Đường Mật kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Marshall con giơ thẻ đấu giá bên cạnh lên nhìn mình nở ra nụ cười dịu dàng, trong đám người liền cất lên tiếng "chậc chậc" thán phục.
"Xem ra cậu ấy có ấn tượng rất tốt về con." Makin nở nụ cười hài lòng nhìn Marshall con chăm chú, còn không quên nháy mắt với Đường Mật, cảm thấy mắt nhìn người của mình vô cùng chuẩn, đoán rằng nguyện vọng của ông và bộ trưởng Marshall rất nhanh sẽ có thể thực hiện rồi.
Đường Mật mấp máy môi, trong phút chốc không biết trả lời như thế nào, trên thực tế suy nghĩ của cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh từ Arthur, cả đầu óc chỉ đều nghĩ đến mục đích sự xuất hiện đột ngột của anh ta, cô sợ Arthur vì trả thù mình mà làm hại tới Makin, về phần Marshall con có ấn tượng thế nào về mình, quả thực chỉ là chuyện ở Trảo Oa Quốc(chỉ 1 nơi rất xa, câu này có ý nói là chuyện xa xăm, không đáng quan tâm).
"6 vạn lần thứ nhất!" Người bán đấu giá nhìn xung quanh, trong tiếng nói mang theo sự nhẹ nhõm vì sắp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà ông ta còn chưa kịp hô lên câu tiếp theo, đã trợn to hai mắt, thì thào nói: "12 vạn".
12 vạn?! Đường Mật không kiềm được nhìn về phía tấm thẻ đấu giá cô độc giơ lên kia. Tại đó, Arthur đang giương đôi môi uống champagne, phát giác được ánh nhìn của cô, đôi mắt chậm rãi từ mép ly ngẩng lên, trong tinh thể màu xanh lục sẫm lộ ra ung dung như đó là điều tất nhiên, giống như ngọn lửa hung mãnh giương nanh múa vuốt ập về phía cô.
Sau ba lượt hỏi liên tục, người bán đấu giá gõ búa kết luận: "Thành giao! Chúc mừng ngài Keino.Solomon đã có được tặng phẩm này! Và tất cả khoản tiền thu được từ buổi đấu giá lần này đều quyên cho quỹ bảo vệ động vật của Tổ chức Hòa bình xanh." Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng những lời ca ngợi. Thế giới chính là như vậy, nếu như một người bỏ ra 1 vạn Euro để mua 20 bức ảnh, mọi người sẽ cười anh ta là một kẻ ngốc; nhưng nếu là một người vừa anh tuấn lại vừa trẻ tuổi bỏ ra 12 vạn Euro để mua 20 bức ảnh nghệ thuật, mọi người sẽ vỗ tay tán thưởng: "Anh ta quả là một nhà giám định và thưởng thức!".
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?! Đường Mật cảm thấy bực bội, cô cũng không phải là kẻ nhát gan, từ nhỏ Makin đã dạy cô: "Biện pháp tốt nhất để đối mặt với sợ hãi không phải là trốn tránh, mà là nhìn thẳng vào nó, xem trọng nó, sau đó đánh bại nó", Đường Mật tôn đó làm tín điều và cũng vẫn luôn thực hiện. Thế nhưng khi bạn hoàn toàn không rõ ý đồ thật sự của kẻ địch, cũng không có phương hướng cho sách lược ứng đối, thì sợ hãi mới có thể biểu hiện uy lực chân chính của nó, không biết cũng như không thể dự đoán mới là nguy hiểm nhất.
Nhưng tình hình hiện giờ đã không còn thời gian cho cô suy xét nhiều, theo lễ tiết, Đường Mật là người quyên góp lúc này cần phải đi đến bắt tay và ôm Arthur, để cảm tạ tiền quyên và thiện chí của anh ta. Nhưng cô không hề cử động, chỉ đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn anh đứng ở một đầu khác của đại sảnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như đang nhìn thấu cùng chờ đợi cái gì đó. Nếu như đã không thể biết rõ ý đồ của đối thủ, vậy cứ lấy tĩnh chế động sẽ là sách lược sáng suốt.
Mà Arthur cũng không chuyển bước, mỉm cười đón ánh mắt Đường Mật, khuôn mặt ôn hòa phảng phất như mặt biển dưới ánh trăng, thu nạp nuốt chửng hết tất cả công kích đến từ cô, nhưng không ai có thể dự đoán được bên dưới sóng mắt bình tĩnh kia đang chôn giấu những gợn sóng hung hiểm hoặc những rặng đá ngầm trí mạng.
Hai người dùng tư thế kỳ quái ấy giằng co với nhau, trong không khí như đang lưu động một thứ vật chất nào đó nồng đặc mà nặng nề, đè ép tới nỗi người ta không thở nổi, mà ngay cả tiếng vỗ tay của các khách mời cũng bắt đầu trở nên khó xử, do dự có nên để hai tay xuống hay không, nhưng nếu như hai người kia không có hành động gì, tiếng vỗ tay cũng không thể dừng lại, lễ nghi chính là lễ nghi, nhất định phải tuân thủ. Cũng may vào lúc mọi người ở đây đều cảm thấy bàn tay bắt đầu tê dại thì Arthur khẽ thở dài, bước nhanh về phía Đường Mật, cầm lấy tay cô, khom người tạo ra một đường vòng cung ưu nhã, sau đó đặt một nụ hôn trịnh trọng lên mu bàn tay mịn màng. Tiếng vỗ tay lập tức trở nên vang dội như sấm, mang theo sự thoải mái cùng mừng rỡ khi được giải thoát, các khách mời vui cười hớn hở, dường như bây giờ mới là thời khắc đáng để vui vẻ nhất trong cả buổi tối hôm nay vậy.
Arthur ôm bả vai Đường Mật, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được nói: "Đừng như vậy, em cần phải cười lên một cái, mọi người đang nhìn chúng ta."
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô cắn răng nặn ra một nụ cười.
"Tôi..."
Đường Mật cảm thấy đôi môi Arthur áp sát bên tai mình, mấp máy như đang muốn nói gì đó, đột nhiên, anh ta đẩy mạnh cô ra, Đường Mật không hề đề phòng lập tức bị một lực thật mạnh làm ngã xuống sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, từ cánh tay và chỗ xương hông từ từ truyền đến đau nhức làm cho cô gần như kêu lên, không cần phải nói cũng biết tình trạng của cô lúc này có bao nhiêu lúng túng cùng mất mặt. Ngẩng đầu căm tức nhìn kẻ gây ra kia, nhưng lại không hề thấy vẻ mặt đùa cợt của Arthur, mà chỉ nghe trong không trung truyền đến tiếng vù vù khe khẽ, có gì đó sắc bén mà trí mạng đang cắt ngang không khí bay về phía này, mà thân hình anh ta giống như mũi tên rời cung bổ nhào về phía Makin.
"Phốc" một tiếng, đó là âm thanh đạn lẩn vào da thịt, cùng lúc đó, Arthur đã đẩy ngã Makin đồng thời rút súng lục bên hông ra.
Đường Mật hoảng sợ nhìn từng giọt màu đỏ tươi đang thấm ra từ bả vai ba nuôi mình, tiếp đó lan đi với tốc độ khó tin, trên chiếc áo sơ mi trắng tràn ra bông hoa máu yêu dị. Cô còn chưa kịp kêu ra tiếng sợ hãi thì tiếng súng dữ dội đã vang lên, chấn động toàn bộ đại sảnh, Arthur nhanh chóng kéo Makin trên mặt đất dậy, một mặt thoái lui ra sau bàn ăn, mặt khác hướng về trần nhà trước mặt bắn rất nhanh mà có trật tự.
"Mau tránh ra sau bàn!" Trong vô số tiếng kêu hoảng sợ cùng với mảnh vụn bắn tung tóe, Đường Mật nghe thấy Arthur hét to với mình.
Đường Mật không hề suy nghĩ nhiều, thân thể linh hoạt lộn một vòng sang bên cạnh, nhờ sự che chở của cái bàn, cô bò đến bên cạnh Makin. Sắc mặt ông trắng bệch ngã xuống đất ngất đi, máu tươi không ngừng tuôn ra từ bả vai, mũi Đường Mật cay cay, nhưng nước mắt không hề chảy ra, bởi vì những viên đạn dày đặc vẫn như hạt mưa nện xuống, tạo nên một khoảng lớn bụi mù và mảnh vụn. Cô ôm cổ Makin, cố hết sức kéo người ông lùi vào bên trong để tránh đạn lạc, thế nhưng sức cô không đủ, tốc độ di chuyển quá chậm. Ngay vào lúc chỉ mành treo chuông, hai người đàn ông mặc quần áo đen không biết từ đâu xuất hiện giúp cô nâng cánh tay Makin lên, nhanh chóng chạy về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh.
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài Makin an toàn, cứ đứng ở đây đừng đi đâu!" Trốn vào sau cánh cửa nhỏ của phòng chứa đồ rồi, một người đàn ông có mái tóc đỏ trong hai người nhỏ giọng nói với cô, người còn lại thì nâng súng chạy ra bên ngoài cửa.
Lại một hồi tiếng súng chấn động màng nhĩ, âm thanh "đoàng đoàng đoàng" cách cửa gỗ mỏng giống như từ nơi xa xôi truyền đến, ở trong phòng chứa đồ chật hẹp lại gợi lên tiếng vọng kỳ dị, vật dụng bên cạnh dường như cũng đang dao động rồi vỡ vụn, mê loạn mà không rõ ràng, nhưng sau tiếng rơi thật lớn của vật nào đó, tất cả đều dừng lại. Bầu không khí lặng ngắt như tờ, nếu như không có mùi khói thuốc súng nồng nặc và máu tươi không ngừng chảy trên người Makin, Đường Mật sẽ cho rằng chuyện xảy ra mới vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Hừ, muốn đấu với chúng ta, vẫn còn non lắm!" Người đàn ông tóc đỏ bên cạnh cất lên một tiếng cười lạnh.
Cửa được mở ra, Arthur vọt vào, trong tay còn cầm súng. Ánh mắt của anh trước tiên lướt qua Đường Mật, sau đó dừng lại trên người Makin đang bị thương.
"Đội trưởng, những sát thủ kia đã chết?" Người đàn ông tóc đỏ nhìn Arthur hỏi.
Arthur gật gật đầu, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng lât người Makin, kiểm tra vết thương phía sau lưng. "Viên đạn xuyên qua bờ vai ông ấy, hẳn sẽ không bị tổn thương đến nội tạng, xe cứu thương sẽ lập tức đến ngay, bây giờ chúng ta di chuyển ông ấy đến nơi thoáng khí trước đã." Anh vừa dùng khăn ăn linh hoạt buộc chặt vết thương của Makin, vừa ngước mắt nhìn Đường Mật nói.