• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Áp lực lịch học của học sinh lớp 10 không lớn như ở lớp 11 và 12, thầy cô thỉnh thoảng cũng chiếu một số thứ không quá liên quan đến việc học trong giờ tự học để giúp mọi người thư giãn. Hôm nay giáo viên lại chiếu trực tiếp cuộc thi hùng biện cấp thành phố, bởi vậy mà không khí trong lớp trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Dường như Lục Tĩnh Văn không hề quan tâm, cậu cắm cúi làm bài tập, hoàn toàn tách biệt với các bạn đang chăm chú nhìn màn hình ở xung quanh. Nhưng trái lại, Trần Thự Thiên xem rất chăm chú.

Cuộc thi vừa bắt đầu không lâu, giáo viên chủ nhiệm nhận một cuộc điện thoại. Thế là cô giáo để lớp trưởng lên bục giảng ngồi trông lớp, rồi đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Dung Thư lẻn vào từ cửa sau. Cô bạn kéo một chiếc ghế từ góc lớp ra, sau đó bảo Lục Tĩnh Văn và Trần Thự Thiên nhích ra để mình ngồi vào giữa.

Lục Tĩnh Văn không ngẩng đầu, coi như không có chuyện gì. Trần Thự Thiên huých vai Dung Thư: “Sao cậu chạy qua đây? Lão Trương không quản lý à?”  

“Lão Trương đi họp rồi, lớp bọn tớ không có giáo viên.” Dung Thư trả lời câu sau rồi ngừng lại, tiếp đến mới trả lời câu trước: “Tớ muốn xem cuộc thi này, nhưng không muốn xem một mình nên qua đây.”  

Trần Thự Thiên cạn lời: “Cả lớp bốn năm chục người, đâu ra chuyện xem một mình?”  

“Xì.” Dung Thư đáp: “Cậu không hiểu đâu.”  

Trần Thự Thiên trợn mắt, tiện thể lôi cả Lục Tĩnh Văn vào chửi chung: “Đúng là tớ không hiểu đâu, nhưng tớ thấy đầu óc hai người các cậu đều không bình thường đấy.”  

Cậu ta nói câu này chủ yếu là nghĩ đến Chu Tấn.  

Đương nhiên cậu ta và Chu Tấn chẳng hề quen thân, ngoài lần đầu ngăn cản cô với cô gái côn đồ kia đánh nhau ra, thì cùng lắm cũng chỉ là vài lần chạm mặt trên đường nên quen mặt thôi. Nhưng cậu ta lại lôi Chu Tấn ra trêu chọc Lục Tĩnh Văn không ít lần, thế nên trong lòng cũng xem như có chút tình bạn.  

Hành vi chĩa mũi nhọn vào Chu Tấn trong đội tuyển toán của Lục Tĩnh Văn khiến Trần Thự Thiên vừa khó chịu vừa không hiểu.  

Nếu Lục Tĩnh Văn ghét Chu Tấn, vậy sao lúc bị cậu ta hỏi thì lại chẳng chịu tiết lộ tí lý do nào? Nếu Chu Tấn thực sự làm điều gì xấu, vậy cậu ta nhất định sẽ đứng về phía Lục Tĩnh Văn mà.  

Huống chi, cậu ta từng thấy ánh mắt thực sự ghét người nào đó của Lục Tĩnh Văn rồi. Chẳng hạn như những kẻ vô công rồi nghề này, hay lưu manh ỷ mạnh hiếp yếu này, khi nhìn họ, ánh mắt Lục Tĩnh Văn giống như nhìn một đống rác không có sự sống, khiến người khác sinh ra cảm giác khó nói thành lời.  

Nếu cách đối xử khác biệt và cố tình nhắm vào Chu Tấn này không phải vì ghét, thì chỉ có thể nghiêng về hướng ngược lại.  

Lục Tĩnh Văn là trẻ con hả?  

Trần Thự Thiên khá bực bội với hành vi “càng mến thương càng đè ép” này của Lục Tĩnh Văn, trong lòng cậu ta hơi bán tín bán nghi, thế nên cậu ta không trêu đùa như trước nữa mà quyết định xem tình hình.  

Chẳng bao lâu sau đã đến lượt Vương Lệ – thí sinh của trường họ – lên sân khấu. Tiếng bàn luận trong lớp cũng nhỏ hẳn đi. Dù trước đây không mấy ai quan tâm đến cuộc thi này hay biết đến hai thí sinh tham gia, nhưng giờ phút hiện tại, không biết có phải vì tinh thần tập thể hay gì khác nữa không, mà suy nghĩ của mọi người đều rất giống nhau: Hy vọng hai người họ sẽ có màn trình diễn tốt và giành được giải thưởng.  

Vương Lệ thể hiện rất xuất sắc, điểm số đạt cao thứ hai trong các thí sinh đã thi, chỉ kém người đứng đầu 0,3 điểm. Điểm số này vừa khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, lại vừa khiến người ta kính phục màn trình diễn của cô nàng. Tất nhiên, trong lòng mọi người cũng có chút kỳ vọng nhỏ nhoi không thực tế: Không biết thí sinh còn lại của trường liệu có hy vọng giành được vị trí dẫn đầu không?  

Trần Thự Thiên “xì” một tiếng: “Chu Tấn sắp lên rồi đấy.”  

Lục Tĩnh Văn không dừng bút, còn Dung Thư thì quay sang nhìn cậu.  

Đây không phải là phản ứng mà Trần Thự Thiên mong muốn, cậu ta bực bội bĩu môi, quyết định không thèm để ý đến Lục Tĩnh Văn nữa mà tập trung xem.  

“Các thầy cô ban giám khảo, các bạn khán giả, chúc mọi người buổi chiều tốt lành!”  

Nhờ phúc của Trần Thự Thiên, đâm ra Lục Tĩnh Văn không thể lập tức ngăn đi âm thanh này. Cây bút trong tay cậu không hề dừng lại, nhưng tâm trí đã trôi xa, thành ra giờ cậu chỉ còn vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn vô định lên giấy. May là Trần Thự Thiên bị Dung Thư ngăn cách nên không nhìn thấy.  

Giọng nói đầy nhiệt huyết thế này đặt lên người Chu Tấn đúng là giả tạo không chịu nổi. Lục Tĩnh Văn muốn ngó lơ, muốn mắt điếc tai ngơ, cậu cố gắng làm bài tập bình thường nên không thể rảnh tay để bịt mắt hay che tai mình lại.  

Cậu lấy ý chí ép bản thân phải chìm vào thế giới của những con số. Vậy nhưng tai cậu lại nghe trọn từng câu từng chữ, không thiếu bất kỳ gì của âm thanh chói tai ấy.  

“…Vì sao tôi lại chọn chủ đề “Lý Tưởng” cho bài diễn thuyết này? Tôi đã suy nghĩ rất lâu về từ này và cuối cùng tôi nhận ra rằng, đây là thứ mà ai cũng có thể sở hữu, ai cũng có thể bàn luận. Nó giống như một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, nó xuyên qua dòng sông thời gian, dịu dàng chiếu sáng mỗi người từ xưa đến nay, nó nói với chúng ta rằng, lý tưởng sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ ai.”  

Những lời nói sáo rỗng, tình cảm mù quáng.  

Còn chưa nghe hết, mà Lục Tĩnh Văn đã khắt khe đưa ra đánh giá.  

“Vậy… lý tưởng rốt cuộc là gì?”  

Cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn.  

Có lẽ trong lòng cậu cũng hơi tò mò, không biết khi một từ ngữ sáng rực đến mức khiến con người ta chói mắt không thể nhìn thẳng như “Lý Tưởng” vướng vào một người như cô thì sẽ ra sao.  

“Lý tưởng là sợi dây liên kết giữa quá khứ, hiện tại và tương lai của một người.” 

“Khi bạn đứng trong dòng chảy thời gian, không biết vì sao hôm qua mình lại đi đến đây, cũng chẳng rõ ngày mai mình nên nỗ lực đi về đâu, bạn sẽ rất dễ dàng mất phương hướng, rồi cứ thế bạn dần mơ hồ vô tri vô giác. Lý tưởng chính là sợi dây không thể thay thế, nó kết nối mật thiết bạn – người từng ôm ấp những giấc mơ ngây thơ thuở ban đầu, bạn – người hiện tại liên tục gặp trở ngại và do dự không tiến bước, và bạn – người ở tương lai sẵn sàng dốc hết sức mình không để lại bất kỳ nuối tiếc nào. Dù bạn đã đi bao xa, qua bao lâu, nhưng bạn sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng có một ngày mình có thể đến được đích cuối cùng…”

“Lý tưởng là bậc thang, nó san bằng những chênh lệch cao thấp trong thế giới này.” 

“Nam và nữ, già và trẻ, giàu và nghèo, ngốc nghếch và thông minh… Thế giới này có quá nhiều sự khác biệt khó thay đổi. Lý tưởng chính là bậc thang có thể co giãn biến đổi, dù bạn có ở điểm thấp thế nào thì nó cũng có thể nhẹ nhàng nâng bạn lên để bạn có thể nhìn thẳng vào thế giới. Có lẽ bạn sẽ gặp những người khiến bạn cảm thấy mình rất nhiều khuyết điểm, có lẽ bạn sẽ cảm giác tự ti, đây là điều không thể tránh khỏi. Nhưng lý tưởng của bạn tỏa sáng lấp lánh, không thua kém bất kỳ ai. Đứng trước lý tưởng, mọi người đều rũ bỏ lớp vỏ ngoài hoặc nhợt nhạt hoặc rực rỡ, chỉ còn lại những tâm hồn chân thành nhất…”  

Thật kỳ lạ, rõ ràng hiện tại người đứng trên sân khấu trước mắt là một Chu Tấn toả sáng rực rỡ, khuôn mặt tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng, từng câu từng chữ đều dõng dạc thu hút mọi người. Nhưng những gì Lục Tĩnh Văn nhìn thấy và nghe thấy lại là hình ảnh Chu Tấn bị cô gái côn đồ đè xuống, dù bản thân đầy vết bầm tím, song cô vẫn liên tục vung nắm đấm.  

Cô nói về cách lý tưởng có thể giúp con người vượt qua chông gai, nhưng phần vượt qua ấy đẹp đến mức không giống thực, còn chông gai thì lại thực đến mức từng chiếc gai nhọn đều sắc bén tới độ giết người.  

Lục Tĩnh Văn cúi đầu, nhân lúc mọi người đang chăm chú lắng nghe thì giả vờ như mình chưa từng ngẩng đầu.  

“…Lý tưởng là thứ quý giá nhất mà bạn và tôi có thể sở hữu, là phép màu không bao giờ thay đổi trong cuộc đời bình dị của chúng ta.”  

Đây dường như là câu nói thật lòng nhất trong toàn bộ bài diễn thuyết.  

Lục Tĩnh Văn cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên.  

Tiếng vỗ tay ở cả trong và ngoài màn hình vang lên như sấm rền.  

Chu Tấn tỏa sáng rực rỡ.  

“Cậu ấy đẹp thật.” 

Dung Thư cười nói, giọng điệu hơi kỳ lạ.  

Như thể mặt băng mỏng manh vừa đủ để bước qua bị một hòn đá đập vỡ, luồng khí lạnh khiến người tỉnh táo lại lần nữa tràn lên.  

Lục Tĩnh Văn đáp: “Biết đâu ban đầu cậu cũng sẽ đứng trên sân khấu này.”  

Dường như chỉ là một giả thuyết không thể vô lý hơn.  

Dung Thư nghiêng đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng đôi mắt cô nàng sáng lên, bái phục mà nói: “Nếu thế thì người chiến thắng cũng sẽ là cậu ấy. Ngồi đây rất tốt… Tớ có thể thấy được toàn bộ bài diễn thuyết.”  

Lục Tĩnh Văn không nói gì thêm.  

Dung Thư cũng không để ý. Điều này chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.  

*

Cuộc thi khép lại.  

Chu Tấn giành giải nhất.  

Phần thưởng chưa thể chuyển khoản ngay vì vẫn cần hoàn thành một số thủ tục. Giờ phút này Chu Tấn còn chưa phân biệt được giữa tưởng tượng và thực tế. So với niềm vui, thì cảm giác nhẹ nhõm còn nhiều hơn rất nhiều.  

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.  

Chu Tấn rất rõ, cô không chiến thắng nhờ tài năng vượt trội so với người khác mà là nhờ vào nỗ lực mà người khác khó lòng bì kịp. Cô cần số tiền thưởng đó hơn bất kỳ ai, nên cô phải cố gắng hơn tất cả, cố gắng đến mức có thể lấn át mọi yếu tố khác. Đó là quy tắc mà cuộc sống đặt ra cho một người nghèo như cô.  

Điều duy nhất khiến cô lưỡng lự bây giờ là đối mặt với Dung Thư như thế nào.  

Chu Tấn giống như con đà điểu, tạm thời chôn mình vào một rắc rối khác: Sau cuộc thi, trong trường người biết đến cô bỗng nhiên nhiều hơn. Dù chỉ là ánh mắt lén nhìn thoáng qua thôi thì cũng đủ khiến một người cực kỳ nhạy cảm như cô cảm thấy không thoải mái rồi.  

May mà Quan Thiến Thiến luôn đồng hành ở bên, cô bạn cùng ăn tối trong căng-tin với Chu Tấn, nên cũng đã xoa dịu được phần lớn cảm giác khó chịu trong cô.  

Nhưng đôi khi, vẫn có những người mà sự hiện diện của Quan Thiến Thiến cũng không đủ để giúp ích.  

“Hi, Chu Tấn!”  

Trần Thự Thiên cầm khay cơm vẫy tay chào cô, tay kia thì kéo Lục Tĩnh Văn theo.  

Chu Tấn nhìn Trần Thự Thiên, không biết mình đã trở thành bạn của cậu ta từ hồi nào. Nhìn vẻ tự nhiên như thân quen từ lâu của Trần Thự Thiên, cô gần như hoài nghi bản thân từng mất trí nhớ một thời gian.  

Quan Thiến Thiến ở bên cạnh không biết gì về “sóng gió ngầm” trước đây, cô bạn liên tục chọc vào lưng cô, nháy mắt không ngừng: “Trai đẹp kìa! Hai người luôn!”  

Chu Tấn: “…”  

Cô bắt đầu nghĩ liệu thời gian mình ở cạnh Quan Thiến Thiến có phải hơi nhiều quá không, đến mức cô có thể hiểu được cả những lời cô nàng chưa nói ra.  

Trần Thự Thiên tự nhiên ngồi xuống đối diện Quan Thiến Thiến, Lục Tĩnh Văn đứng một lúc rồi cũng ngồi xuống. Không biết vì sao mà cậu cũng ngồi xuống nữa.  

Chu Tấn cảm thấy thế giới này thật nực cười.  

Những người lý trí nhất cũng không thể giải thích được logic trong chuyện này.  

Nhưng cô không phải người sẽ rút lui, cô cũng không nghĩ mình nên là kẻ phải sợ hãi mà lùi bước. Cực kỳ ghét một người thì sao chứ? Bị người khác ghét có chết đâu?  

Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi kiếm, cô sẽ cố gắng đâm ngược lại Lục Tĩnh Văn.  

Chu Tấn nhìn thẳng vào Lục Tĩnh Văn, như một lời thách thức, chờ cậu nhìn lại.  

Giọng nói của Trần Thự Thiên và Quan Thiến Thiến ở bên tai dần xa, không rõ là họ nhận ra bầu không khí “bão táp kỳ lạ” bên cạnh mà tự động im lặng, hay là do cô quá chìm đắm trong ý chí chiến đấu của mình mà chặn hết âm thanh bên ngoài.  

Cuối cùng, Lục Tĩnh Văn cũng ngẩng đầu, bình thản đối diện với cô, như thể cô không đáng để cậu bận tâm.  

Đáng ghét.  

Thật sự rất đáng ghét.  

Cô chưa từng ghét ai như thế này.  

Chu Tấn mỉm cười với cậu, hệt như một lời tuyên chiến không lời. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK