- Nhà em ở số xxx ạ!
- Sao em bị hắn ta bắt?
- Em không nhớ đường về nhà đang đi trên đường tự dưng hắn rượt theo em, em chạy tới đây thấy có người nên la lên
- Hả? Không nhớ đường ( Tuệ Lâm lên tiếng)
- Tại mình ở Anh từ nhỏ mới chuyển về đây gần 5 ngày thôi, nên mình cũng chưa rành đường lắm!
- Bạn về một mình hay về cùng gia đình!
- Một mình!
- Thế hôm nay bạn ở đây đi mai tôi sẽ đưa bạn về, chứ ở nhà một mình thế này vã lại bạn vừa hốt hoảng cũng không ổn lắm đâu!
- Ờ..... em ở đây hôm nay luôn đi, ngày mai về! (Khánh Băng nghĩ thầm Tuệ Lâm đáng ghét! Nhà tui mà sao dám quyết định giùm chứ!)
- Dạ em cảm ơn ạ! ( Ana lễ phép)
Công an vừa tới đem hắn ta giải lên xe và một anh lịch sự nói
- Cảm ơn em đã giúp đỡ!(Đưa tay ra mỉm cười)
- Dạ không có gì ạ! (Tuệ Lâm bắt tay gật đầu)
Nói xong anh công an chào mọi người và lên xe đi về đồn
- Vô nhà đi, đứng hoài không mỏi chân sao?
- Ờ....cô mở cửa! (Khánh Băng nói)
Mở cửa xong Tuệ Lâm quay qua nói
- Ana dắt xe vào giùm mình nhé, mình cổng cô ấy vào.
- Ờ....
- Này! Ai cho cổng tui hả?
- Em thích thì cổng, cần gì ai cho chứ, leo lên đi!
- Không luôn!
- Nếu không em bề cô vào á!( nói xong đua tay giả vờ bế)
- Stop! Muốn cổng thì tui cho cổng. Khum lưng xuống
- Rồi nè!
Kháng Băng leo lên Tuệ Lâm cổng vào nhà, 2 người nãy giờ quên rằng có sự hiện diện của người khác, Ana đứng nhìn họ rồi lặng lẽ theo sau vào nhà.
- 2 em đói bụng chưa? Để cô hâm đồ lại ăn nha! (Khánh Băng nói)
- Bon chen quá! Ngồi đó đi em làm cho
- Để mình phụ bạn cho (Ana mỉm cười)
- Cảm ơn bạn!
Khánh Băng ngồi đó nhìn Tuệ Lâm rồi mỉm cười rối bật tivi lên xem. Sau 10" đồ ăn đã được mang ra nóng khói nghi ngút nóng hổi mùi thơm làm ai cũng đói bụng.
- Cái mùi làm bụng đói quá trời
- Đầu bếp này hơn đầu bếp 5 sao nữa đó nha!
- Ảo tưởng sức mạnh à! Cái này người ta làm sẵn chỉ hâm lại mà cứ ba hoa....
- Ố ồ.... vô duyên kinh khủng.
- Nãy bạn Lâm có thêm gia vị lại đấy ạ! Cũng ngon hơn đó chị.
- Thấy chưa? Ana khen em bao nhiêu cô thì ngược lại, đáng ghét!
- Tui vậy đó, có mượn thương đâu mà không ghét.
- 2 người giống trẻ con quá!
- No... cái này người ta gọi là trẻ trâu. (Khánh Băng và Tuệ Lâm đồng thanh)
Nói xong cả 3 nhìn nhau cười bữa cơm hôm nay thật ấm cúng và tràn đầy tiếng cười, không còn im lặng và buồn tẻ như mọi ngày mà Khánh Băng phải đối mặt.
Ăn xong cả 3 ngồi trò chuyện vui vẻ tiếng cười van khắp nhà cô chợt nhớ ra và nói
- À mà nhà cô chỉ có 2 phòng....mà cô ở trên lầu rồi.
- Thì em ngủ chung vs cô mà!!!! (Tuệ Lâm nháy mắt)
- Mơ à? Cô ngủ 1 mình quen rồi.
- Vậy Lâm qua ngủ với mình đi (Ana nói)
Khánh Băng nhìn Tuệ Lâm mà trong lòng cầu mong nó đừng bao giờ đồng ý
- Thôi, không cần đâu mình xuống phòng khách cũng được mà!
- Ngoan đó em! ( Khánh Băng thích thú mỉm cười)
- Đáng ghét!
- Bạn ngủ ngoài đó được không vậy?
- Không sao, sẽ ổn thôi mà! 10h rồi kìa, ngủ sớm đi nha! Bây giờ thì em vs cô dẫn Ana về phòng bạn ấy nha!
- Ừm
- Để em cổng cô (vừa nói Tuệ Lâm cúi người xuống)
- Bộ em là siêu nhân à, cổng suốt ngày không mệt sao?
- Cô lo cho em hả?
- Mơ, tui chỉ thấy mình có lỗi em thôi....
- Không cần cảm thấy như thế. Em mới là người có lỗi vs cô.
- Thôi, thôi xin can 2 người đừng có ai giành lỗi vs nhau nữa (Ana nói)
- Thôi em dẫn Ana vào phòng nằm phía bên trái đi.
- Ừm, vậy cô ngồi đây chờ em 1 tý.
- Ừm.
Nói rồi cả 2 bước đi còn Khánh Băng ngồi đó bật tivi lên xem 15" mà chưa thấy Tuệ Lâm quay lại, cô mệt mỏi nằm trên sofa chợp mắt thì 30" sau nó quay lại nhìn xung quanh không thấy cô, bước lại gần thì thấy cô nằm trên sofa ngủ, nó bước tới nhẹ nàng bế cô về phòng đặt cô lên chiếc giường thân yêu của cô mà nó cũng từng nằm ở đó, rồi nó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà hằng ngày cô mang nhưng khi ngủ khuôn mặt của cô thật hiền, thật bình yên càng tôn lên những nét thanh tú của cô ngắm nhìn hồi lâu nó bất giác nhẹ nhàng đưa đôi tay vén những sợi tóc còn rơi trên má lên vành tai, nó sờ nhẹ lên má cô, nhìn xuống đôi môi nó bất giác xích lại từ từ rồi đặt nhẹ lên môi cô 1 nụ hôn bỗng dưng cô mở mắt thấy môi cô và môi nó chạm nhau 4 mắt nhìn nhau liếc trái liếc phải, nó hoảng hồn bật dậy nói
- E...m...em xi.....xin... lỗi..... (nói xong Tuệ Lâm chạy cái vèo ra ngoài)
- Ơ....( Khánh Băng ngơ ngác đưa tay lên mỉm cười hạnh phúc)
Tuệ Lâm vội vã chạy xuống phòng khách nằm yên vị trên chiếc ghế sofa cười mỉm
- Lâm ơi!!!(Khánh Băng kêu lớn)
Tuệ Lâm vừa nghe thấy tiếng Khánh Băng nó vội vàng chạy lên phòng cô nhanh hết mức có thể
- Có chuyện gì vậy???
- Có con gián kìa!!!!
- Trời đất!!! Con gián mà làm thấy ghê. Ể? Mà em nhớ cô nói không sợ gián mà ta??? Sao kỳ vậy ta? (Nắm râu con gián quơ qua quơ lại)
- Dẹp đi!!! Kinh quá đi!!! (Đưa tay che mặt)
- Hông luôn đó!!! (Đưa con gián trước mặt)
- Cô năn nỉ đó, đem nó đi bỏ đi... nhìn nó kinh lắm!!! (Giọng năn nỉ)
- Có con gián cũng sợ, thôi để em đi bỏ.
- Mà nè....sẵn lên ngủ luôn đi, ngoài đó mắc công bị cảm rồi đỗ thừa tui.
- Thật á?
- Ừm!
- Ố yeah!!!!
Tuệ Lâm mừng rỡ chạy lon ton đi bỏ con gián rồi vội vã chạy lên phòng của Khánh Băng cười tươi nói
- Xong rồi!
- Rữa tay chưa đó?
- À thì... rồi
- Đưa 2 tay ra
Tuệ Lâm đưa 2 tay ra Khánh Băng nhìn sơ qua rồi nói
- Đứng dậy đi rữa mau lên
- Kĩ tính gớm
- Ai như mấy người ở dơ.
- Ở dơ sống lâu chế ơi!
- Vậy là trù tui chết sớm đó hả? (Cầm cái gối quăng vô mình nó)
- Hục, plè plè (Lè lưỡi rồi chạy vào nhà vệ sinh rữa tay)
- Nhanh lên cho tui đi tắm!
- Vơn.
Xong xui hết cũng đã 11h Khánh Băng lên giường, Tuệ Lâm nằm kế bên cô xoay hướng bên phải, nó xoay hướng bên trái cả 2 cứ chăm chú suy nghĩ điều gì đó.
Còn Ana cứ mỉm cười suy nghĩ về chuyện lúc nãy, khi Tuệ Lâm ra tay nghĩa hiệp cứu mình như thế Ana đã mỉm cười. Chỉ vì Ana thấy tính trẻ con hay chọc người khác cười, lại có tính nghĩa hiệp khuôn mặt lại rất giống vs người đó, người con gái Ana đã từng yêu, vốn dĩ ban đầu Ana đứng hình khi nhìn thấy nó là vì nó lại giống vs người con gái kia đến ngỡ ngàng.
- Jen... tôi nhớ cậu... tại sao lúc tôi sắp quên được cậu thì tôi lại thấy có người giống cậu đến như vậy chứ? Cậu có biết tôi nhớ cậu đến mức nào không?
Ana không ngăn nổi dòng nước mắt của mình, và như thế từ trên mắt cô nhẹ rơi làm tim cô nhói lên, cứ khóc như thế cho đến khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi