh là một hồ ly tinh đứng thì phải dựa, ngồi thì phải tựa, nằm thì phải sải ra. Nói theo cách của con người, chính là đứng không ra đứng, nằm không ra nằm.

Sau khi phát hiện ra tình trạng này của Huyền Diệu, y đã cẩn thận hơn, cố gắng kiềm chế bản thân không dùng đuôi làm chăn đắp lên người Huyền Diệu, hoặc kiểm soát các bộ phận khác trên cơ thể không chạm vào Huyền Diệu nữa, nhưng vẫn luôn có những tai nạn bất ngờ.

Mạnh Hồi Thanh nhớ, có một đêm, y ngủ mơ màng lật người, không biết chạm vào đâu của Huyền Diệu, liền cảm thấy người nằm bên cạnh lập tức căng cứng lại.

Lúc đó, Mạnh Hồi Thanh buồn ngủ muốn chết, nhưng dù không mở mắt, y cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Huyền Diệu.

Chắc chắn rất khó coi.

Hơn nữa, mỗi sáng khi Mạnh Hồi Thanh thức dậy, Huyền Diệu đều không ở bên cạnh y.

Một hai lần thì thôi, lần nào cũng vậy, Mạnh Hồi Thanh dù có ngốc đến đâu cũng hiểu ý Huyền Diệu là không muốn chen chúc cùng mình trên một cái giường.

"Hừ."

Mạnh Hồi Thanh nhìn vị trí vết nứt đã được vá lại trên đỉnh đầu, lại dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Không có chút động tĩnh nào, Huyền Diệu đã đi xa rồi, không nói lời nào mềm mỏng xin lỗi sư tôn, cũng không đứng ở cửa hang chờ đợi tha thứ.

Mạnh Hồi Thanh càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên lật người ngồi dậy, lông dựng đứng hết cả lên, hét lớn: "Cá con thối kia — Đợi tìm được Khiếu Nguyệt, ngươi liền xuống nhân gian kiếm tiền mua giường riêng cho mình đi —"

Giọng nói cực lớn, truyền ra ngoài hang, "xào xạc xào xạc" làm bay đi một đám chim ẩn trong rừng cây.

Có một con chim có lẽ là bị choáng, "chíp chíp" kêu lên, bay thấp qua đầu Huyền Diệu, móng vuốt vướng vào một sợi tóc của hắn.

Huyền Diệu hơi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, vườn rau im ắng không một tiếng động, ngoài rau ra chỉ có mình hắn, không phát hiện điều gì bất thường. Hắn không để tâm vuốt lại mái tóc, sau đó khẽ đọc hai câu thần chú.

Lập tức, tất cả cải trắng và lá củ cải trong vườn rau, giống như một đội quân được huấn luyện kỹ càng, từng cái đều xòe ra từng chiếc lá, thẳng thân cành, ra sức hút nước và chất dinh dưỡng từ đất, cả vườn rau đều tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.

Huyền Diệu hài lòng gật đầu: "Điểm danh."

Tất cả rau củ dường như rùng mình, dưới bóng đêm bao trùm, cây cải trắng gần Huyền Diệu nhất, phát ra một âm thanh nhỏ xíu khó nghe thấy: "Một."

Nén giận cả đêm, không ngủ ngon. Cho đến khi thức dậy, Mạnh Hồi Thanh vẫn cảm thấy khó chịu khắp người, chỗ nào cũng không thoải mái, ngay cả lông trên đuôi cũng như bị rối tung, sờ vào không còn mượt mà nữa.

Nhìn quanh, Huyền Diệu lại không có ở đây.

"Bé..." Mạnh Hồi Thanh theo bản năng vừa mở miệng định gọi, vừa lên tiếng liền nhớ ra mình vẫn đang giận hắn, bèn cắn môi.

Nghĩ đến lời nói khi đuổi Huyền Diệu ra ngoài đêm qua, Mạnh Hồi Thanh không hiểu sao lại có chút áy náy: "Hắn không phải thật sự ngủ ở vườn rau cả đêm chứ..."

Giờ nghĩ lại, Huyền Diệu cũng không làm điều gì quá đáng, chỉ là đùa giỡn một chút thôi, có lẽ là do mình quá nhạy cảm...

Mới cảm thấy hắn đang chế giễu mình.

Hơn nữa... Khiếu Nguyệt vừa mới mất tích, mình lại đuổi tên đồ đệ vừa mới hồi phục sau khi bị thương nặng ra ngoài, một mình ở bên ngoài, nếu...

Mạnh Hồi Thanh càng nghĩ càng bất an trong lòng, vội vàng mang giày chạy đến vườn rau. Cái gì mà tức giận, cái gì mà tôn nghiêm của sư phụ, tất cả đều quên sạch.

"Bé cá — Bé cá —"

Vườn rau trống trơn, ngoài rau ra chẳng có gì cả. Tim Mạnh Hồi Thanh "thịch" một cái, hoảng hốt.

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Ngư không phải cũng giống Khiếu Nguyệt chứ..."

Mạnh Hồi Thanh càng nghĩ càng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, ôm đuôi ngồi xổm xuống đất, mặt chôn vào khuỷu tay: "Đều là lỗi của ta..."

"Lỗi gì của ngươi?"

Mạnh Hồi Thanh nghẹn ngào đáp: "Ta không nên đuổi Tiểu Ngư ra ngoài, để một con cá như hắn..."

Khoan đã.

Mạnh Hồi Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt bình thản như nước của Huyền Diệu.

"Em —"

Như thể bị dẫm phải đuôi, Mạnh Hồi Thanh gần như bật dậy, nhảy bổ vào người Huyền Diệu, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.

"Thật tốt quá, Bé cá! Em vẫn còn đây, em không sao!"

Huyền Diệu bất ngờ bị Mạnh Hồi Thanh nhào tới, suýt đứng không vững.

Hắn lùi lại hai bước để giữ thăng bằng, một tay ôm lấy eo Mạnh Hồi Thanh, tay kia đỡ lấy cánh tay y: "Ngươi làm sao vậy?"

Mạnh Hồi Thanh tỉnh táo lại đôi chút, thấy mình gần như treo người lên Huyền Diệu, nhớ tới tính cách không thích tiếp xúc thân thể với người khác của hắn, vội vàng nhảy xuống.

"Không, không có gì."

Thấy y đã đứng vững, Huyền Diệu mới buông tay ra, tiếp tục hỏi: "Vừa rồi ngươi khóc gì vậy?"

"Ta khóc sao?" Mạnh Hồi Thanh vội vàng lau đi vết nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, "Ta đâu có khóc."

Không thể để Huyền Diệu biết được, mình vì tưởng hắn cũng biến mất như Tiểu Nguyệt nên sợ đến phát khóc.

Thật là mất mặt quá.

Mạnh Hồi Thanh lau khô nước mắt, hỏi: "Em, em làm gì ở đây vậy? Sáng sớm ta tỉnh dậy cũng không tìm thấy em."

Huyền Diệu nghi hoặc nhìn đôi mắt hơi đỏ của Mạnh Hồi Thanh, trong lòng nghĩ: Hồ ly ngốc này ngủ một giấc mà cũng mất trí nhớ sao?

"Ba nghìn tám trăm hai mươi mốt."

Mạnh Hồi Thanh: "Cái, cái gì?"

Huyền Diệu nghiêm túc nói: "Chẳng phải ngươi bảo ta canh giữ vườn rau, tổng cộng có ba nghìn tám trăm hai mươi mốt lá bắp cải, ngoài ra còn có bảy trăm bảy mươi ba củ cà rốt, ngươi có muốn đếm lại để xác nhận không?"

Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, môi mấp máy nửa ngày mà không thốt nên lời.

Trời ơi, tên đồ đệ ngốc này lại thật sự đi đếm từng lá một!

Mình rốt cuộc là sư tôn đáng sợ đến mức nào, mới có thể khiến đồ đệ sợ hãi, lo sợ mình sẽ nhổ vảy của hắn chứ!

Mạnh Hồi Thanh lập tức cảm thấy bản thân có lẽ đã hơi quá đáng.

Tham Gia Gia đối với tiểu đồ đệ Linh Chi của lão tốt biết bao, không chỉ giúp nó tu luyện, mà còn mua cho nó những bộ quần áo đẹp ở nhân gian.

Bạch Xà đối với tiểu đồ đệ Li Miêu cũng rất tốt, dẫn nàng đi khắp nơi ở nhân gian du ngoạn.

So ra, mình thật là tệ quá...

Trong lòng Mạnh Hồi Thanh dâng lên cảm giác áy náy, y ấp úng nói: "Không, không cần đếm nữa, em nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."

"À, bé cá..." Mạnh Hồi Thanh lộ ra nụ cười quen thuộc, kéo kéo tay áo Huyền Diệu, "Cả đêm không ngủ, có phải rất mệt không? Đi thôi, về ngủ một giấc đã."

Huyền Diệu nheo mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hồ ly ngốc này, vẫn chưa biết là mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, sắc mặt thay đổi liên tục, để lộ hết suy nghĩ trong lòng.

Tuy nhiên, hắn rất thích điều đó.

Huyền Diệu nhanh chóng nằm xuống chiếc giường mềm mại, Mạnh Hồi Thanh thậm chí còn lấy một quả dưa hấu đỏ au ngọt lịm chu đáo cắt thành từng miếng nhỏ, cắm vào xiên tre, đặt bên cạnh giường.

"Bé cá, em ăn chút dưa hấu rồi nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

Dưa hấu mát lạnh tỏa ra hương thơm ngọt ngào, phía sau quả dưa là đôi mắt xinh đẹp mị hoặc của Mạnh Hồi Thanh.

Huyền Diệu cảm thấy, hôm nay quả dưa hấu này trông đặc biệt tươi ngon, chắc là rất ngọt.

Thực ra hắn không mệt chút nào, hơn nữa cũng không cần ngủ, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Mạnh Hồi Thanh, hắn vẫn ăn hai miếng dưa hấu, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một lúc sau, khi nghe thấy hơi thở dài đều đặn mà Huyền Diệu cố ý tạo ra, Mạnh Hồi Thanh khẽ gọi hắn hai tiếng: "Bé cá?"

"Ngủ rồi..." Mạnh Hồi Thanh thở dài nhẹ nhõm, xem ra cả đêm không ngủ, quả thật đã mệt mỏi, ngủ nhanh như vậy.

Dỗ đồ đệ ngủ xong, cảm giác áy náy "sư tôn tệ bạc" trong lòng Mạnh Hồi Thanh cuối cùng cũng tan biến đi một chút.

Ngẩng đầu lên, lại thấy mái nhà đã được sửa chữa hoàn toàn, không còn thấy dấu vết, Mạnh Hồi Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bỗng nhiên, Mạnh Hồi Thanh nảy ra một ý tưởng!

Đồ đệ ngoan đã sửa mái nhà cho mình, vậy mình cũng tặng hắn một món quà để bù đắp nhé!

Tặng cái gì đây?

Mạnh Hồi Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, dường như y cũng không biết Huyền Diệu thích gì, chưa từng nghe hắn nói, bình thường cũng không thấy chàng có vẻ đặc biệt muốn thứ gì.

Đảo mắt một vòng, Mạnh Hồi Thanh liếc thấy chiếc áo vải thô màu xanh đơn giản trên người Huyền Diệu.

Đây là chiếc áo mà đêm hôm đó, khi Huyền Diệu hóa thành hình người không có quần áo, Mạnh Hồi Thanh đã đi đổi với Đào yêu. Thân hình Huyền Diệu cao lớn hơn y, quần áo của y đều không vừa với hắn.

Lúc đó chỉ là để mặc tạm, giờ nhìn lại, sao cũng thấy bộ quần áo này quá đơn giản, có vẻ không xứng với khí chất của Huyền Diệu.

"Đúng rồi, đi mua cho bé cá một bộ quần áo đẹp!"

Mạnh Hồi Thanh càng nghĩ càng thấy ý tưởng này rất hay, không ai là không thích quần áo mới, đặc biệt là những bộ y phục lộng lẫy do con người làm ra, có những họa tiết thêu tinh xảo.

"Bé cá, em ngoan ngoãn ngủ đi, đợi ta trở về nhé~" Mạnh Hồi Thanh khẽ nói.

Nói xong, Mạnh Hồi Thanh mở cái hũ đựng tiền, lấy hết số tiền bên trong, rồi bay vút ra khỏi động phủ như một cơn gió.

Huyền Diệu đưa tay lên trán ngồi dậy, những lời Mạnh Hồi Thanh nói hắn đều nghe thấy, trong lòng không khỏi có một linh cảm bất an.

Mạnh Hồi Thanh thích... quần áo đẹp...

Huyền Diệu nghĩ đến bộ y phục màu đỏ thẫm thêu hoa bách hợp bằng chỉ vàng mà y đang mặc, không khỏi rùng mình.

——————

Hồ hồ: Ta phải mua cho chàng một bộ màu xanh lục!

Huyền Diệu: Cứu...

——————-

Đường: không biết nữa, chắc xưng hô t dùng sẽ hơi loạn với một số bạn cảm thấy không hợp chăng. Nhưng mn thông cảm, hoan hỉ bỏ qua nhá uhu. Phong cách phong cách...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK