Lời nói này vừa thốt ra đã làm mọi người chấn động. Kinh ngạc nhất là Vũ Bằng và Vũ Giai Tuệ.
Gương mặt đó.. Giống Triệu Vi như đúc! Vũ Bằng khiếp sợ, chẳng lẽ Triệu Vi còn sống? Không, năm đó cô ta đã nhảy lầu tự tử, hơn nữa nhìn cô gái này cũng trẻ. Nhìn có vẻ ngang tuổi với Giai Tuệ.
Lẽ nào là.. Vũ Bằng giật mình.
"Cô.."
"Xem ra cha đã quên mất đứa con gái này rồi." Nụ cười trên mặt cô càng sâu hơn. "Cha, năm đó cha bỏ đi, hóa ra là tìm về cho con thêm một bà mẹ kế và cô em gái này đấy à?"
"Ai là cha cô chứ! Cô đừng có hoang tưởng! Ba tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là tôi thôi!" Vũ Giai Tuệ gào lên. Làm sao cô ta có thể là con gái của ba chứ?
Mọi người xung quang bắt đầu xì xầm to nhỏ. Hóa ra trước kia ông Vũ đã có vợ. Từng ánh mắt dán chặt lên người Vũ Bằng như muốn moi ra một tin gì đó.
"Không ngờ cha của Vũ Giai Tuệ lại làm ra loại chuyện này!"
"Hình như Vũ Giai Tuệ không biết chuyện này?"
"Tất nhiên, loại chuyện như này làm sao mà để lộ ra ngoài được?"
Lúc này Vũ Bằng mới ý thức được chuyện đang xảy ra. Ông ta chối bỏ ngay lập tức. "Cô là ai? Cha mẹ cô không dạy cô không nên 'thấy người sang bắt quàng làm họ' à? Nhìn mặt mũi cô sáng sủa thế mà không ngờ cô lại làm ra sự việc này!"
"Tôi nhớ ông chưa từng dạy tôi cái này nha." Diệp nhăn mày. "Mẹ tôi mất sớm, còn nhiều thứ chưa kịp dạy cho tôi lắm. Mà nhìn cô có vẻ không tin tôi nhỉ?"
"Tất nhiên, cô chỉ nói nhăng nói cuội. Cô chẳng có chút gì giống ba tôi cả! Con giống cha không phải là lẽ thường sao? Vì thế cô nói bừa, nãy giờ cô chỉ nói dối!" Vũ Giai Tuệ tức tối. Cô ta không phải là con của tiểu tam đi phá hoại gia đình nhà người khác!
Mọi người nghe được lời này, thấy có lí, lại đẩy nghi ngờ về phía Diệp. Diệp thực sự không giống ông ta, mà giống với người mẹ đã mất của cô nên không ai tin cô cả.
Diệp nhướng mày. "Ồ? Cô không tin à?" Dứt lời, cô lấy trong túi quần ra một con dao rọc giấy.
"Cô.. cô định làm gì?" Thấy Diệp lấy con dao ra, Vũ Giai Tuệ sợ xanh cả mặt.
"Lấy mẫu cho cô đi xét nghiệm chứ sao." Vừa nói cô vừa cứa nhẹ vào đầu ngón tay cho rỉ máu, rồi thấm vào một cái khăn tay trắng: "OK, không tin thì đi xét nghiệm xem." Ngừng một lát, cô lắc đầu. "Không, không chỉ nên đi xét nghiệm thôi đâu. Nên hỏi cả cha cô lẫn mẹ cô là có chuyện gì thì sẽ rõ hơn đấy."
Mọi người thấy hành động này của cô lại càng nghi ngờ. Lẽ nào cô ấy là con gái của ông Vũ thật?
Vũ Bằng tức giận giật cái khăn tay trên tay Vũ Giai Tuệ vứt xuống đất rồi bỏ về. Vũ Giai Tuệ rối rít đuổi theo.
Diệp tỏ vẻ tiếc rẻ. Một giọt máu quý giá của cô cứ vậy mà lãng phí mất rồi. Cô cũng định bỏ về, dù gì thấy mặt hai cha con nhà kia cô cũng hết tâm trạng để ăn rồi.
"Lương Thành, giờ tôi đi một lát được không?" Diệp quay lại hỏi Lương Thành đang trong trạng thái ngơ ngác. "Yên tâm, chiều nay tôi sẽ tới quay."
Cô cứ thế bỏ đi để lại một đống nghi vấn cho mọi người.
* * *
Về nhà, Diệp cứ thế nằm ườn trên sofa.
Giờ phải làm sao cho đặc sắc nhỉ? Mà có lẽ không cần. Diệp mở Facebook, vào trang bảng tin thì trên đó đã ầm ĩ tin tức. Ha, Vũ Giai Tuệ chắc chắn đang sốc nặng khóc lóc tùm lum gì đấy ở nhà đây. Có lẽ mấy ngày này đủ để làm mấy người đó gà bay chó sủa. Hi sinh 1 giọt máu đổi lấy vài ngày không bình yên của gia đình đó, quá uổng phí. Lần sau phải nghĩ cách chu toàn hơn mới được.
Quả thật bên đó đang náo loạn vô cùng.
Vũ Giai Tuệ xông vào thư phòng của Vũ Bằng. Cô ta rơm rớm nước mắt, giọng run rẩy hỏi ông ta: "Ba thật sự.. Cô ta đúng là con gái ba sao? Ba đã có gia đình trước sao? Con và mẹ con đã phá hoại gia đình của ba sao?" Âm điệu càng lúc càng cao, nghe thật chói tai.
Vũ Bằng ngồi trên ghế, tay chống trán. "Mọi việc không như con nghĩ đâu Giai Tuệ. Ba.."
"Ba thôi đi!" Vũ Giai Tuệ hét lên, ném mạnh cái điện thoại đang kêu inh ỏi xuống sàn, điện thoại vỡ nát. "Con chỉ muốn biết, chuyện đó là thật hay giả?"
Nếu cô ta không ném vỡ cái điện thoại mà mở ra xem tin tức, không chừng cô ta có thể tự tử luôn. Tin tức về gia đình cô ta đã bùng nổ lên top 1 hot search ngày hôm nay.
Vũ Bằng im lặng thở dài. Vũ Giai Tuệ biết, chuyện đó là sự thật. Gương mặt của cô ta xám như tro tàn, ngã phịch xuống đất.
"Giai Tuệ! Con sao vậy!" Vũ Bằng hốt hoảng chạy tới. Vũ Giai Tuệ hất tay ông ta ra, chạy ra ngoài.
Bà Nhàn vừa đúng lúc đi lên phòng, thấy Vũ Giai Tuệ khóc lóc chạy ra, bà hốt hoảng: "Giai Tuệ, có chuyện gì vậy?"
Nhưng cô ta không trả lời mà một mạch chạy lên phòng. Bà Nhàn dù có ngốc tới đâu cũng nhận ra đã có chuyện. Bà bước vào thư phòng, thấy ông Vũ đã đứng bên cửa sổ, hai tay vắt ra sau.
"Vũ Bằng, đã có chuyện gì vậy?" Bà nghiêm mặt nhìn ông ta.
Vũ Bằng không nói chuyện. Nếu như bà ta biết được thì chuyện này sẽ còn ầm ĩ hơn.
Bà Nhàn không tiếp tục hỏi nữa. Bà ngồi xuống cái ghế gần đó.
"Đứa con hoang của ông còn chưa chết."
Vũ Bằng giật mình. Bà ta đã biết chuyện hôm nay sao?
"Bà biết chuyện hôm nay sao?"
"Ông đang giấu tôi chuyện gì? Có phải liên quan đến đứa con hoang kia không?" Bà Nhàn quát lên đầy phẫn nộ.
"Đúng.." Vũ Bằng ngập ngừng. "Tôi đang nghĩ cách.."
"Ông thì có cách gì? Chuyện năm đó chỉ có mình tôi làm, ông chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi! Lẽ nào ông còn thương tiếc mẹ con nhà nó? Năm đó là ai nói với tôi mình độc thân? Năm đó là ai theo đuổi tôi? Năm đó là ai không tiếc cầu xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ ông? Giờ ông định lật mặt sao? Nếu không có tôi, ông nghĩ ông sẽ leo lên cao được như hôm nay sao?" Bà Nhàn gào lên, hình ảnh người phụ nữ cao quý như chưa từng tồn tại.
"Tôi sẽ giải quyết nó." Vũ Bằng nắm chặt tay. "Giờ tôi tới công ti xử lí chút việc."
Vũ Bằng bước ra khỏi phòng. Căn nhà này, ông ta thực sự không muốn ở lại thêm chút nào nữa.