Chu Tấn ghét nhất những ngày mưa, đặc biệt là mùa mưa lớn.
Chiếc áo mưa màu xanh đậm đã dùng rất nhiều năm, nên mỗi khi đạp xe, Chu Tấn luôn cảm thấy có chỗ nào đó bị thấm nước. Thế nhưng cô cũng chẳng nói rõ được là do mưa quá lớn hay là do nước mưa lọt vào từ cổ áo hoặc chỗ khác nữa.
Quần và giày là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất.
Khi Chu Tấn đạp xe đến trường, nửa dưới quần đồng phục và bên trong giày đều đã ướt sũng.
Chu Tấn bước vào lớp, cả phòng học thấm một mùi ẩm ướt, cảm giác ướt sườn sượt hoà vào trong không khí. Các bạn cùng lớp trông cũng nhếch nhác hơn thường ngày, chỉ là mức độ ít nhiều khác nhau mà thôi.
Trong số những người trông nhếch nhác nhất, có cả cô.
Đồng phục mùa thu là loại áo khoác dài tay mỏng và quần dài, rất rộng rãi, thậm chí có thể mặc thêm áo khoác dày mùa đông bên trong. Khi thời tiết lạnh đến một mức độ nào đó, đồng phục này còn được ưa chuộng hơn đồng phục mùa đông không rộng rãi kia.
Trong số những học sinh lúc nào cũng phàn nàn về đồng phục, chỉ có một ngoại lệ là Chu Tấn. Cô rất thích đồng phục, bởi từ khi buộc phải mặc đồng phục, cô không cần lo lắng chuyện phải mặc đồ của mình nữa.
Nếu có ngày giày cũng được thống nhất thì tốt biết mấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn xuống đôi giày thể thao nội địa đã ướt sũng trên chân, cô cảm thấy logo trên giày làm quá to. Nếu nó nhỏ lại một chút, nhỏ thêm chút nữa, đến mức không thấy rõ thì có lẽ sẽ đẹp hơn nhiều.
“Trời mưa đúng là phiền chết đi được.” Khi Quan Thiến Thiến ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt cô bạn viết đầy chữ “mất hứng”. Cô nàng vừa bĩu môi, vừa dùng khăn giấy lau nước trên áo khoác, vừa mắng: “Cả khối mình sao lại xui xẻo thế chứ! Tớ nhìn đồng phục của khối 11 và 12 rồi, mặc dù kiểu dáng giống hệt nhưng chất liệu của họ tốt hơn bọn mình nhiều.”
“Nhưng đồng phục của bọn mình cũng rẻ hơn họ.” Chu Tấn nói một câu công bằng.
Đồng phục của trường được đặt may chung, giá cả được hạ xuống rất thấp. Những học sinh muốn mua thêm mấy bộ đồng phục dự phòng có thể trực tiếp đến gặp thầy cô giáo vụ để mua, miễn là kho còn hàng thì sẽ được bán ngay cho học sinh.
Chu Tấn từng hỏi giá, đồng phục cũ là 80 tệ một bộ, đồng phục mới chỉ 40 tệ, rẻ hơn một nửa. Nhưng đồng phục cũ chỉ còn vài kích cỡ lẻ, là hàng tồn kho từ trước.
Lúc mua đồng phục để thay, Chu Tấn không hề do dự mà chọn ngay đồng phục mới.
“Nhưng cảm giác mặc vào không giống nhau, đồng phục của họ vải tốt hơn hẳn, còn dày hơn xíu.” Quan Thiến Thiến ngưỡng mộ nói: “Cậu nhìn xem, bây giờ Dung Thư mặc là đồng phục cũ đấy, rõ ràng thiết kế giống hệt, nhưng trông đẹp hơn hẳn bọn mình. Nếu tớ cao được như bạn ấy, mặc vừa mấy bộ cỡ còn lại đó, vậy lúc trước tớ đã mua một bộ rồi.”
Chu Tấn vô thức quay sang nhìn Dung Thư, nhưng lại tình cờ bắt gặp Dung Thư cũng đang lơ đãng quay đầu nhìn về phía này, đối diện với ánh mắt cô.
Chu Tấn ngây người, cô muốn lập tức quay đầu song lại cứng đơ tại chỗ. Đối diện với Dung Thư luôn khiến cô cảm thấy chột dạ, dù Dung Thư không biết gì cả.
Dung Thư dường như cũng sững lại một lúc, chốc lát sau, cô bạn chống tay lên mặt, mỉm cười nhìn cô.
Chu Tấn miễn cưỡng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó quay đi.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Dung Thư cũng thu lại nụ cười, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô. Mãi đến khi có người khác gọi, Dung Thư mới quay đầu lại, rồi nở nụ cười hờ hững như thường.
Tiếng của Quan Thiến Thiến vẫn vang bên tai, Chu Tấn chậm rãi hoàn hồn.
“… Không hiểu quần đồng phục được làm từ vải gì nữa, đã trơn thì chớ, giờ ướt sũng lại dính sát vào chân, khó chịu chết đi được.” Quan Thiến Thiến vừa nói vừa vén ống quần lên, còn cởi giày ra. Cô bạn đặt chân lên thanh ngang dưới bàn để hong khô, rồi hỏi cô: “Cậu không thấy khó chịu à?”
Tất nhiên là khó chịu, nhưng Chu Tấn lắc đầu.
Kéo ống quần lên thì phần cẳng chân đỡ khó chịu hơn, nhưng phía trên đầu gối lại dồn thành một lớp vải ướt nhẹp, hơn nữa kéo lên như vậy cả buổi quần cũng không khô được. Cô thà chịu khó chịu một chút bây giờ còn hơn.
Còn giày… cô có lý do không thể cởi ra.
Quan Thiến Thiến cảm thán: “Cậu đỉnh thật đấy.”
Rồi không hỏi thêm nữa.
Chu Tấn mỉm cười, sau đó lấy hộp nhựa ở trong cặp ra, tiếp đến đưa đến trước mặt Quan Thiến Thiến. Bên trong là trứng cút kho được bọc trong túi bảo quản, có rưới thêm ít nước sốt để ngâm tiếp. Đây là món cô nhờ Trần Tư Vân làm thêm rồi đem riêng đến cho Quan Thiến Thiến nếm thử, coi như lời cảm ơn lần trước.
Quan Thiến Thiến ăn mà mắt sáng rực cả lên.
Mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi.
Giờ ra chơi dài, nhà trường huỷ buổi chạy bộ, trong lớp vang lên tiếng reo hò vui sướng. Nhưng Chu Tấn lại bị giáo viên phụ trách nhóm thi học sinh giỏi bảo lên văn phòng in bài thi, bất hạnh đi cùng còn có Lục Tĩnh Văn.
Trong văn phòng, các thầy cô người thì đang chấm bài, người thì uống trà tán gẫu. Tiếng nói chuyện rì rầm hòa lẫn với tiếng mưa lộp độp bên ngoài, tạo thành một bầu không khí yên bình, ấm áp.
Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn lặng lẽ ôm tập bài thi đến chỗ chiếc máy photo trong góc phòng để in. Không một lời chào hỏi, song cả hai phối hợp cũng coi như là ăn ý.
Chiếc máy cũ kĩ, tiếng in giấy vang lên khá inh tai, thỉnh thoảng còn bị kẹt giấy. Lục Tĩnh Văn cứ chốc chốc lại phải mở máy ra sửa.
Chu Tấn ôm đống bài thi đã được photo ra một bên tránh để tất cả chất đống cùng nhau, mùi mực in nồng nặc rất khó chịu.
Đợi khi toàn bộ bài thi được photo xong, bọn họ phải ghép các loại bài thi khác nhau lại với nhau, chia thành từng bộ để giáo viên có thể phát luôn cho các bạn học sinh.
Trong lúc chờ đợi, ánh mắt của Chu Tấn dần dần chuyển đến cổ áo của Lục Tĩnh Văn. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, chất liệu đồng phục trên người cậu đúng là tốt hơn rất nhiều so với đồng phục mà cô đang mặc. Vải cứng cáp, dáng áo chuẩn, mặc vào trông đẹp hơn hẳn. Chắc cậu cũng mua đồng phục cũ giống như Dung Thư.
Chu Tấn khó mà tưởng tượng được cảnh cậu đứng đó so sánh hai loại đồng phục, rồi phát hiện mình mặc loại cũ trông đẹp hơn, nên mới mua bộ đồng phục cũ. Song, tình huống có khả năng hơn có lẽ là do cậu sống trong điều kiện tốt quen rồi, không chịu nổi chất vải quá tệ, nên đành phải chọn cái tốt nhất trong số những lựa chọn không tốt lắm, miễn cưỡng lựa một bộ đồng phục có chất lượng khá hơn chút.
Hệt như công chúa hạt đậu.
Chu Tấn bị suy nghĩ của chính mình chọc cười.
Lục Tĩnh Văn liếc cô một cái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Tấn cũng liếc lại. Cười cũng là phạm pháp à?
Lục Tĩnh Văn quay lại nhìn máy in.
Chu Tấn tiếp tục thả hồn, giữa mùi mực in nồng nặc, cô dần dần ngửi thấy một mùi hương thanh mát thoang thoảng. Cảm giác giống như mùi cỏ cây sau cơn mưa, nhưng thiếu đi mùi ngai ngái của đất thường thấy sau khi mưa tạnh trong thế giới thực. Mùi hương ấy thoang thoảng, không hề khó chịu, nếu nói là hương liệu hay nước hoa thì không đúng, mà nó giống hương thơm bẩm sinh trên cơ thể một số người hơn.
Mà góc này chỉ có cô và Lục Tĩnh Văn.
Cô chọn “tấn công” cậu: “Cậu cả.”
Giọng của Chu Tấn vừa nhẹ vừa nhanh, tông giọng khi nói chuyện khác hẳn so với lúc cô diễn thuyết. Nếu không nghe kỹ, người khác sẽ chẳng thể nhận rõ được cô đang nói gì.
Lục Tĩnh Văn nghe rất rõ, nhưng vẫn hỏi lại: “Cậu nói gì?”
Rõ ràng muốn hỏi là “Tại sao?”.
Chu Tấn chế giễu: “Này cậu cả, cậu thơm thật đấy.”
Rất khó để miêu tả cảm giác trong lòng cô khi nói câu này. Nhưng nếu chỉ nhìn từ tình cảnh lúc ấy, cảm giác đúng là khá giống kẻ lưu manh đang trêu ghẹo con nhà lành.
Quần áo của Lục Tĩnh Văn sạch sẽ, phẳng phiu, gần như không có dấu vết bị mưa làm ướt, thậm chí trong ngày mưa mà cậu còn ngang nhiên đi một đôi giày thể thao trắng. Cậu áo quần bảnh bao đứng đó, lạnh lùng mà kiềm chế.
Còn Chu Tấn, áo khoác đồng phục thì xộc xệch, chẳng có dáng vẻ gì, tay áo bị mưa làm ướt khô được nửa, trên đó còn vương mấy mẩu giấy trắng nhỏ li ti do dùng khăn giấy lau. Quần và giày thì đã hết thuốc chữa, phơi nửa ngày rồi mà vẫn còn cảm giác ẩm ướt rõ rệt.
Trông cô thực sự thảm hại.
Nhưng vẻ bề ngoài thảm hại đâu đáng sợ bằng sự thảm hại trong lòng.
Kể từ sau khi Lục Tĩnh Văn chẳng hề nể nang mà bóc trần mọi lớp vỏ bọc của cô, khiến cô không thể trốn tránh thì mấy đêm liền cô đều mơ thấy mình đứng trước mặt Lục Tĩnh Văn, bị cậu nhìn thấu hết tất cả mà phán xét, hệt như “phạt đứng”.
Học sinh giỏi, thông minh, không kiêu ngạo, tự tôn tự trọng… từng lớp từng lớp bị cậu bóc ra, chỉ còn lại bản thân cô co ro ngồi bệt trên mặt đất. Càng tự ti bao nhiêu thì lại càng tự phụ bấy nhiêu, muốn giả vờ như mình chẳng khác gì những người bình thường.
Trong mơ bị phạt đứng trước mặt cậu cũng thôi đi.
Ngoài đời thì khí thế tuyệt đối không được thua.
Bây giờ cô chỉ tò mò không biết Lục Tĩnh Văn sẽ phản ứng thế nào thôi.
Lục Tĩnh Văn: “…”
Mặc dù Chu Tấn hiện tại nhìn giống lưu manh, nghe cũng giống lưu manh, nhưng cậu không điếc, cậu có thể nghe ra được sự lạnh lùng châm chọc trong giọng nói của cô. Trọng tâm nổi bật là từ “cậu thơm thật đấy”, nhưng thực chất lại là muốn mắng “Cậu cả”.
Chỉ là hai từ này kết hợp lại với nhau, lại có chút ý “đùa cợt” khó diễn tả.
Lục Tĩnh Văn cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng, đến mức không kịp phản ứng.
Chu Tấn thắng ngay từ trận đầu, tâm trạng rất tốt.
Đúng lúc đó, máy in cuối cùng cũng “thi công” xong. Cô ung dung ôm đống bài thi đi sang một bên, mỗi chồng rút ra một tờ, ghép thành một bộ hoàn chỉnh.
Lục Tĩnh Văn đi sang phía bên kia, cũng làm việc tương tự.
Cả hai đều không phải kiểu người lười biếng, tay chân nhanh nhẹn, kịp hoàn thành công việc trước khi hết giờ ra chơi. Lục Tĩnh Văn ôm cả chồng bài thi dày cộm rồi mang đến trên bàn giáo viên đã nhờ họ.
Mọi chuyện xem như đã kết thúc.
Chu Tấn vừa định rời đi thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại, đồng thời thầy cũng gọi luôn cả người vốn không định dừng chân là Lục Tĩnh Văn tới: “Đúng lúc hai em đều ở đây, nào nào đến đây, mang luôn bài tập vật lý của lớp về phát cho các bạn nhé.”
Chu Tấn tự thấy mình xui xẻo.
Hôm nay nhất định phải vất vả rồi, cô vốn dĩ muốn tranh thủ chút thời gian cuối giờ ra chơi để làm bài tập.
Năm mươi cuốn bài tập vật lý cũng hơi nặng, may mà Chu Tấn khỏe, dù không làm được nhẹ nhàng như Lục Tĩnh Văn song cô vẫn ôm chắc được. Hai người đi một trước một sau, không ai nói với ai câu nào.
Nhưng mà hôm nay đúng là cô quá đen đủi.
Giờ ra chơi dài nửa tiếng, vì không phải tập thể dục nên không ít nam sinh như được thả cương, chạy loạn trên hành lang. Cuối cùng đạt đến cảnh giới “mắt không nhìn người” theo đúng nghĩa vật lý, đâm sầm vào Chu Tấn.
Cú va chạm bất ngờ, lại từ bên cạnh nên Chu Tấn hoàn toàn không kịp phản ứng mà bị đẩy mạnh vào tường, đập vai, làm cả chồng bài tập trên tay rơi lả tả xuống đất.
Nam sinh đâm trúng chỉ nói một câu “Xin lỗi” rồi cười đùa chạy mất.
Lục Tĩnh Văn đặt chồng bài tập trên tay xuống, đỡ cô: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Chu Tấn động thử vai, chắc chắn xương cốt không bị gì.
Cô chỉ ngơ ngác lúc ban đầu, rồi rất nhanh đã hoàn hồn. Cú va vào tường không mấy nghiêm trọng, song thái độ của đối phương khiến Chu Tấn rất khó chịu, cô không nhịn được mà thầm mắng mấy câu trong lòng.
Lục Tĩnh Văn cúi xuống nhặt đống bài tập trên đất với cô. Tay cậu dài, nhặt nhanh hơn cô, trên tay đã cầm hơn nửa. Lục Tĩnh Văn hỏi cô: “Cầm được không?”
Cô đáp: “Được.”
Lúc này cậu mới nhẹ nhàng đặt nửa chồng còn lại lên nửa chồng cô vừa xếp xong khác. Giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu đã nhặt tờ tiền mười tệ nhăn nhúm của cô, sau đó vuốt phẳng rồi đưa lại vậy.
Chu Tấn cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu rõ ràng ghét cô, thỉnh thoảng còn làm vài chuyện cay nghiệt, nhưng vào những lúc thế này lại sẵn sàng vươn tay ra giúp đỡ.
Cậu nghĩ mình là gì? Một người hoàn hảo về mặt đạo đức à?
Cậu mới phê phán cô liên tục thế cơ mà.