• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà Chu Tấn chỉ có một chiếc gương cũ, nó được gắn ở phía trong cùng của bàn trang điểm. Chiếc bàn trang điểm này đã bị bỏ hoang từ lâu, trên đó chất đầy các loại đồ lặt vặt. Mặc dù được sắp xếp gọn gàng ngăn lắp, nhưng cũng khiến bàn trang điểm mất đi chức năng ban đầu.  

Chỉ khi chải tóc, Chu Tấn mới nhìn vào chiếc gương ấy từ xa, nói chung thấy có hình dáng con người là cô yên tâm ra ngoài.  

Lần này cô nghiêng người về phía trước, vượt qua đống đồ lặt vặt, quan sát kỹ khuôn mặt mình ở cự ly cách chiếc gương cực gần.  

Chu Tấn không biết nhiều về hình dáng khuôn mặt, chỉ từng nghe qua các kiểu như mặt trái xoan, mặt trứng ngỗng hay mặt chữ điền gì đấy, nhưng đó đều là những dáng rất đặc trưng. Còn cô, là một người bình thường nằm giữa những kiểu đó.  

Góc hàm của cô khá rõ, nên không thể là mặt trái xoan hay mặt trứng ngỗng, nhưng cằm lại không vuông đến độ trở thành mặt chữ điền được. Nhìn thế nào thì Chu Tấn cũng thấy khuôn mặt mình như hình đa giác, ngũ quan cũng bình thường, có mỗi đôi mắt là sáng và có thần.  

Cô nhìn rất lâu, cảm giác như lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của chính mình vậy. Đồng thời cô cũng hiểu, trong đám đông, mình thuộc về nhóm “không thể xem là xinh”.  

Sau một thoáng hụt hẫng, Chu Tấn đã chấp nhận sự thật này.  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dù sao không chấp nhận thì cũng có cách gì đâu. Toàn bộ tinh lực của cô đã dành cho nỗi lo cơm áo gạo tiền rồi, cô thực sự không còn sức để bận tâm đến chuyện đẹp xấu nữa.  

*

“Tớ cảm thấy Lý Bình và Trần Kỳ Điềm đang lén lút hẹn hò.”  

Trong căng-tin, Quan Thiến Thiến đang chia sẻ tin đồn mà mình quan sát được trong lớp.  

Gần đây, thời gian luyện múa của bọn họ càng lúc càng thất thường, có khi kết thúc rất sớm, có khi lại rất muộn. Quan Thiến Thiến hoàn toàn từ bỏ việc về nhà cùng Chu Tấn, giờ cô bạn chỉ còn chạng vạng thì ăn tối cùng họ, trở thành kiểu “người mất tích một nửa” hệt như Trần Thự Thiên.  

Trần Thự Thiên hào hứng ghé sát lại: “Nói kỹ chút xem nào! Sao tớ không biết chuyện này thế?”  

Trần Thự Thiên quen biết cả người trong lớp của bọn họ, cũng có thể xem như giao thiệp rộng rãi. Đôi khi, Chu Tấn cũng thắc mắc vì sao bạn thân nhất của cậu ta lại là Lục Tĩnh Văn. Rõ ràng có rất nhiều bạn tươi cười thân thiện như thế nhưng cậu ta không cần, lại cứ đi thích chơi cùng tên suốt ngày trưng cái mặt lạnh ra kia.  

Chu Tấn liếc nhìn Lục Tĩnh Văn.  

Lục Tĩnh Văn vẫn đang ăn: “?”  

Chu Tấn rời mắt.  

Cô cũng chẳng có tư cách để nói Trần Thự Thiên.  

Ở phía bên kia, Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên trò chuyện rôm rả. Nhờ có hai người họ mà Chu Tấn lần đầu tiên biết rằng thích một người là chuyện có thể dễ dàng nhận ra như vậy, cứ như hiện trường một vụ án đầy sơ hở, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người tinh ý phát hiện.  

Đột nhiên Chu Tấn cảm thấy không có khẩu vị nữa. Nhưng màn thầu vẫn còn một nửa, cô không muốn lãng phí nên chỉ có thể bẻ nhỏ ra rồi từ từ ăn.  

Lục Tĩnh Văn không chịu nổi dáng vẻ gà mổ thóc này của Chu Tấn, cậu nhíu mày, sau đó cầm non nửa chiếc màn thầu còn lại trong tay cô, ăn hai ba miếng đã hết.  

Chu Tấn hơi ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay trống trơn, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Cậu…”  

Cô nhìn sang bộ đôi Quan Thiến Thiến – Trần Thự Thiên đang chìm trong câu chuyện tám nhảm, sau đó ngậm miệng lại. Cô không muốn để lộ quá nhiều dấu vết, dù thực ra ai cũng đã ngầm hiểu cả rồi.  

Bọn họ không nán lại quá lâu trong căng-tin, Quan Thiến Thiến còn phải đi tập múa. Trước khi đi, cô bạn ôm lấy Chu Tấn rồi khóc kể: “Tấn Tấn, cậu không biết tớ đang trải qua những ngày tháng gì đâu! Vì tập múa mà ngày nào tớ cũng làm bài tập đến tận một rưỡi sáng, sao tớ khổ thế này chứ, hu hu hu hu hu.”  

Trần Thự Thiên đứng bên cạnh buông lời châm chọc: “Vậy thì rút lui đi.”  

Quan Thiến Thiến trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu tưởng tớ chưa nghĩ đến à! Ban đầu là sợ liên lụy đến bạn nhảy, làm hại người ta cũng không được tham gia. Nhưng bây giờ có mấy người cũng muốn bỏ rồi, nếu thật sự muốn rút thì vẫn có thể sắp xếp lại đội hình. Nhưng tớ không cam tâm! Đã cố gắng đến mức này rồi mà.”  

Thực ra cô bạn chỉ muốn than thở chút mà thôi.  

Chu Tấn hiểu điều đó, cô đưa tay xoa đầu cô bạn, sau đó nói: “Cậu vất vả rồi, buổi biểu diễn chắc chắn sẽ rất đỉnh nóc.”  

Quan Thiến Thiến vùi mặt vào người cô, hít một hơi thật sâu, rồi mới cùng Trần Thự Thiên – người cũng phải luyện tập – cãi nhau rời đi.  

“Vừa rồi cậu ấy đang ngửi cậu à?”  

Khi hai người đi đến phòng tự học thì Lục Tĩnh Văn đột ngột hỏi. Vẻ mặt cậu vẫn là vẻ nghiêm nghị như thường ngày, nhưng vì Chu Tấn dạo này cứ nhìn cậu là thấy bực, nên cô luôn cảm giác như cậu đang trưng ra cái bản mặt khó ở ra.  

Cô đáp: “Cậu ấy đang hấp thụ năng lượng tinh thần.”  

Nói ra thì có vẻ giống như yêu tinh hút tinh khí của con người, nhưng đây là cách văn minh hợp pháp hơn thôi.  

Lục Tĩnh Văn nhíu mày: “Tại sao phải dùng cách đấy?”  

“Bởi vì mùi hương có thể mang lại sự an ủi.”  

Chu Tấn bất chợt nhớ đến chiếc áo khoác của Lục Tĩnh Văn, rồi sau đó cô lại nghĩ đến việc cậu chủ động nhắc đến chuyện này, thế là cô bỗng hơi bực bội, hung dữ liếc cậu một cái.  

Lục Tĩnh Văn nhướng mày, không nói gì.  

Trước đây, nếu bị cô nhìn như thế, vậy cậu đã đáp trả bằng ánh mắt khinh miệt gay gắt từ lâu rồi. Chứ không giống hôm nay, nhìn ra sự khó xử của cô, rồi giúp cô ăn nốt phần màn thầu còn lại.  

Chu Tấn hiểu vì sao, đôi môi cô mím chặt.  

Một người vốn không xấu, cũng có đủ tư cách để khinh thường cô, sau khi bị cô trách móc thì bỗng dưng lại đối xử tốt với cô. Ngoài sự thương hại và cảm giác tội lỗi không cần thiết, thì còn có thể là gì khác?  

Người có lòng tự trọng sẽ không ham mê sự tốt bụng này.  

Chu Tấn mở miệng, nhưng không thốt ra âm tiết nào, cuối cùng chỉ cúi đầu làm bài tập. Những con số, chữ cái tiếng Anh, ký hiệu Hy Lạp và chữ Hán, thế giới được tạo thành từ đủ loại ký hiệu này mang lại cho cô cảm giác an toàn.  

Một khi tập trung, hiệu quả làm việc của Chu Tấn rất cao. Chẳng mấy chốc mà cô đã giải quyết xong toán và vật lý. Nhờ vào tiết tự học ban ngày và những khoảnh thời gian trống giữa các tiết học, cô đã làm được mấy môn, giờ chỉ còn lại mỗi bài tập ngữ văn.  

Cô lục tìm trong cặp sách, sau đó đổ hết sách vở ra bàn, cuối cùng xác nhận đề ngữ văn bị bỏ quên trong lớp.  

Lục Tĩnh Văn ngồi phía sau cô cất tiếng hỏi: “Sao thế?”  

Chu Tấn đáp: “Tớ để quên đề trong lớp, đi lấy rồi về ngay.”  

Lục Tĩnh Văn khẽ đáp một tiếng.

Trong đầu Chu Tấn vốn đang nghĩ, nếu bọn Quan Thiến Thiến đang tập múa, thì làm sao cô có thể lấy đồ của mình mà không làm phiền đến họ đây. Nhưng cô không ngờ, mới chưa đến tám giờ, âm nhạc trong lớp đã dừng lại, chỉ còn lác đác vài người đang thu dọn cặp sách, Dung Thư và Quan Thiến Thiến đều không có ở đó.  

Mấy người kia đang phàn nàn: “Phiền chết đi được, nhảy bừa xíu không được à? Ngày nào cũng soi từng động tác, đến thời gian chơi bóng tớ cũng chẳng còn.”  

“Đúng thế, lớp A13 cũng đăng ký tiết mục ca múa, tớ thấy bọn họ tập luyện qua loa là được rồi, đâu có như chúng ta cứ luyện tập liên tục thế.”  

Dần dần, trọng tâm oán giận của bọn họ từ việc tập nhảy chuyển sang bản thân Dung Thư.  

Chu Tấn đẩy cửa bước vào, động tác khá mạnh, tiếng trò chuyện sôi nổi của mấy người kia lập tức im bặt, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn cô. Chu Tấn vừa tìm bàn của mình, vừa hỏi: “Những lời phàn nàn này các cậu đã từng nói với Dung Thư chưa?”  

Vì phải dọn chỗ để tập nhảy, nên bàn ghế đều bị dời lên phía trước, Chu Tấn tìm một lúc lâu mới nhận ra bàn của mình, sau đó cô lấy đề môn Ngữ văn ra.  

Không ai trả lời, Chu Tấn xem như đáp án là “chưa”: “Nếu hoàn toàn chưa từng đề cập với cậu ấy, mà ở đây lại ngồi than phiền, thì chẳng ra dáng bạn bè gì cả, cứ như đang nói xấu sau lưng vậy.”  

Cô xoay người nhìn về phía mấy người bọn họ: “Hơn nữa, nếu thực sự không chịu nổi thì có thể rút lui mà? Rõ ràng là chính các cậu không nỡ từ bỏ, cũng không dám góp ý, lại còn chê người khác theo đuổi sự hoàn hảo, đối lập với thái độ qua loa có lệ của các cậu. Ở đây trách móc cậu ấy, liệu có hợp lý không?”  

Nam sinh cầm đầu hơi thẹn quá hóa giận: “Người đến cả được chọn còn không có cơ hội như cậu thì hiểu cái gì chứ?”  

Sự thất vọng của Chu Tấn đã bay xa theo việc chấp nhận thực tế của cô rồi, lúc này cô chẳng muốn cãi nhau nữa chỉ lạnh lùng cười nhạt.  

Đối phương có vẻ bị chọc giận.  

Đúng lúc này, Dung Thư không biết từ đâu bước vào: “Ơ? Sao lại đông thế này? Các cậu còn chưa về à?”  

Mấy người vừa rồi còn hừng hực lửa giận giờ lại lập tức chột dạ, nói qua loa vài câu rồi rời đi.  

Dung Thư nhìn đống bàn ghế lộn xộn, than thở: “Sao đi nhanh vậy, lại để mình dọn một mình rồi.”  

Chu Tấn không biết cô bạn có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy không, cô lặng lẽ bước lên, định giúp cô bạn sắp xếp lại bàn ghế.  

“Cảm ơn.” Dung Thư mỉm cười với cô, nhưng nụ cười đó lại bất động, giống như một chiếc mặt nạ gắn trên mặt.  

Chu Tấn do dự chốc lát, rồi nói: “Tớ nghĩ rằng, khi bị tổn thương, chúng ta có thể phản kháng, và cũng nên phản kháng.”  

Dung Thư im lặng một lúc, sau đó nói: “Vậy nên dù tớ đã tha thứ cho cậu, nhưng cậu vẫn còn để bụng chuyện cuộc thi hùng biện, đúng không?”  

Chu Tấn cảm thấy mình đã làm tổn thương cô bạn, mà cô bạn lại không phản kháng.  

Chu Tấn không thể phản bác: “Có lẽ vậy.”  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vậy hôm nay cậu nói giúp tớ, cũng là vì cảm thấy có lỗi với tớ à?” Quả nhiên Dung Thư đã nghe thấy.  

Chu Tấn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Phần sau cố tình chọc giận cậu ta thì có lẽ có xíu như vậy thật. Còn những lời phía trước, chỉ đơn giản vì tớ muốn nói thế thôi. Cậu muốn làm tốt tiết mục mà cậu phụ trách, vậy thế là sai à.”  

Cô thích những người nghiêm túc, cho dù đôi khi họ có vẻ nghiêm khắc.  

Dung Thư cúi đầu nhìn cô, khi thấy Chu Tấn bắt đầu hơi không tự nhiên, Dung Thư đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn nhảy không?”  

Chu Tấn mơ mơ hồ hồ bị Dung Thư kéo vào nhảy múa cùng.  

Dung Thư cao ráo, chân dài, chủ động đảm nhận vai trò dẫn dắt. Tay trái cô nàng nhẹ nhàng ôm eo cô, tay phải nắm lấy cổ tay cô, dẫn theo Chu Tấn vụng về tiến lên, lùi lại, rồi xoay vòng dưới ánh đèn phòng học.  

Dung Thư cười rất vui: “Nhảy vui không?”  

Chu Tấn bị cô nàng kéo xoay vòng hết lần này đến lần khác, đầu óc quay cuồng đến mức đầu váng mắt hoa. Lúc này cô mới nhận ra, hoá ra rằng mình cũng đang cười không ngớt: “Vui.”  

Dung Thư kéo theo Chu Tấn vẫn thở hổn hển dừng lại, rồi đột nhiên ôm chặt cô. Chu Tấn sững sờ một lúc, Dung Thư vùi đầu vào cổ cô, lẩm bẩm: “Cứ xem như là một lần buông thả đi.”  

Chu Tấn không hiểu ý cô bạn, nhưng lại nghĩ đến Quan Thiến Thiến cũng dùng cách này để bổ sung năng lượng, vậy là cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Dung Thư, hệt như đang giúp cô bạn xoa dịu.  

Dung Thư nói: “Cho tớ ôm thêm chút nữa đi, đây là khoản bồi thường mà cậu phải đưa tớ sau khi ‘làm tổn thương’ tớ trong cuộc thi hùng biện.”  

Chu Tấn không ngờ Dung Thư sẽ nói vậy, cô khẽ “ừm” một tiếng, rồi thả lỏng trong vòng tay cô bạn, để cô bạn ôm thoải mái hơn.  

“Vậy nên, sau này đừng để bụng chuyện đó nữa.” Dung Thư nói.  

“Được.” Chu Tấn đáp, như một lời hứa, cô cũng nói với Dung Thư: “Tớ sẽ đợi phần trình diễn của các cậu.”  

Dung Thư khẽ cười.  

Dung Thư nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, Lục Tĩnh Văn đứng ở đó. Cô và Lục Tĩnh Văn nhìn nhau, nhưng cô không buông tay. Sớm muộn cô gì cũng sẽ phải buông tay, nên bây giờ cứ ôm thêm một lúc nữa đi.  

Đêm tháng Sáu nóng như lò lửa, nhưng Lục Tĩnh Văn – người đến tìm Chu Tấn – đứng đó, lại lạnh lùng đến lạ thường.  

Bọn họ đều đang ngửi mùi hương trên người Chu Tấn.  

Một mùi vừa lạnh vừa đắng, dù chiếc áo khoác đã giặt đi giặt lại nhiều lần, song vẫn không thể xóa nhòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK