_Đại: Đại ca giỏi thật, cách đó mà a cũng nghĩ ra.
_Phương: Đôi khi muốn dành được thứ mình muốn cần phải thủ đoạn 1 tí.
_Đại: Trận này thắng lớn mình tổ chức ăn mừng nhé đại ca.
_Phương: Được.
Đoàn người của Phương đưa hàng về kho chứa rồi cả đám kéo nhau đến quán bar vui vẻ ăn mừng.
Vũ cùng đàn em trở về lại sòng bạc. Mọi người ko ai nói ra nhưng trong lòng ai cũng ko được vui. Một người đại ca như Vũ chỉ cần nhìn qua cũng biết đệ mình nghĩ gì, a đi qua từng a em dùng tay mình vỗ lên vai từng người.
_Vũ: Mấy chú ko phải buồn. Mọi thứ đều tùy duyên, a ko giành được quản lý khu vực phía bắc là do a ko có duyên với nó. Mấy chú ko ai có lỗi cả ko cần phải suy nghĩ nhiều.
_Trường: Tất cả là do em.
_Vũ: A đã nói ko do ai cả. Quên hết đi. Mấy chú chia ra đi mua bia với mồi về đây. Đêm nay a em ta ko say ko về.
_Đệ: Rõ.
Mọi người chia nhau ra người đi mua bia, người mua mồi số còn lại thì dọn dẹp chuẩn bị chỗ để cả đám nhậu. Dĩ nhiên, hôm nay Vũ cho sòng bài đóng cửa. A bước vào wc mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo thì chợt nhớ ra Hà nên liền rút điện thoại ra gọi.
***
Tôi đang ở nhà loay hoay chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn nhà a ta đổ chuông nên vội chạy ra. Tôi cứ đứng đó đắn đo mãi ko biết có nên nghe máy ko lỡ đâu người yêu hay bố mẹ a ta gọi đến nghe tiếng tôi lại phiền phức. Điện thoại vẫn cứ đổ chuông khiến tôi càng sốt ruột nên đành nhắm mắt nghe máy.
_Tôi: alo
_Vũ: Tôi đây. Cô làm gì mà nghe điện thoại lâu vậy.
_Tôi: A gọi có việc gì ko.
_Vũ: Tối nay tôi về muộn mà cũng có thể là ko về. Cô cứ ăn cơm rồi ngủ đi ko cần đợi khi nào tôi về sẽ ăn sau.
_Tôi:Vâng.
Nói đến đây thì đầu dây bên kia truyền đến những tiếng tút...tút... Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn, ngửi thấy có mùi gì đó lạ lạ tôi đứng im tập trung ngửi xem đó là mùi gì thì hốt hoảng nhớ ra chảo cá mình đang chiên dở trên bếp miệng lẩm bẩm chân vội chạy vào.
_Thôi chết rồi.
Nguyên 1 chảo cá cháy đen,khét nghẹt cả căn bếp. Tôi buồn rầu, đem chảo cá bỏ vào thau nước. Tập trung nấu cho xong nồi canh hầm xương, ăn tạm bát cơm rồi đi lên phòng.
Thấm thoát, tôi ở đây cũng 1 thời gian rồi tuy ko dài nhưng nó cũng đủ khiến tôi dần thích nghi với mọi thứ. Vốn đã lâu ko ăn cơm 1 mình cho nên cũng quen, giờ lại ăn 1 mình như này có chút gì đó buồn buồn nên chỉ ăn được 1 bát rồi thôi.
Nằm lăn qua lăn lại mãi trên giường mà ko sao ngủ được, trong đầu chợt nhớ ra từ ngày sang đây chưa gọi điện thoại cho chị Linh 1 lần. Ko biết mọi thứ ở Việt Nam ra sao. Nằm trên giường với tay lấy chiếc điện thoại bàn của Vũ tôi bắt đầu quay số.
***
Tại Việt Nam.
Linh đang ngồi trong phòng bao rót rượu cho khách thì điện thoại đổ chuông. Cô cầm chiếc túi mở lấy điện thoại ra nhìn thì thấy số lạ nên ko nghe mà cất lại vào trong.
Tôi gọi mà ko thấy chị Linh bắt máy cũng đoán được giờ này chị ấy đang tiếp khách cho nên ko gọi nữa mà đặt điện thoại xuống bàn.
Bà Hậu đang ngồi trong phòng xem lại số liệu được ghi trong cuốn sổ ghi chép thì bực bội khi thấy tên Hà với số tiền nợ được bà ghi lại cẩn thẩn. Mấy ngày qua do bận quá cho nên bà Hậu cũng ko gọi cho mấy người mà mình thuê để tìm Hà, giờ coi sổ sách lại mới nhớ nên liền lấy điện thoại gọi.
_Bà Hậu: Alo tôi Hậu đây. Việc tôi nhờ mấy chú tìm con bé đó có thông tin gì chưa.
_Xã hội đen: Tôi vừa định gọi cho bà. Tôi đã tìm được thông tin về con bé đó. Bà đem đủ số tiền mà tôi nói sang đây. Tôi sẽ đưa địa chủ cụ thể cho bà.
_Bà Hậu: Tôi sang ngay đây.
Trong lòng bà Hậu bực bội và tiếc số tiền 100tr này lắm nhưng cũng đành mở két mà cầm đi. Bà ta đón taxi đến chỗ của mấy tên xã hội đen. Bước vào bên trong, tên xăm kín mình hôm trước đã ngồi sẵn ở phòng khách, bà Hậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện để túi tiền lên bàn.
_Bà Hậu: Tiền đầy đủ rồi đây. Mấy chú kiểm đi rồi cho tôi địa chỉ.
Tên xã hội đen nhếch mép cười đưa tay kéo túi tiền về phía mình rồi đẩy tấm hình kèm tờ giấy ghi đầy đủ thông tin của Hà về phía bà Hậu.
_Tên xã hội đen: Ko cần kiểm. Mọi thông tin tôi đã ghi đầy đủ trong đó.
Bà Hậu cầm tờ giấy mở ra đọc rồi đứng dậy cầm túi trở về.
***
Cả đêm tôi cứ nằm mãi mà ko sao chợp mắt được.
_Mình sao ko ngủ được vậy nhỉ.
Đứng dậy bước ra khỏi giường, ra ban công nhìn xuống cổng xem a ta đã về chưa nhưng vẫn ko thấy đứng 1 lúc tôi lại quay trở lại giường nằm, cuối cùng ko ngủ được tôi quyết định xuống nhà mở tủ rượu của a ta ra. Nhìn loạt rượu tây mà a ta bỏ trong tủ có vẻ là loại đắt tiền. Mấy loại này tôi chưa uống bao giờ, thôi cứ lấy đại 1 chai uống vậy.
Lúc đầu rót ra 1 ly uống thấy có vẻ nhẹ và vị ngọt ngọt.
_Rượu này ngon chứ nhỉ. Ko đắng nhiều so với rượu ở quê mình.
Rót uống đâu được 2 ly tôi bắt đầu thấy đầu mình quay quay.
_Quái...mới có 2 ly mà say gì nhỉ. Thử uống ly nữa xem sao.
Tôi rót ra uống cạn ly thứ ba, ngồi được 1 tí thì bắt đầu gục xuống bàn và ko còn biết gì nữa.
***
Vũ cùng a em ngồi ở sòng bạc tổ chức ăn nhậu. Tuy việc xảy ra ko như ý muốn nhưng để lấy lại tinh thần cho mọi người nên Vũ tổ chức cho mọi người vui vẻ.
_Vũ: 1, 2, 3 cạn.
_Đệ: Cạn
_Vũ: Một ngày là anh em cả đời là anh em.
_Đệ: Một ngày là anh em cả đời là anh em.
Uống được 1 lúc thì Vũ thấy mình đã có chút lâng lâng, nghĩ Hà ở nhà 1 mình ko có dì Liên, Hà lại ko rành mọi thứ ở đây cho nên a ko an tâm mà ở lại.
_Vũ: Mấy chú chơi đi nhé. A về trước.
_Đệ: Chơi tí nữa đại ca.
_Vũ: Được rồi để hôm khác. A còn có việc.
Vũ đứng dậy rời khỏi, a lái xe chạy thẳng về nhà, bước xuống xe thấy đèn nhà còn sáng Vũ liền nhíu mày bước vào nhà.
_Vũ: Đã dặn cô ko phải đợi rồi mà.
Vừa đi Vũ vừa nói đến khi bước vào nhà, a nằm gục trên bàn bên cạnh là chai rượu đã được vơi đi 1 phần, a liền đi lại chỗ Hà gõ gõ tay lên vai cô ấy.
_Này...Dậy... Dậy lên phòng mà ngủ... Này...
Vũ đẩy mạnh Hà 1 cái mà cô ấy vẫn ko có động tỉnh gì, nằm vật ra ghế người mềm nhũng như cọng bún, Vũ lắc đầu khom người luồng tay qua chân ôm lấy Hà.
_Đã ko biết uống còn lấy loại mạnh mà uống. Chưa thấy ai ngốc như cô.
Vũ ôm Hà lên phòng đặt cô ấy xuống giường, kéo chăn cẩn thận rồi bước lại chiếc tủ lấy đồ vào nhà tắm. Đến khi tắm xong thì số rượu trên người Vũ cũng vơi đi bớt, a cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều bước ra phòng thì thấy Hà nằm trên giường chân tay giang rộng, muốn hết cả cái giường, chân đá tung, Vũ lại lắc đầu a đi lại kéo chăn, chỉnh người Hà lại ngay ngắn rồi đi ra ban công châm điếu thuốc.
Vũ kéo từng hơi, từng hơi rồi chầm chậm phả ra từng làn khỏi thổi bay vào ko khí. Việc lần này chú Vĩ đã đặt rất nhiều hi vọng vào Vũ, a lại làm cho nó trở nên thế này ko biết phải mở lời với chú Vĩ ra sao.
Một điếu thuốc, 2 điếu thuốc lần lượt được Vũ châm lên.
_Mẹ ơi... Em ơi... Mọi người đâu rồi...
Đang đứng hút thuốc nghe tiếng gọi to của Hà, Vũ liền quay lại a thấy cô ấy tay cứ đưa về trước như muốn níu kéo cái gì miệng cứ gọi mẹ, gọi em. Vũ vứt điếu thuốc, đi lại chiếc giường ngồi xuống, tay cầm lấy tay Hà. Cô ấy chụp lấy tay Vũ và nắm thật chặt, đưa tay a ôm lấy vào ngực mình miệng lẩm bẩm.
_Mẹ ơi... Em ơi... Mọi người đừng bỏ con.
Một giọt, hai giọt rồi vô vàng giọt nước mắt từ khóe mi trực trào ra trong giấc mộng. Vũ nhìn khuôn mặt Hà bỗng dưng có chút thương cảm a đưa tay lau đi nước mắt cho cô ấy, đưa tay ôm đầu Hà vào lòng mình.
_Ngủ đi... Có tôi ở đây rồi.
***
Tại quán bar.
Phương cùng đàn em đang ngồi trong 1 phòng vip tay người nào người nấy đều ôm 1 em. Đại nâng ly lên rồi hô to.
_Đại: Chúc mừng đại ca...
_Đệ: Chúc mừng đại ca...
_Phương: Cạn...
Cả đám bọn họ vui vẻ ăn uống được các cô gái chăm sóc tận tình. Ngồi uống đến khi ai nấy đều say thì bọn chúng tay ôm 1 em lên các phòng vip đã được đặt sẵn trong bar để quan hệ.
****
Buổi sáng tôi ngủ dậy thấy đầu mình đau như búa bổ, đưa tay đập nhẹ lên đầu mình.
_Ôi đau đầu quá..
Một lúc sau, khi tôi bắt đầu tỉnh ngủ thấy có cái gì đó sai sai, nên quay sang nhìn tôi kinh ngạc khi thấy Vũ đang ôm lấy mình ngủ, nhẹ nhàng bỏ tay a ta ra rồi leo xuống giường, tôi chạy nhanh xuống lầu đem chai rượu bỏ vào tủ để a ta ko biết. Vừa dọn dẹp xong mọi thứ bước lại lên lầu để vệ sinh cá nhân. Vừa mở cửa ra đã thấy a ta ngồi thù lù trên ghế.
_Á.... Giật cả mình... A dậy từ khi nào.
_Từ lúc cô chạy xuống lầu.
Thôi chết rồi, chắc a ta biết tôi lấy rượu của mình uống rồi. Tôi đi vào, ko nói thêm gì đi nhanh về phía nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
_Hú hồn a ta ko nhắc gì về việc mình uống rượu.
Vệ sinh cá nhân xong nhưng vẫn chưa dám ra sợ a ta lại mắng hay bắt tôi trả tiền chai rượu thì làm sao nên cứ đứng thập thò.
_Cô định ở trong đó đến khi nào.
Tôi biết mình ko trốn được nên hít sâu 1 cái lấy can đảm rồi bước ra.
_Tôi làm gì mà phải trốn.
Vũ đứng dậy a ta cười cười rồi đi lại gần tôi, tôi liền lùi lại.
_Cô ko làm gì à.
_Ko.
_Thật ko.
_Thật.
Đến khi tôi đụng lưng vào tường a ta cũng kê mặt sát vào tôi, tôi liền quay mặt sang 1 bên.
_Mới sáng ra a định làm gì thế.
_Ai cho cô tự ý lấy rượu của tôi uống.
_Đàn ông kiểu gì mà có tí rượu cũng tính toán.
_Cô nói tôi tính toán.
_Đúng. A đang tính đấy còn gì.
_Được. Cô muốn tôi tính toán thì tôi tính. Cô biết chai rượu đó bao nhiêu tiền ko.
_Bao nhiêu a ko nói làm sao tôi biết. Cùng lắm tôi trả tiền lại cho a chứ gì.
Vũ đứng thẳng người lên, a nhìn tôi cười rồi nói.
_Cô trả tiền cho tôi.
_Phải. Bao nhiêu. A đừng có mà xem thường người khác.
_10 ngàn đô. Cô trả cho tôi đi.
Vũ nói xong thì đưa tay ra trước mặt tôi, rượu gì mà đắt thế ko biết, 2 ngàn đô tôi còn ko có lấy đâu ra 10ngàn đô trả cho a ta đây ko biết.
_A.... A định giết người à.... Rượu gì mà tận 10 ngàn đô.
_Cô biết đó là loại rượu thượng hạng ko hả. Sao... giờ có trả ko.
_Tôi...tôi....
_Sao cứ ấp úng mãi thế.
_Tôi...tôi ko đủ tiền.
_Ok...đơn giản thôi. Cô sẽ ở đây thêm 1 thời gian, làm công việc của dì Liên đến khi nào dì ấy trở lại tôi sẽ xóa nợ và mua vé cho cô về nước. Ok chứ.
_ Được rồi. Nhưng khi nào thì dì Liên về.
_Tôi ko biết.
Vũ làm bộ mặt vô tội rồi đi ra khỏi phòng vừa đi a ta vừa cười.
Cả ngày hôm nay, a ta ko ra khỏi nhà chỉ quanh quẩn ở nhà sai tôi chạy tới chạy lui đến mỏi cả chân. Đến chiều tối Vũ mặc trên người bộ vest đen rồi lên xe lái đi.
Vũ lái xe đến thẳng tổ chức, khi đoàn xe của Vũ vừa đậu ngay trước cửa thì đoàn xe của Phương cũng đậu đối đầu xe của Vũ.
Hai người bọn họ ai nấy đều mặc vest đen mở cửa bước xuống xe với đám đàn em đứng phía sau. Vũ và Phương nhìn nhau rồi mỗi người cùng đàn em của mình bước vào trong.
Chú Vĩ người giữ chức cao trong tổ chức đã ngồi chờ sẵn, Phương, Vũ và đàn em của mình bước vô cúi đầu chào to.
_Chú Vĩ.
_Ừ. Hai đứa ngồi đi.
Vũ, Phương ngồi vào bàn sau lưng là đám đàn em đứng vây quanh. Chú Vĩ nhìn Phương rồi lại nhìn Vũ nói.
_ Chú Vĩ: Nhiệm vụ đó trong 2 đứa ai hoàn thành.
_Vũ: Xin lỗi chú, cháu thất bại.
Chú Vĩ quay sang nhìn Phương.
_Vậy cháu là người giành được hàng.
Phương cười thể hiện cho người khác thấy mình là người thắng.
_Vâng chú Vĩ.
_Chú Vĩ: Tốt.. Cháu quả là người có năng lực.
_Phương: Cũng nhờ chú dạy bảo.
_Chú Vĩ: Vậy hàng đâu.
_Phương: Cháu đã cho người đưa vào kho.
Chú Vĩ đứng dậy đi qua chỗ Vũ và Phương lần lượt đặt tay lên vai họ rồi nói.
_Đôi lúc chiến thắng ko phải là điều duy nhất. Mỗi chúng ta bước vào con đường này đều cần có nghĩa khí. Thứ quan trọng nhất của tổ chức là tình anh em.
_Lần này, Phương là người đưa được hàng về kho nhưng người giành chiến thắng và giành được quyền quản lý khu vực phía bắc là Vũ.
Nghe đến đây cả Vũ, Phương và toàn bộ đàn em có mắt đều ngạc nhiên. Phương liền lên tiếng.
_Sao lại như vậy chú Vĩ. Chú có nhầm lẫn gì ko.
_Bình tĩnh đã.
Chú Vĩ quay sang đám đàn em của mình, Vũ và Phương hất tay cho bọn chúng ra ngoài.
_Mấy đứa ra ngoài hết đi. Vũ, Phương ở lại.
Đệ của Phương và Vũ nhìn đại ca của mình đợi họ gật đầu rồi hô to.
_Dạ. Chú Vĩ.
Bọn họ cúi đầu chào Chú Vĩ rồi ra ngoài, trong phòng còn lại Phương và Vũ. Chú Vĩ dùng tay mình bấm vào con chuột trên màn hình led liền hiện ra toàn bộ diễn biến về việc xảy ra tại nơi cướp hàng.
_Chú Vĩ: Thắng thua ko quan trọng, thứ chú cần là tình nghĩa. Chú đã từng trải qua giai đoạn như 2 đứa cho nên chú hiểu. Nhưng ko vì hiếu thắng mà đưa a em ra đánh đổi. Chú đã quyết định rồi, khu vực phía bắc sẽ do Vũ quản lý. Chú mong sau lần này Phương sẽ rút ra được bài học. Được rồi 2 đứa về đi.
Tuy trong lòng Phương ko phục nhưng a ta vẫn ko lên tiếng mà cùng Vũ đứng dậy chào chú Vĩ ra về.
_Vâng. Chào chú.