Bên ngoài phòng cấp cứu trừ Tống Sa Sa còn có hai đồng chí công an và Tiết Chính Bình.
Tiết Chính Bình không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này.
Khi anh ta gặp Đường Nam Châu dưới chân Trường Thành thì anh Nghị cũng vừa nhắn tin báo sắp đến thành phố B cùng vợ, hẹn mọi người ăn cơm uống rượu, nhân tiện giới thiệu vợ mình với Đường Nam Châu. Anh ta nói cho Đường Nam Châu biết, sau đó lại càm ràm bệnh vợ quản nghiêm của anh Nghị ngày càng nặng, đang nói giữa chừng thì Đường Nam Châu nhận được một cú điện thoại.
Chưa đến mười giây sắc mặt Đường Nam Châu đã thay đổi, giọng điệu nghiêm trọng:
– Bạn gái em xảy ra chuyện.
Anh em gặp nạn dĩ nhiên phải giúp đỡ nhau, anh lập tức đi theo Nam Châu đến bãi đỗ xe kia, không ngờ đúng là có chuyện thật.
Anh ta là người địa phương nên có chút quan hệ, lập tức thu xếp giúp Đường Nam Châu. Công an cũng đến ngay tức khắc, chưa tới một tiếng đồng hồ đã nắm được vị trí của tội phạm, đồng thời đưa ra giải pháp giải cứu con tin. Chỉ là không ai có thể ngờ được tội phạm phát điên như thế…
Lúc ấy anh ta thấy rõ ràng rằng là…
Nam Châu như nổi điên lao đến đẩy Tống Sa Sa ra, còn Tống Sa Sa như chạm đến ranh giới sụp đổ. Tiết Chính Bình cứ ngỡ cô gái này sẽ không thể giải quyết mọi chuyện được, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải làm việc suốt đêm để giải quyết vụ việc, nào ngờ Tống Sa Sa đang ở bên bờ vực sụp đổ khi lên xe cứu thương đã nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, giải quyết vấn đề rõ ràng lành mạch.
Tựa như bây giờ, lập luận rõ ràng, giọng điệu bình tĩnh cung cấp lời khai cho công an.
– … Tôi đề nghị các anh làm một bản giám định tâm thần cho hắn ta, ngôn ngữ cử chỉ của hắn ta giờ không giống người bình thường cho lắm.
– … Tôi cố ý kích tướng hắn ta, vì sao ư? Tôi phát hiện hắn ta có thói quen nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc hắn ta lái xe thường sẽ vô tình đụng phải khóa cửa xe. Thế nên tôi cố ý khích bác hắn ta, lúc hắn ta tức giận mà dừng xe sẽ đụng vào công tắc mở cửa xe, ngay lúc đó hắn ta bị kích động sẽ không để ý. Tôi cũng chỉ có ý nghĩ duy nhất là nhanh chóng nhảy khỏi xe, kéo dài thời gian để công an các anh nhanh chóng đến hiện trường.
– Mặt khác, phiền các anh kiểm tra chiếc xe mà chúng tôi đã thuê kia, tôi nghi ngờ trên xe có gắn máy nghe lén, đối thoại giữa tôi với bạn trai, hắn ta đều biết cả.
…
Sau khi hoàn tất thủ tục lấy lời khai, Tiết Chính Bình định qua an ủi cô nhưng cô lại nhanh chóng lấy điện thoại của Đường Nam Châu bấm số.
– … Không ạ, em là Tống Sa Sa. Anh Nam Minh, anh còn nhớ em chứ? Vâng, Nam Châu xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu. Vâng, bọn em đang ở Bắc Kinh, địa chỉ là…
Cô lại gọi một cuộc điện thoại khác.
– Cảnh Lê, là tớ, tớ không sao, cậu đừng lo nữa nhé? Cậu có điện thoại của Hiểu Đường không? Tội phạm đã bị bắt. Cậu có điện thoại của Hiểu Đường không?
Lại gọi thêm một cuộc khác.
– Hiểu Đường, xin lỗi cậu tối vậy còn gọi điện làm phiền cậu nữa, bên tớ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Tớ nghe nói bạn trai của cậu là bác sĩ ở thành phố B, tớ muốn hỏi thăm vài vấn đề… Bây giờ anh ấy đang ở cạnh cậu à? Có thể đưa điện thoại cho anh ấy không?
…
Cô cực kì bận rộn, bận rộn đến mức làm cho Tiết Chính Bình không có cơ hội chen ngang.
Ấn tượng của Tiết Chính Bình với Tống Sa Sa mấy tiếng trước chỉ dừng lại ở hình ảnh một cô gái hiền lành, lúc đứng cạnh Đường Nam Châu đôi mắt cô cười cong cong, vừa điềm tĩnh vừa mềm yếu, không ngờ khi xảy ra chuyện lại biểu hiện một mặt kiên cường, bình tĩnh xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, từ thông báo cho người nhà đến gọi điện nhờ vả bạn bè.
Tiết Chính Bình cảm thấy giờ đây mình ở lại bệnh viện cũng không còn ý nghĩa nữa.
Bấy giờ Tống Sa Sa cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô đi tới, nói với Tiết Chính Bình:
– Anh Tiết, cảm ơn anh đã hỗ trợ móc nối quan hệ, chuyện tiếp theo cứ giao cho em là được. Tuy em không phải người địa phương nhưng ở thành phố B vẫn có một vài người bạn có thể nhờ vả. Anh về nghỉ ngơi đi, đợi Nam Châu phẫu thuật xong em sẽ báo lại cho anh.”
Tiết Chính Bình hỏi:
– Một mình em làm được chứ?
Tống Sa Sa đáp:
– Trước kia em từng gặp tình huống tương tự, anh Tiết không phải lo lắng cho tụi em đâu.
Tiết Chính Bình gọi điện thông báo tình hình cho bà xã, bị bà xã mắng cho một trận.
– … Người ta là đôi trai gái không phải dân bản xứ, Nam Châu lại là anh em của anh, anh trở về làm gì, ở trong bệnh viện mà coi xét tình hình, em chăm con được rồi, Mai là cuối tuần, chuyện nhà anh chớ lo. Đàn ông thường hay cẩu thả, bảo vệ cho tốt cô gái nhà người ta, anh biết chưa?
Tiết Chính Bình cũng không có ý định đi về, chỉ báo cáo cho bà xã để cả nhà khỏi lo lắng thôi.
Nghe bà xã nói vậy, liên tục gật gù:
– Biết rồi.
Tiết Chính Bình nói với Tống Sa Sa:
– Em dâu, tối nay em chưa ăn cơm, anh ra ngoài mua cho em hộp cơm. Đừng nói gì mà làm phiền anh các kiểu, chuyện của Nam Châu cũng là chuyện của anh, anh em xảy ra chuyện không có lý nào anh mặc kệ. Em chờ ở đây đi, anh đi mua lát rồi về.
Tống Sa Sa nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc thoạt nhìn vẫn khá bình tĩnh.
Lúc Tiết Chính Bình ra ngoài mua cơm hộp lại gọi cho vợ một cuộc:
– Em à, tên nhóc Nam Châu đó tìm người yêu cũng được phết đấy chứ, ngoài mềm trong cứng, tính cách cũng khá đấy, cô em dâu này anh duyệt. Nam Châu phúc lớn mạng lớn, năm đó lênh đênh trên biển tai họa ập đến vẫn sống nhăn răng, lúc này ông trời hẳn sẽ không bạc đãi nó.
Nói thì nói thế, nhưng Tiết Chính Bình biết đó cũng chỉ là lời tự an ủi bản thân.
Cuối cùng thế nào còn phải nghe ý trời.
Tiết Chính Bình mua hộp cơm đạm bạc, lúc quay lại bệnh viện đã là mười hai giờ đêm. Hành lang trước phòng cấp cứu yên tĩnh, Tiết Chính Bình đến còn cố ý bước đi nhẹ nhàng. Anh trông thấy Tống Sa Sa ngồi thẳng lưng trên băng ghế chờ đợi, gương mặt không biểu hiện điều gì, trải qua nhiều việc như vậy nhưng không có chút mỏi mệt nào, thoạt nhìn tinh thần nom cũng ổn.
Thấy anh đến còn đứng dậy, gật đầu với anh rồi đưa tay ra nhận lấy hộp cơm.
– Cảm ơn anh Tiết.
Tiết Chính Bình ngồi xuống cạnh cô. Cô mở hộp cơm ra, lấy đũa kẹp chút rau với cơm trắng đưa lên miệng. Cô ăn rất nhanh, khiến Tiết Chính Bình tưởng như cô không hề nhai mà cứ đưa vào miệng là nuốt luôn. Chưa đầy hai phút, một hộp cơm hai món thịt với rau cô đã ăn được một nửa, cộng thêm một bình nước khoáng năm trăm năm mươi ml.
Đây không phải là ăn cơm mà là đang cố ép bản thân nuốt đồ ăn.
Tiết Chính bình nói:
– Ăn không vào thì đừng cố.
Tống Sa Sa bình tĩnh đáp:
– Anh Tiết, em không thể gục ngã nên em phải ăn.
Dù là ăn một miếng như muốn nôn một miếng nhưng cô vẫn cố ép bản thân phải ăn cho hết, nếu không thì lấy sức đâu mà đối mặt với những chuyện tiếp theo?
Tiết Chính Bình nhìn cô một lát, bỗng lên tiếng:
– Em biết không? Trong hai năm lệnh đênh trên biển với bọn anh, tuy nó chưa từng nhắc tới em trước mặt bọn anh, nhưng bọn anh đều biết đến sự tồn tại của em. Em biết vì sao không?
Tống Sa Sa nhìn sang.
Tiết Chính Bình nhớ lại rồi bật cười, nói tiếp:
– Thằng nhóc đó ấy à, là người biết kiềm chế nhất cũng tẻ nhạt nhất trong số mấy người bọn anh, mỗi lần uống hơi quá chén là lại chạy ra đuôi thuyền ngồi nhìn biển cả. Mỗi khi bọn anh đến một bến cảng dỡ hàng, thuyền viên ai ai sẽ xuống dưới tìm vui…
Anh ho nhẹ một tiếng:
– Không phải chuyện vui mà em nghĩ đâu, chuyện vui nghiêm túc cơ. Bọn anh thường hay mua mấy thứ đồ miễn thuế về cho người nhà, chỉ có nó mỗi lần đến bến cảng thì chạy đi mua bánh kẹo. Bọn anh chẳng hiểu sao thằng nhóc Nam Châu này như đứa trẻ con chưa lớn vậy? Lần nào mua cũng mua cả một đống bánh kẹo. Mãi sau này anh mới biết, nó mua kẹo nhưng đâu có ăn, có một lần nó uống nhiều quá, anh dìu nó vào phòng, trên thuyền có một thằng nhóc tuổi cũng xêm xêm Nam Châu tên là A Sơn, A Sơn phát hiện trong ngăn tủ của nó toàn là bánh kẹo, thấy thèm thèm nên lén lấy một viên, nào ngờ Nam Châu đang ngà ngà say trên giường bỗng dưng nhảy dựng dậy, cướp lấy bánh kẹo trong tay A Sơn…
Anh ta liếc nhìn cô rồi nói tiếp:
– Em biết nó nói gì không?
Tống Sa Sa vừa ăn vừa nghe, ngược lại tốc độ ăn đã chậm đi nhiều, cô hỏi:
– Nói gì ạ?
Tiết Chính Bình lắc đầu nói:
– Đó là anh mua cho vợ, không ai được chạm vào. Sau đó bọn anh làm vài phép thử nhỏ, phát hiện dù nó say ngất ngây, đánh cũng không phản ứng lại, nhưng chỉ cần đụng đến số bánh kẹo đó là nó có thể nhảy dựng lên nổi khùng với bọn anh.
Tống Sa Sa không đáp lời, rũ mắt, im lặng ăn hết hộp cơm.
Qua hồi lâu cô mới cất tiếng:
– Vâng, anh ấy đúng là kẻ buồn tẻ.
Hết chương 13.6