• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin hãy tha thứ cho Tô Tú, bởi quá mức khiếp sợ nên cô thật sự không thể nào nghĩ ra một từ thích hợp để diễn tả tâm tình lúc này của mình một cách chính xác được. Lục Lan Xuyên vừa nói gì cơ, nói muốn “theo đuổi” cô ư? Người này tám phần là điên rồi! Hoặc là uống nhiều rượu quá nên đang nói mớ, nhất định là vậy, nếu không sao lại có thể nói ra lời không có lý trí mà lại mâu thuẫn vô cùng như vậy chứ?

Tô Tú không thèm so đo với kẻ say, cô xoay người rời đi mà không nói một lời, hoàn toàn phớt lờ tên thần kinh sau lưng.

Lục Lan Xuyên đợi hồi lâu, hoàn toàn không ngờ phản ứng của Tô Tú là vậy. Mình đã bị phớt lờ hoàn toàn ư?

Anh bước mấy bước theo sau, nhíu mày: “Không nghe thấy tôi nói gì à?”.

Nghe thấy rồi, chỉ không hiểu mà thôi. Tô Tú thản nhiên đáp trả: “Anh say rồi”.

Lục Lan Xuyên nhất thời câm nín, “Tôi không say”.

Đến lúc này, cuối cùng Tô Tú bằng lòng dừng bước, ngoảnh lại nhìn xoáy vào anh: “Vậy anh có biết mình đang nói gì không?”.

Lục Lan Xuyên lẳng lặng nhìn cô, coi như mặc nhận.

Tô Tú trầm lặng mấy giây, bỗng không thể kiềm được mà bộc phát: “Lục Lan Xuyên, cần tôi nhắc lại cho anh những gì anh đã làm năm năm trước không? Hay anh cảm thấy, hết thảy chỉ là chuyện nhỏ, dù lý tưởng của tôi đã tan thành mây khói, từ đó cuộc đời chệch hướng, bây giờ sống kém xa một con kiến, anh vẫn cảm thấy không hề hấn gì. Chỉ cần một câu ‘muốn’ của anh, tôi sẽ mang ơn đội nghĩa, lập tức quay về bên anh sao?”.

Đây không phải thích, rõ ràng thích ở đây là khinh thường và sỉ nhục. Trong lòng anh ta, Tô Tú cô chẳng qua chỉ là thứ cần thì có, không cần thì ném đi thôi.

Nếu nói trước kia nỗi hận và sự phẫn nộ của Tô Tú bị thực tế áp chế thì giờ đây chung quy cô vẫn giận dữ trước kiểu làm nhục biến tướng của Lục Lan Xuyên. Cô nhìn anh đầy châm chọc, gằn từng chữ: “Người như anh xứng nói đến tình cảm sao?”.

Thật ra trước khi Tô Tú nói câu này, Lục Lan Xuyên đã chuẩn bị tinh thần bị cô mỉa mai, nhưng thấy cô cuồng loạn như vậy, lòng anh vẫn ngổn ngang cảm xúc. Anh cố gắng xoa dịu cô, đưa tay nắm lấy vai cô: “Tô Tú”.

“Anh đừng gọi tôi”. Tô Tú gạt tay anh ra, “Thật đấy, Lục Lan Xuyên, tôi cầu xin anh đừng gọi tên tôi. Đừng nói đến việc trở về bên anh, chỉ cần gọi tên thôi đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm rồi”.

Tô Tú là người hướng nội, không thể nào lớn tiếng được, mà giờ phút này đây, cô nói những lời khiến người ta khó chịu nhưng từng âm điệu ổn định như thể cảm xúc không chút dao động. Bàn tay vốn đang vươn ra của Lục Lan Xuyên khựng lại giữa không trung, anh dần dần thu ngón tay lại, cuối cùng siết chặt thành nắm.

Tô Tú đứng ngay sát anh, ánh mắt thuần túy mà trong suốt, vẻ mặt lãnh đạm như nước chảy, song Lục Lan Xuyên vẫn có thể cảm nhận được nỗi giận thầm lặng của cô. Cô nói: “Chúng ta cứ như vậy đi, tôi không đấu lại anh, cũng không muốn đấu, vì vậy đừng làm nhục tôi bằng cách thức này nữa”.

… Làm nhục?

Lục Lan Xuyên khẽ lặp lại hai chữ này, thì ra trong lòng cô, quay về bên anh… là chuyện kinh khủng đến vậy ư?

***

Anh bạnh cằm, chỉ cảm thấy lồng ngực bí bức dị thường, “Tôi nói thật lòng”. Vốn định nói thêm mấy câu nhưng anh không thốt nên lời. Thật ra từng từ anh nói hôm nay như thể từng cái bạt tai vang dội vả lên mặt mình, ban đầu tàn nhẫn bao nhiêu, mấy cái bạt tai ngày hôm nay đau đớn bấy nhiêu.

Đối với anh, khi nói từ “theo đuổi” kia đã đủ mất hết mặt mũi rồi. Nhưng Tô Tú như đang nghe câu chuyện nực cười, vạch trần không hề nể nang: “Anh không cảm thấy buồn cười sao? Mấy ngày trước anh còn tránh tôi như rắn rết, như vậy xem ra, Lục Lan Xuyên anh không chỉ có lương tâm rẻ mạt mà ngay cả tình cảm cũng vậy”.

Lục Lan Xuyên: “…”.

Tô Tú lắc đầu, không còn sức nói thêm gì với anh nữa, “Dù cô Diệp có từ hôn, anh vẫn còn một đám đông để chọn lựa”.

Có lẽ đây là khả năng duy nhất, chắc hẳn Diệp Vận Thanh từ hôn nên tên này nhất thời thẹn quá hóa giận, cộng thêm say rượu nên lên cơn dở hơi nói vậy với cô? Tóm lại, Tô Tú không thể nào tin tưởng Lục Lan Xuyên có tình cảm chân thành. Cho tới bây giờ, người này không biết tình yêu và tôn trọng là thứ gì, vậy còn đòi yêu đương gì chứ?

Lục Lan Xuyên thấy cô lại định đi, ngọn lửa vô danh bùng lên, giữ chặt bả vai cô, đỏ mắt nói: “Đúng, anh thừa nhận, trước kia anh từng trốn tránh, nhưng anh trốn không nổi, anh phát hiện mình vẫn nhớ đến em. Tô Tú, năm đó anh không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng không phải thật sự không quan tâm đến em…”.

Lục Lan Xuyên chợt phát hiện, thật ra ngay cả bản thân anh cũng không nói lại được, có mấy lời thậm chí nói ra còn khó khiến người ta tin tưởng.

Quả nhiên ánh mắt của Tô Tú đã biến chuyển, nhưng tràn đầy sự khinh thường, “Tôi hiểu, cái gọi là quan tâm và thích của anh, có lẽ luôn đứng sau tiền đồ và tình thân, chỉ cần tiền đồ của anh không bị uy hiếp, chỉ cần Tử Tây an toàn, hy sinh tôi thế nào cũng được phải không?”.

Phải chăng năm đó cô đã hỏi anh những lời này? Lục Lan Xuyên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, rất nhiều chuyện đã rơi vào lãng quên, nhưng mọi thứ trước mắt như thể đã từng xảy ra.

Khi đó cảm xúc trong mắt cô không phải như thế, hình như cô rất buồn thương, buồn thương đến độ nước mắt rơi lã chã như không bao giờ ngừng vậy. Lúc ấy anh cảm thấy không mấy phiền muộn, rốt cuộc phiền muộn vì nước mắt của cô, hay vì lời chất vấn của cô? Anh không rõ lắm và cũng không muốn nhớ lại.

Hôm nay cô nói lại những lời ấy, đáy mắt chỉ còn sự đạm mạc, đây không phải ánh mắt nên nhìn người yêu, mắt cô đã sớm không còn sự lưu luyến và ái mộ nữa… Cô không rơi nước mắt, thậm chí dù chỉ là một giọt.

Há miệng ra, Lục Lan Xuyên phát hiện vậy mà anh lại khó cất lời, “Trước đây không thể nào bù đắp, sau này anh có thể đối xử tốt với em hơn. Tô Tú, chấp nhận anh rồi, chắc chắn em sẽ sống tốt hơn bây giờ…”.

Anh chưa kịp dứt lời, lần này Tô Tú không cho anh một cái bạt tai nữa, mà giẫm mạnh một phát rồi rời đi. Lục Lan Xuyên ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn bóng lưng của cô. Cô đang đi giày cao gót, vậy mà lại bước nhanh đến thế, vội vã rời đi như thể anh là con quái vật cô không kịp tránh.

***

Lưu Tịnh về nhà liền phát hiện Tô Tú đang tổng vệ sinh nhà cửa, sàn nhà sáng loáng còn không nói, ngay cả cửa sổ cũng lau đến mức không còn một hạt bụi. Tuy nói cô ấy thường xuyên làm việc này nhưng bình thường chỉ làm vào cuối tuần hay lúc rảnh rỗi. Nhưng hôm nay đâu có phù hợp với hai điều kiện trên, nên cô “ơ” một tiếng: “Sao đang yên đang lành lại tổng vệ sinh rồi? Hôm nay cậu không phải làm thêm à?”.

“Xin nghỉ rồi”. Tô Tú đưa lưng về phía cô, đứng ở bồn rửa ra sức lau máy hút mùi, dừng lại một lát rồi nói, “Nhà bẩn quá”.

Lưu Tịnh nghi ngờ, có bẩn đâu? Hôm nay mới thứ Tư, mới dọn dẹp được bốn ngày thôi mà. Nhưng Tô Tú luôn có yêu cầu cao về mức độ vệ sinh, quả thực đến nỗi vạch lá tìm sâu, vì thế cô không buồn để tâm mà trở về phòng thay quần áo.

Nhưng không lâu sau, trong bếp bỗng truyền ra tiếng kêu đè nén. Cô vội vàng chui vào áo phông rồi chạy tới, sau đó trông thấy Tô Tú siết chặt tay đứng trước tủ âm tường, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Sao thế?”. Lưu Tịnh lại gần nhìn, ngón tay Tô Tú bị cứa một vết sâu, giọt máu tuôn trào.

Cô vội vàng kéo tay Tô Tú đến bên cạnh bồn rửa, “Sao bất cẩn thế chứ?”.

Bình thường Tô Tú làm việc đâu ra đấy, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Lưu Tịnh tới hòm thuốc tìm băng keo, xử lý vết thương cho cô mới phát hiện Tô Tú vẫn im lìm. Ngẩng đầu lên, sắc mặt Tô Tú tái mét, cuối cùng cô nhận ra điều bất thường, dừng tay lại, “Tú Tú?”.

Tô Tú rút tay về, không nói một lời mà lại đứng lên, “Vẫn chưa lau khô”.

“Tay cậu đã thành ra như vậy rồi còn lau gì nữa chứ!”. Lưu Tịnh giành chiếc khăn trong tay cô, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, “Có phải xảy ra chuyện gì phải không? Bệnh của bác nặng thêm à? Hay cậu cần tiền?”.

Nhưng dù cô đoán thế nào đi nữa, Tô Tú vẫn im lìm đứng đó, như thể hồn phách không ở nơi đây nữa.

Lưu Tịnh nóng ruột: “Cậu đừng im lặng thế, nếu thiếu tiền thì mình có ít đây, cậu dùng tạm đi”.

Cô nói rồi định về phòng, lúc này Tô Tú đưa tay ra kéo tay cô ấy, giọng khản đặc, “Không phải, ba mình không sao cả. Mình… không thể ngồi yên”.

Lưu Tịnh vẫn cảm thấy kỳ lạ. Thật ra có một dạo Tô Tú rất hứng thú với việc quét dọn, gần như không có ngày nào ngừng nghỉ. Thay vì nói cô đang lao động, chẳng bằng bảo cô đang khắc chế hoặc phát tiết… Bỗng có thứ gì lóe lên, cô nhìn Tô Tú với vẻ khó tin, “Có phải cậu gặp lại người đàn ông kia không?”.

Nghĩ thế, cô càng chắc chắn, kéo Tô Tú ngồi xuống sô pha, “Mình biết rồi, chắc chắn cậu gặp hắn phải không? Sau chuyện đó cậu cứ thế này suốt thời gian dài, cậu đừng hòng gạt mình”.

Hồi lâu sau Tô Tú mới thở ra, cười tự giễu, “Mình rất kém cỏi phải không? Đến giờ còn bị anh ta làm ảnh hưởng tới cảm xúc”. Sau khi trở về, cô cảm thấy bực bội vô cùng, nhìn thấy cái gì cũng khó chịu, cảm thấy cái gì cũng cần phải sắp xếp lại. Bao năm nay cô có thế đâu, điều này khiến cô lo âu vô cùng, kháng cự khôn xiết.

Lưu Tịnh thấy cô cuối cùng mới trút bầu tâm sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, “Có gì kém cỏi chứ, hồi đó hắn đối xử với cậu như vậy, cậu khó chịu đến mức căm hận cũng bình thường mà. Mình cảm thấy như vậy rất tốt, nếu như trước kia, chẳng khác gì cậu phớt lờ trước mọi việc cả”.

Tô Tú nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất, Lưu Tịnh do dự, thử dò xét: “Không phải hắn ta muốn quay lại với cậu chứ?”.

Lưu Tịnh đúng là đoán gì trúng nấy, thấy Tô Tú cam chịu, vẻ khinh thường nơi đáy mắt trở nên rõ ràng hơn, “Xảy ra chuyện bèn đẩy cậu đi, không có chuyện gì thì tới tìm cậu, đúng là đồ cặn bã! Cậu tuyệt đối đừng mềm lòng đấy nhé”.

Tô Tú bật cười, “Sao có thể, cậu biết rõ là không thể nào mà”.

Lưu Tịnh nghĩ cũng phải, đừng nhìn Tô Tú mềm yếu, thật ra lúc cứng lên thì còn khó thuần phục hơn bất cứ ai. Mắt Lưu Tịnh đảo một vòng, lóe lên chủ ý, “Mình giới thiệu bạn trai cho cậu nhé?”.

Tô Tú: “…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK