Béo như cái bánh bao xá xíu cười đến nỗi mắt híp thành kẽ hở bé tí.
– … Lâm Ngạo Thiên ơi? – Tống Sa Sa gọi.
Béo nghe thấy liền ngoảnh lại, lập tức cất tiếng ho “khụ khụ”, che ví tiền rồi nhanh chóng nhét vào túi quần.
– Tống… Tống Sa Sa.
Tống Sa Sa thấy là lạ, hỏi:
– Sao trông cậu như có tật giật mình vậy?
– Không không, cậu đừng nghĩ nhiều. – Cậu ta ho mấy tiếng “khụ khụ” nữa – Cậu… Cậu đến xem bảng xếp hạng thành tích à? Khỏi phải xem, lớp cậu đứng nhất.
Béo ngừng một chút rồi nói một cách khá tự hào:
– Anh Châu của bọn tớ đứng thứ 99 đấy!
Tống Sa Sa không lấy làm lạ khi mình đứng đầu, tất nhiên cô cũng không bất ngờ khi Đường Nam Châu đạt hạng 99. Trong suốt học kì hai, cô thấy rõ Đường Nam Châu học tập rất nghiêm túc, tuy đợt thi giữa kì và thi tháng cậu ấy không lọt vào top 100 nhưng cũng đạt được hạng trên 100, chỉ cách hạng 99 khoảng hai mươi số.
Phần thiếu hụt của cậu ấy là do mất gốc ba năm cấp ba, anh không nắm được nền tảng, vì vậy nên anh không thể nắm rõ một số đề bài.
Con số hai mươi chênh lệch không lớn, đề thi hơi khó, chỉ cần thuộc kỹ công thức thì dù không nắm vững kiến thức nền cũng có thể lấy được điểm.
Vì vậy, cô hoàn toàn không hề ngạc nhiên việc Đường Nam Châu có thể lọt vào top 100 trong kỳ thi cuối kỳ. Huống hồ từ lúc thi giữa kỳ cô đã kinh ngạc một lần rồi.
Cô còn định chen vào đám người.
Béo hỏi:
– Cậu muốn xem ai? Tớ xem giúp cho.
Tống Sa Sa nhìn Béo và nói:
– Cậu nhiệt tình ghê.
…Sao không nhiệt tình cho được?! Đây là chị dâu mình đấy!
Béo định trêu cô, nhưng nghĩ đến anh Châu, cậu ta lập tức không có lá gan đó nên chỉ xoa tay rồi nói:
– Bạn bè, chúng ta đều là bạn bè mà.
– Xem Koi đứng thứ mấy giúp nhé! – Tống Sa tvnt Sa hỏi.
– OK.
Béo lợi dụng cơ thể kèm theo hình tượng cáo mượn oai hùm mau chóng mở đường giữa đám đông.
Tống Sa Sa nhìn cậu ta mà bỗng dưng nhớ lại chuyện một năm trước.
Ngày đó, cô mới chuyển đến thành phố S. Năm lớp 10 lạ nước lạ cái, quen được Cảnh Lê ngay trước bảng tin.
Ấy vậy mà thoáng chốc đã một năm trôi qua rồi.
Béo đi ra rất nhanh, nói:
– Xếp thứ 39. – Cậu ta nhìn cái túi lớn trong tay Tống Sa Sa, ngạc nhiên hỏi – Đây là đồ của Cảnh Lê à?
Tống Sa Sa đáp:
– Hôm qua Koi bị ốm nên hôm nay không đi học được, đây là phiếu điểm và bài tập hè của cậu ấy, lát nữa tớ sẽ đưa tới nhà Koi. – Cô còn chưa dứt lời, Béo ta đã xen mồm vào – Không nên không nên.
Tống Sa Sa ngạc nhiên.
Béo ho “khụ” một tiếng, đột nhiên chăm chút lại vạt áo trước của mình rồi cầm lấy cái túi to trong tay Tống Sa Sa:
– Để tớ đưa cho tớ đưa cho, quan hệ giữa tớ và Koi tốt lắm, nhà lại tiện đường, để tớ đưa cậu ấy cho. Cậu… cậu… cậu…
Ấp úng một hồi, Béo mới nói:
– Cậu về nhà đi, nhất định phải đi xe buýt về đấy.
Tống Sa Sa hỏi:
– Tại sao?
– Ôi, đừng để ý quá nhiều. Cậu mau về đi, tớ đi đưa đồ cho Cảnh Lê.
Nói xong, Béo chạy đi như bay, chẳng bao lâu sau cậu ta đã biến mất khỏi cửa trường học. Tống Sa Sa tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng cô lại chẳng nghĩ nhiều, lát nữa cũng rời khỏi trường.
Hôm nay trường chỉ mở nửa ngày để học sinh lấy phiếu điểm và bài tập hè. Đến buổi chiều, hai tháng hè của thời trung học chính thức mở màn.
Trong kì nghỉ hè, Tống Sa Sa không hề rảnh vnt rỗi. Cô đăng ký hai lớp tự chọn: một lớp ngoại ngữ, một lớp nhạc cụ. Ngoại ngữ là tiếng Pháp, nhạc cụ là đàn tranh. Tiếng Pháp là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng đàn tranh thì cô từng học nửa năm ở thời cấp hai, sau đó vì chuyển đến thành phố S nên không học nữa.
Bố mẹ qua đời để lại cho Tống Sa Sa một phần tài sản, cô Tống Lệ quản lý thay cô, đợi cô trưởng thành rồi sẽ tiếp nhận sau.
Tống Lệ vốn định trích tiền riêng ra để đóng cho lớp tự chọn, nhưng Tống Sa Sa không đồng ý. Cô khuyên can và phân tích một lúc lâu mới thuyết phục được bà. Vì vậy, bắt đầu từ tuần sau Tống Sa Sa sẽ học lớp tiếng Pháp vào hai – tư – sáu, còn lớp đàn tranh sẽ học vào ba – năm – bảy, ngày Chủ nhật thì nghỉ ngơi; đồng thời chuẩn bị cho chương trình học lớp 11, kỳ nghỉ hè của cô phải nói là được sắp xếp một cách vô cùng phong phú.
Bỗng nhiên có người đứng dưới xe buýt kéo tay Tống Sa Sa.
Cô vừa cúi đầu đã thấy một bé gái chỉ cao ngang đùi mình. Bé mặc chiếc váy màu hồng phấn, trên gương mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nhìn bé quen quen, nhưng cô lại không nhớ mình đã gặp bé ở nơi nào.
Bé gái cất tiếng gọi êm ái:
– Chị ơi.
Tống Sa Sa ngồi xổm xuống, hỏi:
– Em ơi, sao vậy?
Bé gái đáp:
– Em không thấy anh trai đâu nữa.
Tống Sa Sa chợt hiểu là bé đi lạc. Suy nghĩ của cô rất nhanh, nhưng tốc độ nói lại chầm chậm. Cô dịu dàng hỏi bé:
– Anh em tên là gì? Em có nhớ số điện thoại không? Em biết nhà mình ở đâu không?
Bé gái khóc “òa” lên.
Tống Sa Sa xoa đầu cô bé:
– Em ăn trưa chưa? Chị dẫn em đi ăn cái gì đó tvnt nhé? Không khóc thì mới có thể ăn chứ. Ăn xong rồi, chị lại đưa em đi tìm anh trai, có được không nè?
Nước mắt bé gái ngừng rơi ngay tắp lự, trái lại bé không hề sợ người lạ, vui vẻ ra mặt:
– Em muốn ăn bánh quy.
Đúng lúc trong ví Tống Sa Sa có tiền lẻ, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cô đang định mở miệng nói thì đã thấy bé gái chạy thẳng vào quán mỳ đối diện. Chẳng biết bé nhìn thấy cái gì mà rất kích động:
– Chị… chị ơi, em muốn ăn mì.
Tống Sa Sa đáp:
– OK.
Cô dẫn bé gái vào quán mì, gọi chủ quán làm một bát mì đậu Hòa Lan sốt tương, đồng thời mua cho bé gái thêm một cốc nước ép dâu tây. Tuy nhiên cô không đói bụng, Tống Lệ đã nấu cơm trưa ở nhà, lát nữa cô phải về văn, vì thế cô chỉ ngồi bên cạnh và nhìn bé gái ăn thôi.
TV trên tường đang phát bản tin giữa trưa.
Tống Sa Sa vô thức nhớ lại một năm trước, lúc TV đang phát bản tin buổi chiều thì cô vừa mới đến quán mỳ này và ăn mì gà xé sợi nguội lạnh, sau đó không bao lâu thì gặp Đường Nam Châu.
Chàng thiếu niên với dáng người góc cạnh rõ ràng, mặt mày tựa thanh đao sắc bén.
Cũng chính là lúc đó, cô đã để ý tới cậu.
Chân mày hơi nhướng lên.
Ngoài cửa kêu leng keng, tiếng la của chủ quán theo đó mà vang lên:
– Hoan nghênh đã đến, quý khách muốn dùng gì?
– Như cũ.
Giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tống Sa Sa ngước mắt kinh ngạc.
Đường Nam Châu lạnh lùng ngồi xuống đối diện cô. Cậu đặt máy tính lên bàn, làm như không quen biết cô, chẳng thèm liếc cô lấy một lần, mười ngón tay cậu cứ tvnt gõ chữ lạch cạch trên bàn phím. Nếu không nhờ bé gái ngồi bên cạnh, bản tin giữa trưa trên TV ghi thời gian rõ ràng hôm nay, chỉ e Tống Sa Sa sẽ nghĩ mình du hành thời gian về một năm trước.
Ánh mắt cô xoay chuyển.
Tống Sa Sa nhìn chằm chằm Đường Nam Châu.
Dường như cậu không nhận thấy ánh mắt cô nên cứ dồn hết mọi sự chú ý vào màn hình máy tính. Không lâu sau, có một anh chàng bước vào và đón bé gái bên cạnh cô đi, hơn nữa còn không ngừng nói lời cảm ơn cô.
Anh chàng ấy rời đi không bao lâu, chủ quán cũng mang mì thịt bò lên cho Đường Nam Châu.
Máy tính được khép lại.
Cuối cùng Đường Nam Châu cũng nhìn thẳng vào mắt Tống Sa Sa, khoảng một giây sau cậu lại dời tầm mắt đi.
Tống Sa Sa khó hiểu. Cô chống một tay lên má, tò mò hỏi cậu:
– Cậu đang đùa gì vậy?
– Không đùa.
Cậu tỏ vẻ nghiêm túc:
– Đang tự kiểm điểm.
– Kiểm điểm gì cơ?
– Lần đầu tiên bọn mình gặp nhau, thái độ của tớ với cậu không thân thiện lắm, cho nên tớ định làm lại từ đầu.
Tống Sa Sa hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô phản ứng rất nhanh, cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô nói:
– Thật ra tớ không để ý đâu, vả lại lúc đó bọn mình không quen biết, tớ cứ nhìn chăm chăm cậu, cậu không kiên nhẫn cũng là điều bình thường…
– Không bình thường. – Cậu nhanh chóng ngắt lời cô – Làm bạn gái của anh Châu, cậu đáng được nhận sự đãi ngộ tốt nhất. Cậu thấy tên tớ trên tvnt bảng xếp hạng chưa? Tớ nói được thì sẽ làm được, lọt top 100 là lọt top 100. Tớ là người trọng danh dự, không bao giờ nuốt lời.
Tống Sa Sa phì cười.
Hôm ấy cô từng nói mình không quan tâm cậu đứng thứ mấy, dù cậu ấy có đứng thứ cuối cùng thì cô cũng đồng ý làm bạn gái của Đường Nam Châu.
Không liên quan đến thành tích, chỉ liên quan tới cậu thôi.
Cô nói:
– Tớ biết mà, bạn trai.
Đây là lần đầu tiên Đường Nam Châu nghe thấy hai chữ bạn trai được thốt ra từ miệng Tống Sa Sa, cậu chợt ngẩn người. Cô nhìn dáng vẻ này của cậu mà nóng trong người, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng:
– Anh không ăn nhanh mì sẽ nguội đó.
– Cậu nói lần nữa đi.
– Gì cơ?
– Cậu gọi lần nữa đi.
Tống Sa Sa hiểu nhưng không ngoan ngoãn nghe theo mà hỏi lại:
– Cậu đã nói gì với Lâm Ngạo Thiên vậy? Với lại bé gái ở trạm xe buýt cũng do cậu tìm à?
Đường Nam Châu đáp:
– Ừ, bé là em gái của Béo.
Tống Sa Sa bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào vừa nhắc tới bánh quy, ánh mắt lóe sáng của con bé lại giống cậu ta đến vậy. Hóa ra là anh em.
– Bạn trai.
– Ừm.
– Bạn trai.
– Ừm, bạn gái.
Tống Sa Sa nói:
– Tớ đã nói với cậu chưa nhỉ, thật ra tớ đang đợi sang năm mới cậu sẽ bày tỏ với tớ. Cho dù cậu không thi lọt top 100, tớ cũng đồng ý.
– Tớ đã nói với cậu hay chưa… – Đường Nam Chu ngừng một lát, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Rõ ràng cậu chỉ mới 16-17 tuổi, ấy vậy mà lại cố chấp không hề bình thường.
– Tớ không thèm để ý người ta nhìn mình ra sao đâu. Trong mắt thầy cô, cậu là học sinh giỏi, còn tớ là học sinh cá biệt. Bọn mình yêu đương, thầy cô trong trường ắt sẽ biết, tớ không muốn mình trở thành sự phiền phức của cậu, còn cậu thì bị thầy cô phê bình. Trong trường học, thành tích đại diện cho tất cả. Hạng nhất từ trên xuống và hạng nhất từ dưới đếm lên yêu nhau, cậu sẽ bị thầy cô quản thúc và ngăn cản đấy…
Cậu thản nhiên nói:
– Tớ chưa yêu ai bao giờ, trước cũng chưa từng thích cô gái nào. Tớ chỉ biết, nếu muốn làm bạn trai của một cô gái thì nên phân ưu giải nạn cho cô ấy, diệt sạch mọi chuyện phiền não giúp cô ấy.
Cậu chìa tay ra.
– Dù lần đầu tiên gặp nhau chúng ta không quá thích nhau, nhưng lúc này lại là lần đầu gặp gỡ giữa hai người yêu nhau.
Tống Sa Sa cảm động trong lòng, cảm thấy Đường Nam Châu trước mắt mình đáng yêu đến mức lạ kì.
Cô nắm chặt lấy tay cậu.
Gương mặt tươi tắn.
– Bạn trai, sau này mong cậu chỉ bảo nhiều hơn.
Hết chương 8.1