Có một chiếc tàu chở hàng đỗ gần bến, trên thân tàu trắng viết ba chữ “Bước Nhảy Vọt”. Tống Sa Sa thu hồi ánh mắt, thấy Đường Nam Châu không ngừng dõi theo bóng mấy người đàn ông đã đi xa, cô nói:
– Thoạt nhìn, tuổi tác của vị thuyền trưởng kia không lớn hơn những thủy thủ khác là bao, vậy mà đã trở thành thuyền trưởng, mà hình như các thủy thủ rất sợ anh ta.
Đường Nam Châu nói:
– Thuyền trưởng là người lãnh đạo cao nhất trên tàu, gánh vác trách nhiệm và sinh mạng của cả con tàu.
Tống Sa Sa xuýt xoa:
– Có thể lên làm thuyền trưởng ở độ tuổi này, sau lưng chắc chắc đã phải trả giá nhiều hơn người thường. – Cô cúi xuống, dường như nhớ tới điều gì đó nên cất tiếng đùa vui – Anh ta ném cho cậu một cành ô-liu[1], cậu có muốn đi không?
Đường Nam Châu từ chối thẳng thừng:
– Không.
Tống Sa Sa hơi ngạc nhiên, cười nói:
– Không cần suy nghĩ luôn ư? Tưởng cậu thích biển cả tàu thuyền mà?
Đường Nam Châu nhìn cô rồi bảo:
– Người làm việc trên biển, mỗi năm cơ hội trở về lục địa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tớ đi thì cậu phải làm sao đây?
Tống Sa Sa nheo mắt, đáp:
– Tớ sẽ chờ cậu. Cậu hãy kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình, tớ ủng hộ cậu, bằng lòng đợi chờ. Cùng lắm thì yêu nơi đất khách, yêu trên xứ người, yêu khác hành tinh… tớ đều đợi cậu.
Đường Nam Châu cũng cười theo, hỏi tiếp:
– Cậu có thể chờ tớ bao lâu?
Tống Sa Sa suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:
– Nếu tớ một mực thích cậu thì sẽ mãi mãi đợi chờ.
– Ồ. – Đường Nam Châu nắm lấy tay cô – Cậu không có cơ hội để thôi thích tớ đâu.
– Tớ cứ thích cậu là được, cho nên cậu cũng phải một mực thích tớ, một lời đã định nhé. – Nói đến phần sau cùng, giọng cô hơi cao lên, hiếm khi có vẻ nghịch ngợm như vậy, môi cô nhoẻn thành đường cong tuyệt đẹp.
Đường Nam Châu nhìn cô thêm vài lần mới nói:
– Không cần phải ‘một lời đã định’. Trước khi gặp cậu, chẳng ai lọt được vào mắt tớ. Sau khi gặp cậu thì tớ chẳng nhìn thấy ai nữa.
Khi nói những lời này, chất giọng lẫn thần thái của cậu đều hết sức tự nhiên, y như đang nói một câu hết sức bình thường.
Tống Sa Sa nghe mà cảm thấy tim đập rộn ràng như hươu chạy ngang.
Thật ra Đường Nam Châu học lệch. Vật lý của cậu ấy rất xuất sắc, nhưng Văn thì hơi kém, nhất là thành tích môn Ngữ văn, cậu ấy viết văn bị điểm kém cực kỳ thê thảm. Nhưng dù vậy, lúc yêu đương hẹn hò cậu ấy lại có tâm hồn thi sĩ vô cùng, mấy câu tâm tình đều hồn nhiên chân thành.
Chẳng có cô gái nào không thích những lời tâm tình như vậy. Biết là một chuyện, chính tai nghe người yêu mình nói là một chuyện khác, nếu không thì trăm nghìn năm qua đã không có nhiều cặp nam nữ si tình sa vào ba chữ “Anh yêu em/Em yêu anh” lặp đi lặp lại ấy.
Trong lòng Tống Sa Sa vui sướng tột cùng, ngay cả chính cô cũng không để ý thấy khóe môi mình hơi nhếch lên.
Cô vặn chai nước khoáng rồi uống một hớp.
Ánh nắng trưa tháng Bảy tháng Tám thật là gay gắt. Cô đội mũ che mà vẫn cảm thấy như không đội. Có lẽ vì quá nắng nên Tống Sa Sa cảm thấy khát nước, từ lúc xuống xe điện ngầm rồi đi đến cảng Ngô Tùng, chai nước đầy đã vơi bảy tám phần.
Sau cùng cô ực một hơi cạn nước, tìm một thùng rác để vứt. Vừa quay đầu lại, Tống Sa Sa đã thấy Đường Nam Châu đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cậu có vẻ nóng bỏng.
– …Trên mặt tớ dính gì à?
Đôi môi cô căng mọng vừa uống nước, bây giờ nước phản chiếu ánh sáng, sắc môi hồng vô cùng bắt mắt.
Cậu nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn qua chỗ khác rồi trả lời:
– Không có gì, cậu đói chưa?
Nhưng nói xong, mắt cậu lại không nhịn được mà nhìn môi cô.
… Muốn hôn.
…Có nhanh quá không?
… Búp bê sẽ thích chứ?
… Búp bê có phản cảm chăng?
… Muốn hôn.
… Thôi, lúc này không hợp.
Đáy lòng đại ca Đường cực kì rối rắm, Tống Sa Sa hoàn toàn không biết điều đó, chỉ biết bạn trai cứ nhìn lén miệng mình, cô lặng lẽ lau khóe miệng một chút. Hôm nay lúc ra cửa, cô có thoa chút son dưỡng môi màu nhạt, đó là đồ mà Cảnh Lê đưa cho, cô ấy còn nói bởi vì màu môi mỗi người mỗi khác, cho nên khi kết hợp với ánh sáng sẽ biến thành các sắc độ khác nhau.
Chẳng lẽ nó đã biến thành một màu kì lạ ư?
Tống Sa Sa định soi gương nhưng nơi này không tiện lắm, đành nói:
– Bọn mình đi ăn cơm đi.
Hai người rời cảng Ngô Tùng, quay lại chỗ xe điện ngầm, ngồi mấy trạm đến tiệm ăn Nhật Bản đã đặt chỗ sẵn mấy ngày.
Nơi ăn cơm do Đường Nam Châu chọn lựa.
Khi tới nơi, cậu bảo với Tống Sa Sa rằng mình chọn đại.
Thật ra cậu giả vờ làm bài tập rồi nhờ Trịnh Lực hỏi em họ cô xem cô thích gì. Tuy bình thườn cậu hay đi ăn với Tống Sa Sa, biết vài thứ cô thích hoặc không thích, nhưng cô em họ kia là người thân của cô, ắt hẳn sẽ biết nhiều hơn.
Em họ nói Sa Sa thích ăn bánh flan ở tiệm này, lần nào ăn xong tâm trạng cô cũng tốt hẳn lên.
Vì thế Đường Nam Châu mới chọn chỗ này.
Chẳng qua đại ca Đường không biết một chuyện.
Cô nàng kia là em họ của Sa Sa. Lúc cậu hỏi chuyện ấy, một giây sau Tống Sa Sa đã biết hết. Trừ Tống Sa Sa chơi thân ra thì cô nàng không nói bí mật ra ngoài, những chuyện khác cơ bản chẳng có gì bí mật cả.
Tống Sa Sa hết mực tán thưởng địa điểm chứng tỏ duyên phận hai người tâm ý tương thông, sau đấy để Đường đại ca với cõi lòng ngây ngất ở lại gọi món.
Sau khi Tống Sa Sa đi vệ sinh về, trên bàn đã có bảy tám đĩa sushi, một phần bánh flan, một phần kem viên và mâm tempura, mì Udon… tất cả đều là món ngày thường cô gọi.
– Gấu Đường ơi, cậu hiểu rất rõ sở thích của tớ đấy.
Giọng điệu hơi hơi làm nũng khiến Đường Nam Châu cực kỳ hưởng thụ. Cậu “ừ hử” một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua môi cô.
… Hình như cô ấy tô lại son môi?
… Càng đẹp hơn nữa.
… Vẫn rất muốn hôn.
… Hôn thế nào mới không đường đột? Có thể tùy ý hôn bạn gái không?
Đường Nam Châu nhớ lại những bộ phim sex mà Béo cho mình xem, bỗng cảm thấy hối hận lúc trước không xem kỹ, bắt đầu lo lắng kỹ thuật hôn của mình không được tốt. Nhưng chỉ lo lắng trong chốc lát, đối với anh Châu mà nói, dù là nụ hôn đầu tiên cũng không thể mất khí thế.
Đại ca Đường bắt đầu lo lắng, nên hôn Tống Sa Sa ở đâu đây.
Trong tiệm ăn Nhật Bản không được, có quá nhiều người.
Nơi công cộng càng không ổn, bạn gái cậu không thích công khai tình tứ trước mặt mọi người.
Tối nay đôi tình nhân có hẹn đi xem phim điện ảnh, rạp chiếu phim ư? Trong hoàn cảnh tối như mực khá là thích hợp…
Không, không được. Nhân viên chiếu phim sẽ nhìn thấy mất.
Ăn xong bữa cơm trưa, đại ca Đường đã dự tính được vài nơi thích hợp để hôn môi. Xem hết phim rồi, ý nghĩ của cậu càng thêm sinh động. Ngoại trừ hôn môi… có thể làm chút gì đó khác không?
Nhưng chút gì ấy… mau chóng quay lại nơi rối rắm ban đầu, ví dụ như bạn gái có cảm thấy quá nhanh, thích hay không thích, có đặc biệt phản cảm chăng?
Xem phim xong, Đường Nam Châu đưa Tống Sa Sa về nhà. Vốn dĩ ngồi xe buýt sẽ tiện hơn, nhưng cả hai đều chọn cách đi bộ về. Mấy hôm trước có vài trận mưa to nên đêm nay khá là mát mẻ.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường xanh mát.
Ánh trăng khiến bóng người dài thêm.
Tống Sa Sa bỗng gọi cậu một tiếng:
– Nam Châu ơi…
Đường Nam Châu đáp lại:
– Ơi…
– Hôm nay cậu có vẻ không tập trung, đang suy nghĩ gì à?
Tống Sa Sa đã phát hiện.
Cô nhạy cảm nhận ra điều đó bắt đầu từ giữa trưa, ngay trong tiệm ăn Nhật Bản. Vốn tưởng là ảo giác, nhưng sau đó ở rạp chiếu phim thì càng trở nên đặc biệt rõ ràng. Cậu ấy thật sự mất hồn, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô nhớ chỉ có người thân mới khiến anh thất thần như vậy.
Tống Sa Sa cân nhắc rồi nói:
– Hiện giờ tớ là bạn gái cậu, cậu có chuyện phiền lòng thì cứ nói tớ nghe, đừng chịu đựng một mình. Nếu là chuyện trong nhà, cậu cũng có thể kể với tớ mà, bạn gái cũng được xem như một nửa người thân chứ? – Cô đoán – Có phải đứa con trai của mẹ kế lại tới tìm cậu không?
Cô biết bạn trai mình rất kỵ người khác nói ba chữ “anh trai cậu”, cho nên lúc dùng từ cô cũng đặc biệt cẩn thận.
– Không phải. – Cậu nói.
– Thật không? – Tống Sa Sa hỏi tiếp.
– Tớ phiền não chuyện khác cơ.
Đột nhiên cậu dừng lại nhìn cô.
Tống Sa Sa cũng dừng bước, ngẩng mặt lên hỏi:
– Gì vậy?
Đường Nam Châu cúi đầu, chạm nhẹ vào môi cô như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, sau đó vội vã rút về. Môi cô vừa mềm vừa ngọt khiến hơi thở cậu hỗn loạn, chỉ chạm nhẹ vào thôi cũng giống như có dòng điện chạy qua làm tay chân tê dại, cậu muốn thử thêm một lần nữa…
– Nên hôn cậu vào lúc nào. – Cậu nói.
Hết chương 8.5
Ầm một phát, vành tai Tống Sa Sa nóng lên trong nháy mắt, trái tim cô cũng đập thình thịch, giống như không chặn lại thì nó sẽ nhảy ra khỏi cổ họng vậy. Cô đã dự đoán rất nhiều khả năng nhưng không đoán được Đường Nam Châu lại nghĩ đến điều này…
Ngọt hơn cả dự kiến, hơn nữa còn kinh ngạc mừng rỡ.
Cô cắn môi.
Bất thình lình, cô kiễng chân nghểnh cổ, hôn cậu một cái rồi hối hả rút về, buông tay cậu ra, chạy băng băng trên con đường xanh mát.
Trong khoảnh khắc ấy, cõi lòng Đường Nam Châu như pháo hoa nổ đì đùng.
… Mẹ nó, có bạn gái tuyệt quá đi!
_________
Chú thích:
[1] Ý chỉ tạo cho một cơ hội
Hết chương 8.5