Trong mơ, y hiện nguyên hình là một con hồ ly đỏ, cô đơn co ro giữa làn khói mịt mù bao la.
Dưới chân y là một hòn đảo nhỏ hoang vắng, ngoài y ra không còn gì khác. Mạnh Hồi Thanh nhận thấy bộ lông của mình đã mất đi vẻ sáng bóng thường ngày, trông có vẻ bù xù. Chân trước bên phải của y đau nhói, tim cũng đau như kim châm, y chỉ có thể theo bản năng, thè lưỡi liếm nhẹ đầu ngón chân đau đớn.
Cả thân hình hồ ly co rúm lại, run rẩy trên hòn đảo nhỏ.
Bỗng nhiên, từ giữa biển mây xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ. Thân hình to lớn của nó ẩn hiện trong mây, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Đại kim long bay vòng quanh hồ ly đỏ hai vòng, rồi thò đầu ra khỏi biển mây, râu rồng uốn cong nhẹ nhàng chạm vào đôi tai nhọn lông xù của hồ ly.
Mạnh Hồi Thanh lại khẽ run lên, con hồ ly nhỏ bé còn không bằng một mắt của rồng lớn.
Mạnh Hồi Thanh mở mắt ra, nhìn thấy bóng mình co rúm run rẩy phản chiếu trong đôi mắt to như bánh xe của con rồng. Kỳ lạ thay, y không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy an tâm.
"Ngài có phải là Long Thần không?" Mạnh Hồi Thanh nhỏ nhẹ hỏi.
Con rồng khổng lồ vẫy đuôi, cuốn lên những đám mây dày đặc. Nó không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào quả cầu lông đỏ nhỏ bé trước mặt.
Sau đó, con rồng chớp mắt, cúi đầu xuống rồi phun ra một luồng long tức về phía quả cầu lông.
Cùng với long tức, con rồng phát ra một tiếng thở dài, như vọng về từ thời cổ đại xa xưa.
Được long tức ân cần, cơn đau nhói trong tim Mạnh Hồi Thanh biến mất, bộ lông khô xác trước đó lại trở nên bóng mượt đỏ tươi, xù lên. Cơn đau ở đầu ngón chân cũng giảm bớt rất nhiều, tinh thần y cũng khá hơn.
"Long Thần, có phải ngài đã giúp ta không?"
Con rồng vẫn không trả lời, chỉ lại gần thêm chút nữa, nhẹ nhàng vẩn thận dùng chóp mũi cọ vào quả cầu lông đỏ.
Mạnh Hồi Thanh đưa chân trước bên trái không bị thương ra, vỗ nhẹ lên mặt con rồng, như đang gãi nhẹ vậy.
"Cảm ơn ngài."
Trong không khí, một mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa, hồ ly vô thức tiến lại gần đầu rồng, giống như tất cả các linh thú bày tỏ lòng biết ơn và sự thân thiết, y tiến đến gần chóp mũi của con rồng, thè lưỡi ra liếm nhẹ.
"Ừm?"
Đôi mắt của rồng khổng lồ chuyển thành những đường kẻ thẳng đứng mảnh mai, cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ. Nó lại nhìn Mạnh Hồi Thanh một cái, rồi từ từ biến mất.
Khi Mạnh Hồi Thanh tỉnh dậy, y phát hiện mình đang nằm trong một hang động, bên cạnh có một đống lửa đang cháy, tỏa ra hơi ấm.
"Bé cá..."
"Đệ đệ, đệ tỉnh rồi à?!"
Giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp, mang theo sự quan tâm và vui mừng sâu sắc.
Mạnh Hồi Thanh vẫn chưa có nhiều sức lực, chỉ có thể đảo mắt nhìn quanh, thấy được một gương mặt tuấn tú lạnh lùng cô độc, đó chính là Thất ca của y, Sở Hành Chu.
"Thất ca, sao huynh lại ở đây?"
Sở Hành Chu trước tiên thở dài một hơi, sau đó nét mặt lại trở nên có phần cứng nhắc, rồi chỉ lạnh nhạt nói: "Tình cờ thôi."
"Ồ..." Mạnh Hồi Thanh đầu óc vẫn còn hơi choáng, nên không để ý đến sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Sở Hành Chu. Y chậm rãi lại xoay cổ nhìn quanh một vòng, rồi hỏi tiếp, "Thất ca, Tiểu Ngư đâu?"
"Tiểu Ngư?" Sở Hành Chu ngẩn người một lúc, rồi mới hiểu y đang nói về Huyền Diệu.
"Hắn đi tìm thuốc cho đệ." Nhắc đến Huyền Diệu, sắc mặt Sở Hành Chu không được tốt cho lắm.
Thì ra, đêm hôm đó, Sở Hành Chu đến Tùng Vân Cốc, từ xa, dưới ánh trăng mờ ảo hắn đã thấy một người áo đỏ từ trên không trung rơi xuống, rơi vào vòng tay của một người mặc áo đen bên dưới.
Khi hắn đến gần hơn, mới phát hiện người áo đỏ đó chính là đệ đệ của hắn, Mạnh Hồi Thanh. Cũng không biết người áo đen kia đã làm gì với Mạnh Hồi Thanh, hắn chỉ thấy Mạnh Hồi Thanh mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng kêu đau.
Vì vậy, trong cơn nguy cấp, Sở Hành Chu đã trực tiếp ra tay với Huyền Diệu.
Vừa động thủ, Sở Hành Chu mới phát hiện, dù bản thân đã có sáu cái đuôi, tu vi gần ngàn năm, vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của Huyền Diệu.
Nếu không phải Huyền Diệu ban đầu nghe thấy hắn gọi Mạnh Hồi Thanh là "đệ đệ", chỉ dùng ba phần sức, e rằng Sở Hành Chu còn không thể toàn thân trở ra khỏi tay hắn.
Cuối cùng, vẫn là Huyền Diệu khống chế được hắn: "Cứu y trước đã."
Vì vậy, họ tìm một hang động gần đó trong Tùng Vân Cốc, an trí Mạnh Hồi Thanh thật tốt. Sở Hành Chu ở lại canh chừng Mạnh Hồi Thanh, còn Huyền Diệu thì rời đi, đi tìm thuốc giải cho nọc độc của Địa Minh Thiên Túc Trùng.
Sở Hành Chu không yên tâm: "Làm sao ta biết ngươi không phải đang bỏ trốn?"
Huyền Diệu chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu ta có ý hại hắn, lúc nãy đã không nương tay với ngươi rồi."
"Đệ đệ, hắn rốt cuộc là ai? Sao đệ lại dính líu đến hắn?" Sở Hành Chu đã ở trong hang động này chăm sóc Mạnh Hồi Thanh một ngày một đêm, càng nghĩ càng thấy Huyền Diệu không đơn giản.
Mạnh Hồi Thanh mơ màng nói: "Tiểu Ngư, là đồ đệ đệ nhặt được."
"Đệ? Nhặt được, đồ đệ?" Giọng điệu đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.
Không trách Sở Hành Chu không tin, bản lĩnh của đệ đệ mình thế nào, hắn rõ như lòng bàn tay, mà từ việc hắn giao đấu với Huyền Diệu, Huyền Diệu hoàn toàn không giống như là người cần phải bái sư.
"Tại sao đệ lại không thể thu đồ đệ chứ?" Mạnh Hồi Thanh dù đang choáng váng, cũng nghe ra được giọng điệu của Sở Hành Chu. Y có chút không vui, cảm thấy Sở Hành Chu coi thường mình.
Trọng điểm là cái này sao? Sở Hành Chu có chút bất đắc dĩ, ngập ngừng một lúc, đành phải nói: "Thất ca không có ý đó."
"Ừm..." Mạnh Hồi Thanh từ từ kể lại việc làm sao y nhặt được Huyền Diệu, rồi làm sao thu nhận làm đồ đệ, lần này đến Tùng Vân Cốc là để làm gì, tất cả đều kể rõ ràng cho Sở Hành Chu nghe.
Cuối cùng, lại như đang khoe bấu vật, y tự hào nói với Sở Hành Chu, "Tiểu Ngư của đệ ngoan lắm, vừa thông minh, vừa tài giỏi. Thuật trồng trọt đệ dạy, hắn học một lần là biết ngay!"
Nhìn đệ đệ của mình yếu ớt như vậy, vẫn ngây ngô nói tốt cho Huyền Diệu, Sở Hành Chu càng cảm thấy bất an trong lòng.
"Đệ đệ, tên đồ đệ này của đệ quả thật không đơn giản, đệ nghe lời Thất ca, nhất định phải..."
Lời chưa nói hết, ngọn lửa trong hang động bỗng "phụt" một cái bị gió thổi tắt, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện.
Sở Hành Chu lập tức ngừng lời, cảnh giác nhìn bóng người đó, ngược sáng, từng bước từng bước tiến lại.
Huyền Diệu đã rời đi một ngày một đêm, quay về Cửu Trùng Thiên một chuyến, tìm được Dược Thần để xin một viên Huyền Thiên Tử Tuyết Đan.
Theo lý thường, nọc độc của linh thú bảo hộ, thường chỉ có thể được giải bằng chính bảo vật mà nó bảo vệ, nhưng con Địa Minh Thiên Túc Trùng bảo vệ Sương Hồ Chi Lệ này lại có chút khác biệt, nọc độc của nó chứa đựng lực lượng của Địa Minh U Linh, vì vậy hắn mới phải vội vã quay về Cửu Trùng Thiên để xin viên Huyền Thiên Tử Tuyết Đan.
Còn bị Dược Thần nhân cơ hội đòi lấy một chiếc đèn Lưu Ly Pháp Hoa trong điện của mình.
Trước khi rời đi, Huyền Diệu còn phân thần đi vào thức hải của Mạnh Hồi Thanh, dùng long tức của mình để áp chế độc tố cho y.
Huyền Diệu như không nghe thấy lời của Sở Hành Chu, sắc mặt lạnh nhạt, nhanh chóng đến bên cạnh Mạnh Hồi Thanh, cúi người đỡ y dậy, để y dựa vào lòng mình.
Mạnh Hồi Thanh vừa thấy hắn, gương mặt tái nhợt liền nở một nụ cười ngốc nghếch như thường ngày: "Bé cá, em về rồi à."
"Ừ." Huyền Diệu cử động nhẹ nhàng, như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ vậy, nâng đầu Mạnh Hồi Thanh lên, đặt viên Huyền Thiên Tử Tuyết Đan tỏa ánh sáng thánh tím vào miệng y, "Ăn đi."
Sở Hành Chu định ngăn cản, nhưng Mạnh Hồi Thanh đã ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống rồi.
"Hơi đắng." Mạnh Hồi Thanh chép miệng, nhăn mặt.
"Chịu đựng đi." Huyền Diệu bực bội đặt y xuống, lại không nhịn được mà dạy dỗ, "Gặp phải thiên tài địa bảo mà dám không xem xét kỹ xung quanh đã mạo hiểm lấy thuốc, bị cắn cũng đáng đời."
"Ôi chao chao em còn muốn nói bao nhiêu lần nữa..." Mạnh Hồi Thanh giơ tay lên che hai tai lại, rồi nhắm mắt lại, tránh ánh mắt nghiêm khắc đang trách mắng của Huyền Diệu, miệng lẩm bẩm, "Được rồi được rồi, sư phụ sai rồi."
Sở Hành Chu đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn cách tương tác kỳ lạ giữa hai "sư đồ" này, lại thấy bộ dạng không ra gì của đệ đệ mình, không nhịn được mà "chậc" một tiếng, chê bai: "Đồ ngốc."
Tiếng "đồ ngốc" này không hề cố ý nén giọng, trong hang động trống trải này vang lên đặc biệt rõ ràng.
Huyền Diệu nhướng mày, không nói gì, Mạnh Hồi Thanh thì không chịu nổi. Y đã khoe khoang thất bại trước mặt đồ đệ, lại còn bị thương trúng độc, phải nhờ đồ đệ cứu chữa, đối mặt với Huyền Diệu tự nhiên là có chút ngượng ngùng. Nhưng đối mặt với Thất ca của mình, lại chẳng hề có chút ngượng ngùng nào.
Mạnh Hồi Thanh lật người, chống đỡ thân thể còn hơi yếu ớt đứng dậy, giận dữ, hung tợn lao về phía Sở Hành Chu: "Thất ca——"
Sở Hành Chu hoảng hốt vội vàng đưa tay đỡ lấy y: "Đệ phát điên à?!"
Mạnh Hồi Thanh treo lủng lẳng trên cổ Sở Hành Chu, ban đầu định như hồi nhỏ, hung dữ cắn hắn một cái, nhưng vừa mở miệng, không hiểu sao lại thấy lòng quặn thắt.
Vùi đầu vào cổ Sở Hành Chu cọ xát, Mạnh Hồi Thanh ấm ức rơi hai giọt nước mắt: "Đừng mắng nữa..."
Trái tim Sở Hành Chu lập tức mềm nhũn, đưa tay ra, lặng lẽ vuốt ve lưng Mạnh Hồi Thanh.
Bị Mạnh Hồi Thanh ôm cọ xát một hồi lâu, Sở Hành Chu mới bực bội gỡ y ra khỏi người mình: "Ôm một lúc là được rồi, còn chưa xong à."
Tuy miệng nói vậy, nhưng nét mềm mại trong ánh mắt kia không thể giả được.
Mạnh Hồi Thanh "hì hì" cười một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống.
"Thất ca, huynh rốt cuộc tại sao lại ở đây vậy?"
Mạnh Hồi Thanh cũng không phải là kẻ thực sự ngốc nghếch, Tùng Vân Cốc này, không nằm trên đường lớn qua lại, cũng chẳng phải là danh lam thắng cảnh, làm gì có chuyện tình cờ như vậy.
Sở Hành Chu mím môi, hồi lâu không lên tiếng. Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Ta... gặp phải một số rắc rối, kẻ thù đó quá lợi hại, ta định tạm thời đến đây ẩn náu."
"Tùng Vân Cốc nơi hẻo lánh, cây cối um tùm, lại có sương độc bao phủ, thích hợp để ẩn giấu tung tích."
"Nếu không gặp đệ, ta cũng không chủ động để lộ mình."
"Ta còn tưởng..." Sở Hành Chu dừng lại, đôi mắt lạnh lùng lại đánh giá Huyền Diệu từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới chậm rãi nói, "Đệ bị yêu vật lợi hại nào đó đánh bại."
"Không ngờ là ta lo lắng thừa."
"Huynh đương nhiên là lo lắng thừa rồi, Tiểu Ngư ngoan lắm." Mạnh Hồi Thanh vội vàng biện hộ cho Huyền Diệu, "Hắn rất nghe lời ta. Phải không, Bé cá?"
Huyền Diệu phối hợp gật đầu: "Ừm."
Mạnh Hồi Thanh cười cười, lại tò mò hỏi: "Nhưng mà, rắc rối gì mà lợi hại đến vậy, với tu vi của huynh mà cũng chỉ có thể chạy trốn? Hay là... hay là huynh về tìm mẫu thân giúp đỡ đi."
Mẫu thân của hai anh em họ, chính là một con cửu vĩ hồ ly tu vi cao thâm, tên là Đan Thủy Sa.
"Mẫu thân?" Sở Hành Chu khẽ hừ một tiếng, nói, "Gần đây bà ấy đang bận rộn theo đuổi một con bướm hoa, chạy đi đâu mất rồi, không rảnh để ý đến chúng ta đâu."
"Cái gì?" Mạnh Hồi Thanh rất tức giận, đập một cái xuống tấm nệm cỏ dưới thân, "Sao bà ấy lại như vậy? Không phải nói phụ thân ta là người bà ấy yêu nhất trong số những người bà ấy gặp một người yêu một người sao?!" (Vừa gặp đã yêu, ai hợp gu yêu luôn người ấy)