Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đột ngột mở cửa bước vào. Va ngay vào ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn chính là tấm bảng lớn được sắp xếp tuần tự diễn tả những vết tích tìm thấy trên người Từ Quang Kiệt và những ghi chú liên quan đến suy đoán do Hàn Hân Đình.
Tạ Kỳ Ngôn bước lại gần lại tấm bảng chằng chịt những đầu mối, cau mày quan sát. Trong khi đó, Hàn Hân Đình rất biết ý nênbước lui xuống một bước, người tựa vào thành bàn làm việc đối diện bảng lớn.
Cả hai cứ thế giữ nguyên vị trí một lúc lâu, Tiểu Ca lên tiếng phá vỡ sự tập trung của cả hai.
"Sếp Tạ, Hàn tỷ, hai người có nghĩ chúng ta đã đi sai rồi không?"
Câu nói của Tiểu Ca như một tiếng chuông cảnh tỉnh, Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi rồi bước đến bên cạnh Hàn Hân Đình, ánh mắt cả hai đăm chiêu cùng nhìn một hướng lên bảng lớn.
"Chúng ta đã bị đánh lừa bởi điều gì sao?"
"Các bằng chứng quá thuận lợi, cậu không thấy như vậy à?" Hàn Hân Đình đánh đúng trọng tâm.
Tạ Kỳ Ngôn hiểu được ý mà Hàn Hân Đình lo lắng. Từ lúc bắt đầu xác định đây là vụ án mưu sát, rất nhiều bằng chứng rõ ràng cho thấy Từ Hiểu Sung chính là hung thủ gián tiếp gây nên cái chết của Từ Quang Kiệt. Hơn nữa, những thông tin về mối quan hệ cha con bất ngờ cùng việc Từ Quang Kiệt đột ngột đổi di chúc càng củng cố động cơ sát hại của Từ Hiểu Sung.
"Ý trưởng khoa Hàn là mọi bằng chứng giống như đang cố nhắm vào một người?"
"Đúng! Tất cả chúng đều có lỗ hỏng. Các vết đánh trên phần đầu là do tác động nhiều lần với gia tốc khác nhau. Có thể là trong quá trình đập đầu nạn nhân xuống ghế thì hung thu về sau giảm lại lực do phát hiện nạn nhân bất tỉnh. Cũng có thể là do một người khác làm."
"Cậu xem! Trên tay vịn ghế là nơi mà nạn nhân bị đập đầu. Ban đầu chúng ta đã vì những mặc định của mình mà không quan sát kỹ, có tới 2 điểm trọng tâm vết máu dày hơn so với những điểm khác trên thành ghế. Nếu trong lúc đó, anh ta cố tình đập đầu nạn nhân, đáng lý chỉ có một điểm thôi."
"Nghĩa là cũng có thể như lời Từ Hiểu Sung nói, anh ta đẩy Từ Quang Kiệt khiến trán ông ta đập vào ghế nhưng sau đó hắn bỏ đi. Một người khác hoặc chính anh ta đã vào lại để tiếp tục đập đầu giáo sư Từ nên mới tạo ra 2 điểm thay vì một điểm."
Hàn Hân Đình dứt lời lại tiến về phía bảng lớn, chỉ tay vào bức ảnh chụp lại dấu giày đi đi lại được thu thập từ phòng sách của Từ Quang Kiệt.
"Chưa hết! Dấu giày này cũng rất kỳ lạ." Hàn Hân Đình tiến về phía bảng lớn, chỉ tay vào bức ảnh chụp lại dấu giày đi đi lại được thu thập từ phòng sách của Từ Quang Kiệt.
"Ý chị là kích cỡ sao? Nó trùng khớp với lại đôi giày sneaker của Từ Hiểu Sung." Tiểu Ca khó hiểu.
"Đúng! Nó khớp với giày của Từ Hiểu Sung nhưng có 2 điểm đáng nghi."
"Một, thư phòng không phải một mình Từ Hiểu Sung ra vào nhưng vết giày trên sàn để lại giống như chỉ nhắm vào anh ta. Những dấu giày khác đều rất ít hoặc rất mờ. Hai, lực bàn chân không đúng. Nếu đây là giày của Từ Hiểu Sung, lực nhấn xuống phải rất đều, mọi người xem phần trọng tâm đến phần gót thì rõ chỉ có phần từ giữa bàn chân đến đầu mũi giày lại rất yếu."
"Ý của cậu là một người có bàn chân nhỏ đã mang giày của Từ Hiểu Sung."
"Phải!"
"Cậu còn nhớ chiếc nút áo không?"
"Ừa! Chiếc nút tìm thấy trong phòng của Từ Quang Kiệt. Có vấn đề gì sao?"
"Nó thuộc về áo của Từ Hiểu Sung nhưng cách chiếc nút rơi ra từ áo thì không hợp lý."
"Không hợp lý thế nào?"
Khi Tạ Kỳ Ngôn dứt lời, Hàn Hân Đình chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ khi trông thấy ánh mắt tò mò gấp gáp hiếm thấy của đội trưởng đội trọng án.
Mặc cho sự có mặt của Tiểu Ca, Hàn Hân Đình nhẹ nhàng trườn người tiến tới gần Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt thu hết sự dụ hoặc phóng thẳng vào Tạ Kỳ Ngôn khiến yết hầu của Tạ Kỳ Ngôn vô thức động đậy.
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Hân Đình làm như thế này, Tạ Kỳ Ngôn cũng đã quen những chiêu trò giảo hoạt của cô nên bản thân liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, ánh mắt lại không thể rời khỏi khuôn mặt thanh diễm của Hàn Hân Đình.
"Gần quá rồi!" Tạ Kỳ Ngôn hồi hộp khẽ lên tiếng.
Từ sóng mũi, phần gò má đến ánh mắt đen láy đều làm Tạ Kỳ Ngôn bất giác thấy trái tim mình đập nhanh hơn vài nhịp. Đôi môi mọng đỏ của Hàn Hân Đình từng là nơi khiến bao nhiêu người thèm khát cầu xin, nay lại như đem dâng tặng Tạ Kỳ Ngôn khiến đội trưởng Tạ bối rối, vô thức né tránh ánh mắt của người đối diện.
Hàn Hân Đình chợt mỉm cười, tay đưa lên cổ áo của Tạ Kỳ Ngôn, không nói không năng rứt chiếc cúc áo gần sát mép cổ áo khoác ngoài của Tạ Kỳ Ngôn xuống. Sau đó, cô đắt chí đưa thành quả của mình đong đưa trước mặt đội trưởng Tạ. Điều này hoàn toàn làm Tạ Kỳ Ngôn bối rối.
"Cậu!"
"Cậu có để ý điều gì trên áo không?"
Khi nghe Hàn Hân Đình hướng dẫn, Tạ Kỳ Ngôn vội vàng sờ tay lên phần chỉ thừa ở chỗ chiếc cúc áo vừa bị Hàn Hân Đình lấy đi.
"Đầu chỉ?" Tạ Kỳ Ngôn quả nhiên là người nói một sẽ hiểu mười.
"Phải."
"Nếu là cúc áo bị người khác nắm và bứt xuống thì đường chỉ ở chỗ đó phải phải phân mảnh. Hơn nữa, bị bứt trong lúc dằn co, phần chỉ cũng sẽ bị rách rất rõ. Nhưng đường chỉ trên chiếc áo tìm thấy trong tủ đồ của Từ Hiểu Sung lại rất gọn gàng, sắc bén, kiểu như được cố tình cắt ra."
"Chưa hết! Tôi phát hiện, trong hộp thuốc trợ tim bị tráo là thuốc bổ nhưng trong người của giáo sư Từ lại không hề có thành phần của các loại thuốc này. Ngược lại, báo cáo cho thấy ông ấy từng hấp thụ lượng thiazolidinediones và metformin không nhỏ."
"Thành phần sẽ gây suy tim nếu dùng quá liều lượng."
Hàn Hân Đình trình bày những thông tin kiểm nghiệm liên quan khiến Tạ Kỳ Ngôn càng nhận ra những mảnh ghép sai vị trí.
"Sếp Tạ! Có cái này rất hay mà sếp cần phải biết." Tiểu Cảnh vội vàng chạy đến phòng khám nghiệm cùng lão Bân, trên tay cầm theo tập hồ sơ điều tra liên quan đến bức ảnh mà Tạ Kỳ Ngôn đã tìm được ở ngăn bí mật.
"Chuyện sếp nhờ em điều tra, có kết quả rồi. Có lẽ sếp sẽ bất ngờ đó."
"Aya. Tiểu Cảnh à, đừng có úp úp mở mở nữa, người ta hồi hộp chết đi nè." Tiểu Ca lúc này mất kiên nhẫn.
"Từ Hiểu Chí không phải con ruột của Từ Quang Kiệt mà là người con ông nhận nuôi sau khi người tình của ông qua đời."
"Không phải con ruột sao?"
"Bức ảnh này là chụp khi Từ Quang Kiệt sang Đài Loan để thăm hai mẹ con. Người phụ nữ trong ảnh là mẹ của Từ Hiểu Chí, cũng là người tình đầu tiên của Từ Quang Kiệt. Hai người quen nhau khi Từ Quang Kiệt học tập tại Đài Loan. Sau này, bà ấy qua đời vì bệnh, Từ Quang Kiệt thay bà ấy chăm sóc Từ Hiểu Chí rồi đem về Từ gia, trở thành con trai thứ."
"Lúc đem về Từ gia thì Từ Hiểu Chí mấy tuổi?"
"Dạ 4 tuổi."
"Bọn họ đều biết họ không phải anh em. Chẳng trách cứ nhìn thấy mối quan hệ của họ không tốt."
"Hèn chi, trong những bài báo của mình Từ Quang Kiệt chỉ nhắc về Từ Hiểu Sung, rất ít khi nói đến Từ Hiểu Chí. Có khi nào vì đố kị, đố kị không được như Từ Hiểu Sung?"
"Lão Bân!"
"Rõ sếp Tạ, tôi sẽ lập tức đi điều tra Từ Hiểu Chí."
Dứt lời, lão Bân đã nhanh tay nhanh chân rời khỏi cảnh cục. Họ thực sự không còn nhiều thời gian, nếu bỏ qua những thời khắc vàng chắc chắn họ sẽ hoàn toàn mất mọi manh mối truy vết hung thủ.
Lúc này, lão Hổ hớt hải chạy đến phòng khám nghiệm tìm mọi người.
"Sếp Tạ! Có phát hiện mới."
"Chuyện gì?"
"Chúng tôi đã đến cửa hàng gần bến cảng, đúng là Từ Hiểu Sung có đến để mua bia, hắn còn gây nhau với nhân viên vì mấy đồng lẻ nữa. Nhân viên nói rất nhớ mặt hắn. Tuy nhiên, khi hắn rời đi chỉ mới có 8 giờ. Chúng ta từng nghi ngờ hắn mua bia để cố tình đánh lạc hướng."
"Nhưng chúng tôi đã tìm được nhân chứng thấy đêm ngày 10, Từ Hiểu Sung uống bia ở gần bến cảng đến tận 3 giờ sáng, lúc ngà say mới trở về nhà."
"Nhân chứng là ai?"
"Một gã ăn mày, hôm đó nằm ở gần đó, nghe hắn la hét rất ồn ào. Đến khuya ông ta tỉnh vẫn thấy Từ Hiểu Sung ngồi đó, khóc. Mấy hôm nay, ông ấy đi nơi khác ăn xin, hôm nay chỗ mới bị đô thị quét, hắn ta mới mò trở về."
"Sếp Tạ! Bây giờ chúng ta làm gì với Từ Hiểu Sung đây? Nếu có bằng chứng ngoại phạm, chúng ta phải thả hắn."
Câu hỏi của lão Hổ khiến Tạ Kỳ Ngôn buông tiếng thở dài.
Nếu bây giờ thả người, hung thủ thật có lộ diện không? Cảnh sát có bằng chứng nhưng bây giờ bằng chứng lại trở thành nghi điểm. Nếu loại bỏ khả năng giết người của Từ Hiểu Sung, hung thủ thực sự biết đâu lại nâng cao cảnh giác, họ sẽ càng khó bắt được rắn. Với kinh nghiệm của mình, Tạ Kỳ Ngôn biết đây là lúc nhạy cảm và hung thủ chỉ đang chờ đợi động tĩnh của cảnh sát.
"Vậy thì chúng ta rung cây nhát khỉ đi!"
"Lão Hổ sắp xếp cho Từ Hiểu Sung làm một bài nói dối, chúng ta sẽ nói hắn không vượt qua được, tạm thời kéo dài thời gian giam giữ. Chúng ta cần thêm thời gian để tra lại các thông tin từ đầu. Tôi cũng sẽ đến nói chuyện với cục trưởng việc công bố sự nghi ngờ của cảnh sát đối với Từ Hiểu Sung để quy thành án mạng hình sự."
"Sếp muốn..."
"Hung thủ buông lỏng phòng vệ."
"Nếu đã vậy, phòng pháp y cũng không thể ngồi không rồi?" Hàn Hân Đình xoắn nhẹ lọn tóc ở phần đuôi, thái độ nhàn nhã.
"Cậu tính ngồi yên nhìn hung thủ chạy à?"
"Tiểu Ca, đi cùng tôi đến bãi lau sậy một chuyến đi, vẫn còn một số điểm, có thể chúng ta đã bỏ sót."
"Bây giờ sao ạ?"
"Hay tôi còn phải chờ cậu chọn giờ?"
Hàn Hân Đình cau mày, nhanh chóng mang theo áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài. Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của người cộng sự ăn ý này mà bất giác nở nụ cười thỏa mãn.
Ngay khi mọi người rời đi, Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Cảnh đến phòng cục trưởng Lâm để thuyết phục ông giúp họ thực hiện kế hoạch này.
Ban đầu, khi nghe xong, cục trưởng Lâm cảm thấy Tạ Kỳ Ngôn càng ngày càng không có nguyên tắc, làm việc ngông cuồng. Nhưng khi lắng nghe tỉ mỉ kế hoạch của Tạ Kỳ Ngôn, cũng tin rằng Tạ Kỳ Ngôn là người làm việc biết phân nặng nhẹ, hơn nữa, việc tạm thời công bố sẽ giúp ông dễ dàng báo cáo với cấp trên, khiến họ yên tâm xem đây án hình sự, vui vẻ còn có thể khen tốc độ tiến triển nhanh chóng của vụ này, nên ông miễn cưỡng đồng ý.
Trong khi chờ đợi thông tin từ các đồng đội, Tạ Kỳ Ngôn quyết định dành thời gian để đọc quyển nhật ký của Từ Quang Kiệt.
Một cuốn nhật ký nói về người đàn ông thật lòng thương con nhưng lại không biết cách phải bày tỏ thế nào cho đúng. Để rồi, bằng bản năng và những suy nghĩ của bản thân, chính ông khiến những hiểu lầm cứ thế lớn lên, vô tình hay cố ý đều đã làm tổn thương con mình. Một cuốn nhật ký của người đàn ông ôm chặt lấy những bất lực, hối hận khi bản thân đã không thể làm tròn trọng trách được người mình từng yêu thương giao phó.
Trong suốt những trang nhật ký, hầu hết chúng đều kể lại những việc làm nhỏ nhặt hằng ngày của Từ Hiểu Sung và Từ Hiểu Chí; về những cảm xúc của ông và những cố gắng của ông để hàn gắn hai đứa con của mình.
Một cuốn nhật ký của người cha nồng hậu chôn chặt bên trong vẻ ngoài nghiêm khắc, cứng cỏi. Để rồi, từng trang, từng hành trình lớn lên của Từ Hiểu Sung và Từ Hiểu Chí, Tạ Kỳ Ngôn chỉ thấy cảm giác hối lỗi khi không thể trở thành chỗ dựa an tâm nhất, gia đình hạnh phúc trọn vẹn nhất của cả hai đứa con.