Nữ sinh của một trường danh giá nghỉ học giữa chừng, chỉ điều này thôi cũng đủ làm người ta suy nghĩ lung tung…
Vì vậy Tô Tú không đặt nặng lời này, sáng hôm sau vẫn đi làm bình thường.
Đến giữa trưa, Lưu Tịnh đột nhiên gọi điện thoại hỏi cô: “Tú Tú, sáng nay cậu mặc gì?”.
“Váy”.
“Cái màu đen mà khi trước hai chúng ta cùng mua đó hả?”.
“Ừ”. Tô Tú đang ăn cơm, khó hiểu dừng đũa, “Sao thế?”.
“Không phải đã nói hôm nay hẹn gặp người ta sao?”. Bên kia Lưu Tịnh hẳn đang ăn cơm, nói không rõ tiếng, “Không sao, chiếc váy ấy tuy cũ nhưng vẫn còn được. Đến lúc đó phối với trang sức, trang điểm nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ xinh đẹp ngút ngàn”.
Tô Tú hoang mang trước cách hình dung cường điều và tư thái như sắp sửa lâm trận, may mà cô không có thói quen ăn khi nói chuyện, nếu không đã sớm cười sặc sụa mất hình tượng rồi, “Cậu thật sự sắp xếp đối tượng cho mình à?”.
“Dĩ nhiên!” Lưu Tịnh vừa nghe giọng điệu của cô liền biết tình hình là thế nào, nghiêm túc phân tích mặt lợi và hại cho cô bạn, “Cậu nghĩ đi, nói không chừng cậu cứ cô đơn thế nào, mới khiến người ta tưởng cậu không quên được mình. Nếu cậu quen đàn ông ưu tú, hắn ta còn có thể tranh đoạt được sao?”
Mặc dù Tô Tú cảm thấy phương pháp kia có phần vớ vẩn, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng chí lý.
Thấy cô như đang còn do dự, Lưu Tịnh xuất chiêu sát thủ. “Mấy năm nay cậu không yêu đương, đừng nói với tớ cậu vẫn còn lưu luyến…”.
“Được.” Quả nhiên Tô Tú nhận lời, “Có điều cậu phải nói rõ chuyện của mình cho người ta nhé.”
Thật ra trước kia từng có chuyện này rồi, Lưu Tịnh khuyên can mãi, cuối cùng Tô Tú lấy dũng khí gặp người ta, nhưng Lưu Tịnh không nói rõ sự tình cho đối phương. Lần xem mắt đó quả là lúng túng, để lại ám ảnh to lớn trong lòng Tô Tú, vì thế không đi xem mắt tùy tiện nữa. Nếu nói là vì chờ ai, vậy không khỏi quá buồn cười, hồi trẻ ai cũng từng yêu một người, nhưng nếu sai thêm lần nữa thì đúng là ngu ngốc.
Tô Tú tự nhận mình không phải là kẻ hồ đồ.
Nghe cô nói thế, Lưu Tịnh cười gian, “Rõ ràng, quá rõ ràng”.
Tô Tú nhíu mày, nói: “Nếu người khác không muốn, cậu phải thành thật nói cho tớ biết…”.
“Được rồi, để tớ gánh hết, lúc đó cậu chỉ cần đến nơi hẹn là được”. Lưu Tịnh nhanh chóng cho cô thời gian và địa điểm, lại quái gở dặn dò trong điện thoại, “Đừng nên đến muộn, cậu nhất định sẽ có một đêm vui vẻ”.
Tô Tú chưa kịp hỏi chuyện gì khác thì Lưu Tịnh đã vui sướng dập máy. Cô cầm đũa sửng sốt một hồi, cảm thấy có điều quái gở…
***
Thực ra cả ngày hôm nay Tô Tú cảm thấy rất mất tự nhiên, đầu tiên là đồng nghiệp bỗng nhiên cực kỳ khách khí với với cô, cô thật sự không quen. Bình thường chị Vương hay sai cô pha trà rót nước bây giờ lại không sai cô nữa, còn nhún nhường cô ba phần.
Tiếp theo, rất nhiều việc bỗng nhiên không cần qua tay cô nữa, bởi vì quản lý dặn dò cô: “Cô chỉ cần lưu tâm đến Lục tổng bên kia là được! Thuận lợi lấy được đơn hàng, không phải còn hơn cô nghiêm chỉnh làm việc mấy tháng sao”.
Tô Tú bất đắc dĩ ngồi trước bàn làm việc, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy may mắn: Bình thường Lục Lan Xuyên bận bịu như vậy, vốn không đến nỗi quản lý từng việc nhỏ nhặt chứ? Huống chi tối qua cô đã nói rõ ràng, thể loại đàn ông siêu tự ái như anh không thể dây dưa thêm nữa.
Song đến chiều, Tô Tú vẫn thấy Lục Lan Xuyên xuất hiện bất thình lình.
Hình như anh đi đi về về một mình đã quen, bên cạnh không có ai, nhưng dù là thế, vừa xuất hiện đã gây không ít sự chú ý.
Nhất là quản lý, cách một cánh cửa sổ, thế nhưng cũng có thể nhận ra sự xuất hiện của Lục Lan Xuyên. Ông chạy vài bước ra đón, nháy mắt với Tô Tú: “Lục tổng qua đây xem thiết bị, cô đi theo anh ấy đi”.
Tô Tú đã sớm chuẩn bị tâm lý, vô cùng bình tĩnh cầm tài liệu đi tới, khẽ giơ tay, “Lục tổng, mời qua bên này”.
Lục Lan Xuyên liếc nhìn cô như thường, gật nhẹ cằm, “Phiền em”.
Cảnh thái bình giả tạo, cứ như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thực ra Lục Lan Xuyên căn bản không cần tự mình làm những chuyện này, nếu không đám cấp dưới kia ăn cơm trắng sao? Vì thế mọi cử chỉ của anh ta càng làm người ta cân nhắc, Tô Tú đưa anh đến xưởng, cảm giác có không ít ánh mắt liếc về phía hai người, tò mò, hoặc là ẩn chứa thâm ý…
Kiểu núp ở chỗ tối chỉ trỏ này khiến Tô Tú nắm chặt quả đấm theo bản năng.
Người đàn ông bên cạnh quá bắt mắt, cô muốn kiềm nén cảm xúc cũng không được, chỉ có thể giữ khoảng cách an toàn nhất, chuyên nghiệp và lễ phép giải thích với Lục Lan Xuyên.
Song khi cô đang nói chuyện, ánh mắt người nọ vẫn nhìn chằm chằm cô một cách sâu xa, hoàn toàn không biết chừng mực. Ánh mắt trực tiếp mà chuyên chú như vậy làm cô lúng túng, nhiều lần muốn tránh theo bản năng, “Nếu Lục tổng cảm thấy chỗ nào có vấn đề thì có thể hỏi tôi”.
Lục Lan Xuyên đứng cùng cô ở một góc vắng vẻ, mặc dù đã gạt bớt không ít tạp âm của máy móc nhưng vẫn hơi ầm ĩ. Vì thế lúc nói chuyện anh bước đến gần cô, hơi thở ấm áp chầm chậm phả vào tai cô, “Ừm, quả thật có vài chỗ cần cô Tô giải thích”.
“Mời nói”.
Thấy cô lẳng lặng lùi lại, Lục Lan Xuyên không ngần ngại mà hạ giọng nói: “Tối nay cùng ăn cơm nhé?”.
“…”.
***
Trong ấn tượng của Tô Tú, từ trước đến nay Lục Lan Xuyên luôn công tư phân minh. Có lẽ bởi cách làm việc nghiêm túc cẩn thận, Tây Ninh mới có thành tựu vẻ vang như hôm nay, trước đây cô yêu anh ít nhiều cũng vì nguyên nhân này.
Song bây giờ nhìn lại, thật ra cô thần tượng hóa người này rồi. Thực ra anh cũng có những việc làm vô vị, mượn việc công làm chuyện riêng, lạm dụng chức quyền làm phiền con gái…
Cô im lặng, khẽ mỉm cười nói: “Không có gì đặc biệt, không có hứng ăn cơm với anh”.
Nhưng Lục Lan Xuyên không hề tức giận, dường như còn nở nụ cười.
“Lục tổng còn có việc gì sao?”.
“Em thích hoa gì?”.
“….”.
“Chúng ta xem phim nhé?”.
Tô Tú nhẫn nại nhìn anh: “Nếu không có việc gì thì tôi về văn phòng trước”.
“OK”. Lục Lan Xuyên đưa tay ngăn cản cô, Tô Tú nhanh chóng tránh ra. Chung quy anh vẫn không dằn được cơn giận dâng lên lúc ấy, sắc mặt trầm xuống, bất ngờ chuyển thành dáng vẻ ngả ngớn trước kia, “Thiết bị của các cô quá lỗi thời, không phù hợp yêu cầu của tôi”.
Tô Tú “ồ” một tiếng, lập tức bật cười: “Tôi cũng cảm thấy bất lợi cho Lục tổng, hay là anh tìm đối tác khác phù hợp hơn nhé”.
Lục Lan Xuyên đoán chắc cô sẽ nói như vậy, chỉ cười nhạt không nói tiếp.
Song Tô Tú vừa mới trở lại phòng làm việc đã biết ý nghĩa sâu xa của nụ cười kia, Lục Lan Xuyên thể hiện sự bất mãn với giám đốc, cuối cùng còn vô ý nói. “Cách nhìn của tôi và cô Tô không đồng nhất, cảm thấy hợp tác với quý công ty không được thích hợp lắm”.
Một câu “hình như” của anh đã đẩy Tô Tú đến trước lưỡi dao. Ánh mắt giám đốc nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cùng lúc cười làm lành với Lục Lan Xuyên, “Sao thế được chứ, chỗ chúng tôi chưa từng xảy ra những vấn đề Lục tổng lo lắng. Thiết bị vừa thay mới chưa lâu, còn về việc chậm trễ đơn hàng, đó là chuyện không có khả năng, Lục tổng có thể xem hóa đơn bán hàng năm ngoái của chúng tôi”.
Nói xong, ông ta trừng Tô Tú, khẽ trách mắng: “Cô điên hả, hợp đồng lớn như vậy lại tìm cách thoái thác, cô có biết hợp đồng này ảnh hưởng tới công ty thế nào không?”.
Cuối cùng Tô Tú bị giám đốc mắng một trận, Lục Lan Xuyên đương nhiên biết chừng mực, ra vẻ tốt bụng, “Đây không phải vấn đề lớn, cô Tô đã hứa sẽ đích thân tham gia, cô ấy có trách nhiệm như vậy, tôi cảm thấy rất yên tâm”.
Miệng giám đốc há hốc hồi lâu, vị này đang chơi ông à? Nhưng dù thế nào đi nữa, Lục Lan Xuyên có thể buông lỏng là chuyện tốt, ông vội vàng tiếp lời: “Đương nhiên, Tiểu Tô là một nhân viên tốt có trách nhiệm, Lục tổng cứ yên tâm. Vậy, để Tiểu Tô sửa lại hợp đồng, hôm nay chúng ta giải quyết việc này cho xong nhé?”.
Lục Lan Xuyên thờ ơ hất cằm, Tô Tú thấy vậy chỉ muốn chém anh ta.
***
Câu nói kia thế nào nào nhỉ? Không sợ lưu manh đốn mạt, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, mà đây còn là tên lưu manh mặt dày mày dạn bụng đầy âm mưu! Tô Tú ý thức được muốn đấu với Lục Lan Xuyên thì không thể hành động theo cảm tính được, nếu không kẻ chịu thiệt là mình. Nhưng chung quy vẫn hậm hực, tốn hơi nghiến răng trong lòng, thầm chửi mắng anh ta, lúc ấy mới tới phòng làm việc tìm chị Vương lấy hợp đồng.
Nhưng cô chưa tới cửa, giọng nói bên trong đã vọng ra, lọt vào tai cô.
“Thấy chưa, tôi đã nói cô ta không phải là người dễ chọc rồi mà. Người như Lục Lan Xuyên mà cô ta còn quen được, còn bởi vì nguyên nhân gì nữa”.
“Vậy tin cô ta có người bao nuôi là thật sao?”.
“Rõ mồn một rồi còn gì, người đó tám phần là Lục Lan Xuyên. Chậc chậc, vậy mà còn vì cô ta mà dâng miếng ăn đến cửa, xem ra cô ta cũng có bản lĩnh”.
“Hứ, có gì mà bản lĩnh chứ, nếu có bản lĩnh thì vụ tai nạn năm đó sao có kết quả vậy được?”.
Tô Tú nấp trong bóng tối ở ngoài cửa, vừa lúc cơn gió lùa qua hành lang, lướt qua mặt cô khiến suy nghĩ của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Những lời đồn đại vô căn cứ kèm theo suy đoán ấy, bao lời châm chọc mỉa mai, hôm nay vào tai như thể đang nghe chuyện của người khác.
Giọng chị Vương văng vẳng vọng tới: “Tôi nói cô nghe, Lục tổng tám phần là chơi chưa đủ, bây giờ anh ta có tiền, cô còn trông mong anh ta thật lòng với ai sao? Sao có chuyện cưới cô ta được”.
Một trận cười vang lên, có người phụ họa: “Đúng đúng, tôi dám chắc anh ta không thể cưới cô ta, tôi nhớ dạo trước không phải có tin đồn Lục Lan Xuyên kết hôn sao? Cô dâu có phải cô ta đâu. Chắc không định bao nuôi cô ta nữa à?
Tô Tú muốn đẩy cửa bước vào, nhưng ngón tay cứng đờ hồi lâu không thể cử động.
Thật ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn, mọi người vui vẻ thêu dệt không ngừng, thêm vào thứ gia vị tăm tối trong lòng, không ai để tâm đến sự thật là thứ gì, càng không ai quan tâm tới tâm trạng của cô… Mà mấy năm nay cô đã nghe những lời này quá nhiều rồi, cũng từng nghe bao điều khó chấp nhận hơn, nên Tô Tú cố hết sức không để mình kích động. Không buồn để tâm, chẳng màng ngó ngàng, cho rằng cuối cùng sẽ vô cảm, song…
Cô vẫn buồn bực, vẫn đau lòng, chung quy cô vẫn là người trần mắt thịt, không thể siêu phàm thoát tục không thể lung lay.
Trong lúc thẫn thờ, bả vai bỗng xuất hiện một cánh tay rắn chắc, lòng bàn tay dày rộng nắm chặt bả vai cô, mang sức mạnh không thể kháng cự. Mà bàn tay kia đã lướt nhanh đẩy cánh cửa trước mặt cô ra.
Tô Tú chỉ kịp nhìn thấy chiếc tay áo vest thẳng thớm chỉnh tề cùng chiếc đồng hồ kim cương sang trọng, hình như là Lục Lan Xuyên…
Cảnh cửa đập mạnh vào tường, kêu “rầm” một phát. Phòng làm việc nhất thời yên lặng như tờ, sắc mặt mọi người đặc sắc vô cùng.