"Ài, vì sao muốn em tin tưởng anh luôn khó khăn vậy chứ?" Arthur chán nản buông tay ra, nằm lên ghế dựa lấy tay che mắt, trong giọng nói mang theo cam chịu, vẻ mặt thống khổ giống như rất tổn thương.
"Ai bảo anh giỏi bịa chuyện làm gì, nên biết ngụy trang chính là nghề nghiệp của anh đấy." Cô đã thấy được ý cười không thể che giấu bên khóe miệng anh cho nên không hề bị lừa vì dáng vẻ giả bộ đáng thương ấy.
"Được, nếu như lời anh nói không thể làm em tin tưởng vậy thẻ căn cước công dân do nước H ban hành hẳn sẽ không lừa em chứ." Anh cong khóe môi, lấy thẻ căn cước của mình từ trong ví ra đặt trước mặt cô.
Đường Mật tỉ mỉ xem thẻ căn cước trong tay, ngày sinh được in bên trên quả nhiên là ngày mai. Cô đem thẻ căn cước trả lại cho anh, sau đó có chút lúng túng cắn cánh môi: "Nhưng, em còn chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật. Anh... anh thích món quà gì?"
"Món quà anh muốn có nhất đã ở ngay trước mắt rồi." Arthur hái một đóa hoa anh túc nở rộ trong chậu hoa cài sau tai cô, rồi cầm tay cô trịnh trọng đặt bên môi mình, nói từng chữ từng câu: "Và anh hy vọng sau này sinh nhật mỗi năm đều trải qua cùng em, được không?"
Đường Mật kinh ngạc há miệng, câu này của anh có hàm nghĩa rất sâu nhưng lại vô cùng rõ ràng, mỗi năm đều cùng nhau trải qua sinh nhật không phải là bạn bè, không phải là người yêu, mà chỉ có thể là người thân trong gia đình. Anh nào phải đang cầu cô cùng ăn sinh nhật, mà là đang cầu... Đường Mật không dám nói ra chữ kia, bởi vì chữ ấy quá xa xôi cũng quá nặng nề, đối với phụ nữ mà nói có thể là một lần duy nhất trong đời người. Cô và anh cùng lắm mới chỉ quen biết mấy tháng, mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể quyết định cả đời về sau? Loại mạo hiểm cùng gấp gáp này làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
"Em..." Cô vô thức muốn rút bàn tay về, nhưng nó đã bị Arthur cầm rất chặt, anh nhẹ nhàng đè ngón tay ở môi cô, ngăn trở lời còn chưa nói hết của cô.
"Không, đừng trả lời vội. Anh biết rõ việc này đối với em mà nói là có chút gấp gáp, trước lúc rời khỏi nơi này em còn năm ngày để suy nghĩ vấn đề của anh, bây giờ anh muốn dẫn em đến một nơi thú vị." Anh mỉm cười kéo cô từ trên ghế dậy, đội cái nón cói rộng vành màu trắng cho cô.
Đường Mật bị anh nắm tay, chạy chậm một mạch qua quảng trường, gió nhẹ hơi hất làn váy cùng vành mũ của cô lên khiến cô không thể không vừa chạy vừa giữ nón. Một đàn rất nhiều bồ cầu trắng bị bọn họ làm hoảng sợ, "xào xào" vỗ hai cánh, ông cụ hiền lành trên ghế dài nở nụ cười chúc phúc, vài đứa trẻ buông dây bong bóng năm màu sặc sỡ trong tay khiến chúng bay về phía bọn họ, mà bàn tay to lớn ấm áp của anh cứ mãi kéo cô về phía trước.
Ở phía trước, bầu trời một mảnh xanh lam tươi đẹp.
Đường Mật không ngờ rằng nơi Arthur muốn dẫn cô tới lại là một quán cơm nhỏ tọa lạc tại bến cảng.
Bây giờ cách giờ cơm tối còn một khoảng thời gian nữa nên người trong quán cũng không quá nhiều, nhưng từng khay từng khay hải sản ướp đá đã dọn lên bàn dài, xếp thành nhiều tầng nhằm giới thiệu cho những vị khách về thực đơn đêm nay. Vài thủy thủ mới vừa rời thuyền ngồi vây quanh quầy bar, vừa rót rượu Sherry đầy cốc, vừa huýt sáo với nữ tiếp viên đẫy đà khêu gợi, cặp đùi trắng như tuyết dưới bộ đồng phục ngắn bó sát của các cô ấy đúng là món khai vị nhẹ ngon nhất trước bữa tối.
Arthur dẫn Đường Mật đến vị trí sát cửa sổ có thể nhìn thấy biển rộng ngồi xuống, hướng về quầy bar hô: "Ông chủ, hai chén Plomari (một loại rượu có mùi hồi)."
Ở sau quầy bar, một người đàn ông cao gầy đang khom người bận rộn ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc dưới mái tóc màu đen hờ hững đánh giá bọn họ, sau đó cúi xuống tiếp tục công việc trong tay. Một lát sau, anh ta bưng hai chén rượu nho nhỏ đi tới, đặt mạnh xuống bàn, vẻ mặt u ám.
"Khuôn mặt anh cau có thế này sẽ dọa khách chạy hết đấy." Arthur bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, nhìn ông chủ quán sắc mặt không tốt chế nhạo.
"Thằng nhóc này, còn biết trở về, anh tưởng em ngay cả nhà mình cũng quên luôn rồi chứ!" Ông chủ đột nhiên dùng hai tay túm cổ áo Arthur, kéo anh từ ghế đứng lên, trên mặt mang theo tức giận, nhưng đôi mắt lại nhìn anh như đang cười.
"Anh, em đã trở về." Arthur để mặc ông chủ có thái độ ác liệt túm cổ áo mình, đôi môi toe toét nở ra nụ cười xán lạn.
Ông chủ buông tay, từ từ cong khóe môi, đấm một quyền vào ngực rắn chắc của Arthur, rồi ôm vai anh cười to.
Nếu như không phải từng nhìn thấy gương mặt này trên tạp chí, Đường Mật thật khó mà tin được người đàn ông đeo tạp dề, toàn thân tản ra mùi rượu Sherry cùng hải sản ngồi đối diện mình lại chính là Schumann.Solomon, người tài năng vượt trội oai phong một cõi trong thương giới mười mấy năm, gần như một truyền thuyết của ngành vận tải đường thuỷ.
Giống như đoán được nghi vấn của Đường Mật, Schumann uống một hớp rượu mỉm cười nói: "Bến cảng này là nơi ngày xưa tổ tiên chúng tôi bắt đầu lập nghiệp, ông cố của tôi chính là dựa vào quán cơm nhỏ này mới có được tiền vốn mua tàu hàng đầu tiên, sau đó mới có đội tài chân chính thuộc về mình. Nơi này là nhà tổ của chúng tôi, bất kể ngày thường có bận đến thế nào trong một năm tôi cũng luôn dành ra một tháng ở lại quán cơm."
"Arthur cũng luôn dành thời gian trở về giống như anh sao?" Đường Mật nhìn thoáng qua Arthur đang đứng sau quầy bar chào hỏi khách khứa, anh vừa xắt salad vừa tán gẫu một vài chuyện cười thô lỗ với mấy thủy thủ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nụ cười trong sáng đến gần giống như biển cả ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy, nhưng dẫn một cô gái trở về thì lại là lần đầu tiên." Schumann cầm chén rượu chạm một cái với Đường Mật, ánh mắt như đăm chiêu dừng lại trên chiếc nhẫn ngọc lục bảo ở ngón giữa của cô, bỗng nhiên nói: "Đá quý rất đẹp."
"Chỉ là khối pha lê, không phải thật đâu." Đường Mật hơi rụt ngón tay lại, ánh mắt có chút lúng túng. Chiếc nhẫn này là một đạo cụ lúc trước Arthur đưa cho cô, bên trong ẩn giấu cơ quan phát ra tín hiệu, làm như vậy là để bảo vệ an toàn của cô, nhưng chẳng biết tại sao cho tới bây giờ Arthur cũng không cho phép cô tháo cái đồ giả nhìn rất giống thật này ra.
"Không, nó là thật đấy. Đá quý xanh lục cao cấp nhất Colombia, sản phẩm của công ty Chaumet nước Pháp. Kỳ thật, nó là di vật của mẹ tôi." Schumann châm một điếu thuốc, giọng nói nhẹ nhàng giống như khói thuốc từ từ rủ xuống đầu ngón tay vậy.
"Xin lỗi, lúc tôi đeo nó vào không hề biết việc ấy, Arthur không nói gì cho tôi biết cả." Đường Mật đột nhiên cảm thấy làn da phía dưới chiếc nhẫn nóng rát, tinh thể cực đại nặng đến giống như hòn đá to rơi xuống trong lòng, cô đang suy nghĩ có phải nên tháo chiếc nhẫn ra hay không.
Schumann làm một động tác ngăn cản, tiếp tục nói: "Không, đừng tháo. Nó là kỷ vật mẹ tôi để lại cho Arthur, hy vọng sau này có thể đeo vào tay vợ nó. Ở trấn nhỏ của chúng tôi có một dị đoan thế này, nếu như nhẫn cầu hôn đã đeo vào rồi lại tháo ra thì sẽ mang đến vận rủi cho cả hai người."
"Nhưng mà, anh ấy...", Đường Mật thấp thỏm nhìn Schumann, trong lòng giống như cuộn chỉ thêu bị mèo cào rối tng, vừa hỗn loạn lại vừa xúc động. Nhẫn cầu hôn? Cô bỗng nhiên nhớ tới câu nói lúc anh đeo nhẫn cho cô: "Đây là huy hiệu của gia tộc Solomon, vinh quang mà chỉ phu nhân tộc trưởng các đời mới có." Anh không hề lừa cô, từ lúc ở nước Z anh đã tính toán tất cả, sau đó trăm phương ngàn kế, từng bước từng bước bắt cô vào trong lòng bàn tay anh.
Anh yêu cô, sớm hơn rất nhiều so với cô biết. Nghĩ tới đây, Đường Mật uống cạn chất lỏng trong chén, rượu mùi hồi nồng nặc kích thích làm cho cô cảm thấy trong mắt cay nóng.
Schumann nhìn khuôn mặt cô, mỉm cười tiếp lời cô: "Tôi biết, thằng nhóc kia lúc ấy nhất định là không chịu nói câu nào liền ngang ngược kéo tay cô mà đeo nhẫn vào, còn không cho cô tháo ra đúng không? Từ nhỏ nó đã như vậy, đối với sự vật mình thích vô cùng chấp nhất, sẽ trăm phương ngàn kế đoạt cái mình muốn về tay, có thể nói là mưu tính sâu xa, đi bước nào chắc bước ấy. Ở điểm này nó còn giống cha tôi hơn cả tôi, mặc dù Arthur không phải là con của ông ấy đi nữa."
Đường Mật nghe thấy lời anh ta nói không nhịn được bật cười, sau đó gật đầu. Quả nhiên là anh em liền tâm, Schumann đối với tính tình tác phong của Arthur rõ như lòng bàn tay.
"Mặc dù dục vọng chiếm hữu của Arthur rất mạnh, nhưng tâm địa nó không xấu, cũng không tham lam. Nếu như nó đã yêu một người, sẽ đem lại cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới, cho dù cô có muốn nó moi cả trái tim mình cũng được. Khi còn bé, Arthur rất yêu cha tôi, vì muốn ông có thể nhìn thẳng vào nó một lần mà sẽ liều mạng làm tất cả mọi chuyện tốt nhất có thể, thậm chí vì một câu nói đùa của cha, một mình nó đã chạy vào rừng săn một con sói, khi đó nó mới 13 tuổi. Thế nhưng cậu bé như nó làm sao biết được, bất luận nó có làm tốt đến đâu cha tôi cũng sẽ không cảm động, chỉ càng căm hận hơn, bởi vì Arthur là con riêng của mẹ tôi và người đàn ông khác." Schumann lại rót rượu, ánh sáng trong mắt tối đi, đôi môi mím chặt lộ ra một tia đau đớn.
Anh ta đặt chén rượu xuống, nhìn chằm chằm Đường Mật, ánh mắt bình thản lại mang theo sự quan sát sắc bén: "Điều tôi muốn nói chính là, cô Đường, nếu như cô quyết định chấp nhận nó, cô sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt rằng sau này sẽ có một người chồng bá đạo nhưng chung tình. Nếu như cô muốn cự tuyệt nó, cũng nhớ rõ phải đi gọn gàng dứt khoát, nếu không nó sẽ không từ thủ đoạn mà quấn lấy cô, cho đến khi có được cô. Nó chính là một người như vậy, đã từng thiếu thốn tình yêu, cho nên vô cùng khát vọng tình yêu, mạnh mẽ hơn bất cứ ai, mặt khác cũng yếu đuối hơn bất cứ ai. Bất luận thế nào, hy vọng cô có thể đối xử tốt với nó, đứa em trai duy nhất của tôi."
Nói xong, Schumann khẽ gật đầu với Đường Mật, kéo ghế ra đứng dậy, tiếp tục đi chào hỏi khách khứa.
Đường Mật xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Địa Trung Hải xinh đẹp đang dâng lên những bọt sóng nho nhỏ dưới trời chiều, từng đợt tràn lên rặng đá ngầm rồi lại nhanh chóng rút đi, tựa như tâm tình của cô giờ phút này vậy, không cách nào yên tĩnh lại. Cô biết rõ Arthur yêu cô, hơn nữa còn sâu hơn dự liệu của cô rất nhiều, cô cũng yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ gả cho anh. Hôn nhân đối với cô mà nói rất xa lạ, Makin vẫn luôn không tìm cho cô một mẹ nuôi, vì thế cô đối với khái niệm vợ chồng vô cùng mơ hồ, ấn tượng duy nhất chính là một đoạn ký ức về cha mẹ ruột khi còn nhỏ, hai người cầm máy chụp hình mang theo lòng tin giống nhau đi khắp thế giới. Nhưng anh là đặc công trường kỳ làm bạn với nguy hiểm, còn cô là nhà nhiếp ảnh một năm hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài làm việc, hai người phiêu bạt không ổn định làm sao có thể xây dựng một gia đình ổn định vững bền? Cũng như hai cọng cỏ yếu ớt vĩnh viễn cũng không chống đỡ nổi một pháo đài.
Đường Mật châm một điếu thuốc, hương vị đắng chát tràn ngập khoang miệng, sắc trời cũng dần tối xuống.