Điều này khiến học sinh lẫn phụ huynh đều rất lo lắng. Họ cho rằng môi trường học tập của con mình không được đảm bảo nên quyết định gây áp lực với trường học và cảnh sát Tô Hàn. Nhận lệnh từ Mã Cảnh Hào, Lâm Chính biết mình cũng không thể đứng ngoài cuộc.
Lâm Chính chăm chỉ điều động cả cảnh cục Ưu Đàm tham gia công tác tuyên truyền an ninh, tổ chức các lớp võ tự vệ trực tiếp tại trường, tư vấn những phương thức phòng vệ dành cho học sinh và kết hợp cùng ban lãnh đạo các trường để xây dựng đường dây nóng dành riêng cho các cuộc gọi khẩn cấp từ học sinh. Thí điểm đầu tiên chính là lấy Gia Nghê làm tâm.
Vì phát pháo mở đường dành cho chiến dịch này, ngay cả đội trọng án cũng không tránh được trách nhiệm.
"Sao chứ? Tuyên truyền sao?" Tạ Kỳ Ngôn nhìn cục trưởng Lâm với ánh mắt hoang mang.
"Dạo gần đây, chẳng phải đội trọng án cũng không có nhiều chuyện để làm sao?"
"Chiến dịch cảnh dân hợp tác này là do đặc khu trưởng phát động, cháu biết chúng ta không đứng ngoài cuộc được mà."
Biết cục trưởng Lâm nhiều năm như vậy, trước thái độ cứng rắn và nghiêm túc của Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ nhiệm vụ cảnh dân lần này không thể thoái thác.
"Cháu cần phải làm gì?"
"Ngoài việc chúng ta có những lớp hỗ trợ về võ tự vệ cơ bản cho học sinh, chú muốn cháu phân phó mọi người tham gia tư vấn phương thức phòng vệ, kiểm soát các đường dây nóng hỗ trợ học sinh và bổ sung tâm lý phòng vệ cho các học sinh."
"Thời gian gần đây, ngoài sự quậy phá của bọn thiếu niên hay việc trộm cắp vặt vãnh, góc khuất liên quan đến các tờ đơn tố cáo liên quan đến quấy rối và bạo lực học đường trong đám học sinh ở Gia Nghê cũng âm ỉ phát triển nhưng có phong thanh là nhà trường làm ngơ chuyện đó, chú muốn xem có thật hay không."
"Nên cháu cứ xem như lần này là một công đôi việc."
"Chú muốn cháu điều tra thêm chuyện bạo hành ở Gia Nghê sao?"
"Phải!"
Dứt lời, Lâm Chính từ tốn kéo ngăn tủ của mình rồi lấy ra tập hồ sơ, ông trầm ngâm một lúc rồi đưa về phía Tạ Kỳ Ngôn. Trong tập hồ sơ không có nhiều chi tiết, chỉ vỏn vẹn những dòng nghệch ngoạc từ lá thư của một phụ huynh và lời vắn của một giáo viên chủ nhiệm trong trường.
"Cháu hiểu rồi, sẽ ra sức phối hợp."
"Tạ Kỳ Ngôn! Nhiệm vụ lần này, chú muốn cháu làm cho đẹp mắt một chút!" Tâm và tư của Lâm Chính đều dồn hết vào biểu cảm nghiêm túc khi nói câu này.
"Chú à!" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.
"Để có thể được mọi người nhìn nhận, phá án giỏi, kiên trì chính trực vẫn là chưa đủ. Cháu cần phải thể hiện bản thân cũng lo nỗi lo của nhân dân, việc cháu năng nổ trong dự án lần này, sẽ có lợi cho việc thăng chức của cháu về sau."
"Nhưng cháu không quan tâm chuyện thăng chức, chú biết mà."
"Ngôn Ngôn à!"
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên trầm tư.
"Có điều này cháu cần phải biết có những vụ án nếu cháu muốn đích thân chạm vào, đều tùy thuộc vào chức vị."
Lâm Chính lời ít ý nhiều, ông tin rằng với đầu óc của Tạ Kỳ Ngôn sẽ hiểu rõ lời nói này của mình. Tạ Kỳ Ngôn không thích thú gì những chiến dịch cảnh dân bề nổi như thế này.
Tuy nhiên, cảnh sát trong thời đại này đúng là không thể mãi chỉ là người hùng thầm lặng, chăm chăm phá án, chuyện tuyên truyền hình ảnh cũng rất quan trọng nhằm xầy dựng lòng tin cho người dân, thắt chặt quan hệ và nâng cao chất lượng trị an. Đây cũng là điều giúp đặc khu Tô Hàn giữ vững oai phong trong các cuộc họp lãnh đạo.
Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ nên cũng nhanh chóng triển khai cho cảnh cục, ngoại trừ trưởng khoa Hàn, ai cũng phải tham gia. Điều này khiến Phương Tư Nhã không tiếc lời trêu chọc.
"Này, cậu là người rõ ràng nên thiên vị cũng rõ ràng thế à?"
Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp phản ứng, quay mắt sang dò xét thái độ của Phương Tư Nhã nhưng vẫn không thèm đáp trả khiến Phương Tư Nhã được nước lấn tới.
"Tuyên truyền cảnh dân là nhiệm vụ của cảnh cục, cậu phân phó cho mọi người nhưng lại để yên cho Hàn Hân Đình."
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi tự hỏi có phải cậu si mê người ta đến nỗi muốn cưng người ta từng li từng tí như vậy không?"
"Không phải là tôi thiên vị cô ấy."
"Mà tôi không muốn đám học sinh gặp cô ấy sợ hãi mà thôi."
"Cậu cũng biết rõ tính cách của Hàn Hân Đình rồi, nói chuyện với người chết còn nhiều hơn người sống, rất nóng nảy. Tôi không muốn bọn học sinh bị dọa sợ đến chết trước khi các em ấy kịp tiếp thu bất kỳ điều gì."
"Hơn nữa chương trình cảnh dân lần này, chú trọng hình ảnh, cậu nói xem nếu vô tình bắt gặp Hàn Hân Đình nổi trận xung thiên mắng các em ấy, có phải tôi phải gãy lưỡi giải thích với cục trưởng Lâm hay không?"
"Cũng đúng! Cô ta đứng lớp nói chuyện với học sinh chẳng khác gì đi dọa người khác. Các học sinh sẽ bị dạy hư mất."
"Đúng đấy!" Trong lòng Tạ Kỳ Ngôn bất giác thở phào khi thấy Phương Tư Nhã gật gù.
Theo phân phó của Tạ Kỳ Ngôn, các cảnh sát trong đội sẽ thay phiên nhau đứng các tiết nâng cao khả năng phòng vệ dành cho học sinh, riêng Tạ Kỳ Ngôn sẽ ghi nhận và tổng hợp báo cáo cho cục trưởng Lâm.
Hôm nay đến phiên của Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh, Tạ Kỳ Ngôn dành thời gian tuần tra quanh khu trường học cũng như tranh thủ nghe ngóng thực hư tình trạng bạo lực học đường ở Gia Nghê.
"Sao lại ngồi đây!"
Phương Tư Nhã chậm rãi đến gần Tiểu Cảnh khi thấy cô đang bồn chồn ngồi gần máy bán nước tự động ở sảnh đợi của trường.
"Chị Tư Nhã, em, em có hơi lo lắng."
"Em chưa bao giờ đứng lớp cũng chưa từng đứng trước nhiều con mắt nhìn mình như vậy."
Trong giọng nói của Tiểu Cảnh không hề giấu được sự căng thẳng và lo âu, Phương Tư Nhã nhanh chóng bắt được cảm xúc không tự tin này, cô mỉm cười rồi đi lấy một chai nước từ máy bán nước tự động, đưa cho Tiểu Cảnh rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tiểu Cảnh.
"Em sợ đám đông à?"
"Em không chịu được cảm giác nhiều người nhìn vào mình, em không biết phải nói gì."
Vừa nghe Tiểu Cảnh nói, vừa chu đáo các cử chỉ nhỏ khiến Phương Tư Nhã nhận ra đôi bàn tay của Tiểu Cảnh đang siết chặt vào nhau rồi cọ sát vào nhau, mồ hôi tay cũng không ngừng thấm ra, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Tất cả đều biểu thị cho sự căng thẳng lớn.
"Không sao, lớp này để chị. Dẫu sao, lâu rồi không đứng lớp cũng có cảm giác nhớ nghề rồi." Phương Tư Nhã mỉm cười, lại bất giác làm hành động xoa đầu khiến Tiểu Cảnh có một chút bối rối, một chút biết ơn cũng có một chút thích thú.
"Nhưng mà, em..."
"Em giúp chị dự giờ nhé, quan sát xem đứa nào không chú ý lắng nghe hay chị dạy như thế nào, giúp chị ghi lại. Quan trọng lắm đấy!"
Phương Tư Nhã nháy mắt tinh ranh, đứng lên và đưa tay ra chờ đợi cùng với một nụ cười giải tỏa căng thẳng cho Tiểu Cảnh. Bằng cách rất đơn giản, Phương Tư Nhã tiếp thêm cho Tiểu Cảnh rất nhiều sự thoải mái khi bước vào lớp dạy.
"Hôm nay, chúng ta sẽ đón tiếp các vị cảnh sát đến từ cảnh cục Ưu Đàm. Các vị cảnh sát sẽ giúp chúng ta trang bị những kiến thức phòng vệ cần thiết, nắm bắt được cách thức hữu hiệu để hạn chế sự quấy phá từ người lạ."
Dứt lời giới thiệu, cô giáo chủ nhiệm Cảnh Bình quay sang cúi chào Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh.
"Sếp Phương, ở đây giao lại cho hai sếp!"
Tiểu Cảnh mỉm cười chào mọi người, trước ánh mắt đổ dồn của các học sinh, cô nhận ra trái tim mình thực sự không thể nào đứng yên nổi. May mắn, Phương Tư Nhã đã kịp thời trấn an cô bằng cái vỗ nhẹ ý nhị phía sau lưng giúp cô phần nào bớt sợ hãi.
Sau tiết mục giới thiệu, Tiểu Cảnh đi về phía cuối lớp để làm công tác dự giờ, Phương Tư Nhã rất tự nhiên mở đầu bài nói chuyện của mình.
Trông thấy những ánh mắt kiên dè, những biểu cảm không hề hoan nghênh, Phương Tư Nhã hiểu rõ các học sinh tham dự tiết học này là một phần bắt buộc. Bọn chúng chẳng hề có sự hào hứng như Tiểu Cảnh đã tưởng tượng ban đầu. Hơn nữa, Tiểu Ca và lão Hổ cũng từng than phiền vì thái độ không hợp tác của các học sinh trong tiết học của họ.
Nhưng, trước mặt các học sinh là người đã từng có thời gian công tác ở vai trò huấn luyện tại trường cảnh sát, Phương Tư Nhã hoàn toàn không hề khó khăn để tạo được một không khí lớp học mong muốn.
"Được rồi! Hôm nay, cô đến đây cũng không có gì đao to búa lớn mà nói đâu. Cô biết các em cũng cảm thấy rất nhàm chán với những tiết mục nghiêm túc như thế này. Nhưng mà các em cũng biết tình hình của trường chúng ta dạo gần đây rồi đấy, dù thế nào thì cũng không thể phớt lờ sự an toàn của bản thân được."
"Nên hay là thế này, chúng ta chia lớp thành các đội, cô muốn xem khả năng tự vệ của các em và hiểu biết của các em đến đâu. Đội thắng sẽ được một phần quà đặc biệt từ cô."
"Không phải là các em luôn tự tin về sự hiểu biết và cách phòng vệ của bản thân à? Vậy để cô xem các em có đánh bại được cô không?"
"Sao hả? Có dám chơi không?"
Câu nói khiêu khích của Phương Tư Nhã quả thật rất có tác dụng khuấy động không khí. Các học sinh lập tức ngời lên những ánh mắt thích thú, họ gọi nhau chia thành đội và tham gia vào trò chơi của Phương Tư Nhã.
Lớp tuyên truyền diễn ra rất thành công. Phương Tư Nhã còn gây được ấn tượng mạnh đối với các học sinh. Thậm chí, họ còn hào hứng gọi cô là sư tỷ. Còn trong mắt Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã quả đúng là một cảnh sát toàn năng không chỉ giỏi phá án, an ủi người khác cũng giỏi mà trong công tác giảng dạy của rất tự tin.
Trong khi Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh tham gia lớp tuyên truyền, Tạ Kỳ Ngôn dành thời gian trò chuyện cùng hiệu trưởng và một số thầy cô giám thị. Tất cả họ đều khẳng định chắc nịch Gia Ngê là môi trường học đường an toàn, được giám sát nghiêm ngặt, mối quan hệ giữa thầy cô và học sinh cũng rất tốt nên không hề có vấn nạn bạo lực học đường.
Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ sẽ không khai thác được gì từ ban lãnh đạo hay các thầy cô của trường học. Hơn nữa, để bảo vệ danh dự trường, dù có họ cũng sẽ không nói ra. Nhưng, Tạ Kỳ Ngôn không muốn khẳng định quá vội vàng, vừa muốn cho họ cơ hội được nói để tránh những kiện tụng về sau, vừa muốn tìm sự bối rối sau vẻ ngoài bình tĩnh của họ.
Đúng là Tạ Kỳ Ngôn tìm được rồi. Sự thống nhất không lệch một chữ của các giáo viên, giám thị và hiệu trưởng khi Tạ Kỳ Ngôn đề cập đến chuyện bạo lực học đường khiến trực giác của Tạ Kỳ Ngôn đánh hơi về một lời nói dối. Nếu họ không chuẩn bị sẵn, họ chắc chắn không thể có một câu trả lời rành mạch và gọn gàng như thế.
Trong lúc, Tạ Kỳ Ngôn trầm ngâm suy nghĩ về những chữ viết trên lá thư và thái độ dửng dưng của các thầy cô khi trả lời thắc mắc của mình, tiếng ầm vang lên ở phía ngã ba dẫn sang khu vực hành lang sau của khu nam sinh làm Tạ Kỳ Ngôn chú ý.
Khi Tạ Kỳ Ngôn chạy đến, cô trông thấy một cảnh tượng lộn xộn của thùng nước rơi và những miếng ván gỗ nằm ngổn ngang trên nền đất, lúc sau, một nữ học sinh lọ mọ đứng dậy với quần áo xộc xệch, vấy bẩn và người cũng lấm lem vết xước.
"Em không sao chứ?"
"Em không sao ạ!" Đầu tóc rối loạn cũng không che đi được khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa đầy vẻ u buồn của cô bé.
Cô bé nhanh chóng đẩy tay Tạ Kỳ Ngôn, cố gắng chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình rồi toan cất bước đi. Tiếng chuông chuyển tiết reo lên như một sự cứu rỗi dành cho cô bé.
"Chân em chảy máu rồi. Cô đưa em đến phòng y tế."
"Không cần đâu! Em chỉ bị té thôi! Em không sao hết."
Trông thấy nữ sinh cắn chặt môi, ánh mắt cố tình né đi sự dò xét từ phía Tạ Kỳ Ngôn. Nữ sinh loạng choạng gượng dậy rồi tỏ vẻ như dáng đi không bị ảnh hưởng, cúi đầu chào Tạ Kỳ Ngôn rồi nhanh chóng rời đi. Tạ Kỳ Ngôn cũng không muốn làm khó.
Khi nữ sinh đi khỏi dãy hành lang sau lưng đám phòng học, Tạ Kỳ Ngôn mang khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ về những dòng thư tố cáo nhà trường về tình trạng bạo lực học được mà Lâm Chính đã cho mình xem qua.
Tạ Kỳ Ngôn cau mày, rồi ngay lập tức bị giam cầm sự chú ý vào chiếc hộp viết bị ném vào một góc khuất, cùng một cuốn tập đã bị xé nát. Trên đó ngoài những bài giảng số học, đường nét nghệch ngoạc, những chữ viết không ăn nhập đâu vào đâu tràn hết khắp các trang giấy.
Bên cạnh đó, có một cuốn sổ nhỏ với trang bìa màu nâu đỏ. Góc cạnh đều rất phẳng phiu, cả thân sổ cũng không bị cong vênh, bên ngoài chỉ bám một ít bụi vì rơi xuống đất. Trông nó được giữ gìn rất cẩn thận.
Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp thu gom mọi thứ, trong đầu đã sẵn biết những đồ dùng này đều thuộc về cô nữ sinh ban nãy. Quan sát một lúc những đồ vật trên tay cũng như vị trí của chúng, có lẽ rơi ra từ chiếc cặp sách của nữ sinh khi cô ấy bị đẩy xuống đất. Cuốn sổ nhỏ cũng vô tình rơi ra, còn hiện trạng của cuốn vở này thì không khó để nhận ra đã bị người khác cố tình tác động.
Tạ Kỳ Ngôn đoán được nữ sinh là nạn nhân của một đám bắt nạt. Tạ Kỳ Ngôn bỏ cuốn sổ nhỏ vào túi áo khoác của mình và để những đồ còn lại trở về nguyên vị trí. Nếu thực sự cuốn sổ này quan trọng với chủ nhân của nó, chắc chắn nữ sinh sẽ quay trở lại tìm và Tạ Kỳ Ngôn sẽ có nhiều cơ hội để trò chuyện hơn.
Hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn phân phó công việc lại Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh điều phối cho các công tác bày trí an ninh bên ngoài trường học, còn mình thì ở lại Gia Nghê.
"Sao lại không về cùng, có chuyện gì sao?"
"Chẳng phải những vụ tấn công nữ sinh gần đây đều xuất hiện sau khi tan trường sao? Tôi không yên tâm thôi."
"Có cần điều thêm người cho cậu không? Tôi có tăng thêm lực lượng tuần tra quanh khu này, nhưng nếu cậu cần tôi sẽ điều qua vài người phụ cậu."
"Không cần đâu! Đừng phô trương quá."
"Cũng đúng, mấy tên nhóc đó cũng không đánh lại cậu, được đích thân sếp Tạ bảo vệ cũng là vinh hạnh rồi."
Như thường lệ, Phương Tư Nhã buông vài câu châm chọc Tạ Kỳ Ngôn rồi mới rời đi. Một số cảnh viên tuần tra cũng được điều phối đến gần khu vực Gia Nghê vào giờ tan tầm để đảm bảo an toàn.
Trong khi đó, nữ sinh mà Tạ Kỳ Ngôn gặp ở sân trường cũng đã quay trở lại nơi cô làm rơi đồ dùng học tập. Khuôn mặt nhợt nhạt mang theo sự hốt hoảng, cô ấy không dám chạy mà chỉ cố gắng bước thật nhanh.
Khi trông thấy cuốn vở bị xét của mình, nữ sinh ánh lên sự mừng rỡ rồi chạy đến lục lọi ngóc ngách đó. Có vẻ cô ấy không quan tâm việc cuốn vở bị xé và những đồ dùng học tập còn mới nguyên bị bẻ gãy. Thời gian trôi đi từng khắc trôi đi, sự lo lắng càng xuất hiện rõ rệt trên khuôn mặt của nữ sinh. Tạ Kỳ Ngôn định bụng không thử thách thêm cô bé nữa.
"Aya... Nhìn xem ai đây này?"
Lúc này, một tiếng nói vang lên. Theo sau tiếng nói đó là một nhóm nữ sinh. Người ở vị trí đầu tiên có vẻ là trưởng nhóm. Đó là một nữ sinh sở hữu gò má cao, gương mặt tinh xảo thu hút, ánh mắt lanh lợi cùng bờ môi mọng đỏ. Dù vóc dáng nhỏ bé nhưng với khẩu khí chẳng sợ ai của cô ta thì đúng là lấn át người. Tạ Kỳ Ngôn thấy sự bức ép đó, quyết định quan sát một chút.
"Thật đúng là duyên phận mà. Lên lớp cũng gặp, tan học rồi cũng gặp. Không khéo sau này chúng ta cũng gặp nhau." Câu nó của nữ sinh tên Giản Kỳ khiến cả bọn cạnh bên phá lên cười, còn nữ sinh tội nghiệp lại lùi xuống một bước.
"Mấy người muốn gì nữa đây!" Giọng điệu của Mỹ An không giấu được sự lo lắng.
"Cũng đâu có gì to tát hay mới mẻ." Giản Kỳ cười khẩy một tiếng rồi nhanh mắt đảo qua người nữ sinh cao to đứng kế bên. Nữ sinh có vóc người to lớn hiểu ý đã nhanh chóng tiến đến áp sát Mỹ An. Rõ ràng không cho cô có hội lùi bước nữa.
"Chẳng qua lúc nãy thấy ở tiết học mày rất oai, chẳng phải mày còn làm cho tao mất mặt hay sao? Cũng nhờ ơn mày mà bà cô đó còn bắt tao phải đứng trên lớp nói mấy cái lời vớ vẩn."
"Chép thì chắc là tao không chép rồi đó, lỗi của ai thì người đó mới đáng chịu phạt nên ngày mai tao muốn thấy mày cầm tờ chép phạt đó đưa cho tao."
"Chỉ cần như vậy thôi đúng không?" Đôi vai của Mỹ An hạ xuống, cảm giác căng cứng cũng dần dần thả lỏng. Cô ấy dường như đã chấp nhận điều này như một cách thỏa hiệp tự nhiên.
"Đúng là chỉ cần vậy nhưng mà đột nhiên tao cảm thấy khó chịu tay chân một chút. Cũng tại mày." Giản Kỳ nhăn mặt như tỏ ý hờn trách cũng tỏ ý không phải lỗi do mình.
"Cái sự tài lanh của mày làm bà cô đó bắt tao làm trò hề, khoa chân múa tay, bây giờ ngứa ngáy quá. Thế nên chịu khó một chút nhé!"
Dứt lời, một bạn nữ sau lưng Giản Kỳ cũng tham gia ép sát Mỹ An, cô cùng nữ sinh cao to cố giữ chặt hai tay của Mỹ An để Giản Kỳ có thể thuận lợi hành sự.
Mỹ An yếu ớt chống cự, ánh mắt có sợ hãi nhưng lại không hoảng hốt như đó lại là chuyện hiển nhi xảy đến với cô mỗi ngày. Có kháng cự nhưng không quyết liệt. Có tránh né nhưng nếu xảy đến thì cũng chẳng sao.
"Vậy thì làm nhanh lên, tôi không có thời gian đâu."
"Khẩu khí lớn quá nhỉ?"
Giản Kỳ thấy thái độ lại dậy lên trong lòng sự hiếu thắng cuộn trào. Bản tính thích chứng tỏ và khiến người khác khuất phục mình bắt đầu ăn mòn trong từng bước đi của cô gái trẻ. Giản Kỳ chẳng khác gì một con sói đang kiêu hãnh giương mắt nhìn con mồi đang ngoan ngoãn dưới trò đùa của mình.
Lúc Giãn Kỳ cách Mỹ An chỉ còn vài bước chân, Tạ Kỳ Ngôn lúc này kịp thời bước ra nắm chặt lấy cú đấm chực chờ lướt lên khuôn mặt xinh xắn của Mỹ An. Tạ Kỳ Ngôn đứng chắn ngang giữa cô và để Mỹ An ra sau lưng mình, ánh mắt đảo nhanh qua hai người đang giữ lấy tay của Mỹ An khiến họ có đôi chút rụt rè mà thu tay lại.
"Khẩu khí cô cũng lớn quá nhỉ?"
Nói vừa hết câu, Tạ Kỳ Ngôn dồn ép sức mạnh áp đảo lên bàn tay của Giãn Kỳ khiến những ngón tay của nữ sinh này bị ép đến đỏ lửng hết cả đơn, cơn đau cũng lập tức kéo đến. Tạ Kỳ Ngôn không có ý định nương tay khi càng lúc càng siết mạnh đến lúc Giãn Kỳ ré lên.
"Cô là ai?"
"Chị con bé, đến rước con bé." Tạ Kỳ Ngôn không dám dọa chết bọn chúng, nên kiếm đại một thân phận cho mình, Mỹ An ở phía sau cũng không muốn đính chính. Ít nhất bây giờ, có người bảo vệ cô ấy trước bọn bắt nạt.
"Sao hả? Lúc nãy mấy đứa tính làm gì?"
Tạ Kỳ Ngôn thách thức, bọn người Giản Kỳ cũng biết ý tứ mà lùi lại. Bọn chúng hậm hực nên không nói thêm lời nào, Giản Kỳ ôm bàn tay đau buốt kéo đồng bọn muốn quay đi. Dẫu sao, bọn chúng vẫn là trẻ con, hơn nữa, thủ lĩnh còn bị người khác sức thị uy đến mức ôm bàn tay nắm đồ vật cũng không còn sức, làm càn chính là tự lao vào chỗ chết.
"Nếu ngày mai con bé về nhà mà vết thương chằng chịt như thế, tôi sẽ đến làm phiền mấy nhóc đó. Một người cũng không thiếu."
Tạ Kỳ Ngôn buông lời cảnh cáo khi nhìn thấy cả bọn đang tính rời đi. Sau đó, cô kéo tay Mỹ An rời khỏi trường.
Vì có sự tuần tra gắt gao của cảnh sát, bọn thiếu niên cũng không có cơ hội lảng vảng quanh khu vực trường học hay trong khu phố. Thậm chí, cảnh sát cũng rất thẳng tay bắt những đối tượng tình nghi về cảnh cục hỏi cung. Tất cả khiến Tô Hàn trở lại nét mặt yên bình tạm thời.
Riêng Tạ Kỳ Ngôn chỉ muốn tập trung giải đáp câu chuyện bạo lực bên trong Gia Nghê và Mỹ An chính là đầu mối. Sau khi cả hai rời khỏi trường, Tạ Kỳ Ngôn ngỏ ý đưa Mỹ An về nhà. Trong khoảnh khắc đi bên cạnh nhau, Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận rất rõ sự bất an toát ra từ người cô bé.
"Cháu có mệt lắm không? Muốn ăn chút gì chứ?"
"Không sao đâu ạ! Cháu chưa cảm ơn cô nữa. Cảm ơn cô đã ra tay giúp cháu."
"Bọn chúng có thường xuyên ức hiếp cháu không?"
"Dạ không! Chẳng qua các bạn ấy bức bối chuyện trên lớp thôi, không có gì đâu ạ."
Nói rồi Mỹ An lẳng lặng đi tiếp chặng đường còn lại, Tạ Kỳ Ngôn cũng không muốn dồn ép. Chỉ là bản thân thấy đau lòng khi thấy đôi vai ấy rút lên rồi bật run trong sợ hãi.