Huyện Nghênh Tiên có lẽ là thị trấn lớn nhất gần Tiểu Đào Sơn. Nơi đây có những bức tường thành cao lớn được xây bằng gạch đá, so với trấn Kim Mặc và trấn Thanh Thạch mà Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu đã từng đến trước đây, nơi này trông có vẻ khí thế và phồn hoa hơn nhiều.
Lần này là để bày hàng ở chợ phiên, Mạnh Hồi Thanh đã biến hóa cho mình một bộ quần áo vải ngắn màu xám xanh phù hợp với thân phận, y cũng biến cho Huyền Diệu một bộ tương tự.
Đây chỉ là một ảo thuật đánh lừa thị giác đơn giản, để họ không cần phải thay đổi bản thân, nhưng trong mắt người khác sẽ là một bộ dạng khác.
Lúc này, trời xa vẫn còn tối đen, cổng thành vẫn chưa mở. Tính cả Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu, đã có hơn mười nông dân ăn mặc tương tự, gánh đòn gánh hoặc đẩy xe một bánh đang đứng chờ. Xem ra họ cũng đến để bán hàng ở chợ phiên.
Mạnh Hồi Thanh kéo kéo góc áo của Huyền Diệu, thì thầm: "Em nhìn xem, người phụ nữ đội khăn màu xanh bên kia kìa, người đàn ông bên cạnh nàng cũng đang gánh cải trắng."
Huyền Diệu nhìn theo hướng chỉ của Mạnh Hồi Thanh, quả nhiên thấy một phụ nữ trung niên đang ngồi nghỉ trên đòn gánh, bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên lưng hơi còng, đang dùng vạt áo quạt cho nàng. Chắc là vợ chồng, trong gánh của họ cũng chứa đầy cải trắng.
Chỉ có điều so với những cây cải Mạnh Hồi Thanh trồng, trông chúng nhỏ và gầy hơn một chút.
Mạnh Hồi Thanh tiếp tục nói: "Lát nữa, chúng ta hãy nghe xem họ bán bao nhiêu tiền."
Huyền Diệu không hiểu: "Tại sao vậy?"
Mạnh Hồi Thanh "tặc" một tiếng, nói: "Bởi vì chúng ta sẽ bán đắt hơn họ hai văn tiền đấy."
"Kìa," Mạnh Hồi Thanh hất cằm, "Rau của chúng ta tốt hơn họ nhiều, nếu bán rẻ hơn hoặc cùng giá với họ, họ sẽ khó bán được."
Mạnh Hồi Thanh hắng giọng, ra vẻ nghiêm trang như một vị sư phụ, trầm giọng nói: "Bé cá à, em phải nhớ kỹ, đây là đạo xử thế mà vi sư dạy cho em đấy. Khi bước chân vào nhân gian, phải biết sống hòa thuận với mọi người nhé."
Huyền Diệu thấy Mạnh Hồi Thanh mỗi khi ra vẻ như sư phụ cố gắng làm cho mình trông nghiêm túc, đều rất thú vị.
Dù sao thì nhìn từ bất kỳ góc độ nào, y cũng không có vẻ trang nghiêm uy nghi như một người làm sư tôn nên có.
Nhưng bây giờ đang ở ngoài...
Huyền Diệu gật đầu: "Đệ tử xin lĩnh giáo."
Mắt Mạnh Hồi Thanh sáng lên, dáng vẻ ngoan ngoãn khiêm tốn của Huyền Diệu thật hiếm thấy, trái tim khao khát tình thâm sư đồ của y lại ngứa ngáy.
"Bé cá ngoan~"
Giọng Mạnh Hồi Thanh vốn đã hơi mềm mại, cố ý kéo dài thêm như được tẩm mật, mang theo chút ngọt ngào nũng nịu.
Huyền Diệu lập tức lùi lại một bước như phản xạ có điều kiện, cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì?"
Mạnh Hồi Thanh chớp chớp mắt, cười rất vô hại: "Bé cá ngoan, gọi sư phụ một tiếng nghe thử đi."
Huyền Diệu: "..."
Lúc này, bầu trời đã ửng hồng, đã qua một khắc giờ Dần, cổng thành Nghênh Tiên từ từ mở ra từ bên trong. Vài người lính gác thành mặc quân phục đồng nhất, tay cầm trường thương bước ra.
Những người đang chờ bên ngoài cổng thành bắt đầu xôn xao, xếp thành hàng dài có trật tự, chịu sự kiểm tra rồi bắt đầu vào thành.
Huyền Diệu dường như thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở Mạnh Hồi Thanh: "Cổng thành đã mở, nếu không đi ngay sẽ không chiếm được vị trí tốt đâu."
Lại chuyển đề tài!
Mạnh Hồi Thanh hơi không vui, môi mím lại, rất không muốn bỏ qua Huyền Diệu dễ dàng như vậy. Nhưng khi nhìn lại, hàng người ở cổng thành đã xếp khá dài, nếu chậm thêm chút nữa thì thật sự sẽ không chiếm được vị trí tốt, đành phải miễn cưỡng thôi.
"Hừ, nghịch đồ, đợi về nhà rồi tính sổ với em."
Mạnh Hồi Thanh trừng mắt nhìn Huyền Diệu, không vui lắm khi đưa hai tay ra sau lưng, hất cằm: "Đòn gánh, em gánh đi."
Nói xong, Mạnh Hồi Thanh quay đầu đi về phía cổng thành. Huyền Diệu đành phải gánh đòn gánh lên, rồi đi theo sau.
Mạnh Hồi Thanh đi nhanh, thành thạo đến vị trí chợ phiên của huyện Nghênh Tiên, thuận lợi chiếm được một vị trí ở ngã tư đường, gọi Huyền Diệu: "Bé cá, đây này đây này."
Huyền Diệu đặt đòn gánh xuống, Mạnh Hồi Thanh ngồi xuống sắp xếp lại cải trắng, củ cải trắng trong giỏ tre, còn có quả hồng đỏ tươi, và một giỏ nhỏ hạt dẻ.
Trải một tấm chiếu cói mỏng trên mặt đất lát đá, Mạnh Hồi Thanh lấy ra những loại rau quả tốt nhất, bày ra từng cái một trên tấm chiếu cói, rồi rắc lên chúng một ít hạt nước li ti, khiến chúng trông càng tươi mơn mởn hơn.
Làm xong những việc này, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Những tiểu thương trên chợ phiên đều đang chuẩn bị đón khách, đặc biệt là ở những quầy bán đồ ăn sáng, mùi thơm của thức ăn bắt đầu lan tỏa.
Mạnh Hồi Thanh sợ bỏ lỡ khách hàng, bèn đi đến mấy quầy gần nhất, mua mấy cái bánh bao nhân thịt vừa hấp chín, lại thêm trà dầu nóng hổi, mang về quầy hàng để ăn.
"Thơm quá, mùi thịt này..." Mạnh Hồi Thanh cắn bánh bao, vẻ mặt hạnh phúc, mắt híp lại.
"Bé cá, em cũng ăn đi."
Một cái bánh bao được nhét vào tay Huyền Diệu, hắn cắn một miếng qua loa. Hương vị rất bình thường, vị nước sốt hơi mặn một chút, không thể so với Cửu Trùng Thiên, ngay cả khi so với những món ngon khác ở nhân gian, cũng rất bình thường, chỉ có điều vỏ bánh mềm xốp, nhân thịt tươi ngon.
"Ồ, tiểu ca này đói bụng rồi à, ăn ngon miệng quá." Quầy hàng bên cạnh chính là cặp vợ chồng trung niên mà họ đã gặp ở cổng thành.
Họ cũng đã bày biện xong rau củ, hai vợ chồng đang ăn bánh nướng mang từ nhà đi, nữ nhân thấy Mạnh Hồi Thanh ăn ngon như vậy, không nhịn được cười nói: "Nào nào, nếu không chê thì nếm thử bánh nướng này xem, ăn với dưa muối, nhà làm thôi, không phải món gì ngon đâu."
Nói xong, chồng nàng đứng dậy, nhét hai cái bánh nướng vào tay Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu.
Huyền Diệu định từ chối, nhưng Mạnh Hồi Thanh bên cạnh nhanh hơn hắn nhiều, không những nhận lấy bánh nướng và dưa muối, mà còn thuận tay đưa lại cho họ hai quả hồng.
"Cảm ơn đại ca đại tỷ ~" Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu lên, mắt cong cong, miệng ngọt như mía lùi.
"Ôi, khách sáo gì chứ."
Hán tử kia cười ngờ nghệch, còn đại tỷ cười đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt cũng nhạt đi, má ửng hồng, lại nhìn Mạnh Hồi Thanh thêm vài lần.
Tiểu đệ vừa trẻ vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, lại còn miệng ngọt, ai mà không thích chứ? Hơn nữa, Huyền Diệu để ý thấy, Mạnh Hồi Thanh lén lút dùng pháp thuật với những cây cải trắng của họ, những cây cải vốn hơi gầy giờ trông cường tráng hơn nhiều.
Mạnh Hồi Thanh vừa ăn bánh bao vừa ăn bánh nướng, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà dầu, ăn đến nỗi môi bóng loáng, nhìn hắn, dường như cả bánh bao cũng trở nên ngon miệng hơn.
Huyền Diệu nghĩ, may mà y sinh ra đã đẹp, nếu không thì cách ăn uống này, thật sự là quá mất phong độ.
Mạnh Hồi Thanh ăn no rồi, mãn nguyện liếm liếm môi, lén lút dùng một thuật tịnh hóa, làm sạch dầu mỡ dính trên tay.
Trời dần sáng, người trên chợ phiên càng lúc càng đông, tiếng rao hàng nổi lên khắp nơi, âm thanh này át âm thanh kia.
Quầy hàng của Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu ở ngã tư đường, khách hàng đặc biệt đông.
Dù bán đắt hơn rau ở quầy bên cạnh một chút, nhưng chỉ cần hai người Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu đứng đó đã là bảng hiệu sống, vây quanh họ một vòng đại cô nương, tiểu tức phụ, ai nấy đều cười hì hì, sẵn lòng mua rau của họ.
Huyền Diệu không thích bị nhiều người vây quanh như vậy, cũng không thích nói chuyện với người khác, mặt lạnh tanh đứng sau quầy hàng như một cái cây.
Tất cả công việc rao hàng và mặc cả, chỉ có thể do một mình Mạnh Hồi Thanh đảm nhận.
Y sinh ra đã đẹp trai, lại nói chuyện ngọt ngào, miệng luôn "tỷ tỷ ơi tỷ tỷ ơi", khiến đại cô nương và tiểu tức phụ trẻ đến mua rau mê mẩn tâm hồn.
Huyền Diệu nhìn thấy vậy, không biết không hay đã cau mày.
Vẻ mặt hắn vốn đã lạnh lùng, giờ lại cau mày, cả người như muốn rơi ra từng mảnh băng, tỏa ra một bầu không khí xa lánh rất đậm.
Qua lại vài lần, những cô nương vốn nhiệt tình kia cũng có phần e dè, không dám tiến lên.
Đến gần trưa, Mạnh Hồi Thanh phát hiện tình hình không ổn, vợ chồng bên cạnh đã bán hết rau, còn họ vẫn còn một đống nhỏ.
Nhân lúc không có khách, Mạnh Hồi Thanh đưa hai tay ra, bất ngờ bóp hai má Huyền Diệu, nhẹ nhàng kéo lên: "Cá thối, cười một cái nào — Khách hàng đều bị em dọa chạy hết rồi."
"Ngươi..."
Mạnh Hồi Thanh vốn luôn phóng túng, nhưng hành động lần này giữa chốn đông người thực sự khiến Huyền Diệu ngạc nhiên, hắn trợn to mắt muốn tránh đi, nhưng phía sau vừa khéo là một bức tường, quả thật không còn đường lui.
" Em cái gì?" Mạnh Hồi Thanh hơi nhón chân, tiến gần hơn, lại bóp bóp má Huyền Diệu, nói, "Vi sư có lệnh, cười —"
"Giống ta thế này này."
Nói xong, Mạnh Hồi Thanh bất ngờ nở một nụ cười rực rỡ như hoa xuân nở rộ trước mặt Huyền Diệu.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, chợ phiên vốn ồn ào bỗng chốc im lặng. Huyền Diệu không còn nghe thấy gì nữa, trong mắt chỉ còn khuôn mặt cười phóng đại của Mạnh Hồi Thanh, cùng với đôi mắt đong đầy sóng khói, quyến rũ vô cùng.
Mạnh Hồi Thanh cảm nhận được sự cứng đờ của Huyền Diệu, nghi hoặc buông tay ra, nghiêng đầu nhìn y: "Bé cá, em làm sao vậy? Có nghe ta nói chuyện không?"
"Ngốc rồi à? Tiểu Ngư?" Mạnh Hồi Thanh gọi hai lần không có phản ứng, theo bản năng định vỗ vỗ mặt Huyền Diệu.
Tay vừa đưa ra đã bị Huyền Diệu nắm chặt lấy.
Huyền Diệu mím môi thành một đường thẳng, dường như đang kìm nén điều gì đó, sau đó chậm rãi mở miệng: "Đừng chạm vào ta."
Nụ cười trên mặt Mạnh Hồi Thanh trong chớp mắt biến mất sạch sẽ.
Đôi mắt vốn đầy vui vẻ ấy, dần dần lạnh đi rồi ửng đỏ, phủ lên một làn sương mỏng mờ ảo.
Mạnh Hồi Thanh cắn môi, mắt không chớp nhìn Huyền Diệu hồi lâu, mãi sau mới miễn cưỡng cong môi, nói: "Được."
Mạnh Hồi Thanh dùng sức muốn rút tay về, nhưng không hiểu sao, giằng co hai ba lần, Huyền Diệu lại càng nắm chặt hơn.
Làn sương mỏng trong mắt Mạnh Hồi Thanh giống như một tấm lưới dày đặc, Huyền Diệu nhìn thấy, cả trái tim cũng cảm thấy hơi chìm xuống.
Hắn cảm thấy Mạnh Hồi Thanh có thể đã không vui, nên giải thích: "Ta không phải..."
"Ồ, chủ sạp, rau của cậu bán bao nhiêu vậy?"
Lời sắp nói ra của Huyền Diệu bị giọng nói nam hơi kiêu ngạo này cắt đứt.
Mạnh Hồi Thanh liếc nhìn khuôn mặt vẫn không biểu cảm của Huyền Diệu, dùng sức rút tay về, quay đầu lại, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đối với khách hàng nở một nụ cười thuần thục.
"Ngài muốn mua gì? Cải trắng hay là hồng?"
Người đến là một công tử ăn mặc lộng lẫy, diện mạo anh tuấn, đầu đội mũ miện đai vàng, tay cầm quạt xếp đính ngọc bích đung đưa, trông phong lưu tuấn tú, nhìn là biết người có tiền, rất khác với những người khác trên chợ phiên này.
Vị công tử ấy không vội trả lời, ánh mắt đầy hứng thú đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu, khóe môi mang theo một nụ cười ý vị thâm trường. (Ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc)
"Tuỳ... tùy ý vậy."
"Hả? Tùy ý? "Mạnh Hồi Thanh lần đầu tiên gặp khách hàng như vậy," Tùy ý thì khó cân đo lắm."
"Tùy ý chính là..."
Lúc này, Huyền Diệu lên tiếng: "Mười lượng, tất cả là của ngươi."
Chiếc quạt xếp trong tay "bùm" một tiếng đóng lại, gương mặt tuấn tú của vị công tử kia có chút méo mó, trợn to mắt không thể tin được nhìn Huyền Diệu: "Bao... bao nhiêu?"
Chỉ có vậy?
Chỉ có mấy cây cải trắng này, còn có vài quả hồng thừa, mười lượng?!
Ngay cả Mạnh Hồi Thanh cũng bị yêu cầu giá của Huyền Diệu làm cho giật mình.
Tên đồ đệ ngốc này của y, quả thật là không nói thì thôi, một khi nói ra thì kinh người.
"Không, thưa khách quan, thực ra..." Mạnh Hồi Thanh còn muốn giải thích, cứu vãn chút danh tiếng lương thiện của mình.
Mạnh Hồi Thanh Không thấy Huyền Diệu đứng sau lưng hướng về phía vị công tử kia nháy mắt, ẩn ẩn toát ra một ý đe dọa.
Vị công tử kia hít sâu một hơi, thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, nhe răng cười nói: "Thật là... rẻ."
Mạnh Hồi Thanh: "Hả?"
Tay run lên, quả hồng trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống chiếu cói, lăn lông lốc vài vòng.
—————
"Con cá bướng bỉnh, cá thối."