Màn đêm đã phủ xuống thành phố Hồ Chí Minh từ lâu. Đêm-nó không thích. Nó thích những nơi có ánh sáng chan hòa, yên bình hay nhộn nhịp, nó đều thích cả. Nhưng chỉ có bóng tối, là nó cực kì, cực kì không thích.
Nó hiện đang nằm trên giường, phủ kín chăn chỉ chừa mỗi cái đầu nhỏ nhắn. Đêm rồi, nhưng nó không ngủ. Mắt nó mở to nhìn lên trần nhà. Tự dưng nó lại có cảm giác tối nay sẽ có chuyện xảy ra. Lúc đầu nó cũng nghĩ là nó chỉ tưởng tượng ra, nhưng khi thấy cửa sổ phòng mình bỗng bật mở, trời ạ, tới rồi. Trong bóng đêm, gió lùa vào làm tung bay tấm màn cửa..hay có thể nói là tấm vải che tạm… Hắn xuất hiện, giống như một gã siêu trộm chuyên nghiệp, hắn lặng lẽ xuất hiện, và trộm nó đi.
-“Nè, biến thái, bỏ tôi ra!” Nó nhỏ giọng, sợ rằng bà chủ cho thuê nhà sẽ thức giấc, thế nhưng vẫn nghe ra rằng nó đang tức giận. Hắn nghiêng đầu nhìn nó, cong khóe miệng rồi một tay ôm lấy eo nó, một tay vén màn cửa sổ ra rồi nhảy xuống hành lang. Nó giận đỏ mặt, mắng:
-“Cái tên điên, muốn đi đâu thì bỏ tôi xuống, tôi tự đi được cũng không bỏ chạy, thậm chí tôi còn mở cửa chính cho anh đi, không cần làm cái trò mèo này, mất mặt chết đi được.”
Hắn vẫn bỏ ngoài tai lời nó nói, vác nó xuống tới tận xe rồi mới vứt nó vào xe. Chú ý, là “vứt” vào xe. Nó ngã chổng vó, tức giận đến nỗi phồng mồm trợn mắt lên, la hét chửi rủa không biết là bao nhiêu lâu. Hắn bình thường vẫn không thích sự ồn ào, nhất là cứ nghe nó chửi sang sảng vào tai như thế, nếu là bình thường, hắn sẽ lập tức nhét bất cứ thứ gì vào cái miệng nhỏ của nó, đến khi nó im lặng được thì mới thôi. Vậy mà giờ, nghe nó chửi, hắn lại cảm thấy buồn cười mới lạ chứ. Có phải hắn có bệnh về thần kinh rồi hay không a?
Nhưng mà, có một điều hắn hơi thất vọng. Hắn không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nó. Mà cũng lạ, sao trên đời là có đứa con gái, nửa đêm bị một tên con trai đột nhập vào nhà, vậy mà vẻ mặt vẫn dửng dưng như không, lại còn mời hắn đi cửa chính…
-------Chuyển cảnh-----
Chiếc xe Lamborghini Aventador đậu trong bãi đỗ xe của một chung cư cao cấp nhất tại thành phố Hồ Chí Minh. Nó lúc đầu cũng thoáng sững sờ, sau lại hỏi:
-“Sao lại đến đây?”
Hắn nắm lấy tay nó, vừa bước về phía thang máy vừa chậm rãi giải thích:
-“Nhà. Từ nay em sẽ ở đây. Tuy hơi xa nơi em học, nhưng yên tâm, có anh phụ trách đưa đón. Còn nữa, sau này nếu anh đi làm, có kẻ lạ vào nhà, tuyệt đối không được như hôm nay, đi theo hắn rồi còn bảo hắn đi cửa chính. Nếu có thể, trực tiếp đánh cho kẻ ấy một trận. Nhớ chưa?”
Hắn vừa cằn nhằn vừa nhăn mặt, không hề để ý trên mặt nó đã xuất hiện một nụ cười dọa người.
-“A, được thôi. Sẽ đánh cho kẻ ấy một trận.”
Nó cười gian, ngoan ngoãn đi theo hắn. Thang máy dừng tại tầng 13, đúng con số xui ơi là xui. Căn phòng hắn mua nằm ở cuối dãy hành lang. Hắn lấy chìa khóa mở cửa, rồi đưa cho nó một chìa bản sao. Nó lon ton đi vào trong. Không có mang theo gì, chỉ có độc bộ đồ ngủ “kinh dị” đang mặc trên người nên nó cũng không cần phải sắp xếp hành lí phiền phức.Trong lúc hắn còn bận sắp xếp đồ đạc, nó đi tham quan vài vòng và nắm bắt sơ sơ được một số điều như: căn hộ này có hai nhà vệ sinh, một phòng tập gym, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng đọc sách, một phòng làm việc và…một phòng ngủ…
-“Đúng là cái tên biến thái, cái loại phòng gì cũng có, mà phòng ngủ lại chỉ có một, muốn ép chết nó sao?”
Nó ngồi xuống ghế sofa tại phòng khách, lầm bầm trách. Đúng lúc hắn sắp xếp đồ xong, cũng đi ra phòng khách, nó lên tiếng:
-“Này biến…à không. Anh!” Nó đứng lên, chỉ thẳng vào mặt hắn “Thế quái nào mà lại chỉ có một phòng ngủ? Tôi biết tôi nhìn rất đẹp, lại trông rất hiền lành, nhưng nói cho anh biết, tôi không phải loại dễ dãi đâu, không phải đâu!!!”
Hắn nhìn nó như con mèo nhỏ xù lông, trong lòng lại xuất hiện một nụ cười. Bước đến gần nó, hắn vò mái tóc mềm mượt đến rối xù cả lên, nhếch miệng: “Em lại nghĩ đi đâu vậy, phòng làm việc của anh có giường ngủ, và chúng ta không có ngủ chung a.” Hắn nhìn sắc mặt nó dần dần dịu xuống, lại nói: “Hay…em muốn chúng ta ngủ chung sao?” Hắn cười đểu, đánh nhẹ vào đầu nó một cái, nhìn giống như là một người chủ đánh yêu chú mèo đáng yêu của mình. Hay, giống như một người chồng đánh yêu người vợ của mình vậy a.
Mặt nó đỏ lên, nóng ran. Nó hất tay hắn ra rồi lật đật chạy vào phòng. Vừa đóng cửa lại, còn buông cho hắn một câu làm hắn cười haha cả lên: “Anh nên đi khám bệnh đi, mơ tưởng!”
Đang chìm trong thế giới của hắn, tự dung lại có tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hắn hơi nhíu mày:
-“Nói.”
-“Anh, em muốn nói chuyện.”
-“Không phải chúng ta đang nói chuyện sao?”
-“Em muốn gặp trực tiếp, anh đến quán bar MISA đi, em đợi.”
Cuộc nói chuyện kết thúc. Hắn bất đắc dĩ cầm chìa khóa mô tô, gõ cửa phòng nó:
-“Anh đi có chút chuyện, em ở nhà, đợi anh.”
Ghé sát mặt vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của hắn dần dần khuất, nó mở cửa phòng ra, chu mỏ lè lưỡi rồi quay vào phòng che miệng ngáp, buồn ngủ rồi a.
-----Tại quán bar MiSa---
Hắn ngồi xuống quầy, nhấp một ít rượu: “Thiên, em hẹn anh ra đây có chuyện gì?”
Hết chương 13 J