• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ Thu một cước đá văng đệ tử kia ra, dặn bảo hắn nhặt cái gương lên, một cái đặt vào trong tay ta, một cái khác vẫn do chính hắn cầm chiếu về phía lưng ta. Sắc mặt y bình tĩnh âm thanh lãnh đạm, lại có một luồng uy nghi không cách nào kháng cự chứa trong đó, đừng nói quỷ khóc nhè kia, ngay cả ta nghe cũng có chút không kìm lại được cầm gương lên, soi chỗ chiếu ra trong gương đồng sau lưng —

Ta mới biết được trên vai ta vì sao đau thành như vậy. Bớt cái gì, rõ ràng là một vết sẹo vừa rồi dùng thứ gì áp lửa ra, còn sưng, nhìn không ra là hình dáng gì. Phía trên làn da bởi vì bị bỏng mà lồi lên đã bị người xát đi, lộ ra thịt mềm đỏ rực, còn có vài sợi da chết trắng bệch treo bên cạnh.

Đây là bớt hả? Ngươi còn có mặt mũi bảo ta xem ư? Dùng ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết, đây là dấu ấn ngươi vừa sai người ủi lên cho ta! Còn là bớt hình hoa mai, đây coi là tình tiết gì, ấn hoa mai (1) ư?

Cho dù ta là nhân vật phụ, tác giả viết đến ta đây mọi thứ đều đơn giản, cũng không thể có lệ đến nước này chứ! Ngươi có thời gian xem Ấn hoa mai, xem thêm hai lần sách giáo khoa sinh học, bịa cho chót vấn đề huyết thống của ta không được sao?

Trong lòng ta rít gầm liên hồi, sắc mặt cũng dữ tợn, sát khí bốn phía, sợ tới mức tay quỷ khóc nhè kia cũng cầm không được gương nữa. Thu Lam Tự cười lạnh một tiếng, lưng quay lại đạp ra ngoài, ung dung nói: “Ngươi bây giờ biết thân phận của mình rồi? Về sau thành thật nghe bản tọa sắp xếp, bản tọa nể mặt trên người ngươi có huyết mạch tộc Thu thị ta, cũng sẽ cho ngươi vài chỗ tốt. Nếu như còn muốn giở trò gì…” Y bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên mặt ta: “Chỉ sợ ngươi muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy!”

Hừ! Ta ngẩng đầu, kiên định không sợ nhìn lại y, nhổ mấy bãi nước miếng trên mặt đất, đáng tiếc trong đó lẫn vào hơi nhiều máu, lại lộ ra tính sỉ nhục không mạnh như thế. Quỷ khóc nhè cũng đã bị đuổi ra ngoài, tại cổng không may mà khóc hô mấy tiếng, ôm gương chậm rì rì mà đi. Thu Lam Tự đứng ở cửa vẫy vẫy tay, một bóng dáng màu đen liền đi vào trong lao, bước chân phù phiếm, sắc mặt trắng bệch, lại là ảnh vệ kia của Ngọc Lam Yên.

Không chỉ có khi ta thấy y không khỏi có chút hoảng hốt, lúc y đối mặt ta cũng không tự tại lắm, lại lộ ra nụ cười khổ sở tiêu chuẩn.

Ta còn chưa đến nỗi suy bại đến kể khổ an ủi với loại người này, vội vàng quay đầu không nhìn y, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thu Lam Tự. Ông già kia giơ tay gọi ảnh vệ qua, chỉ ta nói: “Bên cạnh Yên nhi có người của bản tọa phụ trách hộ vệ, cũng không cần ngươi thời khắc theo bên người. Đã là hắn lúc trước kêu ngươi nhìn chằm chằm Bách Lý Phong Cương, vậy ngươi bây giờ nhìn chằm chằm gã cho bản tọa, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì.”

Ảnh vệ thê lương nhìn ta một cái, rũ mí mắt xuống, hơi cắn môi, cúi đầu đáp tiếng: “Dạ.” Sau đó ngoan ngoãn bước chân đi về phía ta, nhặt áo choàng ngoài trên mặt đất lên choàng lên thay ta, một tay xuyên qua nách ta, một tay vòng cánh tay ta qua cổ y, dùng sức nhấc ta lên.

Thu Lam Tự không lại nhìn về phía chúng ta nữa, xoay người đi ra ngoài, thân hình trong nháy mắt đã biến mất trong địa lao u ám. Ảnh vệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chứa ưu sầu nói bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, Thu cung chủ tạm thời không cho ngươi ra khỏi địa cung này, xin ngươi nhẫn nại một hai… Ít nhất đợi vết thương đỡ hơn chút, hẵng tính toán chia tay đi.”

Thì ra bản tính nô lệ của y còn không có mạnh như vậy, không phải vừa nghe Thu Lam Tự là sư phụ tiểu thụ kia liền chịu nghe lệnh y. Bây giờ tình thế mạnh hơn người, người của ta đều không bên cạnh, ảnh vệ này cũng không đáng tin, ngoại trừ dưỡng thương, ta đích xác cũng không có chuyện gì khác có thể làm.

Ta dùng sức rút rút tay, định tự mình đi ra ngoài, ảnh vệ kia lại không thuận thế buông ta ra, mà lại gia tăng khí lực, kiên quyết ôm eo ta đi ra phía ngoài. Phen đọ sức này, vết thương trên người y lại nứt ra một chút, trước ngực thấm ra một mảng đỏ ửng. Ta cũng không tốt hơn y chỗ nào, chẳng những đau ngực đau xương, luồng chân lực chưa từng tan đi giữa kinh mạch ấy cũng nhất thời tán loạn, đau đến mức ta gần như bước chân không nổi, nửa cơ thể đều dựa lên người ảnh vệ kia.

Cũng may Thu Lam Tự không có dự định nâng cao đãi ngộ cư trú cho ta, quyết định chỗ ta ở tại một cái phòng đơn ngoài hình phòng này. Đường ngắn ngủi mấy chục bước, ta lại không biết đi bao nhiêu lâu. Đợi đến khi bị ảnh vệ kia ném lên giường sắt của phòng giam đơn thân, đã mồ hôi thấm áo kép, trên người lúc lạnh lúc nóng, thần trí cũng không tỉnh táo lắm, nắm chặt áo choàng trên người, rúc trên giường thiếp đi.

Ta mơ một giấc mộng, giấc mộng vô cùng không hay.

Trong mộng người cha không tên, không thân phận, không đất diễn, sững sờ bị tác giả viết thành thể chất nam nam sinh con cùa ta kia đang kéo ta thật chặt, khuôn mặt thấy không rõ ngũ quan tiến tới trước mặt ta, trong tay còn ôm tã lót trẻ sơ sinh, vui sướng nói với ta: “Cương nhi, mau đến xem nhi tử con, Bách Lý gia chúng ta rốt cục có hậu rồi…”

Con cái gì, không thể nào! Ta không thể nào sinh con!

Ta sợ hãi kêu một tiếng “a”, trực tiếp ngồi dậy từ trên giường gỗ, sợ tới mức toàn thân ra mồ hôi lạnh, một một luồng cảm giác buồn nôn không nén được từ giữa dạ dày dâng lên, cũng không biết là ghê tởm nam nam sinh con hay là ghê tởm xưng hô hoa lạ “Cương nhi” này, bổ nhào tới bên giường nằm rạp người ói ra.

Đương nhiên, chiếu theo định luật tiểu thuyết đam mỹ, mặc dù ta trước khi về núi nốc không biết bao nhiêu bữa, nhưng tuyệt đối sẽ không nôn ra đồ ăn chưa tiêu hóa hết, nhiều nhất nôn chút máu và dịch dạ dày mà thôi.

Nôn không bao lâu đã nôn không ra gì, nhưng ta vẫn cảm thấy chóng mặt buồn nôn, liền ngẩng đầu lên, từ từ nhắm hai mắt tựa ngửa vào tường. Đầu mới dựa vào vách tường ướt lạnh, đã có cánh tay xoa gáy ta, cảnh giác thân là võ nhân của ta lập tức phát huy tác dụng, cơ thể nghiêng về phía trước, tay phải lật một cái, liền bắt được cánh tay ấy.

Chỉ hơi động nội lực một chút như thế, trong kinh mạch đã cảm thấy một luồng khí lưu vặn xoắn, đau đớn ùn ùn ập đến. Ta nắm chặt cái tay kia, cúi đầu nhắm mắt chờ mảng hắc ám trước mắt ấy thối lui, lại nghe thấy một âm thanh nghe yếu ớt bất lực không chí khí từ bên giường vang lên: “Bách Lý giáo chủ, ta không có ác ý, chỉ là sợ ngươi thân thể không tốt, tựa vào vách đá dễ bị lạnh.”

Ta lấy lại bình tĩnh, mở mắt nhìn về phía giọng nói vang lên, lúc này mới nhận ra chủ nhân của cái tay kia lại là ảnh vệ.

Thì ra hắn cũng ở đây. Ta còn tưởng dựa vào quan hệ của hắn và tiểu thụ, Thu Lam Tự ít nhất có thể để hắn ở bên ngoài. Nhưng cũng có thể họ Thu ghen tị hắn có thể như hình với bóng với Ngọc Lam Yên, lợi dụng danh nghĩa trông coi ta, đặc biệt cũng giam cầm hắn trong địa lao này.

Người này hai lần hạ độc với ta, hai lần nhận lệnh cầm chân ta, ngẫm lại quả nhiên là… thù hận không cạn chỗ nào. Nhưng ta cũng biết, hắn chỉ là một ảnh vệ không quan trọng gì, hành động đều là bị người sai khiến, thực sự oán hận hắn, hắn cũng không xứng.

Trong lòng ta than nhẹ một tiếng, buông tay hắn ra, nào ngờ hắn lại trở tay nắm mạch môn ta. Ta cả kinh muốn rút tay ra, lại không thể sử dụng chân lực, chút sức lực ấy trong số người tập võ xem ra giống như trẻ sơ sinh, rút mấy lần, tay lại chưa từng nhúc nhích. Đương khi vùng vẫy, lại cảm thấy một luồng nội tức ôn hòa thấu vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động trong kinh mạch ta, giúp ta sắp xếp luồng nội tức Thu Lam Tự chuyển vào đó.

Hắn lại đang giúp ta? Vì sao? Hắn là ảnh vệ của Ngọc Lam Yên, không phải nên ngóng trông ta… ngóng trông ta chỉ có thể mặc cho bọn hắn an bài, lúc tình tiết cần tuân theo dặn bảo của tiểu thụ kia diễn cho khớp, đến sau cùng lại để Thu Lam Tự đơn giản giải quyết ư?

Trong đầu ta đang nghĩ ngợi, nét mặt không khỏi cũng lộ ra một chút dấu vết. Ảnh vệ kia dường như là nhìn thấu ta nghĩ cái gì, một mặt tiếp tục chuyển nội lực cho ta, một mặt hạ thấp giọng nói bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, đừng lo, ngươi là một người xuyên việt, lại là nhân vật chính quyển sách sau, chịu ngược đương nhiên là phải chịu, nhưng chung quy sẽ không có việc lớn, sớm muộn gì Tiển minh chủ sẽ tới cứu ngươi.”

Hắn có lẽ là muốn an ủi ta, nhưng ta không cảm thấy đã được an ủi chút nào. So với khi ở cùng Tiển Băng Nhận từ công chuyển thành thụ, còn phải lo lắng trong bụng liệu có mọc ra thứ không nên mọc hay không, ta thà rằng ở trong lao cả đời.

Hắn thấy ta không để ý đến hắn, lại thất vọng than một tiếng, khẽ cau mày, giống như ta lại nợ hắn thêm mấy vạn lượng bạc.

“Bách Lý giáo chủ, ngươi cho dù không yêu quý thân thể của chính mình, cũng phải yêu quý trong bụng…”

Toàn thân ta co rúm, dồn sức ngồi thẳng người, nắm chặt lấy tay hắn, hai mắt trợn gần như sắp lồi khỏi hốc mắt, cắn chặt răng khàn giọng hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì, ngươi làm sao biết ta có… Ngươi nói bậy! Không thể nào!”

“Ngày đó ta cũng đi Hàn Độ sơn trang, chỉ là chưa từng lộ diện. Chuyện Tiển minh chủ hỏi Bách Hiểu Sinh làm sao có thể khiến ngươi có thai, ta ở ngoài cửa sổ cũng đều nghe thấy…” Hắn rũ mắt xuống nhìn một chút về phía bụng ta, đẩy ra từng ngón tay ta, dùng tay nhẹ nhàng nắm, vẫn yên lặng chải vuốt chân khí thay ta, dường như chính mình nói ra chẳng qua là truyện cười bình thường.

“Hơn nữa vừa rồi lúc ngươi ngất, còn kêu một tiếng ‘con’, còn nói gì đó không thể… Ngươi mặc dù còn chưa đồng ý mang thai con y, nhưng trong tiềm thức lòng dạ mẹ hiền, cũng không nguyện mất đứa con này phải không”

Mẹ hiền cái đầu! Ta là nam ngươi không nhìn ra ư? Ta nói là không thể nào, ngươi nghe toàn bộ có được hay không?

Ta cho dù muốn có con cũng là phải tìm một nữ nhân sinh, nam nam sinh con trái đạo trời… Ta mặc kệ tác giả thiết lập thân thế cho ta như thế nào, ta thế nhưng tuyệt đối không thể tự mình làm chuyện loại này!

Trên đời nào có vu oan hãm hại như thế, cưỡng ép nói người ta có thai? Ta tức giận đến mức lao về phía hắn muốn cãi nhau, vừa mở miệng lại phun ra ngụm máu, hơi thở không yên ngã sấp xuống giường, không ngừng phun liên tục vài búng máu.

Ảnh vệ không có mắt, không, là không có tim này một tay kéo ta vào lòng, vỗ lưng ta, không có ý tốt nói: “Ôi, ngươi lại nôn rồi, xem ra cái thai này mang quá mức không dễ dàng. Địa lao này ẩm thấp, cũng không thể an dưỡng. Không bằng ta nói việc này cho Thu cung chủ, xin y nể tình cha con của các ngươi…”

Ta nắm chặt vạt áo trước của hắn, hít sâu mấy hơi, nuốt máu tươi chưa phun hết xuống, hạ giọng uy hiếp: “Không được nói cho y, không được nói cho bất luận kẻ nào, nếu không ta… nếu không ta tương lai, nhất định giết Ngọc Lam Yên!”

Hắn cuối cùng là bị ta dọa, gật đầu đáp: “Được được, ta không nói cho Thu cung chủ. Chỉ cần ngươi yên ổn dưỡng… Khụ, chỉ cần thân thể ngươi đỡ hơn chút, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi ra.”

Đây còn giống câu tiếng người.

Có điều chỗ của ma giáo, nơi nào ta không rõ như lòng bàn tay, nếu muốn chạy còn cần người khác mang theo? Chẳng qua là hiện giờ bị thương một chút, tạm ở chỗ này dưỡng dưỡng mà thôi. Ảnh vệ này rất biết hầu hạ người khác, võ công cũng không thấp, lại là người đắc lực bên cạnh Ngọc Lam Yên, chờ ta hành động thoải mái hơn, cũng không ngại mang hắn rời khỏi nơi này. Đợi khi tìm được Ngọc Lam Yên, lại cậy tính mạng hắn uy hiếp tiểu thụ kia giao ra thuốc giải, đến lúc đó mới giết hắn…

Đến lúc đó hẵng thu xếp đi. Trên người ảnh vệ này dựa trái lại thoải mái hơn giường gỗ gồ ghề lồi lõm, cũng ấm áp hơn nhiều. Nội tức ấm áp tinh thuần từ mạch môn thấu vào, tuần hoàn qua lại trong cơ thể ta đè đau đớn khó chịu lúc nãy xuống. Ta dần dần mệt mỏi dâng trào, cũng lười ngủ cái giường rách ấy, trước tiên dùng hắn như nệm đi.

Chú thích

(1) chính là phim “Mai hoa lạc” đó mọi người =)) ↑

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK