• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được lệnh thực thi quyền pháp y, sở cảnh sát Nam Long đã nhanh chóng bàn giao thi thể của Từ Quang Hiểu cho cảnh cục Ưu Đàm, Chấn Bang còn tình nguyện đến phụ giúp việc khám nghiệm cùng trưởng khoa Hàn.

Với sự nhiệt tình đó, cục trưởng Lâm cũng không nỡ từ chối. Hơn nữa, thêm người thêm sức, nếu có thể nhanh chóng tìm được nguyên nhân tử vong và phác họa chân dung hung thủ, ông sẽ sớm gửi được báo cáo trước sức ép liên tục từ phía lãnh đạo.

Lúc này, do phòng khám nghiệm đã có thêm một người, không gian cũng bị chiếm mất một chỗ khiến Hàn Hân Đình không thực sự thoải mái.

Nhưng trước mặt cô là thi thể, cô nhất định phải cho Tạ Kỳ Ngôn một lời bàn giao hợp lý. Tuy nhiên, vì đông người nên Hàn Hân Đình cũng quyết định không cho Tạ Kỳ Ngôn vào với lý do chiếm không khí. Tạ Kỳ Ngôn đành phải quan sát việc khám nghiệm từ phòng ngoài.

"Nhìn bên ngoài, trên cơ thể người chết có tổng cộng 4 vết thương lớn. Phần trầy xước ở cánh tay, có đường cào xước từ trong ra ngoài, rất có thể trong lúc sống, nạn nhân từng xảy ra dằn co, có người đã cào nạn nhân. Tuy nhiên, xung quanh vết thương đã xuất hiện vết máu tụ bầm, chuyển sang màu đen, có lẽ đã được hình thành vài ngày trước."

"Trưởng khoa Hàn, đã thấy được gì rồi?"

Tạ Kỳ Ngôn men theo ánh nhìn của Hàn Hân Đình chạm vào những phần mô cứng của thi thể. Tuy nhiên, Hàn Hân Đình trực tiếp bỏ qua việc trả lời.

"Phần trên trán, không phải là vết thương hình chéo đơn thuần, miệng vết thương sạch, có thể nhìn thấy xương sọ, một số máu tụ đã bắt đầu chảy ra. Vết thương cũng được hình thành khi nạn nhân còn sống."

"Trên chân nạn nhân có một vết va chạm rất lớn, nhưng máu lại chưa chuyển sang màu đen, xung quanh còn có các vết trầy mới."

"Có thể là nạn nhân bị té ngã không?" Tạ Kỳ Ngôn dùng micro phòng quan sát nói vọng vào.

"Cậu ta sao lại nói nhiều như vậy chứ?" Hàn Hân Đình bất giác dừng tay, thái độ cũng tỏ ý không hài lòng.

"Hàn Hân Đình? Cậu đã phát hiện được gì?"

"Tiểu Ca, tắt micro ở phòng quan sát đi."

"Dạ!" Mắt Tiểu Ca tròn xoe.

"Ồn thế làm sao mà tập trung được?" Hàn Hân Đình vẫn hướng mắt quan sát thi thể, sắc mặt lạnh hơn cả hơn cả băng. Có vẻ là không phải đùa giỡn.

Tạ Kỳ Ngôn là đội trưởng đội trọng án, là người dẫn dắt cảnh đội, Tiểu Ca không muốn đắc tội. Nhưng Hàn Hân Đình là trưởng khoa pháp y, cũng là sếp của anh. Mẹ dặn rằng đi làm bất tuân với sếp chính là bất hiếu với chén cơm.

Tiểu Ca nhanh chóng tắt micro phòng quan sát khiến Tạ Kỳ Ngôn cũng lực bất tòng tâm mà phải ngồi bên ngoài chờ đợi. Công việc trong phòng khám nghiệm vẫn tiếp tục, Chấn Bang chăm chú lắng nghe phân tích của Hàn Hân Đình.

"Tất cả các vết thương đều có sự sống, chỉ duy nhất vết thương sau gáy là được hình thành rất kỳ lạ?"

"Sao pháp y Hàn lại nói thế?"

"Anh nhìn xem, các vết phía sau gáy của nạn nhân để lại những mảng bầm rất lớn, xuất hiện xuất huyết bên trong vì bề mặt vết thương ửng đỏ. Bên ngoài có những dấu trầy xung quanh có thể cho thấy là sự ma sát nhiều lần. Một người bị đập đầu xuống đá có thể đập xuống liên tục nhiều lần như vậy không?"

"Hơn nữa dấu của vết va đập không giống như bị đá đập. Nếu bị đá vào thì diện tích phải tương đối lớn một chút. Thi thể khi phát ban cũng đã để lại những vết tích rất rõ, vết hằn sau gáy rất mỏng, độ dày không hợp lý với các kích thước đá tạo thành ở bãi lau sậy. Cảm giác giống như một chiếc ghế."

"Nếu là ghế thì sẽ có trọng tâm, phần cạnh ghế đập vào cũng sẽ để lại vết tích nhỏ và đậm. Còn đây là một đường kéo dài." Chấn Bang cau mày.

"Anh không nghĩ đến một dạng ghế hình vuông hoặc hình tròn à? Lực đập của các mẫu ghế này cũng sẽ tạo ra vết hằn dài và đậm như vậy."

"Ý cô nói, bãi lau sậy không phải là hiện trường vụ án?"

"Muốn biết thì cùng tôi mở hộp sọ đi."

Dứt lời, Hàn Hân Đình đã cầm chắc máy cưa kỹ thuật trên tay, quay sang nhìn Chấn Bang với con mắt khẳng định và xuống tay mở hộp sọ. Cả quá trình này, Tiểu Ca chứng kiến đều không khỏi làm tim gan phèo phổi trong người lộn nhào lên, chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài.

"Quả thật trình độ của trưởng khoa Hàn rất cao, đường cắt có thể gọn gàng, sắc sảo như vậy?" Chấn Bang từng nghe qua tay nghề của pháp y Hàn, nhưng tận mắt chứng kiến khiến ông có chút phấn khích và tán thưởng.

"Để lát nữa may lại cũng không vất vả." Hàn Hân Đình ngọt nhạt.

Sau khi toàn bộ phần xương sọ của nạn nhân lộ ra ngoài, chân tướng cũng dần dần lộ diện. Phần xương ở trán xuất hiện các dấu đập mạnh mang tính liên tục.

Ẩn sau một vết thương hình chéo trông vô hại là toàn bộ phần xương bên dưới bị vỡ nghiêm trọng, nhưng các lực trọng tâm cũng được hình thành khác nhau tạo ra những tâm đường tròn chồng lên nhau và được bao xung quanh bởi các vết rạn.

Phần u nang xuất huyết nghiêm trọng điều này cho thấy khi còn sống khu vực này phải chịu lực ma sát liên tục. Hơn nữa, vết thương không lẫn bụi bẫn, hoàn toàn sạch sẽ, hình dáng vết thương cho thấy được tạo thành từ vật có góc cạnh.

"Nhưng anh có để ý không, dù có rất nhiều vết rạn với các lực trọng tâm khác nhau, vết thương này cũng xuất hiện những vết máu tụ trong phần xương, không tạo ra những vết xuyên thủng xương, có vẻ liên quan đến gia tốc khi đập."

"Ý cô nói là gia tốc giảm dần sao?"

"Chúng ta mở ngực của nạn nhân."

Và khi tiến hành mở lồng ngực, thâm nhập vào cơ quan nội tạng của nạn nhân. Sự thật khiến niềm tin sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ của Hàn Hân Đình hoàn toàn sụp đổ.

Van tim phình to. Kích thước của tim lớn hơn so với kích thường bình thường. Nếu đúng là tim bình thường sẽ to bằng nắm tay. Sau khi tiến hành cân đo, trọng lượng tim của nạn nhân nặng hơn 350 gram. Đây là trọng lượng lớn hơn với trọng lượng thông thường.

"Nạn nhân bị bệnh tim sao?" Hàn Hân Đình cau mày.

"Vết thương nặng nhưng lại không hẳn là vết thương chí mạng. Phần xương xọ bị vỡ ở trán nhưng lại không quá sâu, ăn vào não bộ. Bộ não vẫn còn nguyên. Riêng tim lại cho thấy có sự bất thường." Chấn Bang tổng hợp.

Là pháp y lâu năm, việc thống kê này cho pháp y biết chính xác những manh mối họ nhận được trên người của nạn nhân. Lắng lại vài giây, Chấn Bang và Hàn Hân Đình nhìn nhau gợi lên trong mỗi người những cảm xúc khó tả. Hàn Hân Đình may lại phần thi thể. Sau đó, cô cùng mọi người làm lễ bái tạ rồi rời khỏi phòng khám nghiệm.

"Thế nào rồi?" Tạ Kỳ Ngôn bên ngoài đã đứng ngồi không yên, nhanh chóng chạy đến. Cô không khó để phát hiện thái độ mệt mỏi và kỳ lạ của Chấn Bang lẫn Hàn Hân Đình.

Có thể cả hai chưa ăn uống gì mà phải trải qua nhiều giờ phẫu thuật. Nhưng ý nghĩ ấy lại nhanh chóng bị đánh đi bay biến với lời nói lạnh lùng nhưng cũng có chút não nề của Hàn Hân Đình.

"Tôi chưa biết phải nói chính xác điều gì nhưng có thể khẳng định, lúc còn sống, nạn nhân từng bị bạo hành."

Hàn Hân Đình thở dài, cô nhận thấy sự trầm ngâm của Tạ Kỳ Ngôn sau câu nói đó. Cô không muốn thua kém trước mặt Tạ Kỳ Ngôn, cũng có thể, cô không muốn khiến người trước mặt thất vọng, không muốn bản thân thất vọng.

"Vất vả rồi!"

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại nhanh chóng trao cho cô nụ cười cổ vũ. Đó không phải là sự trêu ghẹo hay phản kháng thường thấy giữa hai người. Đó là ánh nhìn và nụ cười của sự động viên. Không những thế, Tạ Kỳ Ngôn còn đưa về phía Hàn Hân Đình hộp sữa vị dâu, loại cô thường hay uống ở máy bấm nước tại cảnh cục.

"Cậu uống một chút đi." Tiểu Ca ánh mắt long lanh khi nhìn thấy đội trưởng Tạ vừa ấm áp vừa mềm mại khắc chế sự cao ngạo của trưởng khoa Hàn.

Khác biệt với những lần trước, lần này cô đã quá mệt mỏi để có thể nghĩ ra những lời châm chọc, cũng quá mệt để từ chối.

Đó là hộp sữa dâu duy nhất còn lại trong máy bán nước. Tạ Kỳ Ngôn đã để dành cho cô.

Gần mấy tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm, liên tục ép thần kinh tỉnh táo để tìm kiếm mọi ngách của sự thật, Tạ Kỳ Ngôn hiểu việc không phát hiện thêm được điểm gì mấu chốt cũng khiến Hàn Hân Đình khó chịu như ai, cũng mệt mỏi không kém.

Khi Hàn Hân Đình nhận lấy hộp sữa, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng chào từ biệt mọi người để quay lại văn phòng, tiếp tục thu thập thông tin. Hàn Hân Đình mang theo nỗi thất vọng, từ bỏ thói quen tắm rửa mà tan sở, quay trở về căn biệt thự, uống rượu đến ngủ thiếp đi.

Đêm đó, cô đã cố tình tăng thêm một viên thuốc trong liều lượng hằng ngày của mình. Giấc ngủ khó khăn với những cơn ác mộng gián đoạn, nhưng ít nhất việc nhắm mắt khiến cô thấy đỡ hơn.

Trong khi đó, các đội viên của đội trinh sát quyết định tăng ca. Nếu tình hình bên phía pháp y không khả quan, họ càng phải bám lấy những manh mối có được mà kiên trì đến cùng. Ai ở trong phòng trọng án cũng tất bật đến tận khuya, người đi đi về về tạo thành một cảnh tượng nhộn nhịp nhưng lại không ai dám chợp mắt ngủ.

Bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn đầy ắp giấy tờ và rất nhiều cà phê. Kỳ Ngôn nhìn quanh những người anh em của mình, không một ai ngơi nghỉ để tìm kiếm sự thật xoay quanh cái chết nhiều bí ẩn của Từ Quang Kiệt.

Áp lực mà cục trưởng Lâm nói đến không phải mọi người phớt lờ không biết, mà vì họ quá hiểu chuyện nên không muốn một mình Tạ Kỳ Ngôn là người cố gắng. Ngược lại, mỗi một người trong đội trọng án này muốn cùng tiến cùng lui. Giả sử họ chậm trễ, trách nhiệm từ cấp trên giáng xuống chắc chắn sẽ rất nặng nề.

Tạ Kỳ Ngôn biết rõ những con người này, có người có gia đình đang đợi, có người đang ấp ủ kế hoạch riêng nhưng họ không ăn, không nghỉ cùng mình sóng vai chiến đấu, mấy ngày nay đều không về nhà. Cô biết rằng mình càng phải làm ngọn lửa, kiên trì cháy cùng họ.

Càng nghĩ tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn càng phấn chấn, hít thở thật sâu. Lúc này, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Đó là Hà Mỹ Thu, mẹ của Tạ Kỳ Ngôn.

"Ngôn Ngôn à! Bữa giờ không về nhà, đừng có trốn mẹ đấy nhé!" Giọng hờn trách không kiêng không nể thả qua từ đầu dây bên kia.

"Con nhớ mẹ còn không đủ, sao lại trốn." Khác hẳn với thái độ cứng ngắt thường thấy, Tạ Kỳ Ngôn dùng tông giọng ngọt ngào đối đáp với mẹ.

"Thế mau về và mau bưng con rể về với mẹ đi." Bà Hà trêu chọc.

"Con là tiểu thư nhà họ Tạ cao quý đấy! Không phải con bưng về mà người ta phải bưng con về."

"Lém lỉnh." Tiếng cười khúc khích của mẹ vang lên bên tai của Tạ Kỳ Ngôn, dòng nước ấm cũng theo đó chảy qua, vỗ về trái tim đầy gai nhọn của đội trưởng đội trọng án.

"Bưng ai về cũng được. Mẹ không ép con, nhưng phải về nhà, ăn canh mẹ nấu." Bà Hà nói tiếp khi thấy đầu dây bên kia im lặng, xem chừng đang rất tất bật với công vụ ở đội trọng án.

Từ ngày Tạ Kỳ Ngôn về đặc khu Tô Hàn, cô rất ít khi về nhà với bà, hầu hết đều dành thời gian ở cảnh cục và nhà riêng. Tuy nhiên, cô vẫn thường xuyên trở về trung tâm thành phố Anh Châu mỗi tuần một lần cùng bà ăn cơm. Nhưng gần đây ít đi, bà đoán rằng cái tính cuồng việc khó cai của con gái lại trỗi dậy.

"Cứ đợi con như vậy, mẹ có vất vả không?"

Tạ Kỳ Ngôn thở dài, nhẹ giọng hỏi han mẹ mình. Đã hai tuần không cùng mẹ ăn cơm cũng khiến cô cảm thấy có lỗi.

"Chỉ cần con trở về, chờ không có vất vả." Nếu không phải là một cảnh sát đã rèn luyện bản thân chai sạn, giữ vững cảm xúc trước mọi biến động, Tạ Kỳ Ngôn tin rằng bản thân đã bật khóc.

Cuộc gọi kết thúc khi Tạ Kỳ Ngôn hứa rằng sẽ về nhà khi phá xong vụ án. Nhất định sẽ cùng bà ăn món canh hầm. Và chính cuộc gọi càng thắp thêm sức mạnh và sự hưng phấn cho Tạ Kỳ Ngôn. Cô muốn về nhà, mọi người ở đây cũng vậy. Thế nên, muốn làm được điều đó, họ phải chạy thật nhanh đến sự thật.

Lúc này chỉ mới 7 giờ sáng, văn phòng đội trọng án đã vô cùng xôn xao, Tạ Kỳ Ngôn muốn nhanh chóng mở các cuộc họp để nắm bắt tình hình kịp thời. Hàn Hân Đình cũng không kém cạnh, cô đã có mặt tại cảnh cục từ lúc gà vừa gáy.

"Sau một ngày điều tra phát hiện được gì?" Tạ Kỳ Ngôn tinh thần khoan khoái, hỏi han mọi người.

"Mối quan hệ của Từ Hiểu Sung và Từ Quang Kiệt không được tốt lắm."

"Cụ thể như thế nào?"

"Có người thấy cách đây 2 tuần, Từ Hiểu Sung liên tục nổ ra tranh cãi với Từ Quang Kiệt. Cha con nhà họ cãi nhau lớn đến nỗi, hàng xóm còn nghe được tiếng va đập của đồ đạc trong nhà. Có lần, Từ Quang Kiệt đến quán rượu, hắn đã rất tức giận than phiền với tính keo kiệt của bố mình, hắn gọi ba mình là lão khốn còn bảo sẽ không niệm tình cha con."

"Có biết nguyên nhân vì sao mối quan hệ của họ bất hòa không?" Cục trưởng Lâm dự thính, nhân tiện góp ý.

"Thật ra, trước đây, hắn là con cưng của Từ Quang Kiệt. Từ Quang Kiệt cũng không ít lần nhắc đến con trai mình trong vài lần phỏng vấn trên báo chí. Nhưng từ khi Từ Quang Kiệt cùng gia đình dọn về Tô Hàn, mối quan hệ của họ cũng xấu đi. Việc Từ Hiểu Sung không thể tham gia vào ngành giáo dục do từng bị kiện vì tội làm mất trật tự nơi công cộng, Từ Quang và anh ta mới luôn xảy ra tranh cãi." Lão Bân tường tận.

"Hơn nữa, gần đây, Từ Quang Kiệt đã hẹn luật sư sửa nội dung di chúc." Lão Bân cau mày.

"Nội dung trước và sau như thế nào?"

"Ban đầu chia cho các con. Lúc sau, ông để lại cho cháu trai mình căn nhà ở Tô Hàn và nửa phần phần tài sản được luật sư bảo quan đến khi cậu bé 18 tuổi. Phần còn lại, toàn bộ đóng góp vào giáo dục." Lão Hổ nhanh chóng đáp ứng câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn.

"Nhưng mà theo điều tra, Từ Quang Kiệt vừa mới mua một phần bảo hiểm trị giá 100 triệu." Tiểu Cảnh bổ sung.

"Còn bên phía những người nhà họ Từ, điều tra thêm được gì?"

"Tình hình tài chính của họ, tất cả đều có vấn đề." Lão Bân chắc nịch.

"Tất cả họ sao?"

"Từ Hiểu Sung nợ chứng khoán đã hơn 2 tháng nay đều trì hoãn việc chi trả, một số tài sản cá nhân đã bị ngân hàng đóng để truy thu khoản nợ, nhưng thực sự không thể khá khẩm hơn khi Từ Hiểu Sung còn nợ xã hội đen."

"Tình hình của Từ Hiểu Chí đỡ hơn. Anh ta chỉ hùn hạp làm ăn với bạn bè để đầu tư mấy lô đất nhưng chúng lại là đất không thể xây dựng, không có giá trị đầu tư. Hiện tại, Từ Hiểu Chí đang nợ vài khoản vay tín dụng."

"Mẫn Kỳ do chồng nuôi nên cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Dù không tiêu xài quá hoang phí nhưng thực sự là một gánh nặng, cô phải gửi tiền về nuôi mẹ. Có thể chuyện xung đột tiền bạc ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng."

"Mối quan hệ vợ chồng giữa họ không tốt sao?"

"Thám thính được người giúp việc thì hai vợ chồng hay cãi nhau, lần nào Mẫn Kỳ rời đi cũng có vết bầm trên mặt." Tiểu Cảnh thuận tay quay tròn cây viết rồi đáp ứng câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn.

"Vậy từ phía nạn nhân, điều tra được gì?" Tạ Kỳ Ngôn sắc giọng.

"Với người ngoài, ông ấy là một người hòa nhã danh xứng với thực. Nhưng nghe người làm trong nhà nói, ông chủ khá gia trưởng, rất cố chấp và muốn mọi người theo quy củ của mình." Lão Hổ bước lên bảng phân tích.

"Rõ ràng, người nhà họ Từ xây dựng hình ảnh tốt thật." Lão Bân cảm thán.

"Trong ngày xảy ra vụ án, ông ta đi đâu, làm gì, có điều tra được không?"

"Ông ấy sinh hoạt như một ngày bình thường. Thức dậy, ăn sáng, đọc báo và chơi cùng cháu trai. Sau đó, rời khỏi nhà lúc 1 giờ hơn để đến bãi lau sậy tập thể dục. Đến 4 giờ thì đi đánh cờ tận 6 giờ tối thì về nhà ăn cơm. Sau đó, không có ra ngoài. Có điều hôm đó, ông đã tranh cãi rất nhiều với 3 người con."

"Còn hiện trường."

"Chúng tôi đã mở rộng phạm vi điều tra, không điều tra được gì. Chúng tôi đã tìm ở dưới lòng sông, không có cục đá nào khả nghi. Bên ngoài bãi lau sậy, hầu hết, đều là dấu chân của cảnh sát và cứu hộ. Tuy nhiên, có một điểm kỳ lạ, mọi người nhìn xem." Nói rồi, lão Hổ nhanh chóng treo bức ảnh chụp hiện trường lên bảng lớn.

Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình nhìn vào tấm ảnh mới được treo, đồng loạt cau mày.

"Không có dấu giày?" Cả hai đồng thanh.

Chứng kiến khoảnh khắc ăn ý của đội trưởng Tạ và trưởng khoa Hàn khiến cả phòng trọng án mất vài giây ngạc nhiên, đến khi cục trưởng Lâm ho khan một tiếng thì mới lấy lại bầu không khí nghiêm túc.

"Chúng tôi cũng rất thắc mắc, rõ ràng đây là dấu chân, nhưng không để lại dấu giày."

"Liệu có khi nào là ma không? Vết chân của cái bóng có tai mọc trên đầu mà nhân chứng thấy." Tiểu Ca ngớ ngẩn phát biển khiến Hàn Hân Đình hận không kịp dán miệng cậu ta.

"Ma cái gì chứ, chúng ta đội quân khoa học đấy." Tiểu Cảnh cốc đầu Tiểu Ca, mắt còn không quên trừng lên cảnh cáo.

"Trưởng khoa Hàn, kết quả khám nghiệm của cậu là gì?" Sau khi nghe các thông tin được tổ đội điều tra, Tạ Kỳ Ngôn lại quay sang chăm chú nhìn Hàn Hân Đình.

"Bãi lau sậy không phải hiện trường của vụ án. Tất cả vết thương đều rất sạch sẽ, không có dấu hiệu đất cát lẫn vào. Bước đầu khẳng định, các vết thương hình thành ở môi trường kín như nhà ở."

"Những chỗ để lại như sau gáy, đầu có thể là đồ dùng như bàn ghế gây ra, phần cánh tay của nạn nhân có vết cào do người làm, cùng phần xương cẳng chân có dấu hiệu va đập mạnh. Hiện trạng vết thương đều là trước và ngay thời điểm xảy ra vụ án."

"Nói như vậy, chẳng phải cả ba người trong gia đình nhà họ Từ đều là những kẻ tình nghi sao?" Lão Hổ sốt sắng.

"Nguyên nhân cái chết, cậu đã có kết luận chưa?"

Tạ Kỳ Ngôn không vội vàng đưa ra quan điểm của mình. Họ là những người có khả năng tấn công nạn nhân, nhất là khi Từ Quang Kiệt được xác nhận bị hại trong môi trường kín. Nhưng cảnh sát phải đảm bảo về chứng cứ ngoại phạm, động cơ liên quan thì mới có thể lập hồ sơ điều tra.

"Bệnh tim tái phát!"

Hàn Hân Đình cũng rất khó chấp nhận sự thật này nhưng cô không thể làm khác với khám nghiệm pháp y. Sau khi thông báo, cô thở dài một tiếng, trong ánh mắt của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn nhìn rõ ra sự thất vọng, cái cảm xúc mà cô đã tin rằng mình phát hiện khi Hàn Hân Đình bước ra khỏi phòng khám nghiệm vào ngày hôm qua.

Thì ra một giấc ngủ, những ly rượu mà bản thân đã nốc cạn đến say mềm cũng không làm cô thôi khó chịu khi nói ra những điều này. Là một pháp y lâu năm, án nào cũng trải qua, những lần như thế này, Hàn Hân Đình đều không biết làm sao mới khiến bản thân chai đá được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK