• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã thân trong sơn động mịt mù tăm tối lại ẩm ướt u ám của ma giáo chúng ta kia, mấy chỗ trước ngực đau đến nóng bừng, cổ tay cũng giống như bị cái gì siết, xương bàn tay dường như cũng sắp trật khớp. Không trung truyền đến một tiếng vung roi vang dội, lồng ngực ta lập tức mát lạnh, sau đó đau đớn sắc bén mà nóng rực dâng lên tại đó.

Ta chớp chớp mắt, một giọt mồ hôi lạnh từ trên lông mi chảy xuống dưới, liền nghe thấy một thanh âm không quen thuộc lắm vang lên bên tai ta: “Giáo chủ, ngài tỉnh rồi? Thuộc hạ vô năng, không dám cãi lệnh lão giáo chủ, làm ngài chịu khổ.”

Ta lắc đầu, mở mắt ra mới nhìn thấy người nói chuyện kia. Nhìn hơi có chút quen mặt, hình như là đệ tử dưới quyền La Việt, lúc họp từng gặp mấy lần. Trong tay hắn đang cầm roi, trên đuôi roi còn kéo vài vết máu, thoạt nhìn vừa căng thẳng vừa ép buộc, tựa như người chịu đòn là hắn.

Đúng vậy, một bên là chủ cũ một bên là chủ mới, chủ mới này lại là cha chủ cũ, hắn kẹp ở giữa, đương nhiên là thế khó xử. Ta há miệng thở dốc, cảm thấy trong miệng tanh mặn khó chịu, nói được ra lời cũng khàn khàn trầm thấp, trung khí cũng không đủ.

“Đường chủ nhà ngươi đâu?”

Hắn không ngờ ta vừa mới tỉnh lại đã hỏi cái này, nhăn mặt thành bánh bao chó không thèm (1), ngậm nước mắt đáp: “Bảy vị đường chủ đều bị lão giáo chủ phái đến Tư Quá nhai rồi, cũng không biết khi nào mới có thể thả ra. Lão giáo chủ còn nói, đợi đánh xong hai mươi roi này, sẽ nhốt giáo chủ vào địa lao làm bạn với thích khách kia. Giáo chủ, thuộc hạ vô năng…”

Vào cửa liền gạt bỏ vây cánh của ta, dùng bạo lực trấn áp ma giáo sao? Quả nhiên có vài phần giống Lý Đại nói… Lý Đại cái gì, đó là ảnh vệ của Ngọc Lam Yên. Hắn lừa ta đến đây, sợ là sớm đã biết biến cố ma giáo, chủ nhân của hắn cũng đáp thành hiệp nghị gì đó với giáo chủ mới này. Không biết ý hắn là để giáo chủ mới này trừ khử ta, thay ta làm công bốn; hay là để y hành hạ ta đến không có sức phản kháng, dễ khống chế ta đi tình tiết sau này?

Nhưng mà Ngọc Lam Yên dường như có phần tính nhầm, vị cha mới này của ta cũng không tuân thủ hiệp nghị với hắn thế nào, ngay cả người của hắn cũng đánh bị thương bắt luôn.

Ta nghĩ quá nhiều, tinh lực không có, ngực lại hơi đau, ho khan vài tiếng, còn kéo theo vài bọt máu. Đệ tử kia sợ tới mức chân tay luống cuống, nắm roi xông lại, nhưng không dám đụng vào ta. Ta ráng sức ôn hòa nhìn đệ tử biết điều này: “Ta không sao… Cũng không cần dừng tay, đánh tiếp đi, chớ để người nọ giận chó đánh mèo ngươi.”

“Giáo chủ…” Đệ tử quỷ khóc nhè của La Việt này rốt cuộc vẫn là không có quyết tâm xả thân cứu chủ, mà là khuất phục dưới dâm uy giáo chủ mới, ôm chân ta khóc một trận, vung roi lại đánh về phía ta. Sức lực cũng không phải là lớn, cũng xem như hắn có chút lương tâm. Mặc dù ta bị thương, hai mươi roi này cũng không coi là gì. Nếu so sánh, vừa rồi lúc hôn mê bị cùm trên tường, vết thương cổ tay vì thể trọng trĩu xuống còn nặng hơn chút.

Hai mươi roi này đánh xong, đệ tử kia liền ném roi, run rẩy lấy chìa khóa ra, mở gông cùm trên tay ra giúp ta. Không có điểm đỡ này trên tay, chân ta lại không đủ sức để chống đỡ thân thể, thiếu chút nữa cả đầu ngã vào trong ngực hắn. May mà ta phản ứng nhanh chóng, ổn định hạ bàn, nếu không sẽ ném mặt mũi trong mắt đệ tử của mình rồi.

Trước kia mất mặt trước mặt Tiển Băng Nhận cũng đành thôi, tốt xấu y là công năm cùng cấp số với ta, địa vị trên giang hồ cũng ngang hàng với ta. Nhưng nếu như trước mặt một đệ tử bình thường ngay cả đứng cũng không vững, vậy uy tín của ta đây ở chỗ nào? Còn lấy cái gì đối đầu người cha mới tác giả làm ra cho ta?

Trong mắt giáo chúng ma giáo, sau này cũng sẽ không lại có giáo chủ ta đây nữa.

Ta hít một hơi thật dài, ổn định thân thể, thản nhiên an ủi hắn một câu: “Đừng khóc nữa, bản tọa không sao, ngươi đi xuống trước đi.” Ngươi đi xuống ta còn có thể nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, ngươi ở đây ta còn phải liều chết giữ thể diện, nín nhịn rất không dễ dàng đấy.

Đệ tử ngốc còn vâng vâng dạ dạ ở đó không chịu rời đi, ngoài lao bỗng truyền đến một âm thanh trong lạnh lùng nghiêm nghị mang theo xem thường nồng đậm: “Có giáo chủ vô dụng như vậy, liền có đệ tử càng không có năng lực hơn. Ma giáo rơi xuống tay ngươi, chẳng chóng thì chày chỉ có một đường đổ nát!”

Cửa lao từ bên ngoài bị người mở ra, một thân ảnh áo đỏ như máu im hơi lặng tiếng bước vào, khẽ nhếch cằm, cực kỳ xem thường liếc nhìn ta. Người nhìn khuôn mặt chẳng qua như ba mươi, thật có thể sinh ra nhi tử lớn như ta đây? Hay là tác giả viết có ý khác, những đệ tử này hiểu nhầm ư?

Ta vội vàng lật lật mấy chương trước, thật đúng là tìm ra đoạn y chiếm lấy ma giáo. Đáng tiếc tác giả cũng chỉ viết y đến ma giáo nói y là cha ta, sau đó liền khống chế ma giáo, không viết rõ ràng lai lịch thân phận bọn họ. Bây giờ lão già còn xéo xắc ta, không thành thật thẳng thắn thân phận của mình, đây không phải là cố ý làm cho người ta sốt ruột ư?

Không có cách nào khác, chỉ làm như không biết gì đi. Ta cũng thua người không thua trận, từ trên mặt đất nhặt áo lên khoác, cũng xem thường nhìn y, lạnh lùng nói: “Ma giáo tiền đồ như thế nào tự có bản tọa bận tâm, không nhọc các hạ lo lắng. Các hạ cho dù có bản lĩnh thông thiên triệt địa, nhưng ma giáo phương tây ta đây họ chính là Bách Lý, người ngoài muốn nhúng tay nơi này, cũng không dễ dàng như vậy!”

“Miệng nói xằng nói bậy, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt. Nếu không phải trong cơ thể ngươi chung quy còn có huyết mạch của bản tọa, bản tọa cũng lười dạy dỗ phế vật như ngươi.”

Y còn chính miệng thừa nhận, thật sự là cha ta? Ta sao lại cảm thấy không giống chứ? Cha mới không cho ta nghĩ tiếp, tay áo phất một cái, người đã ép đến trước mắt ta, một phen kéo rơi áo dài còn chưa có thắt xong, giữ chặt cánh tay ta xoay một cái về phía sau, đặt mặt ta sát tường, ngón tay lạnh như băng lưu luyến không rời chỗ xương bả vai trái sau lưng.

Ngón tay mỗi lần di chuyển một cái, liền có luồng đau đớn như dao cắt từ phần da chỗ đầu ngón tay y hạ xuống truyền đến.

Đúng rồi, từ lúc nãy chỗ đó vẫn đang đau, chẳng qua là bị phạt roi và nội thương che mất, ta vẫn không để ý. Nơi đó có vết thương? Hay là độc ảnh vệ vừa rồi hạ cho ta phát tác, ăn mòn da thịt?

Nhưng mà thời gian tay y sờ cũng có phần quá dài chút phải không? Lão già biến thái này rốt cuộc là loại người nào hả, có cha ruột động tay động chân với con trai như thế ư?

Chuyện này có thể chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựng được, ta khí vận hữu chưởng, im hơi lặng tiếng lật tay đẩy về phía sau — tay còn chưa kề được đến người y, cổ tay đã bị người nắm chặt, một luồng chân khí dị chủng theo mạch môn tiến vào trong kinh mạch ta, đâm vào kinh mạch ta như bị xoắn đứt, bắp thịt toàn thân cũng không chịu khống chế co rút lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như nước.

Chênh lệch giữa ta và y lại to lớn như thế.

Ta nhất thời nản chí ngã lòng, ngay cả lòng phản kháng cũng thăng không nổi, chỉ cắn chặt môi, cố hết sức tụ ý thức lại đan điền, để vận dụng nội lực chống cự lại chân khí dị chủng xâm nhập ấy. Không biết qua bao lâu, y mới hừ lạnh một tiếng, buông cái tay đang khống chế mạch môn ta ra. Ném ta xuống đất.

Ta co rút trên mặt đất thở hổn hển, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống đất, lại bị rơm rạ ẩm ướt đã mốc meo hút vào, không dấu vết. Người cha mới của ta kia ngồi xổm xuống, ngón tay lạnh như băng kìm cằm ta, cứng rắn bẻ mặt ta nhìn về phía y: “Ngươi cuồng vọng vô tri giống như cha ngươi, võ công cũng kém xa so với hắn.”

Ta và cha ta… Ta đã biết người này không thể là cha ruột của ta mà! Thân tình hay không chưa đề cập tới, y vừa nhìn chính là người Hán thuần chủng, ta lại chỉ có một phần tư huyết thống người Hán, y nếu là cha ruột ta, việc này tại di truyền học thế nào cũng nói không thông nha!

Ta bóp thật chặt cánh tay mình, móng tay gần như toàn bộ vùi vào trong thịt, lúc này mới tích được mấy phần hơi sức, miễn cưỡng mở mắt nhìn thẳng y: “Nói đùa! Tác giả căn bản chưa từng viết thân phận phụ thân ta, ngươi sao có thể biết? Ngươi giả mạo cha bản tọa chiếm lấy ma giáo, ta bản lĩnh không bằng ngươi đành phải nhận, nhưng ngươi tùy tiện chửi bới cha ruột bản tọa như vậy, bản tọa há có thể để yên cho ngươi!”

Y lại sờ lên xương bả vai ta — chỗ ấy cũng không biết có thứ gì, khẽ dặn bảo quỷ khóc nhè còn đứng ngẩn ra bên cạnh ấy: “Đi lấy gương lại đây, hai mặt.” Đợi đệ tử sợ tới mức co cẳng chạy, lại cười lạnh một tiếng, ném ta về đất, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt hàn quang nghiêm nghị, sát khí bức người: “Bản tọa cũng không ngờ hắn lại là loại thể chất này, lại có thể sinh hạ nhi tử cho nam nhân. Nếu biết, bản tọa sẽ không tha cho ngươi nghiệt chủng này giáng thế! Hắn hại người ta yêu thương nhất, còn muốn để bản tọa coi ngươi như nhi tử, thương yêu cho tốt ư?”

Cái gì? Ta là đứa con nam nam sinh ra? Không thể nào! Thế giới này không thể nào huyền huyễn như thế… Ta là nam nam sinh ra, vậy mấy ngày trước như vậy cùng với Tiển Băng Nhận… hẳn sẽ không, ta cũng…

Không, sẽ không! Tiểu thụ cũng chưa từng sinh, loại chuyện này sao có thể đến phiên ta? Tay ta lặng lẽ sờ lên bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng, lạnh buốt, không có bất cứ dấu hiệu mang thai nào. Đúng vậy, ta tuyệt đối sẽ không mang thai, La Hồng Tụ và Bách Hiểu Sinh đều từng nói, đây là đặc quyền của nhân vật chính, ta một công bia đỡ đạn sẽ không dính phải việc này!

Cho dù an ủi bản thân như thế nào, ta vẫn là cả người rét run, răng lập cập. Ta cắn chặt răng, cố gắng ngăn chỗ răng truyền ra tiếng lập cập, kiên định nhổ một ngụm trên cái ủng dệt vàng dưới cẩm bào màu đỏ của y, “Bản tọa là con lai bốn nước, ngươi là người Hán thuần chủng, bản tọa sao có thể là ngươi sinh! Từng học sinh vật trung học đều biết, nếu ngươi là cha ta, ta hẳn là có một nửa huyết thống người Hán, mà không phải một phần tư như trong thiết lập!”

Y thoáng sửng sốt, hiển nhiên không thể hiểu học vấn uyên thâm như vậy. Song rất nhanh, y lại bày ra bộ dáng cao ngạo cay nghiệt kia: “Ngươi một công bia đỡ đạn, tác giả viết viết liền quên thiết lập của ngươi cũng không hiếm. Bản tọa có thể nhận ra thân phận ngươi, là vì ngươi từ nhỏ sau lưng đã có một cái bớt hoa mai, là ký hiệu của tộc Thu thị chúng ta… Ta vốn thông cảm tiện nhân kia chết sớm, ngươi lại là hạng vô năng, không muốn để ý tới ngươi, ngươi lại tự mình nhảy ra đối đầu với Yên nhi, còn làm hại hắn bị thương nặng! Bản tọa dù không giết ngươi, cũng phải giáo huấn ngươi một chút, để ngươi cũng không dám khó xử Yên nhi nữa!”

Yên nhi, còn bị thương, y nói không phải Ngọc Lam Yên chứ? Y sao có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là tiểu thụ kia bỏ thuốc hại ta, vết thương trên người hắn cũng là Tiển Băng Nhận đánh, liên quan gì tới ta?

Còn nữa tộc Thu thị cái gì. Té ra người cha mới này của ta họ Thu, hẳn không phải là công hai tiểu thụ khống kia… Tên là Thu gì ấy nhỉ? Trong tên dù sao cũng có một chữ Lam, cũng thật giống cha con ruột với tiểu thụ kia. Ừm, y còn là sư phụ của tiểu thụ… Nhớ ra rồi, là cung chủ Lam Dương cung đạo đức giả đó, Thu Lam Tự!

Tác giả còn có thể càng vô sỉ hơn, lười biếng hơn sao? Cũng đã làm ra một người cha cho ta, lại không thể viết ra một nhân vật mới ư? Để công hai làm cha ta, vậy màn y lợi dụng cọc ngầm lật đổ ma giáo sau này sẽ không còn nữa, tác giả ngươi không thể lừa số chữ chứ!

Ta tức giận đến ngay cả người cha sinh ta kia cũng không kịp hỏi, hận không thể nhảy dựng lên hành hung tác giả một trận. Đáng tiếc ta bây giờ đừng nói đánh người, ngay cả bò dậy cũng làm không được. Mùi tanh ngọt nóng rực khi hít thở lại dâng lên, đành phải che miệng ho một tiếng, máu theo kẽ tay lại lần nữa nhỏ xuống, nhuộm đến mức trên ống tay áo vết bẩn loang lổ.

Lúc này quỷ khóc nhè thủ hạ La Việt kia đã quay lại, trượt gương “lạch cạch” trên mặt đất, bổ nhào vào bên cạnh ta lớn tiếng khóc kêu: “Giáo chủ, ngài làm sao vậy giáo chủ, ngài nhất định phải chống đỡ, ma giáo không thể không có ngài mà!”

Câm miệng! Ta còn chưa chết đâu!

Chú thích

(1) hay Cẩu Bất Lý, là một thương hiệu bánh bao nhân thịt ở Thiên Tân ↑

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK