Đã 5 ngày trôi qua, kể từ ngày đưa Khánh Băng vào bệnh viện đến nay cô vẫn nằm trên chiếc giường lạ lẫm kia ngủ, chẳng thèm mở mắt nhìn Tuệ Lâm 1 lần nào...Ánh mắt nó vẫn đang miên man nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, đôi bàn tay nó đặt lên má cô vuốt nhẹ rồi nói
- Băng ơi, tỉnh dậy đi cô...đừng nhỏng nhẻo như con nít nữa, mình còn về nhà nữa chứ, cô biết em ghét cái mùi bệnh viện mà bắt em tối ngày cứ ở đây suốt sao (nó nhìn cô cười buồn)
Điện thoại nó reo lên, vẫn bài hát ấy bài hát làm nó nhớ cô hơn
You"d think I"d be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it"s so hard to be strong
When you"ve been missin" somebody so long
It"s just a matter of time I"m sure
But time takes time and I can"t hold on
So won"t you try as hard as you can
To put my broken heart together again
Until the day I"ll let you go
Until we say our next hello
It"s not goodbye
I"ll be right here rememberin" when
And if time is on our side
There will be no tears to cry
On down the road
There is one thing I can"t deny
It"s not goodbye
- Alo, con nghe đây bác (Tuệ Lâm nói)
- Chỉ còn 9 ngày nữa là thi học kì 1 rồi, con cần phải đi học lại, cả Lan Anh và Khánh An nữa (Hiệu trưởng nói)
- Con... con chưa đi học được
- Lý do?
- Con cần phải chăm sóc cho cô Băng...
- Con vs cô ta là gì mà phải chăm sóc cho cô ta?
- Không... không có... có là gì đâu ạ! (Tuệ Lâm ấp úng)
- Thế thì ngày mai con phải trở lại trường.
- Không được bác ạ! con xin lỗi... nhưng con chưa thể đến trường được. (vừa nói dứt câu Tuệ Lâm tắt máy mà chưa kịp nghe câu tiếp theo của hiệu trưởng)
- Tuệ... (chưa kịp nói dứt câu đầu dây bên kia đã nghe tiếng tút... tút và tút...)
- Con bé này... Khánh Băng và nó có gì sao. Không đâu, chắc do mình nghĩ nhiều quá thôi (ông độc thoại)
Vừa tắt điện thoại, máy Khánh Băng lại reo lên nó nhìn vào chiếc điện thoại "Mom" đang hiện trên màn hình, nó nhìn chiếc điện thoại hồi lâu rồi quay sang nhìn cô cầm chiếc điện thoại trên tay nó nhấn phím nghe
- Alo....
- Băng? (mẹ Khánh Băng)
- Dạ... không phải ạ...
- Tôi nhầm số sao? (Bà nhìn vào chiếc điện thoại nhâu mày khó hiểu)
- Không phải ạ...
- Vậy... con gái tôi đâu? còn cháu là ai mà nghe máy của nó?
- Thưa...Thưa bác... cháu là... học trò của cô ấy ạ!
- Thế sao cháu lại có điện thoại của Khánh Băng?
- Cô... cô ấy... cô ấy bị...
- Bị gì? Khánh Băng bị gì thế cháu? Khánh Băng bị gì thế hả? (bà gần như lo lắng đến mức muốn hét lên trong điện thoại)
- Dạ...Cô Băng đang ở... bệnh viện....
- Sao cơ? Bệnh....bệnh viện ư? sao lại ở bệnh viện? bị gì mà ở bệnh viện, nó có làm sao không cháu? có bị gì nặng lắm không? (theo phản xạ tâm lý của 1 người mẹ nghe con mình đang ở bệnh viện, mà bà không hay biết gì, bà lo lắng hỏi dồn dập mà làm cho đối phương chưa kịp trả lời câu này, bà lại hỏi sang câu khác)
- Dạ... Cô ấy... bị... tai nạn ạ...
- Tại nạn ư? ý cháu nói là tai nạn xe sao?
- Dạ không... là trộm đột nhập vào nhà và sau đó bị đâm... tình trạng đã ổn rồi ạ... nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh... (Tuệ Lâm giọng buồn bã)
- Bệnh viện nào vậy cháu? bác sẽ bay về ngay!
- Vâng... bệnh viện XX ạ!
- Cảm ơn cháu, ngày mai bác đáp bác sẽ đến ngay. Cảm ơn cháu rất nhiều!
- Không có gì đâu bác.
nói rồi 2 người cúp máy, Tuệ Lâm lại hướng mắt về phía Khánh Băng ánh mắt chất chứa đầy nỗi buồn của nó như chẳng còn thể giấu đi được sự mệt mỏi, lo lắng và đau lòng khi nhìn thấy cô là người nằm trên giường chỉ vì đỡ nhát dao cho nó.
- Băng ơi... tỉnh dậy đi cô, em nhớ giọng nói của cô... nhớ cô lắm, thật sự rất nhớ... đừng im lặng vs em như thế được không? em ghét nhất là sự im lặng này của cô, thật sự rất ghét... làm ơn đi, tỉnh dậy được không cô? em xin cô đấy, tỉnh dậy vì em được không?
nói dứt câu mắt bên trái rơi xuống 1 giọt nước mắt, 2 giọt rồi cứ thế khuôn mặt nó ướt nhèm cảm thấy trên môi có vị mặn nó lấy tay gạt đi giọt nước mắt còn vương trên mi sắp rơi xuống, nó lấy tay quơ nhẹ trên đôi môi để làm giảm bớt đi vị mặn pha lẫn vị cay, ấy vậy mà trên đôi môi vẫn mặn chát. Nhìn xuống đôi bàn tay cô, vài giọt nước mắt của nó đã rơi trên đôi bàn tay bé nhỏ, mềm mại ấy từ bao giờ nó vội đưa bàn tay của mình đặt vào đôi bàn tay của cô chà nhẹ để đôi tay cô không bị vương vị mặn, vô tình nhìn trên khuôn mặt cô, nó thấy đôi mắt cô có 1 giọt nước lăn nhẹ trên đôi hàng mi chảy dài xuống thái dương, nó vội vã hét lên
- Bác sĩ... Bác sĩ... (nó vừa la vừa chạy ra khỏi phòng để kêu bác sĩ)
Chị bác sĩ trẻ tuổi hôm ấy chạy đến để xem tình hình cô thế nào, bác sĩ chạy đến đặt ống bên ngực trái của cô rồi im lặng lắng nghe, Tuệ Lâm đứng bên cạnh nhìn chị ta như chờ đợi 1 điều gì đó tốt đẹp xuất phát từ miệng chị ấy.
- Cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì cả... (Bác sĩ nói)
- Vậy thì tại sao cô ấy lại khóc vậy ạ?
- Đó là do cảm xúc của cô ấy trong cơn mê thôi, nhưng đó cũng có thể là những gì do em nói vs cô ấy nên cô ấy mới xúc động, mà nếu như thế thì càng tốt... nếu em làm cho bệnh nhân có sức sống thì cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh, chỉ là sớm hay muộn và mọi thứ đều trông chờ vào em cả.
- Vậy em cần phải làm sao ạ?
- Chỉ cần nói đến những kỉ niệm vui vẻ, cần gia đình và bạn bè bên cạnh động viên tinh thần nhiều hơn thì cô ấy mới đấu tranh để giành lại sức sống. ( chị bác sĩ mỉm cười)
- Vâng! em cảm ơn chị ạ.
Bác Sĩ bước ra khỏi phòng, nó ngồi cạnh cô nắm đôi bàn tay mềm mại ấy, nhìn khuôn mặt thiên thần của cô hôm nay lại có vẻ xanh xao, nó nhìn cô lòng đầy đau xót cơn bực tức lại nổi dậy trong nó trong lúc gần như không còn kìm chế được bản thân, nó lại tan đi ngay tức khắc khi bàn tay cô cử động nhẹ, nó giật mình nhìn xuống 1 lần nữa, thật chăm chú thì... những ngón tay của cô lại cứ thay phiên nhau cử động, lúc này nó lại vội vã chạy đi kêu bác sĩ 1 cách vội vàng hơn lúc nãy.
- Bác sĩ, bác sĩ ơi!
- Có chuyện gì nữa hả em?
- Cô... cô gái... lúc nãy... hình như tỉnh dậy... rồi ạ! (Tuệ Lâm vừa nói vừa thở)
- Chị sẽ đến ngay, em về phòng đi, nhưng chắc chắn em không lầm chứ?
- Em chắc chắn ạ!
- Được rồi, chị sẽ đến ngay
chạy đến phòng, Khánh Băng nằm trên chiếc giường nhịp tim bắt đầu đập mạnh hơn, bác sĩ lấy ống nghe đặt lên ngực trái cô 1 lần nữa và lắng nghe, chị ta không quên lấy đèn pin nhỏ rọi vào đôi mắt cô. chị quay sang nói vs cô y tá
- Cô lấy cho cô ấy viên thuốc mà tôi đã chuẩn bị đi (bác sĩ nhìn cô y tá nói)
- Vâng thưa bác sĩ ( cô y tá gật đầu)
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
- Sớm tỉnh lại thôi em, em đừng lo (Chị bác sĩ thân thiện mỉm cười)
- Cảm ơn ạ!
nói rồi bác sĩ và cô y tá rời khỏi phòng còn nó ngồi đó 1 mình nhìn cô, chờ đợi... đợi điều gì ư? thì chỉ đợi người nó yêu tỉnh lại, 1 tiếng, 2 tiếng rồi nó ngủ thiếp đi 1 tay kê lên đầu, 1 tay nắm chặt đôi bàn tay cô không rời trong cơn mơ nó thấy cô nhìn nó mỉm cười, tay cô đặt lên má nó cảm giác mơ nhưng sao thật quá, thật đến khó tin... khi nó giật mình tỉnh giấc, bàn tay cô đặt trên má nhưng cô vẫn nằm đó, nó nhìn cô trên đôi môi cô nở nhẹ 1 nụ cười, nó mở to đôi mắt lấy tay dụi dụi đôi mắt vì sợ mình đang trong mơ, thật ra thì đâu phải giấc mơ cô ấy mới tỉnh lại. Nó nhìn cô mỉm cười rồi bật dậy ôm cô thật chặt.
- Băng... cô tỉnh lại rồi, cô tỉnh lại thật rồi... (Vừa nói trên mi mắt nó rơi xuống những giọt nước mắt, nước mắt của sự mừng rỡ)
- Em...Khờ... quá! (Cô nhìn nó mỉm cười nói từng chữ)
- ... (nó không nói gì chỉ ôm cô thật chặt mà mỉm cười)
- Ôm mãi thế, lợi dụng tui à. (Khánh Băng trêu đùa)
- Ừm... đang lợi dụng đấy, có ngon thì chống trả đi
- Đáng ghét!
- Nếu đáng ghét, vậy tại sao lại đỡ nhát dao cho em
- ...Vì... Cô Yêu Em (cô nở 1 nụ cười hài lòng)
- Cảm ơn...cảm ơn vì đã yêu em... ( Tuệ Lâm nắm chặt bàn tay Khánh Băng và hôn vào đôi tay ấy)
- ---------------------------------------
Tg: chắc khoảng 2 tháng tới mình sẽ ra chap chậm 1 chút nhé, nhưng sẽ vẫn ra chap nhé, có điều chậm 1 chút, có thể k đúng như ngày hẹn... tại mình có việc bận... đến khi nào hết bận thì sẽ viết cấp tốc bù lại cho mấy bạn nhé! mấy bạn thông cảm hén, có thời gian tui sẽ cố gắng viết... cảm ơn mấy chế đã yêu truyện tui nhá!!! cảm ơn nhìu nhìu ạ! (ráng đợi mấy nàng ôi, chỉ là chậm chứ k có bỏ truyện nhaaaaa!)