• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Sở thiếu, lâu rồi không gặp, ngươi về lúc nào cũng không nói với huynh đệ một tiếng nha.”

“ Đúng vậy à Sở thiếu, ngươi thật là thần long thấy đầu không thấy đuôi à, anh em tìm ngươi phát khổ à, biến mất nửa năm không thấy, đến lúc về cũng không báo cho bọn này một tiếng.”

Sở Minh Tiêu bị một đám đại thiếu vây quanh hỏi han, những người này đều các danh lưu con trai, không ai là vô anh tiểu tốt, bất quá đối với Sở Minh Tiêu vẫn hết sức kiêng dè, hết cách rồi, Sở gia ở Thanh Bình có sức ảnh hưởng quá lớn, gần như chỉ kém mỗi Phạm Gia mà thôi, là cái đuổi sát với Phạm gia thế gia, hớn nữa nghe nói Sở gia sau lưng còn có đại lão trống lưng, bởi vậy ở một phương diện nào đó Sở gia còn vượt qua cả Phạm gia.

“ Thế nào sở thiếu, hôm nay tới đây là vì Thanh Thảo tiểu thư à?” một vị đại thiếu nào đó cười nói.

Nhắc đến Phạm Thanh Thảo, cả bọn đại thiếu ánh mắt đều sáng lên, bàn luận rôn rả, cũng phải thôi, Phạm Thanh Thảo cái vòng này thật sự quá nổi, được danh sưng là đệ nhất mỹ nhân Thanh Bình, Phạm gia công chúa, kể cả trong phạm vi toàn quốc cũng không có mấy người có thể đọ nhan sắc với nàng.

"Các ngươi chớ có nói đùa, lần này ta tới, chủ yếu là thay cha ta thăm một hồi Phạm lão gia tử, cha ta vội vàng ở nước ngoài, tạm thời không về được." Sở Minh Tiêu cười nói.

Cũng không phải là hắn không muốn đánh Phạm Thanh Thảo chủ ý, mà thật sự không thể à, hắn tuy hoàn khố chứ không ngu, danh tiếng của hắn ở Thanh Bình đã thối không thể thối hơn, muốn cưới Phạm gia công chúa là điều không thể, cho dù hắn thèm khát Phạm Thanh Thảo đã lâu nhưng hắn không dám là bậy, đừng nhìn Sở gia đuổi sát Phạm gia, nhưng thật ra một khi Phạm gia lão gia tử còn sống thì Sở gia vĩnh viễn không thể bằng Phạm gia, cho dù vị phía sau kia ra tay cũng thế, bởi vậy bây giờ hắn chỉ hi vọng Phạm Hiểu sớm thăng một chút, như vậy thì hắn có thể sớm ôm mỹ nhân một chút.

“ Tiêu ca, ngươi đến thật sớm à? Lúc đi cũng không gọi ta đi cùng.”Đoàn Vĩnh Siêu mang theo Vũ Tĩnh Hàm đám người đi tới cái này trong vòng nhỏ, thục lạc mà chào hỏi.

"Nha, Tiểu Siêu, ngươi cũng tại a, vị này là?" Sở Minh Tiêu cười cười nhìn Đoàn Vĩnh Siêu, bất quá thỉ thoáng quá, sự chú ý của hắn tập chung vào Đoàn Vĩnh Siêu bên cảnh Vũ Tĩnh Hàm, ánh mắt lấp lóe.

Đoàn Vĩnh Siêu thấy ánh mắt của Sở Minh Tiêu thì biến sắc, vội nói: “ Tiêu ca, ta cho ngươi giới thiệu, vị này là bạn gái ta Vũ Tĩnh Hàm.”

"Ta không phải." Đoàn Vĩnh Siêu chưa nói hết, liền nghe được Vũ Tĩnh Hàm phản bác, lần này liền xấu hổ, một đám người nhìn đến Vũ Tĩnh Hàm, rất là tò mò, cái này nữ hài tử, đối với Đoàn Vĩnh Siêu, cư nhiên liền thái độ này, cũng quá kiêu ngạo đi.

Sở Minh Tiêu thì ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn lấy nàng, cô nàng này thú vị, hết sức ngạo kiều à, bất quá hắn thích, cái này dung mạo không kém gì hắn hôn thê cái kia Lý Gia Tĩnh, vóc người mặc dù kém một chút nhưng vẫn được, đặc biệt là hãy còn là gái trinh, lâu rồi hắn chưa được động đến gái trinh, mặc dù hắn có cái kia vị hôn thệ nhưng vẫn chưa ăn được, lấy cái này bù đắp cũng được.

"Tiểu Siêu, ngươi cũng quá thảm rồi, thậm chí ngay cả một cái tiểu cô nương đều đuổi không kịp? Có cần hay không Tiêu ca dạy ngươi một hồi." Đứng tại Sở Minh Tiêu bên cạnh một đàn ông cười nói, nhìn ánh mắt của Sở Minh Tiêu Hắn cũng biết Sở Minh Tiêu đông tâm rồi, mà Sở Minh Tiêu hắn ăn chưa bao giờ ăn một mình cả, hắn ăn thịt thì anh em cũng được húp canh một ít, dạng này cực phạm mỹ nữ, thật chờ mong nha.

Đoàn Vĩnh Siêu xấu hổ cười một tiếng, oán hận hướng Vũ Tĩnh Hàm trừng mắt một cái, ta là đang cứu ngươi đó biết không, mình đối với Vũ Tĩnh Hàm luôn nhường nhịn, không nghĩ đến nàng hôm nay cư nhiên một chút mặt mũi đều không cho mình, đã như vậy thì đừng trách hắn độc ác, đến lúc đó hắn không tham gia coi như là nhân từ, trong lòng mặc dù tức giận, lại không có bộc lộ ra ngoài.

Vũ Anh Quân thấy nữ nhi mình cư nhiên không biết lễ phép như vậy, trong lòng cũng có tức giận, con gái mình hôm nay sao lại thất thố như vậy,đám người này, tùy tiện một cái đứng ra là có thể bóp chết các nàng một nhà, nữ nhi mình cư nhiên đắc tội bọn họ, coi như không thích Đoàn Vĩnh Siêu, nhưng mà mặt mũi vẫn là phải cho hắn, dù sao cũng là FCD tập đoàn chủ tịch con trai, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, loại thời điểm này, không phải hành động theo cảm tình thời điểm.

“ Sở công tử, lâu ngày không gặp, không biết phụ thân người có khỏe không?.” Vũ Anh Quân Vừa muốn mở miệng răn dạy Vũ Tĩnh Hàm thì bất chợt bị Lý Khôn mang theo Lý Gia Tĩnh cắt ngang.

“ Lý thúc thúc khách khí, cha ta rất khoe, bình thường cũng hay nhắc đến Lý thúc.” Sở Minh Tiêu mỉn cười trả lời, bất quá ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Tĩnh Hàm, cô nàng này càng lớn càng cực phẩm à, thật mong đợi đến ngày thưởng thức.

Lý Không thấy vậy thì mỉm cười: “ Vậy thì tốt, cho ta gửi lời hỏi thăm đến gia phụ, không làm phiền nhã hứng của Sở công tử nữa, ta đi trước, Gia Tĩnh, ngươi ở lại trò chuyện cùng Sở công tử thôi.” nói rồi hắn đẩy Lý Gia Tĩnh đến chỗ Sở Minh Tiêu, mỉm cười quay đầu dời đi.

“ Gia Tĩnh, ngươi cũng ở nơi này?” Vũ Tĩnh Hàm vừa trông thấy Lý Gia Tĩnh thì lập tức vui vẻ, ở đây mặc dù xa hoa náo nhiệt nhưng nàng không quen một ai cả, cảm giác có chút lạc lõng, bây giờ gặp được người quen làm nàng có chút vui vẻ.

“ Tĩnh Hàm, ngươi cũng đến đây?” Lý Gia Tĩnh có chút bất ngờ, bất quá nàng cũng không có tâm tình quan tâm cái này, cứ nhìn đến ánh mắt của Sở Minh Tiêu nhìn mình là nàng lại không tự chủ được run lên.

“ Ừm, ta cùng cha mẹ đến đây.” Vũ Tĩnh Hàm gật đầu, chỉ chỉ tay về phía đang đứng sau Vũ Anh Quân cùng Trương Nhã nói.

“ Chú, dì tốt.” Lý Gia Tĩnh cũng chủ động chào hỏi.

“ Gia Tĩnh ngươi tốt.” Vũ Anh Quân cùng Trương Nhã gật đầu đáp trả, Lý Gia Tĩnh cũng thường xuyên đến tìm Vũ Tĩnh Hàm, hai nàng là khuê mật của nhau, Vũ Anh Quân cùng Trương Nhã cũng chẳng xa lại gì.

“ Gia Tĩnh, sắc mặt ngươi trắng vậy, không sao chứ?” Trương Nhã nhìn đến một mặt trắng bệch Lý Gia Tĩnh, có chút quân tâm lo lắng hỏi.

“ Không, không ta không sao.” Lý Gia Tĩnh có chút khó khăn trả lời, cứ nhìn đến Sở Minh Tiêu là trong lòng nàng lại không cấm được run rẩy, nói không thành lời.

“ Nhưng…”

“ Không sao đâu a di, Gia Tĩnh chỉ là có chút đói bụng, ăn một chút là khỏe lại à, đến Tiểu Hàm, ta dẫn ngươi đi ăn.” Trương Nhã lời còn chưa nói hết đã bị Sở Minh Tiêu ngắt lại, chỉ thấy hắn đi đến vòng tay qua eo Lý Gia Tĩnh, ôm nàng vào lòng mỉm cười nói, Lý Gia Tĩnh cũng không dám phản kháng, chỉ nàng cơ thể nàng run lên một cách dữ dội.

Vũ Tĩnh Hàm phát giác có điều không đúng, vội kéo lấy Lý Gia Tĩnh lại bên mình nói: “ Không cần, để ta dẫn Gia Tĩnh đi?”

Nói rồi nàng dắt tay Lý Gia Tĩnh đi hướng tiệc đứng bàn bên kia đi tới.

Vũ Anh Quân cùng Trương Nhã thấy con gái đi rồi cũng không còn lý do ở lại, cả hai cũng bước theo sau.

Sở Minh Tiêu thấy vậy cũng không hề tức giận, quay về chỗ ngồi của mình nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Lý Gia Tĩnh cùng Vũ Tĩnh Hàm, không quay đầu lại hỏi Đoàn Vĩnh Siêu: “ Hai người bọn họ quen nhau?”

Đoàn Vĩnh Siêu sắc mặt như ăn ruổi giống như: “ Quen, hơn nữa còn là bạn thân của nhau.”

“ Ồ” Sở Minh Tiêu ồ lên một tiếng, ánh mắt càng sáng lên, trong mắt tràn đầy sắc ɖu͙ƈ, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, bạn thân sao, cái này cũng một chỗ làm không phải càng kϊƈɦ thích à? thật mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK