Mộton tàu đánh bắt cua tổn hại nặng nề chạy vào cảng Hà Lan, mép tàu bị ép xuống rất thấp, nước biển gần như sắp tràn đến vạch chỉ định mực nước tối đa trên thân tàu, chứng tỏ trong kho chứa hàng đã bị nhét đầy, trên bờ những công nhân bốc xếp cũng biết "Đế Vương Gầm" đã giành được thành tích nổi bật nhất trong mùa đánh bắt cua này, cũng một lần nữa giành được thắng lợi từ trong tay tử thần.
Lý Kỳ mang theo hòm thiết bị nặng trịch bước lên bến tàu, bước chân mông lung lảo đảo một chút suýt nữa thì ngã nhào, may mà Đường Mật ở sau lưng đưa tay đỡ lấy cánh tay anh ta.
"Tôi thề, nếu như tôi còn bước lên boong tàu một bước nữa thì sẽ vặn đầu mình ném xuống biển làm mồi cho cá mập ngay." Lý Kỳ dựa vào vai Đường Mật đứng vững, thở hồng hộc nói.
"Người trẻ tuổi, đừng càu nhà càu nhàu như đàn bà vậy chứ. Xem cô gái bên cạnh cậu này, làm thì nhiều hơn cậu, ăn lại ít hơn cậu, nhưng tôi chưa từng nghe cô ấy than phiền nửa câu." Thuyền trưởng Hansen dùng bàn tay to bị mất một ngón trỏ chỉ chỉ Đường Mật, đó là "chiến công" của ông ấy từ một lần đánh bắt cua mấy năm trước để lại, cả tay trái bị quấn vào trong tay quay, lúc kéo ra được thì ngón trỏ chỉ còn lại một chút thịt chỗ nối với bàn tay.
"Thuyền trưởng, cảm ơn ông. Chuyến chụp hình lần này rất thuận lợi, sau khi trở về tòa soạn tạp chí tôi sẽ gửi ảnh cho ông." Đường Mật mỉm cười bắt tay Hansen, nụ cười không che giấu được sự mệt mỏi của cô nhưng cái bắt tay với Hansen vẫn bình thản như xưa.
"Đường, thật ra người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng. Mấy ngày nay hai người giúp tôi không ít việc, cô là cô gái đầu tiên dám leo lên lồng đánh bắt cua trên Đế Vương Gầm, rất rất giỏi! Phải biết rằng trong một tuần nay đã có hai tay đánh bắt cua lão luyện bị sóng gió cuốn đi từ trên lồng cua. Thời điểm mùa cua năm sau hoan nghênh cô lại bước lên Đế Vương Gầm." Hansen vỗ vai Đường Mật, hào sảng cười, ánh mắt nhìn cô tựa như đang nhìn một người đàn ông vậy.
Thế nhưng Lý Kỳ không bao giờ muốn gặp lại Hansen, cũng không muốn gặp lại tàu của ông ấy nữa. Anh không biết vì sao Đường Mật lại nhận làm album đánh bắt cua ở Alaska lần này, không thể phủ nhận chuyên đề này cũng giống như khi bọn họ kéo được cua đế vương lên, mới mẻ, kích kích hơn nữa còn nhận được thù lao hậu hĩnh nhưng đồng thời cũng nguy hiểm giống như trận bão táp trên biển Bering. Khi đó tốc độ cuồng phong lên đến 128 km cùng với sóng lớn cao 12 thước, còn kéo dài đến năm ngày 21 tiếng không ngừng nghỉ khiến người ta rơi vào tuyệt vọng điên cuồng, đương nhiên còn phải luôn luôn đề phòng nguy cơ bị lồng cua bằng thép nặng đến 318 kg đập bể đầu lúc tàu lắc lư.
Nghề đánh bắt cua ở Alaska đứng đầu trong danh sách mười nghề nghiệp nguy hiểm nhất thế giới, đối với nhiếp ảnh gia mà nói, chụp hình trên boong tàu ẩm ướt trơn trượt lảo đảo cùng bị sóng gió tập kích không dứt cũng có nguy hiểm tương tự. Kể từ khi trở về sau kỳ nghỉ phép, Đường Mật liền không ngừng nhận việc, bất kể tiền nhiều hay tiền ít, chủ đề thú vị hay nhàm chán, chỉ cần có thể khiến cô không dừng bước, cho dù việc người khác không muốn nhận cô cũng chịu làm, ví dụ như lần chụp hình này. Lý Kỳ biết rõ Đường Mật đối với công việc luôn luôn liều mạng, nhưng cô bây giờ thay vì nói là liều mạng chẳng bằng nói là đang trốn tránh. Rốt cuộc cô đang trốn tránh cái gì anh không rõ lắm, chỉ là thỉnh thoảng vào những lúc vắng lặng, từ ánh mắt trống rỗng kia của cô, anh nhạy cảm phát hiện ra có thứ gì đó đã từng tồn tại ở bên trong nhưng bây giờ bị khoét đi rồi.
Tựa như lúc này, cô co người trên ghế ở ban công khách sạn, ôm đầu gối, ngước mắt nhìn bầu trời sao. Trong đôi mắt sáng ánh ra những tia vỡ vụn màu bạc, xinh đẹp nhưng trống rỗng, tựa như hai hành tinh nhỏ sắp sửa bị hủy diệt đang cháy hết một chút sức sống cuối cùng, trong chói mắt mang theo tro đen sắp lụi tàn.
"Đường, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì trong kỳ nghỉ vậy?" Lý Kỳ đưa một ly ca cao nóng hổi qua, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện cô.
"Không có gì, chỉ ở trong biệt thự Black Truffle với Makin thôi. Nấm cục, rượu nho cùng tiệc rượu mỗi năm một lần... anh cũng biết mà." Đường Mật nhận lấy ly, lông mày hơi nhướng, nặn ra một nụ cười. Môi màu hồng nhạt của cô chạm vào chất lỏng ấm áp, nhìn qua rất ngọt ngào thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cay đắng nhè nhẹ đang rỉ ra từ nụ cười ấy.
"Đau khổ của cô bắt nguồn từ một người đàn ông." Lý Kỳ thầm thở dài, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô. Đối với một phụ nữ mà nói, ngoại trừ tình yêu thì không gì có thể làm họ có loại biểu cảm cười mà đau đớn cực độ này.
Đường Mật không trả lời, chỉ chậm rãi uống ca cao nóng, ánh mắt vẫn mờ mịt như trước.
"Cô đã cùng hắn ta lên giường?" Lý Kỳ rất rõ tính cách Đường Mật, đó là phản ứng điển hình khi cô trốn tránh vấn đề.
"Việc ấy cũng chẳng có gì to tát, giống như anh và Jenny thôi, đương nhiên, hai người có một kết cục tốt đẹp. Anh thật may mắn Lý Kỳ à." Đường Mật quay mặt sang mỉm cười nói, giọng nói bình tĩnh mang theo mỏi mệt mơ hồ cùng hâm mộ. Trong kỳ nghỉ Lý Kỳ gặp được một cô gái khiến anh ta say mê điên đảo, chỉ mấy tháng ngắn ngủi hai người đã đính hôn. Nếu là lúc trước, có lẽ Đường Mật sẽ hoài nghi, hoài nghi chỉ với thời gian ngắn như thế mà đã có thể quyết định hạnh phúc lâu dài sau này của hai người rồi sao? Nhưng bây giờ cô đã hiểu tình yêu cũng giống như chụp ảnh, có đôi khi bạn đã chuẩn bị đầy đủ ổn thỏa nhưng lãng phí trên cả trăm cuộn phim cũng không chụp được một tấm ảnh vừa ý, vậy mà có lúc chỉ một cái quay đầu trong nháy mắt đã gặp được khuôn mặt chạm đến linh hồn xâm nhập vào ống kính của bạn.
"Đúng vậy, việc ấy cũng chẳng có gì to tát nếu như cô không lộ ra vẻ mặt ưu thương khiến người ta nổi giận này. Tên đàn ông đó bỏ rơi cô sao?" Lý Kỳ vươn tay về phía tóc cô, xúc cảm mềm mại như nhung làm cho anh ta cảm thấy mình đang sờ một con thú nhỏ bị thương.
"Không phải."
"Vậy tại sao không gọi điện cho anh ta?"
"Bởi vì tôi là người bỏ rơi anh ấy." Đường Mật nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại.
"Nhưng cô rõ ràng là yêu anh ta, đúng không?" Lý Kỳ nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, đây mới là vấn đề cô vẫn luôn trốn tránh.
"Đúng, nhưng bảo vệ anh ấy quan trọng hơn yêu anh ấy nhiều, không phải sao?", Đường Mật mở mắt ra, vẻ mê man trên mặt đã rút đi, nét mặt nói không rõ là thống khổ hay bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm ly ca cao vững vàng mà có lực.
Đó là vẻ mặt bảo vệ, Lý Kỳ nhìn chằm chằm ngón tay trắng bệch của cô tự nói thầm.
"Nhưng cô có từng nghĩ tới chưa, đối với một người đàn ông mà nói thứ anh ta muốn là yêu chứ không phải bảo vệ. Đừng tự cho là thông minh mà nghĩ rằng thứ cô cho chính là điều đối phương muốn, tình yêu không phải là chuyện của một người." Lý Kỳ nhận lấy cái ly trong tay cô, đặt lên mặt bàn.
"Không, anh không hiểu đâu, Lý Kỳ...", Đường Mật lắc đầu, một vị chua chát dâng lên cổ họng, trái tim buồn bực đến khó chịu, giống như ngay cả nói thêm một chữ cũng sẽ đau tận xương tủy. Nhưng mà, đang lúc khóe mắt cô quét qua ly ca cao trên bàn, trái tim trĩu xuống đột nhiên nhảy mạnh lên, một điểm sáng màu đỏ tươi chiếu vào trên thân ly màu trắng đang từ từ dời về phía bọn họ.
Là ống ngắm laser!
"Nằm..." chữ còn lại vẫn chưa kịp nói ra Đường Mật đã kéo mạnh bả vai Lý Kỳ nằm rạp xuống đất.
Cùng lúc đó, một hồi âm thanh "cạch cạch" kịch liệt mà cấp tốc bỗng vang lên, tựa như tạp âm của khoan dò xuyên thấu tầng xi măng khi thi công đường vậy. Trong phút chốc, cả ban công giống như bị nổ tung, từng dãy chậu hoa rơi xuống bắn ra vô số mảnh nhỏ, bàn ghế lung la lung lay, sau đó đổ xuống nện trên lưng bọn họ, những viên đạn muốn lấy mạng người từ bốn phương tám hướng bắn tới, giống như những hạt mưa dày đặc đập vào vách tường hoặc là trên mặt đất, khắp nơi nổ như pháo hoa.
Mảnh đạn nóng bỏng mà sắc bén càng không ngừng xẹt qua xung quanh Đường Mật và Lý Kỳ, Đường Mật thậm chí có thể cảm thấy ở bắp chân truyền đến cơn đau rát, chất lỏng nóng ấm theo mắt cá chân chảy xuống, đoán chừng là bị đạn lạc tạo ra một đường rách, nhưng cô căn bản không quan tâm việc ấy, chỉ một mực ôm sát cổ Lý Kỳ, cố gắng áp cơ thể sát xuống mặt đất. Rất nhanh vật che chắn duy nhất của bọn họ - chiếc ghế dài đã bị bắn nứt ra, bông cùng một số thứ nhồi trong ghế theo tiếng rít của đạn mà bay ra bốn phía. Có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biến thành hai thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất cũng nát bét như cái ghế kia.
Tiếng súng vẫn đang tiếp tục, tựa như mưa châu chấu kinh khủng, mang theo tần suất cực ngắn nhưng đồng đều càng không ngừng cắn nuốt mọi thứ trên ban công.
Trong lúc hoảng hốt, Đường Mật nghe thấy Lý Kỳ cúi đầu hô lên: "Ông trời ơi, tôi còn muốn sống, Jenny...", nước mắt tồn đọng của cô hoảng sợ chảy xuống.
Đột nhiên, một tiếng "ầm" vang rất lớn, dường như có thứ gì đó ở đối diện bọn họ bị nổ tung nhấn chìm những tiếng đạn kia. Trong sự rung động kịch liệt tiếng súng đã ngừng lại, Đường Mật mở mắt ra, qua lớp bụi bay mù mịt cô nhìn thấy một đám lửa lớn màu vỏ quýt đang từ một khung cửa sổ nào đó của tòa nhà đối diện bốc ra, trong khói đen dày đặc không ngừng có gạch đá cùng miểng thủy tinh bung ra nện xuống trên nóc xe hơi ở dưới lầu dẫn đến tiếng còi báo động chói tai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!" Lý Kỳ bên cạnh từ trên đất bò dậy, trợn mắt há mồm nhìn tòa nhà đối diện, ánh lửa hừng hực chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của anh ta thoáng như máu tươi đầm đìa.