• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Cha, Mẹ, hai người đang nói gì vậy.” Viên Tiểu mai một đường chạy tới bệnh viện, vừa đến của thì đã nghe thấy tiếng cha mẹ mình to nhỏ, trong nội tâm không khỏi kì quái, cha mẹ nàng rất ít khi cãi nhau, bình thường cha nàng luôn nhường mẹ nàng, nhất là sau khi cha nàng bị tai nạng thì lại càng sẽ không cãi nhau, cha nàng bị tổn thương phổi lên hô hấp nói chuyện có chút khó khăn, mẹ nàng cũng sẽ không muốn cha nàng nói nhiều.

Vừa thấy con gái, Viên Thị vội vàng lau đi nước mắt, đổi một bộ mặt nghiêm trang nói: “ không có gì, Tiểu Mai, tối hôm qua ngươi đi đâu, tại sao ta không thể gọi cho ngươi.”

“ Mẹ, không phải hôm qua ta gọi điện cho ngươi rồi sao, tối qua ta ngủ tại nhà bạn một đêm, không gọi được có thể do điện thoại ta hết pin.” Viên Tiểu Mai vội vàng kêu oan nói, còn điện thoại là hôm qua nàng cố tình tắt máy đi, dù sao cũng là đi bán cái kia, thật không tiện mở điện thoại, sau đó may mắn gặp được Lâm Trần nhưng nàng cũng quên chưa mở máy.

“ Ngươi còn nói, ngươi một nữ tử, cả đêm không về nhà còn ra thể thống gì.” Viên Mẫu tức giận dăn dạy.

“ được rồi mẹ, chúng ta không nói cái này, mẹ, ta tìm ra cách cứu ba rồi.” Viên Tiểu Mai phấn khởi nói với mẹ nàng.

“ Cách gì, ngươi cũng đừng làm rộn, cha ngươi không chịu được giày vò.” cô nàng này bình thường học đủ các loại biện pháp trêи mạng nào là xoa bóp, mát xa các thứ để thực hành trêи người cha nàng, nói cái gì trêи mạng dạy làm như vậy có thể giúp người bị liệt nhanh chóng hồi phục, bất quá dường như không có tác dụng.

“ mẹ, ngươi nói gì vậy, ta lúc nào giày vò ba” Viên Tiểu Mai bất bình phản pháo, nói rồi nàng thần thần bí bí lấy từ trong túi ra một viên được cất cẩn thận viên thuốc, hứng khởi nói: “ mẹ, đây là ta xin được từ một vị tiên nhân viên thuốc, có thể chữa khỏi cho cha.”

“ Vớ vẩn, mấy tên lừa đảo mà ngươi cũng tin, cái gì mà tiên nhân, ngươi mau nói cho ta, ngươi tốn bao nhiêu tiền để mua cái này.” nói rồi nàng định đưa tay giật lấy viên thuốc kia, gia đình đã khó khăn, nàng thật không ngờ con gái lại có thể hoang phí tiền vào cái này, cái này viên thuốc cũng phải tốn số tiền không nhỏ đi ha.

Viên Tiểu Mai nhanh nhẹn lách ra khỏi Viên Thị, vội vàng lên tiếng giải thích: “ mẹ, đây là thuốc thật, có thể cứu được cha, là ta tận mắt nhìn thấy, không phải lừa đảo.”. Chap mới luôn có tại ++ trùmtruy ện.N E T ++

“ lại còn không phải lừa đảo, ngươi…” gặp con gái không nghe lời, Viên Thị có chút tức giận, lớn tiếng nói, nhưng lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy chồng mình ngắt lời.

“ Được rồi, mình, ngươi xem ngươi, cũng đừng hơi tý lại nổi cáu với Tiểu Mai.” Viên Chính Kiên đứng ra nói giúp Viên Tiểu Mai nói.

“ Ngươi còn bênh nàng.” Viên Thị tức giận trợn trắng mắt.

“ Được rồi, được rồi, tiểu mai, lại đây với ta nào.” thấy vợ mình nổi giận, Viên Chính Kiên tránh lé gọi Viên Tiểu Mai đến bên cạnh, bởi vì thân thể không thể động đậy được, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Viên Tiểu Mai.

Viên Tiểu Mai hiểu ý, vội vàng chạy đến bên cạnh cha mình, nhẹ nhàng ngồi xuống lắm lấy tay của hắn nũng nựu: “ cha.”

Viên Chính Kiên ánh mắt yêu thương nhìn con gái,giả vờ răn dạy nói: “ Tiểu Mai, ngươi sau này không lên làm mẹ ngươi tức giận nghe chưa?”

Viên Tiểu Mai len lén nhìn Viên Thị còn chưa nguôi giận, lè lưỡi ngoan ngoãn gật đầu: “ vâng cha.”

Viên Thị ở một bên thấy vậy thì cũng dịu đi ít nhiều, mặc dù nàng biết hai cha con họ là đang diễn cho nàng xem, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, bất quá khung cảnh đầm ấm này cũng ủ ấm lòng nàng, nếu có thể nàng thật hi vọng khung cảnh này sẽ mãi mãi như vậy, một nhà 3 người đầm ấm bên nhau.

Thấy vợ đã nguôi giận, Viên Chính Kiên mới thở ra một hơi, quay sang nhìn Viên Tiểu Mai, nhẹ nhàng hỏi: “ Tiểu Mai, ngươi nói thật cho ta, ngươi mua cái kia viên thuốc tốn bao nhiêu.”

“ A, cái kia vị đại nhân không lấy tiền của ta.” Viên Tiểu Mai thành thật đạo.

Ách, vừa định nói tiếp Viên Chính Kiên lập tức ngẹn họng, vốn dĩ hắn muốn mượn cơ hội này răn dạy Viên Tiểu Mai một chút, để nàng không nên quá tin người, dù sao thuốc thì cũng đã mua rồi, muốn trả lại là điều không thể nào, thật không ngờ đối phương lại không lấy tiền, dã không mất tiền thì răn dạy cái rắm, lừa đảo bây giờ có đạo đức vậy sao, tại sao hắn không biết vậy.

Gặp cha mình còn chưa tin, Viên Tiểu Mai khổ sở đạo: “ cha, đây là sự thật, chính mắt ta nhìn thấy vị kia để viên thuốc này lơ lửng giữa không trung rồi bay đến bên cạnh ta, vij kia nói cái này có thể chữa được cho ngươi.”

Gặp con gái như vậy, Viên Chính Kiên chỉ còn biết thở dài, nữ nhi của mình cái gì cũng tốt, chỉ là quá tin người rồi, nếu cứ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ có ngày ăn thiệt thòi thôi, nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn trở lên kiên quyết, nếu con gái quá tin người, hắn càng phải dạy cho nàng không lên dễ dàng tin người khác, hắn cũng không muốn sau này hắn đi rồi con gái lại bị người ta khi dễ.

Nhìn viên thuốc trong tay Viên Tiểu Mai, Viên Chính Kiên khẽ cắn răng, ánh mắt trở lên quyết tuyệt nói: “Tiểu Mai, vậy thì đút viên thuốc đấy cho ta đi.” Trông thấy cha chịu tin mình, Viên Tiểu Mai vô cùng vui vẻ, bất quá lúc đưa đến cho cha, nàng lại có chút do dự, mặc dù tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Trần, biết hắn không phải người bình thường, cũng không có lý do gì lừa mình nhưng lúc này đây nội tâm nàng lại không hiểu sao sinh chút hoảng hốt, dù sao đây cũng là liên quan đến cha nàng, cái này cũng không thể tránh khỏi được, cắn răng, đưa viên thuốc vào đi qua, Viên Chính Kiên không chút do dự nuốt lấy, dù sao hắn cũng đã như thế này rồi, cũng chẳng có gì phải sợ nữa, không bằng mượn cơ hội này răn dạy con gái đi.

“ Không được…” bên cạnh Viên Thị thấy thế muốn ngăn cản nhưng đã muộn.

Sau khi nuốt Tụng Mệnh đan Viên Chính Kiêm lập tức cảm thấy như một dòng nước ấm chạy vào cơ thể, cảm giác vô cùng thoải mái, bất quá thoải mái chưa được bao lâu thì từ ngực hắn lại truyền đến một trận đau đớn, cơn đau bắt đầu từ ngực nhanh chóng chuyền đến toàn thân, kèm theo đó là một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, tựa như bị vô vạn con kiến bò quanh người vậy, để người ta khó lòng chịu đựng, cố gắng cắn răng, hai tay lắm chặt, miệng không ngừng rêи rỉ.

Viên Thị thấy chồng đau đớn thì biến sắc, vôi vàng chạy đến sợ hãi nói: “ Chính Kiên, ngươi làm sao, ngươi sao rồi, đừng làm ta sợ Chính Kiên.” nhìn chồng mình quằn quại trong cơn đau mà lòng nàng như dao cắt, cố gắng lén nước mắt, nàng quay sang Viên Tiểu Mai nói:

“ Tiểu Mai, nhanh, nhanh đi gọi bác sĩ.”

Viên Tiểu Mai không để ý đến lời mẹ nói, ngơ ngác nhìn xem đang quằn quại trong đâu đớn Viên Chính Kiên, lắp bắp nói: “ mẹ, mẹ, cha cha…”

Viên Thị thấy con gái cứ ngây ngốc đứng đấy, không khỏi có chút sốt ruột, bực mình nói: “ ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, nhanh đi gọi bác sĩ, ngươi không thấy cha ngươi đang…” nói được một nửa nàng cũng bất chợt im bạch, nhận ra điều không đúng, nàng trừng to mắt nhìn lại đang dãy dụa trong đâu đớn Viên Chính Kiên, há to miệng nửa ngày không nói thành lời.

Qua một hồi, cơn đau cũng qua đi, Viên Chính Kiên vô lực nằm liệt trêи giường, động cũng không muốn động, quay đầu nhìn bên cạnh đang trợn mắt hốc mồn nhìn chằm chằm lấy mình hai mẹ con Viên Thị, khó hiểu quơ quơ tay: “ hai người đang nhìn gì vậy?”

Viên Thị cùng Viên Tiểu Mai lúc này còn chưa tỉnh hồn, khó tin nhìn trước mặt như thanh niên trai tráng Viên Chính Kiên, vốn Viên Chính Kiên tuổi mới hơn 40 nhưng vì nhiều năm làm lụng ở công xưởng mệt nhọc lên trông bề ngoài giống hơn 50 tuổi, lại thêm trận tai nạn làm hắn bị không thể di chuyển, ngày đêm suy nghĩ lo âu làm cả người càng thêm xanh sao già lua, ngay cả tóc cũng hoa ɖâʍ hơn phân nửa.

Nhưng giờ phút nàu Viên Chính Kiên trước mặt hai mẹ con lại tựa như hai người khác nhau, không chỉ mái tóc hoa ɖâʍ đã biến thành đen, nét nhăn trêи gương mặt cũng biến mất mà cả cơ thể còn lộ ra vẻ vô cùng khỏe khắn, tựa như một thanh niên trai tráng vậy, đâu còn có dáng vẻ của người bị liệt trước kia.

Qua một hồi, Viên Thị mới tỉnh hồn lại, kϊƈɦ động nói: “Chính Kiên, ngươi khỏe rồi, ngươi khỏi hẳn rồi.”

Viên Chính Kiên nghe vợ nói mới ý thức được, cúi người xuống nhìn xem cơ thể có thể tự do cử động, lại khích động lại vui mừng đến phát khóc, nhìn đôi tay đã lâu ngày không thể khống chế, hắn lắm rồi lại thả mấy lần, sau đó lại chỉ huy tay tự mình hướng mặt mình tát một cái.

Đau.

Lại đau

Vậy không phải mơ, thật sự không phải mơ, vậy là hắn thật sự được chữa khỏi rồi, vốn dĩ hắn cứ nghĩ mình cả đời sẽ không thể hoạt động được, cả đời chỉ có thể làm gánh lặng cho gia đình, đã chuẩn bị làm song cái chết hắn lần nữa có được cơ thể, cái cảm giác này nó kì diệu khó mà nói thành lời, tựa như bạn tưởng mình sắp phải chết nhưng lại một lần nữa được sống, cảm giác lúc đó sẽ vô cùng thiêng liêng khó nói thành lời.

Bên nàng Viên Thị cùng Viên Tiểu Mai cũng súc động không kém, đặc biệt là Viên Thị, thật sự trong khoảng thờ gian này nàng đã phải chịu đứng quá nhiều, vốn đang một gia đình êm ấm, biến cố đến bất ngờ làm nàng khó lòng có thể chất nhận được, trong phút chốc không biết bao nhiêu áp lực đổ aapr lên người nàng, một người phụ nữ nhỏ bé như nàng phải gánh chịu không biết bao nhiêu thứ, từ tiền viện phí cho chồng, chăm sóc chồng, tiền học cho còn rồi bất lực nhìn con gái không có tiền đóng học dẫn đến bỏ học, không những thế nàng còn phải đối mặt với việc người chồng mà nàng thương yêu bất cứ lúc nào cũng có thể vì không có tiền trị liệu mà mất mạng, từng cái áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé làm nàng không tài nào thở được.

Mãi đến lúc này, khi nhìn đến chồng mình như thần kì khỏi hẳn mới kiến nàng thở ra một hơi, nhưng giọt nước mặt không biết bao nhiêu ngày kìm lén mới có thể được thoát ra, từng giọt từng giọt ướt dẫm đôi mắt của nàng, bất quá núc này đây nước mắt đã không còn là sự áp lực, khổ sở mà nó đại biểu cho hạnh phúc của nàng từng giọt tràn đầu sự hạnh phúc.

Viên Chính Kiên trông thấy vợ mình như vậy thì đưa bàn tay ôm lấy nàng vào lòng, hắn biết những ngày này nàng đã gánh chịu rất nhiều, cũng biết nàng khổ sở rấy nhiều.

Qua một hồi thút thít, Viên Thị mới đẩy chồng ra, đỏ mặt nói: “ ngươi làm gì vậy, con gái còn đang nhìn kìa.”

Vừa thấy Viên Thị quay sang nhìn mình, Viên Tiểu Mai vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không thấy gì, điều này càng làm Viện thị ngượng ngùng hơn, Viên Chính Kiên mặt già cũng không khỏi đỏ lên, chất pháp cười ngây ngô một tiếng.

Ngượng ngùng đi qua, Viên Thị mới quay sang hỏi chồng: “ Chính Kiên, bây giờ ngươi cảm giác thế nào, có chỗ nào khác lạ không? Để ta mời bác sĩ kiểm tra cho ngươi một lần.”

Nói rồi nàng vội vàng muốn chạy ra ngoài, bất quá chưa kịp đi thì bị Viên Tiểu Mai dữ lại, lúc mẹ vừa nhắc đến muốn để bác sĩ kiểm tra cho cha một lần thì nàng bất chợt nhớ tới vừa nãy trước lúc đi Lâm Trần ca ca dặn mình, bậy giờ thì nàng cũng hiểu Lâm Trần ca ca để nàng cẩn thận phiền phức ý gì rồi, nếu sự tình bại lộ, không chỉ nàng mà Lâm Trần ca ca cũng sẽ gặp phiền phức lớn, bởi vậy chuện này nhất quyết không thể để người khác biết.

“ Mẹ, người đừng nói với ai, lập tức đi làm thủ tục xuất viện, nói gia đình ta không muốn tiếp tục trị liệu nữa, tất cả để buông suôi theo tự nhiên.”

Viên Chính Kiêm như hiểu được ý của con gái, gật gật đầu đồng ý: “ Mình, đi mua thêm cả một chiếc xe lăn nữa, bây giờ ta vẫn là người bại liệt, không thể đị lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK