Nghĩ như vậy, lại cảm thấy hắn thành thật có chút đáng thương. Đám này làm ảnh vệ, công việc vất vả không nói, bình thường cũng không có cơ hội lộ mặt, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không có, nhiều nhất cho cái danh hiệu số một số hai các loại. Dù cho Ngọc Lam Yên xem trọng hắn như vậy, thường xuyên mang theo hắn, cũng chưa từng mở miệng dù là gọi hắn một tiếng “này”, mà coi hắn thành một tấm bảng bối cảnh di động.
Thật sự là lãng phí một khuôn mặt nhân vật phụ quan trọng.
Ta nhớ lúc trước lúc trông thấy hắn bên cạnh Ngọc Lam Yên, người này luôn mang khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và tóc mái thưa trên trán. Hắn chưa hẳn không phải không biết một đại nam nhân để tóc mái quái dị và ẻo lả biết bao, càng có lẽ là chỉ có dựa vào điểm đặc sắc này mới có thể phân biệt mình và ảnh vệ khác đi?
Có lẽ là thời gian ta nhìn trán hắn quá dài, ảnh vệ cũng mở mắt, lo lắng sợ sệt nhìn chằm chằm ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Nói xong lại phất lên mạch môn của ta, đẩy nội lực vào trong cơ thể ta, dọc theo hai mạch nhâm đốc chậm rãi chuyển động.
Người này thật sự là Lôi Phong sống ha.
Đối với giáo chủ ma giáo không chỉ làm hỏng tình tiết phát triển, còn hại hắn vào địa lao ta đây, còn có thể không so đo hiềm khích lúc trước như thế — vết thương ta lưu trước ngực hắn kia còn thấm máu kìa — lấy ơn báo oán, giúp đỡ ta, hơn nữa không mảy may màng báo đáp, người như vậy ta quả nhiên là xưa nay chưa thấy.
Mặc dù hắn chỉ là một người qua đường giáp bình thường, nhưng tình cảm của hắn cũng cao thượng hơn đám công hai công năm này nhiều!
Trong lòng ta cảm khái không thôi, lật tay nắm lấy mu bàn tay hắn, dùng sức bóp bóp: “Nội tức của ta đã không việc gì, không cần lại hao tổn chân lực của ngươi nữa. Ngươi ta gặp lại cũng là có duyên, ta thấy tác giả không có viết tên ngươi, không bằng ngươi nói cho ta, lần tới đến phiên ta lên sàn tìm cách nói một tiếng với người khác, để tránh ngươi đến khi quyển sách này kết thúc cũng không có độc giả biết ngươi tên gì.”
Đối với một người qua đường giáp, lý tưởng lớn nhất không phải là khiến độc giả nhận ra sao? Mặc dù chính ta cũng chỉ là một công bia đỡ đạn, nhưng so với bảng bối cảnh di động thế này, vẫn là không thể coi như nhau được.
Hắn ngược lại giống như là có chút khó xử, trầm mặc nửa ngày mới khẽ đáp: “Ta vốn là ảnh vệ bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng sau khi gặp chủ nhân vừa gặp đã yêu hắn, bởi vì thái hậu không thể dẫn hắn về cung, lại sợ hắn ở bên ngoài bị người bắt nạt, liền ban ta cho chủ nhân…”
Ta đều biết, mấy chục chương trước đất diễn của công thụ chính quy đấy, ta đều xem rồi, nói trọng điểm được không?
Mặc dù ta thật lòng chẳng muốn nghe hắn thuật lại tình tiết, nhưng cũng có thể hiểu hắn vì sao nói dông dài như vậy — có lẽ ngoại trừ ta ra, không còn ai lại dành thời gian nghe một ảnh vệ nói chuyện đi? Ngọc Lam Yên là cái loại người chỉ cần kịch bản không sắp xếp, cũng không nói chuyện với công bốn ta đây này, cho dù là có lòng trắc ẩn cũng phải khi có đất diễn mới lộ ra, riêng tư không hẳn chịu nghe tiếng lòng của một người qua đường giáp như thế.
Hắn dầu gì cũng trị thương thay ta, ta xem như có đi có lại, nghe đi.
Kể ước chừng một canh giờ, hắn mới nói xong xuôi câu chuyện của hoàng thượng và Ngọc Lam Yên, nhìn bó đuốc rung rung ngoài lao, tinh thần như ở xa xăm nói: “Chúng ta những ảnh vệ này đều là theo họ chủ nhân. Lúc ta còn bên cạnh hoàng thượng, trong số ảnh vệ đứng hàng thứ chín, cho nên các huynh đệ cùng ban đều gọi ta Long Cửu. Về sau hoàng thượng ban ta cho chủ nhân, thì không còn ai gọi ta cái tên này nữa…”
Nói tới đây, ánh mắt hắn lại ảm đạm, một lần nữa lộ ra nụ cười khổ sở chiêu bài.
Ta cũng đã quen bộ dạng muốn chết không sống này của hắn rồi, thuận tình hỏi một câu: “Vậy sau đó thì sao? Sau khi ngươi đi theo Ngọc Lam Yên, tiểu thụ kia đòi làm cái gì mà tự do bình đẳng nhân quyền, biểu thị mình đến từ xã hội hiện đại, cuối cùng muốn lần nữa lấy cho ngươi một cái tên chính thức phải không?”
“Không sai…” Hắn bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt sâu xa, dường như xuyên qua ta thấy được tiểu thụ kia: “Các ngươi đều là người xuyên việt tới, cho nên chú ý giống nhau… À, tự do và dân chủ, cũng coi loại ảnh vệ không người hỏi han ta đây, đối xử như người bình đẳng…”
Được rồi chứ? Ngươi khen tiểu thụ kia vẫn chưa xong? Người khác không biết hắn là người thế nào, ta còn có thể không biết sao? Hắn hạ độc đẩy ngược mọi thứ, khi nào từng nói tự do dân chủ? Thực sự nói tự do dân chủ làm sao không tôn trọng quyền lực ta không muốn diễn trò với hắn?
Có điều ảnh vệ này thật đúng là tin ta là xuyên? Không hổ là bảng bối cảnh, tác giả có lẽ lúc thiết kế nhân vật cho hắn chỉ viết hai chữ trung thành, chưa từng viết chỉ số thông minh phải không?
Ta tại đây lặng lẽ oán thầm, nghe hắn lại khen tiểu thụ kia nửa ngày, mới cuối cùng ngập ngừng ấp úng nói: “Thật ra, chủ nhân đặt tên cho ta… vẫn là họ Long, hắn nói ta giống như không khí hai mươi bốn giờ ở bên cạnh hắn. Mặc dù nhìn tầm thường, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể rời đi một khắc… Cho nên liền gọi ta Long… Không…”
“Tiểu thụ kia trước khi xuyên là tay viết nửa rồi bỏ?” Cho nên oán niệm đối với Long Không (1) nặng nề như vậy?
Ta kinh ngạc ngắm ảnh vệ, lại phát hiện khuôn mặt hắn cũng đỏ bừng, ý thẹn thùng ngập tràn khuôn mặt. Nhưng hắn vẫn kiên quyết cúi đầu che giấu vẻ xấu hổ trên khuôn mặt, cố gắng biện bạch với ta: “Hắn là nữ xuyên nam, không đăng trong trang web chính… Không, ý ta là, chủ nhân trước khi xuyên việt là bộ đội đặc chủng, còn là một sát thủ đại ca xã hội đen từ bé dạy dỗ đến lớn, tuyệt sắc khuynh thành, thông minh nhạy bén, bình tĩnh kiềm chế, bắn được súng đặt được bom, nắm vững nhiều loại kỹ thuật cao cấp tinh nhuệ tốt nhất, trên có thể lái được máy bay tiêm kích dưới có thể lái được tàu ngầm…”
Ta thở dài, thương hại nhìn ảnh vệ đã tiến vào trạng thái điên dại, quả quyết mở miệng cắt ngang khen ngợi thao thao bất tuyệt của hắn: “Vậy ta sau này sẽ gọi ngươi Long Cửu, ngươi thấy được không?”
Đoán chừng hắn còn có hơn phân nửa lời khen ngợi chưa kịp nói ra miệng, nghẹn đến ho sặc mấy tiếng, sau khi bình tĩnh, lại mang nụ cười vài phần thật lòng, không giống như là cố nặn ra nữa, cúi đầu với ta chắp tay nói: “Đa tạ Bách Lý giáo chủ, cái tên Long Cửu này, ta quả thật đã lâu không nghe thấy.”
Thời đại này người vì một cái tên đã chịu nói cảm ơn người ta, sợ là sẽ tìm không người thứ hai đi.
Ta rất cảm động, nếu hắn có thể giao ra thuốc giải độc tiểu thụ hạ cho ta, ta nhất định sẽ càng cảm động hơn. Thừa dịp bây giờ hắn cũng cảm động ta cũng cảm động, không khí tốt như vậy, vẫn là hỏi một chút chuyện thuốc giải đi. “Long Cửu, Ngọc Lam Yên sai ngươi cho ta uống là thuốc độc gì, lúc phát tác sẽ như thế nào?”
Không hỏi thì thôi, ta vừa thuận miệng hỏi như vậy, hắn lại “chao ôi” một tiếng, buột miệng kêu lên: “Đúng rồi, dược tính trong cơ thể ngươi mặc dù tạm thời sẽ không phát tác, nhưng cũng không tốt với thai nhi. Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, ta trở về xin chủ nhân giải độc thay ngươi, tình tiết gì gì đó, chung quy còn phải đợi một lúc, không thể lầm lỡ ngươi…”
“Câm mồm!” Ta không muốn nghe cái gì thì ngươi nói cái đó! Cậy hắn đang ngồi dưới thân ta, ta xoay người lại liền điểm huyệt câm của hắn, đứng dậy từ trên đùi hắn, miễn cưỡng chống đi về phía chỗ cửa lao.
Đi hai bước, ta ngạc nhiên phát giác, ảnh vệ này võ công thật là cao. Tối hôm qua ngủ một giấc, chân khí dị chủng trong cơ thể ta đều đã được hắn dẫn dắt chảy về, kéo vào bên trong đan điền, chẳng những không đau nữa, ngược lại cảm thấy nội tức phình to lên mấy phần. Nếu không ngực đã đau tức, chỉ đi như vậy sẽ cảm thấy hít thở không thông, yết hầu tanh ngọt, ta gần như là muốn luyện mấy thức công phu thử xem sao.
Được hời lớn như vậy, lại nhìn về phía ảnh vệ vẻ mặt mê hoặc, không biết ta vì sao tức giận, lại không dám tự tiện giải huyệt câm, lập tức lại sinh không nỡ.
Ta sớm đã biết tác giả không thiết lập trí lực và năng lực quan sát đủ đầy cho hắn, cần gì phải giận hắn chứ? Quên đi, ta còn trông cậy hắn giúp ta rời khỏi nơi đây, chớ vì giận chó đánh mèo nhất thời, ngược lại đắc tội người giúp đỡ này.
Ta xoay người giải huyệt cho hắn, thấy hắn sờ cổ họng mình muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ lắc lắc tay áo: “Ta nhất thời bực bội, xin ngươi chớ trách. Không cần nói chuyện khác nhiều, chúng ta vẫn là trước tiên suy tính nên làm sao rời khỏi nơi đây đi.”
Hắn cũng không hề hỏi cái gì, trên mặt hiện lên vẻ sáng tỏ, yên lặng đứng lên nhìn về phía ngoài lao một lúc, trở lại bên cạnh ta khẽ nói: “Thu cung chủ cũng không hạ lệnh giam giữ ta, nếu thân thể ngươi khá hơn chút, có thể tự mình đi ra ngoài, ta sẽ đi chuẩn bị một vài vật liệu dịch dung, thay đổi tướng mạo cho hai chúng ta. Ta thay ngươi lưu lại chỗ này… Ngươi là giáo chủ ma giáo, nhất định biết xuống núi có bí đạo gì phải không?”
Hắn còn có thể dịch dung! Một người qua đường giáp cũng biết dịch dung, ta đường đường công bốn lại có thể không hiểu! Ta hơi có chút đố kỵ, cắn môi dưới suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn còn nghĩ đến công người này giúp ta chải vuốt chân khí, không thực sự hạ được quyết tâm phế đi võ công của bọn hắn, cắt lưỡi hắn, để hắn lại nơi này làm thế thân ứng phó Thu Lam Tự.
Nếu không định phế hắn, thì phải tận dụng hắn. Ta lắc đầu cự tuyệt phương pháp dịch dung, nói quyết định của mình cho hắn: “Ma giáo này suy cho cùng vẫn là của bản tọa, những đệ tử kia cho dù sợ uy hiếp của Thu Lam Tự không dám tới cứu ta, cũng sẽ không ngăn chặn chúng ta trốn đi. Ta cũng không sợ nói với ngươi, địa lao này đi thông một chỗ địa cung, nơi ấy vốn là nơi chôn xương giáo chủ các đời ma giáo. Lúc trước tác giả viết là muốn cho tiểu thụ tới đó học bí tịch thất truyền đã lâu của ma giáo ta, lại phá cơ quan chạy khỏi ma giáo. Ngươi trước đỡ ta ra khỏi gian nhà lao này, ta dẫn ngươi tìm bí đạo xuống địa cung!”
Ảnh vệ kia ban đầu còn trong giật mình mang theo chút vui mừng, đợi nghe thấy ta nói đó là chỗ tác giả viết ra cho tiểu thụ đi, vẻ mặt lại có chút vật lộn, giống như không tình nguyện lắm.
Ta lùi đến bên tường nhìn hắn, tay dưới ống tay áo dài che giấu sờ lên vách lao, khẽ khẩy xuống mấy viên đá vụn đã lung lay. Nếu hắn thực sự vì tiểu thụ ngăn cản ta đi địa cung, vậy không biết nói thế nào cũng chỉ đành tiên hạ thủ vi cường, để hắn lại làm nơi trút giận cho Thu Lam Tự.
Hắn tự đấu tranh một lúc, thần sắc dần bình tĩnh lại, nhìn ta hỏi: “Trong địa cung có phải có cơ quan có thể đi thông bên ngoài, sau đó một khi đóng lại sẽ không thể lại mở ra hay không?”
Ta gật gật đầu, bí đạo địa cung sơn động trong quyển tiểu thuyết nào cũng là như vậy.
Hắn lại hỏi: “Chúng ta nếu đi, chủ nhân về sau sẽ không thể lại đi?”
Ta lại gật đầu, nội lực đã vận tới đầu ngón tay, hai ngón trỏ giữa tay phải gõ một viên đá phiến nhỏ gảy xuống từ trên tường, nhắm ngay huyệt thái dương hắn.
Hắn lại không hỏi nữa, mà bình tĩnh nói: “Bách Lý giáo chủ, bí tịch kia trong địa cung là vật báu trấn giáo của ma giáo các ngươi, chắc chắn ngươi muốn xem, sau khi xem còn muốn tiêu hủy, không chịu để cho chủ nhân ta đạt được.” Hai mắt hắn lật một cái, tinh quang bắn ra bốn phía, vươn tay tiếp lấy đá vụn vừa đúng bay ra từ đầu ngón tay ta, trong phút chốc đã bay tới trước mặt ta, dùng sức nắm lấy hai cổ tay ta, làm cho bàn tay ta mở ra, đá vụn nắm trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Ta cúi đầu nhìn cục đá rơi xuống, trong lòng lại là một mảnh thản nhiên, cũng không có khủng hoảng bị người bắt được. Mạnh hiếp yếu, được làm vua thua làm giặc, vốn chính là chuẩn tắc hành sự của ma giáo chúng ta. Ta đánh úp hắn là lẽ tự nhiên, võ công không thể thắng người, rơi vào trong tay hắn cũng chẳng qua là tùy ý xử trí.
Ta lạnh lùng nhìn về phía hắn, xem hắn định xử trí ta như thế nào, hai tay vẫn không nhúc nhích mặc hắn siết, cho đến khi truyền ra tiếng xương nứt nhỏ vụn cũng chưa từng nhíu mày.
Nghe tiếng lách cách xương cổ tay ta phát ra, sắc mặt ảnh vệ kia lại trở nên trắng bệch, lại tựa như bị bóp chính là tay hắn, lập tức buông tay ra, nhưng đột nhiên nhào lên, giữ hai vai ta, thần sắc biến ảo mấy lượt, cuối cùng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, giọng run rẩy thảm thiết nói:
“Bách Lý giáo chủ, ngươi vì sao phải ép ta… Mà thôi! Suy cho cùng thân thể ngươi quan trọng hơn, ta… ta đi cùng ngươi là được.”
Chú thích
(1) tức http://www.lkong.net, là một diễn đàn thảo luận, đăng truyện sáng tác được sáng lập từ năm 2000 ↑