• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải nói rằng, khi Lục Lan Xuyên thu lại vẻ mặt dữ tợn thì vẫn có dáng vẻ con người, mà còn là một người đàn ông với từng cử chỉ tài giỏi hơn người. Cũng như giờ phút này, anh chậm rãi đi về phía hai người, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông. Có lẽ vì mới tan làm nên anh chỉ mặc áo sơ mi với quần Âu, dù thế vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người.

Quả nhiên sở trường của anh là gạt người, Tô Tú nghĩ, chẳng phải năm đó mình cũng say mê dáng vẻ này của anh sao? Cô nhanh chóng quay đầu đi, định nói muốn đi trước, xoay người về phía Diệp Tiểu Vũ: “Tôi đi trước, kỳ thi mấy ngày tới cậu cố gắng thì nhất định không thành vấn đề”.

“Để anh Lục thuận đường chở chị đi một đoạn”. Diệp Tiểu Vũ kéo tay cô lại.

Tô Tú sao chịu lên xe Lục Lan Xuyên chứ, lập tức lắc đầu, “Chắc không thuận đường đâu!”.

“Còn chưa hỏi làm sao biết không thuận đường”. Suy nghĩ của Diệp Tiểu Vũ rất đơn giản. Trời nóng như vậy, lại đang giờ tan tầm, nếu có xe đi nhờ thì ai còn muốn chen chúc trên tàu điện ngầm hay xe buýt chứ?

Thấy Lục Lan Xuyên đã đi đến trước mặt hai người, toàn thân Tô Tú rung lên hồi chuông cảnh báo, cánh tay đang bị Diệp Tiểu Vũ nắm cũng giãy không ra, hoảng hốt lùi về phía sau một bước. Tiếp theo không biết cô xui xẻo hay vì lý do gì khác, bước về phía sau lại vấp phải vật gì đó, ấy rồi động đến chỗ trật chân hai hôm trước. Vết thương vốn còn chưa hết đau, nay lại càng đau hơn nữa.

Tô Tú thật sự khóc không ra nước mắt mà, tên Lục Lan Xuyên này chắc chắn là khắc tinh của cô!

“Đến đây bàn công việc, tình cờ gặp nhóc, nhóc chạy tới đây làm gì?”. Lục Lan Xuyên lên tiếng, khuôn mặt vẫn mỉm cười theo thói quen, anh vừa nói với Diệp Tiểu Vũ, ánh mắt vừa âm thầm lướt qua vẻ mặt Tô Tú.

Tô Tú thầm nghĩ con người này thật đáng sợ, rõ ràng đang nói chuyện hòa nhã với Diệp Tiểu Vũ như vậy, ánh mắt nhìn cô lại như mũi tên độc. Cô cố gắng dằn lại cơn đau, đứng thẳng người, khí thế không hề thua ai.

“Em tìm cô giáo Tô có chút việc”. Diệp Tiểu Vũ nói xong lại hỏi anh, “Anh Lục, anh có thuận đường chở cô giáo Tô về không?”.

Lục Lan Xuyên bỏ hai tay vào túi quần tỏ vẻ không có vấn đề gì, vô cùng lịch thiệp nhìn về phía Tô Tú, “Dĩ nhiên có thể, cô Tô sống ở đâu?”.

Anh hỏi như thế, chắc chắn đang đưa bậc thang cho mình kiếm cớ từ chối đây, Tô Tú vẫn còn nhớ anh đã từng nói không muốn nhìn thấy mình, và cô cũng chẳng muốn đứng cạnh anh một giây nào! Cho nên lập tức trả lời anh, “Tôi còn có việc phải ở lại, hai anh em về trước đi”.

Diệp Tiểu Vũ nghe vậy liền nhăn mày, “Vậy sao vừa rồi còn bảo tôi cùng đi ra bến xe?”.

Thiếu chút nữa Tô Tú muốn cắn đầu lưỡi của mình, Lục Lan Xuyên hờ hững liếc nhìn cô, không hề có ý định giải vây giúp. Cô chỉ mỉm cười, “À, có hẹn với bạn trai, lúc nãy tính trở về thay quần áo, giờ thì chắc muộn rồi, tôi sẽ gọi anh ấy đến đón”.

Diệp Tiểu Vũ vẫn thấy kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, cậu cảm thấy hình như Tô Tú hơi kỳ quái… Hơn nữa chị ấy có bạn trai lúc nào, chưa bao giờ nghe chị ấy nhắc đến…

Tô Tú liếc nhanh về phía Lục Lan Xuyên, phát hiện người đó cũng đang nhìn mình đầy u ám, ánh mắt đó rất lạ, chẳng lẽ không vừa lòng với cái cớ của cô? Tô Tú chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của anh ta, dù sao không cần đi cùng nhau là được, chỉ có ma mới muốn ngồi chung xe với anh ta! Ngồi xe đó về đến nhà còn phải trừ độc, đề phòng dính phải thứ gì đó không may, rất phiền phức.

Lục Lan Xuyên gọi Tiểu Vũ lên xe, trước khi đi không quên “lịch sự” tạm biệt Tô Tú: “Cô giáo Tô, hẹn gặp lại”.

Tô Tú trừng mắt nhìn anh, cũng gằn từng chữ từ trong kẽ răng, “Hẹn gặp lại”.

Tốt nhất cả đời này đừng gặp lại!

Lục Lan Xuyên rời đi nhanh chóng, Tô Tú đưa mắt nhìn sang lần nữa, xe của anh đã dần dần biến mất ở cuối đường. Lúc này cả người cô nhẹ đi, thần kinh cũng có thể thả lỏng, gần như trong chốc lát cơn đau ở cổ chân bao phủ lấy cô. Lần này vết thương chắc sẽ nặng hơn cả lần trước, Tô Tú muốn đi tiếp về phía trước, nhưng đi được hai bước phải dừng lại điều chỉnh nhịp thở, người giỏi chịu đau như cô còn đau đến mức phải xuýt xoa.

Tô Tú lại mắng thầm tên Lục Lan Xuyên kia một lần, nếu anh ta không xuất hiện thì đã chẳng có chuyện gì rồi.

Tưởng đâu vết thương cũ sẽ mau khỏi, giờ thì lại có thêm vết thương mới…

Nhìn quanh quất, đây là khu công nghiệp, đâu đâu cũng trống trải hoang vu, khoảng cách giữa mỗi nhà xưởng không gần chút nào. Mỗi ngày tan làm Tô Tú đều phải đi bộ tới bến tàu điện ngàm, trên đường còn phải nhảy xe một lần, hiện giờ hiển nhiên rất khó hoàn thành một loạt hoạt động này. Nhưng không thể đợi mãi ở đây được phải không?

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, đúng lúc có một chiếc taxi chạy ngang qua, có lẽ là xe trống, ở đây hiếm lắm mới thấy được một chiếc taxi! Tô Tú bắt đầu đấu tranh tư tưởng, có nên kêu xe không? Nhưng tiền xe đi về thành phố chắc chắn không rẻ, trong tay cô cầm phong bì khá dày của Diệp Tiểu Vũ đưa, nhưng số tiền này… Một đồng cô cũng không thể đụng đến.

Chiếc taxi đã chạy đến, tài xế cũng dừng lại nhìn cô, Tố Tú khẽ cắn răng, tiếp tục kiên trì đi về phía trước.

Đi tàu điện ngầm chỉ mất bốn đồng, thêm một chuyến xe buýt mất hai đồng, chỉ sáu đồng là có thể về đến nhà.

Có thể chịu được, nghiến răng là qua thôi, có đau hơn nữa cũng không chết người được, đúng không?

Tô Tú cúi đầu bước đi, cũng không biết mình đã đi bao lâu, đi một chút lại ngừng, dưới trời chiều mà mồ hôi chảy nhiều đến ướt cả áo. Nhìn thấy bến tàu điện ngầm cách đó không xa, cô không khỏi thở ra một hơi thật dài, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Được rồi, tiếp tục cố gắng! Cho dù có việc gì khó hơn nữa, kiên trì một chút nhất định có thể làm được!

Ngay khi cô chuẩn bị bước xuống bậc thang, bất chợt có chiếc xe dừng lại ở phía sau cô. Ấy rồi cô nghe thấy một giọng nói rất không có khả năng xuất hiện ở đây.

Lục Lan Xuyên nói với cô: “Lên xe”.

***

Người mà vừa nãy đã nói cả đời này không muốn gặp lại, lại cứ xuất hiện như thế. Tô Tú sững sờ nhìn anh, có phần không hiểu ra sao.

Hiển nhiên Diệp Tiểu Vũ đã không còn trên xe, chỉ có một mình Lục Lan Xuyên. Từ trước đến nay Lục Lan Xuyên không có tính kiên nhẫn, khẽ nhíu lông mày, vẻ mặt không vui. Thấy một lúc lâu mà cô vẫn chưa đi đến, anh bèn lên tiếng nhắc nhở: “Tôi bảo đảm cô cứ đi về như thế, tiền thuốc còn mắc hơn tiền xe nhiều đấy”.

Tô Tú đề phòng quan sát anh. Cô có phần không hiểu Lục Lan Xuyên quay lại mang theo ý đồ gì, hơn nữa anh còn biết chân cô bị đau? Dù anh ta đang tính toán cái gì đi nữa, tuyệt đối không phải vì lý do quan tâm cô mới quay trở lại.

Hai người cứ giằng co như thế, chợt Lục Lan Xuyên nghiêng đầu nhìn cô đầy nghiêm túc, nhưng ngay sau đó liền bật cười, “Hay là cô sợ tôi nên không dám lên xe?”.

Sợ anh, là ghét anh mới đúng! Tô Tú quay mặt đi, còn người thì vẫn cố chấp đứng ở đó.

Lục Lan Xuyên là người làm ăn, không có thời gian và sức lực dư thừa để lãng phí. Vì vậy anh không đợi Tô Tú phản ứng đã mở cửa xe đi thẳng tới, không nói hai lời đã bế người ta lên.

Tô Tú giật mình mở to mắt, “Lục Lan Xuyên!”.

Lục Lan Xuyên thờ ơ “ừ” một tiếng, ngó lơ cô mà đi thẳng đến xe mình.

Tô Tú lúng túng, “Anh điên rồi hả, thả tôi xuống, tôi không muốn ngồi xe anh!”.

Không ai để ý đến cô.

Tô Tú bị ném vào hàng ghế sau, động tác đó chẳng được xem là nhẹ nhàng, cô dằn cái đau ở chân cố đứng dậy.

Vậy mà Lục Lan Xuyên đứng ở cửa xe mang theo ánh mắt cảnh cáo chỉ tay về phía cô, “Cô thử đứng lên xem”.

Tô Tú mím môi, mặt mày tức giận. Không ai thích bị uy hiếp, huống chi cô liên tục bị uy hiếp bởi một người.

“Ngoan ngoãn rồi hả?”. Vẻ mặt Lục Lan Xuyên không thay đổi, “Đợi một chút, tôi có lời muốn nói với cô”.

Thì ra là vậy, thảo nào quay xe trở lại. Tô Tú im lặng dựa vào lưng ghế, điệu bộ như muốn nói gì thì nói nhanh đi. Nào ngờ Lục Lan Xuyên thuận tay đóng cửa xe, người đã ngồi vào ghế khởi động, Tô Tú trợn tròn hai mắt.

Lục Lan Xuyên không buồn giải thích, lấy một cái túi nilon ở bên cạnh ném vào ngực cô. Tô Tú cúi đầu nhìn thì thấy một chai thuốc xịt và vài miếng cao dán. Cô ngạc nhìn Lục Lan Xuyên, nhưng chỉ thấy bờ vai rắn chắc của anh. Không biết có phải anh cố ý điều chỉnh góc độ nên gương chiếu hậu hoàn toàn không soi được gương mặt anh hay không.

Tô Tú cắn môi không lên tiếng, đưa những thứ này cũng vô dụng, chỉ là mấy ngón tay cô nắm chặt cái túi nilon.

Đây là lần thứ hai cô và Lục Lan Xuyên gặp lại nhau, lần đầu tiên anh tỏ thái độ kiêu ngạo uy hiếp mình, lần này lại tỏ ra quan tâm mình, tóm lại cô thật sự không biết người này muốn gì.

Dường như Lục Lan Xuyên cảm nhận được người phía sau đang nhìn mình, “Cô không biết dùng à? Cần tôi dạy sao?”.

Tô Tú khó chịu ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc lâu vẫn lấy chai thuốc xịt ra dùng, không cần phải làm khổ bản thân, vết thương xấu đi thì làm sao có đủ sức chiến đấu với tên khốn này! Kết quả vừa cởi giày ra nhìn, thật đúng là thê thảm vô cùng. Chưa thấy thì không sao, vừa nhìn mới biết kinh khủng thế nào, làn da ở cổ chân biến thành màu xanh tím, đã thế còn sưng to như cái bánh bao.

Lục Lan Xuyên cũng nhìn thấy, hai hàng mày nhíu lại, vậy mà người phụ nữ kia xem như không có gì, tự mình cầm chai thuốc xịt phun qua loa coi như xong chuyện.

Nhớ lại xưa kia cô ấy rất nhát gan, rất sợ đau, có lần leo núi với Tử Tây té bị thương ở chân, một tuần lễ đó khóe mắt hoen đỏ suốt, mỗi lần thay băng đều nắm chặt tay mình không buông. Thật ra Tô Tú là người sống nội tâm, hay xấu hổ, ít nói, có khi trong lòng có ý kiến gì đều ngại chủ động mở miệng. Khi đó anh có ý đùa giỡn cô, muốn cô chủ động nhào vào lòng mình, chỉ cần làm bộ chạm vào vết thương thì cô sẽ đỏ mặt làm theo.

Đôi khi trêu trọc quá trớn, hai tay nhỏ bé sẽ níu lấy anh, ghé vào bên tai nhỏ giọng thỏ thẻ: “Lục Lan Xuyên, đừng làm loạn mà”.

Lục Lan Xuyên hạ cửa kính xe xuống để gió thổi vào, chỉ có như vậy anh mới có thể tỉnh táo đôi chút.

Hai người mới chỉ gặp lại nhau được ba bốn ngày, nhưng thời gian anh nhớ về Tô Tú ngày càng nhiều. Lục Lan Xuyên hiểu rõ rằng việc này rất không ổn, vô cùng không ổn.

***

Hai người chẳng ai lên tiếng, xe chạy một mạch vào nội thành, Tô Tú chỉ một ngã tư trước mặt, “Cho tôi xuống đó là được”.

Kết quả Lục Lan Xuyên chẳng thèm để ý đến câu nói của cô, xoay vô lăng, xe chạy sang một con đường khác. Tô Tú trơ mắt nhìn Lục Lan Xuyên chạy về hướng cách nhà mình càng lúc càng xa, cô không kiềm chế được nữa, “Lục Lan Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì”.

Vẫn không có ai trả lời cô, xe chạy được một đoạn, Tô Tú dần dần không biết nói gì nữa, bởi vì cô thấy cách đó không xa có một tấm bảng mang bốn chữ “Bệnh viện nhân dân”.

Trái tim một người, đến cùng có thể cứng rắn đến đâu? Tô Tú cảm thấy trái tim của mình đã bị Lục Lan Xuyên vò nát từ lâu rồi, khó có thể vá lại được nữa, vì vậy khi gặp lại Lục Lan Xuyên, cô trừ chết lặng thì không còn cảm xúc gì. Không đau, không hận, lại càng không oán trách, nhiều lần nhớ tới, chỉ cảm thấy đó chỉ là một người qua đường.

Nhưng giờ phút này, trái tim cô vẫn không khống chế được mà hơi nhói đau.

Từ trước đến nay Lục Lan Xuyên là loại người làm mà không thích nói lý do, vì vậy anh chẳng cần giải thích gì với cô, cứ ôm cô đi thẳng vào phòng khám.

Sau đó là một chuỗi những công đoạn phải làm, chụp hình kiểm tra, bôi thuốc. Lục Lan Xuyên vẫn đứng ở cửa chứ không đi vào, nhưng lại ôm việc chạy đi đóng tiền lấy thuốc.

Lúc chuẩn bị đi, bác sĩ dặn dò Lục Lan Xuyên đang đứng ở cửa, “Chân của cô ấy từng bị thương, về sau phải cẩn thận gấp bội, bị trẹo chân hay vấp ngã tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra…”.

Bác sĩ còn chưa nói hết câu, Lục Lan Xuyên đã lên tiếng, anh nhìn bác sĩ đầy khó hiểu, “Vết thương cũ? Vết thương cũ nào?”.

Bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, “Cô ấy từng bị gãy xương cổ chân, anh không biết à?”.

Thơi gian như dừng lại trong khoảnh khắc, Lục Lan Xuyên gật đầu, không nói không rằng dẫn Tô Tú đi.

Ngồi vào trong xe, Lục Lan Xuyên mãi không chịu nhúc nhích. Tô Tú nghĩ, lúc trước anh nói hay lắm mà, cuối cùng cũng có lúc anh không biết nói gì sao? Lục Lan Xuyên ngồi một lúc lâu, vậy mà lại lôi thuốc ra châm, như đã quên mất có một người là cô tồn tại, cứ ngồi ở đó châm thuốc nhả khói.

Tô Tú đợi mãi, định lên tiếng nhắc nhở Lục Lan Xuyên, ai ngờ cuối cùng anh cũng có động thái, mở ngăn đựng đồ lấy ra một phong bì.

Cái phong bì đó giống cái của Diệp Tiểu Vũ, có điều mỏng hơn nhiều.Tô Tú mở ra xem, nghiêm túc đếm mấy số không trên tờ séc.

Ồ, Lục Lan Xuyên thật hào phóng.

Sau đó Lục Lan Xuyên mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, chậm rãi mà trầm thấp, “Tôi biết cô thiếu tiền, sau này đừng gặp Tiểu Vũ nữa. Tô Tú, tôi và Vận Thanh sớm muộn gì cũng kết hôn”.

Mấy câu nói này hoàn toàn không ăn nhập, nhưng Tô Tú vẫn hiểu. Lục Lan Xuyên cho rằng hôm nay Diệp Tiểu Vũ đến tìm cô là do cô đang giở trò vờ tha để bắt ư? Hoặc là thế nào cũng được, Lục Lan Xuyên chỉ muốn dùng số tiền này chặn miệng cô, bảo cô tránh xa nhà vị hôn thê của anh?

Một giây trước trái tim còn hơi đau, giờ lại như bị đông cứng, trừ cái lạnh ra cô không cảm thấy gì nữa cả. Tô Tú nghĩ, sao tên Lục Lan Xuyên này có thể vô liêm sỉ vẽ thêm giới hạn trong lòng cô như vậy cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK