• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Lâm Vân Du kéo Diệp vào phòng hỏi cô đủ thứ chuyện. Diệp cảm thấy dở khóc dở cười với bà chị họ mới nhận này, sao mà tính tình lại trẻ con đến thế?

Nhưng bất giác, trong lòng cô trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa Lâm Vân Du thân thiện như thế cô cũng cảm thấy đỡ lúng túng hơn. Hai người có vẻ rất hợp nhau nên nói chuyện suốt cả buổi, chọc nhau cười khúc khích mãi trong phòng cho đến khi Tiêu Ngọc Phương trở về nhà.

Nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái vọng xuống từ trên lầu, Tiêu Ngọc Phương chắc chắn rằng con gái bảo bối của mình đã về nhà. Bà mở tập kết quả xét nghiệm DNA trên tay.

Bà mỉm cười, biết ngay là mình và con bé có quan hệ huyết thống mà.

Sau đó bà đến trước phòng con gái mình.

Cửa phòng mở toang hoang, hai cô gái ở bên trong thì đang cười đùa trên chiếc giường king-size rộng lớn. Tiêu Ngọc Phương cười nói với hai cô gái đang đùa giỡn ở bên trong:

"Vui quá nhỉ?"



"Ồ, chào mẹ!" Lâm Vân Du cười tít mắt đứng dậy đi đến ôm bà rồi hôn xã giao một cái theo đúng kiểu phương Tây. "Sao giờ mẹ mới về?"

"Thì xử lí xong công việc mẹ mới về chứ?" Tiêu Ngọc Phương dí dí trán Vân Du: "Con đấy nhé, một mình mình ồn ào còn chưa đủ, lại kéo thêm em họ con vào. Có mỗi hai đứa thôi mà ồn ào thế cơ à? Mà hai đứa đều là thiếu nữ hết rồi nhé, sắp lấy chồng được rồi đấy! Cứ nhí nha nhí nhố như con nít."

"Thôi mà mẹ.." Vân Du lập tức ôm cánh tay Tiêu Ngọc Phương làm nũng. "Chẳng phải mẹ vẫn thích con đó sao?"

"Ừ, thích tới nỗi phải tống con ra nước ngoài cho bớt ồn ào đấy."

"Mẹ.." Lâm Vân Du ai oán than một tiếng.

"Thôi được rồi, giờ nghiêm túc này." Tiêu Ngọc Phương quay sang nhìn Diệp, bà đưa kết quả xét nghiệm cho cô ấy: "Kết quả xét nghiệm đây. Giờ chúng ta chính thức là người thân của nhau rồi nhé."

Diệp nhận lấy kết quả xét nghiệm: "Cảm ơn bác ạ."

"Ố, xét nghiệm à? Chị xem với nào." Vân Du rướn cổ lên nhìn tờ giấy, lẩm bẩm: "Phiền thật, nhìn giống nhau đến mức này rồi còn đi xét nghiệm làm gì nhỉ?"

Diệp cười cười cho qua, nhưng cô vẫn xem kết quả.

Thật sự là có quan hệ huyết thống.. Trong lòng Diệp mừng rỡ, ánh mắt cô hơi nhuốm ý cười.



"Ai dô, mẹ, con không biết từ khi nào mẹ lại kĩ tính thế đấy nhé. Thôi đem vứt đại đi Diệp Tử, rồi hai chị em mình chơi tiếp." Lâm Vân Du cướp lấy tờ kết quả đó ném đại lên trên bàn gần đó, cô ôm vai Triệu Thanh Diệp: "Chị là chị thích em rồi đó nha!"

Ngay lập tức Vân Du nhận được một cái cốc đầu từ mẹ mình: "Con nhóc này, không định đi ăn cơm luôn hả? Tôi cho cô nhịn đói bây giờ. Đã hơn 20 tuổi đầu rồi mà cứ suốt ngày ăn chơi thế, thật là bó tay."

"Mẹ~" Lâm Vân Du ngay lập tức buông Diệp ra, cô ôm lấy cánh tay Tiêu Ngọc Phương. "Mẹ nỡ lòng nào để con gái yêu dấu nhịn đói hay sao?"

"Cái con nhóc này, lại giở trò rồi." Tiêu Ngọc Phương bật cười. "Ừ, mẹ không nỡ đấy, thì sao?"

"Con biết ngay mẹ thương con nhất mà." Lâm Vân Du hất cằm lên, rồi ba người cười phá lên.

"Thôi, giỡn thế đủ rồi, xuống ăn cơm đi." Tiêu Ngọc Phương nhìn hai cô gái. "Lát nữa chúng ta sẽ tới nhà bà ngoại."

"Vâng ạ." Hai cô đồng thanh rồi nhìn nhau cười.

* * *

Hiện tại Thanh Diệp, Vân Du và Tiêu Ngọc Phương đang tới nhà của Tiêu lão phu nhân.

Sở dĩ Tiêu Ngọc Phương không ở cùng với Tiêu lão phu nhân là vì lão phu nhân thích ở một mình, hơn nữa mỗi lần bà trông thấy Tiêu Ngọc Phương liền nhớ tới em gái song sinh của bà ấy Tiêu Như Ý, mà mỗi lần như vậy lão phu nhân lại càng đau lòng hơn.

Tiêu Ngọc Phương thương mẹ nhưng cũng không đành lòng chuyển đi hẳn mà chỉ chuyển cách căn nhà cũ một khoảng ngắn vài trăm mét để tiện đi lại và chăm sóc mẹ mình.

Lần này có lẽ lão phu nhân sẽ rất vui.

Nhà cũ của Tiêu Ngọc Phương trông như thế nào? Tất nhiên không giống căn nhà bình thường rồi, nó là Tiêu trạch - trạch viện nhà họ Tiêu đấy.

Căn nhà này được để lại từ thời ông bà cố của Vân Du và Thanh Diệp rồi, vì thế phong cách có hơi cổ kính một chút. Nghe Lâm Vân Du kể, lúc cô còn nhỏ, căn nhà này đã được sửa vài lần nên mới nhìn 'hợp thời đại' hơn một chút, nếu không vẫn giữ nguyên kiến trúc thì căn nhà này sẽ trở thành khu du lịch tham quan mất.

Ô tô dừng lại, ba người phụ nữ lần lượt xuống xe. Tiêu Ngọc Phương bấm cái chuông cửa, ngay lập tức có một cô giúp việc chạy ra mở cửa.

"Là cô chủ Phương ạ?" Cô giúp việc mở rộng cửa ra. "Mời cô vào ạ." Nói rồi cô ấy mới chú ý đến Triệu Thanh Điệp dang đứng cạnh Lâm Vân Du, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK