• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm về khuya, lúc Lâm Trần về đến nhà đã gần 10h rồi, trong nhà đèn điện cũng đã tắt hết, có vẻ như Vũ thúc cùng Trương di đã đi ngủ, hắn cũng không muốn đánh thức họ lên nhẹ nhàng cất xe vào cho gara rồi đi vào nhà, lúc đi vào hãy còn thấy Vũ Tĩnh Hàm đứng đấy đợi hắn, nàng cức ngập ngừng như muốn nói điều gì đó lại thôi, qua một hồi đấu tranh tư tưởng nàng mới khẽ nói được hai chữ “ Cảm ơn.” rồi chạy vội lên phòng, đối với cái này Lâm Trần chỉ nhún vai rồi cũng chẳng quan tâm nàng.

Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau Lâm Trần bị đánh thức bởi một cú điện thoại.

“ alo, Lâm Đai sư, ta là Phạm Thanh Thảo, tiền và biệt thự đã chuẩn bị song, có cần ta đưa đến cho người không?” đầu dây bên kia Phạm Thanh Thảo dò hỏi.

“ Không cần, ta sẽ tự đến lấy.” Lâm Trần trả lời.

“ Vâng, vậy ta sẽ ở biệt thự chờ ngươi.”

“ Ừm, ngươi biết Trương Căn sao?”

Bên kia đang định cúp máy Phạm Thanh Thảo sững sờ, bất chợt nghĩ cái gì vội vàng nói:

“ Đại sư, Trương Căn là thuộc hạ dưới chướng cha ta, cha ta lợi dụng hắn để quản lý hắc đạo Thanh Bình thành, hắn đắc tội ngươi sao đại sư, người yên tâm, ta sẽ ngay lập tức bắt hắn đến nhận lỗi với ngài, tùy cho ngài sử chí.” nói Trương căn là thuộc hạ, thật ra Trương Căn chỉ là một con chó do cha nàng nuôi thôi, nàng căn bản không quan tâm Trương Căn làm sao, nhưng nếu vì chuyện này mà Lâm Trần giận lây sang Phạm gia thì cho dù giết cả trăm cái Trương Căn cũng không bù lại được.

“ Ngươi nghĩ hắn đắc tội ta mà còn sống để ngươi bắt sao?” Lâm Trần hỏi ngược.

Lời này vừa ra, đầu dây bên kia Phạm Thanh Thảo không khỏi toàn thân lạnh toát, nàng đã xuýt quên Lâm Trần là ai, đừng nhìn hắn bề ngoài nhỏ yếu vô hại, ẩn sâu bên trong đó là một con quái vật giết người không chớp mắt, còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp hắn hắn đã không chút do dự giết chết tên lưu manh kia chỉ vì vài câu nói, mặc dù nàng thừa nhận tên kia là đáng chết, nhưng chỉ vì lý do đơn giản đó mà giết người thì thật làm cho người ta phải rùng mình.

“ là ta ngu dốt, đại sư,”

“ không có gì, mặc dù Trương Căn không chọc đến ta, nhưng hắn em họ bị ta giết…”

“ ta biết nên làm thế nào, đám bảo sẽ không gây phiền toái cho người.” lời chưa nói xong thì Phạm Thanh Thảo vội vàng đáp.

“ tốt, được rồi, không có sự gì nữa ta cúp máy.” Lâm Trần rất hài lòng gật đầu, thật đúng là nói chuyện với người thông minh thoải mái rất nhiều.

“ Vâng.”

….

6h30’ sáng,bị đánh thức bởi điện thoại Lâm Trần đánh răng rửa mặt rồi thu thập đồ đạc, bậy giờ hắn cũng có biệt thự rồi, hắn muốn dọn đến đó ở, dự định ở đó bố chí vài cái trận pháp làm động huyệt cho mình.

Thu dọn xong xuống nhà, sau đó cùng Trương di nói bản thân đã ở ngoài thuê phòng, hôm nay bắt đầu dọn đến ở, vừa nghe Lâm Trần muốn dọn ra ngoài ở, Trương Nhã lập tức kịch liệt phản đối, nói hắn sẽ không thể tự chăm sóc chính mình được, bất quá Lâm Trần ý đã quyết, nàng cũng không thể thay đổi chủ ý của hắn được.

“ vậy mẹ ngươi đã biết chuyện này chưa.” gặp không thể thuyết phục Lâm Trần, Trương Nhã chỉ đành lôi mẹ của hắn ra dọa.

“ vẫn chưa, ta định tý nữa sẽ nói với nàng.” Lâm Trần thành thật nói.

Trương Nhã còn định nói cái gì, bất quá lại bị Vũ Anh Quân ngăn cản, hắn mặc dù không ghét Lâm Trần, nhưng có một người lạ ở nhà dù sao cảm giác vẫn không được tự nhiên, hơn nữa bọn hắn cũng không phải cha mẹ của Lâm Trần, không có quyền quản hắn được.

Lâm Trần kéo rương hành lý rời nhà sau, Trương Nhã giận trách nhìn Vũ Anh Quân, trách cứ nói: “ Ngươi tại sao lại để hắn đi như vậy, nếu hắn ở bên ngoài có chuyện gì ta làm sao ăn nói với Tuyết Như.”

Vũ Anh Quân cau mày: “ Lâm Trần hắn cũng đã lớn rồi, có thể tự lo cho mình, có thể có chuyện gì chứ, hơn nữa hắn là tự mình muốn rời đi, chúng ta cũng không có đuổi hắn, có gì mà khó ăn nói.”

“ ngươi nói vậy là ý gì, Vũ Anh Quân, ngươi nói thật cho ta, có phải ngươi luôn muốn đuổi tiểu Trần ra khỏi nhà không” Trương Nhã gần như muốn lổi đóa lên.

“ cái gì mà đuổi hắn ra khỏi nhà, người đừng nói khó nghe như vậy chứ, được rồi, không nói cái này, chúng ta nói chuyện củ Tĩnh Hàm.” Vũ Anh Quân trông thấy vợ mình muốn nổi đóa liền nói sang chuyện khác.

“ ngươi không nói ta cũng quên, ngươi xem Tĩnh Hàm cùng Tiểu Trần, hai đứa đều bằng tuổi nhau, hơn nữa quan hệ hai nhà chúng ta rất tốt, nếu không…” Trương Nhã bàn bạc nói.

“ không được, ta nói cho ngươi biết, chuyện Tĩnh Hàm cùng Lâm Trần tuyệt đối là không có khả năng” lời còn chưa nói hết thì đã bị Vũ Anh Quân ngắt, không cần nói hắn cũng biết lão bà có ý gì, qua hai năm ở chung, hắn cơ bản đã hiểu rõ tính cách của Lâm Trần, là người hướng nội không có chủ kiến,hơn nữa còn không biết tiến thối, mặc dù không biết tại sao một tháng này có chút thay đổi, nhưng người ta thường nói ‘Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’, người như vậy muốn hắn giao con gái mình cho tuyệt đối là chuyện không thể nào.

“ cái gì không được, Tiểu Trần có chỗ nào không tốt, còn có Vũ Anh Quân, chẳng lẽ ngươi đã quên năm ngươi làm ăn thua lỗ, một nhà Tuyết Như đã dốc hết vốn liếng ủng hộ ngươi như thế nào, ta nói cho ngươi biết, chuyện hôn sự của tiểu Trần cùng Tĩnh Hàm năm đó đã được định rồi.” Trương Nhã lớn tiếng nói, đem năm đó sự tình đều dời ra.

Hai vợ chồng cái nhau có chút lớn tiếng, lời này của Trương Nhã bị trốn trong phòng Vũ Tĩnh Hàm nghe được, chỉ thấy nàng lấp ở cửa, trái tim đập thình thịch không ngừng, cả gương mặt cũng đỏ bừng không thôi.

Tối hôm qua trở về nàng không tài nào ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh Lâm Trần đứng chắn trước mặt nàng làm trái tim nhỏ bé của nàng cức đập thình thịch như sắc nhảy ra khỏi lồng ngực, ở trêи giường lăn qua lăn lại, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, mãi cho đến lúc gần sáng mới chợp mắt được tý.

Nhưng nàng ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng cãi nhau của ba mẹ đánh thức, bình thường ba mẹ nàng rất ít khi cãi nhau, không biết có chuyện gì làm hai người to tiếng như vậy, tò mò lên nàng định chạy xuống nghe ngóng, nhưng còn chưa mở cửa thì đã nghe được mẹ nàng câu nói.

Câu nói này làm cho hưng phấn và hạnh phúc đến sắp không thở được rồi, nàng vừa nghe cái gì, mẹ muốn gả nàng cho Lâm Trần, nếu hôm qua nàng nghe được lời này chắc chắn trong lòng sẽ oán giận, sẽ không đồng ý chuyện này nhưng hôm nay lại khác rồi, bởi vì hôm nay nàng đã yêu Lâm Trần mất rồi.

Nhắc đến chuyện năm đó làm Vũ Anh Quân không vui, đúng là năm đó hắn được vợ chồng Lâm gia hết lòng chợ giúp, nhưng những năm nay hắn tự nhận đã trả hết ân nghĩ năm đó rồi, bây giờ Trương Nhã lại lôi chuyện năm đó ra làm hắn hết sức khó chịu: “ chuyện năm đó đã qua lâu rồi, hơn nữa những năm nay ta cũng không phải không giúp đỡ bọn họ, kể cả tiểu Trần lên đây ta cũng hết lòng trông lom, coi hắn như con ruột, ân tình năm đó đã sớn trả hết rồi, chuyện của tiểu Hàm không cần nôi năm đó vào.”

“ ân tình năm đó sớm trả hết rồi, được Vũ Anh Quân, ngươi nói xem những năm nay ngươi đã làm gì để trả ân tình năm đó, đừng nói với ta là hai năm nay tiền sinh hoạt của tiểu Trần, đó là hàng tháng mẹ hắn gửi lên cho hắn, tiền học mẹ hắn cũng lộp một lần 3 năm rồi” Trương Nhã cười lạnh nhìn Vũ Anh Quân.

Vũ Anh Quân bị nói đến nghẹn đỏ cả mặt, không biết làm sao cho phải, vừa chông thấy con gái xuống thì vội nói:

“ được, chuyện này coi như ta không đúng, nhưng chuyện hôn sự liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, ngươi không thể tự mình quyết định đi.” nói đến cái này hắn không khỏi đắc ý, hắn biết con gái mình không thích Lâm Trần, cho nữ nhi chọn lựa kiểu gì mình cũng thắng.

Trương Nhã nghe vậy thì trầm mặc, vốn nàng muốn để nữ nhi gả cho Lâm Trần để trả lại ân tình năm đó, nhưng đúng như tướng công mình nói, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, nàng không thể tự ý quyết định, nếu con gái không thích Lâm Trần, vậy thì nàng cũng không thể ép buộc nàng, ân tình này đành dùng cách khác đáp trả vậy.

Vũ Tĩnh Hàm vốn nghe được mẹ định gả mình cho Lâm Trần thì hạnh phúc không tỉnh lại được, nhưng vừa hạnh phúc không được bao lâu thì đã bị cha nàng gội cho một gấu nước lạnh, nàng vừa nghe cái gì, cha nàng muốn phản đối hôn sự này, chuyện này để nàng không tài nào bình tĩnh được nữa, không chút do dự nàng mở cửa xông ra, nàng thật sợ nếu mẹ thật nghe cha từ bỏ chuyện này thì nàng khóc không ra nước mắt.

Vũ Anh Quân thấy lão bà không lời chống đỡ thì đắc ý không nhịn được cười, đưa tay vời lấy Vũ Tĩnh Hàm đi đến bên cạnh mình.

“ Tĩnh Hàm, ba mẹ lời vừa nói ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là liên quan đến hạnh phúc của ngươi, ngươi hay lựa chọn đi.” Vũ Anh Quân ôn nhu lời nói.

“ Ta, Ta…” Vũ Tĩnh Hàm ta ta mấy câu mà không ra lời, gương mặt ngượng đến đỏ chín.

Vũ Anh Quân gặp con gái ấp úng thì cho là nàng sợ mẹ, mỉn cười chấn an: “ Tĩnh Hàm, ngươi có thích hay không Lâm Trần thì nói ra, ta làm chủ cho ngươi, mẹ ngươi chắc chắn cũng sẽ không bức ngươi, phải không lão bà.” nói rồi hắn tự tin cầm tách trà lên thưởng thức, khóe miệng nở một nụ cười đắc thắng nhìn Trương Nhã.

Trương Nhã hừ lạnh một cái rồi quay đầu đi, nàng biết nữ nhi mình không thích Lâm Trần, vì vậy tìm hết phương pháp bồi dưỡng tình cảm của nữ nhi với Lâm Trần, nàng tự tin nếu đến khi tốt nghiệp nữ nhi nhất định sẽ có chút cảm tình với Lâm Trần, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng không ngờ lại bị nữ nhi biết sớm như vậy.

Bị nhìn thúc giục kiến Vũ Tĩnh Hàm khuôn mặt càng đỏ hơn, dùng giọng nhỏ như muỗi nói: “ Ta nghe mẹ an bài.”

“ Phốc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK