• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà cảm giác cậu cảm nhận lại không giống như vết chai mỏng thô ráp trên bàn tay của Thiệu Nghị Ngạo, lòng bàn tay của cậu mềm mại non mịn, không thể mang lại cho cậu cảm giác khát vọng chạm đến khoái cảm mà cậu mong muốn.

"Ưm... không cần...em....em...ưm a...muốn...ư...muốn....muốn anh...."

"Bảo bối, muốn anh cái gì? A...."

dương v*t bị hoa nhỏ nóng nảy gắt gao mút mát giữ lại, Thiệu Nghị Ngạo sướng đến mức rên thành tiếng, tay trái vỗ vỗ mông cậu, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đưa đẩy eo, tiếp tục mạnh mẽ đâm thọc ở hoa nhỏ.

"Muốn...a...muốn tay anh...sờ sờ...a ha...không cần...không cần em...ưm..."

Hoa nhỏ đã nhanh chóng thích ứng với sự tồn tại của cự long, thậm chí còn bắt đầu tự giác mà nuốt vào cự long đó, tức khắc liền đưa tới một trận đâm chọc mạnh mẽ của nam nhân từ phía sau. Trình Cảnh bị Thiệu Nghị Ngạo đỉnh tới điên cuồng, nước mắt đều chảy ra, nhưng cảm giác sung sướng nơi đằng sau đấy lại tràn đến liên tục, cậu cũng chỉ có thể thở gấp mà tiếp nhận những cú thúc của Thiệu Nghị Ngạo như dã thú đang vồ dập tới.

"Bảo bối ngoan, gọi chồng nào, ưm hừ... chồng liền sẽ giúp em, được không nào?"

Hơi thở của Thiệu Nghị Ngạo lúc này cũng đã thấm đầy tình dục, khó có thể áp chế được gợi cảm phát ra từ giọng mình. Cự long bên dưới của hắn, ngày càng cứng hơn, vồ dập cậu đến mức đầu sắp đụng tới đầu giường, cách không đến 5cm.

Mới không cần! Lời này làm sao có thể nói lên được cơ chứ...

Thấy Trình Cảnh nghe xong lời của mình liền nhấp môi, dúi đầu vào trong chăn, không rên một tiếng. Hắn không hề hỏi tiếp, chỉ là đột nhiên buông lỏng bản tay đang nắm tay của cậu, đồng thời động tác thúc đẩy đằng sau cũng dần dần thả chậm.

Cự long ở trong hoa nhỏ ướt át nóng bỏng chậm rãi cọ xát, cắm vào cũng hời hợt hơn, không sâu như lúc nãy, lại như không cẩn thận mà muốn rút ra.

"Ưm...a ha...không cần...không cần đi...a ưm...thật khó chịu...a...không cần đi ra ngoài a..."

Dục vọng của Trình Cảnh đã sớm bị cự long của Thiệu Nghị Ngạo làm cho bộc lộ hoàn toàn, lại bị hắn trêu ghẹo như vậy, khiến cậu như muốn phát điên. Hoa nhỏ mẫn cảm cảm nhận được Thiệu Nghị Ngạo muốn rời khỏi, Trình Cảnh vội vàng xoắn mông, nhanh chóng hướng về phía cự long muốn rời khỏi. Cho dù hoa nhỏ đã vội vàng gắt gao co rút lấy lòng muốn giữ lại cũng không thể làm cho quyết tâm rời khỏi hoa nhỏ của Thiệu Nghị Ngạo mất đi.

"Chồng ơi...ô ô...chồng ơi, không cần đi...ô ô"

Bị cự long tra tấn đến không thể nhẫn nại hơn nữa, Trình Cảnh không còn cách nào chỉ có thể đồng ý với điều ban nãy của hắn mà nức nở gọi tên.

Vừa nghe thấy Trình Cảnh nhue mèo con làm nũng dưới thân mình, âm thanh vì khóc nức nở vừa ủy khất gọi chính mình là "chồng", Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy tâm của hắn đã tan rã bay lên trời.

"Bảo bối ngoan, kêu thêm vài tiếng nữa nào, chồng sẽ càng thương em."

"Chồng ơi... ô ô...ưm ha...chồng... thương em...a...ưm... chồng thương thương em...đừng...đừng bắt nạt em mà..."

Thiệu Nghị Ngạo không ngờ rằng Trình Cảnh còn nói như vậy, dưới sự làm nũng của Trình Cảnh đang mềm như bông mà nói, tinh thần của hắn càng thêm phấn khởi. Một tay ôm lấy eo của cậu, một tay khác nắm lấy dương v*t của cậu, nhanh chóng di chuyển trên dưới tuốt lộng, lâu lâu còn ấn ấn vào lỗ sáo trên quy đầu của cậu.

Cự long đỏ tím giữa chân hắn, dưới tiếng rên rỉ mềm mại như thế, càng nhanh chóng hung hăng va chạm vào bên trong tràng thịt của hoa nhỏ, tùy ý mà rong ruổi lao nhanh, như vồ dập của sói đói không để con mồi trốn thoát.

Liên tục ở bên trong hoa nhỏ mềm mại đó mạnh mẽ thọc vào rút ra cả trăm lần, Thiệu Nghị Ngạo liền thỏa mãn rên ra tiếng nhanh chóng bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào trong hoa nóng ướt át đang gắt gao gặm mút cự long của hắn.

Mà Trình Cảnh đang trên giường rên rỉ không ngừng vì những cú thúc của hắn, ngay khi luồng tinh dịch nóng bóng của hắn bắn vào tràng thịt bên trong hoa nhỏ, cả dương v*t phía trường và bướm nhỏ cùng hoa nhỏ cả ba nơi đều đạt tới cao trào.

d*m thủy từ bướm nhỏ nhanh chóng phun ra, cùng với tinh dịch từ dương v*t kèm theo cả dịch ruột của hoa nhỏ ba nơi đều đồng thời phun ra. d*m thủy văng ra khắp nơi, Trình Cảnh lúc này đã xụi lơ cả người, khoái cảm còn sót lại khiến cậu run rẩy không ngừng được, ba nơi đều co rút không ngừng, chỉ có thể thả trôi thân thể cho khoái cảm đang lan ra trong người chiếm giữ.

= = = = = = = =

Đang chìm đắm trong giấc ngủ, Trình Cảnh cảm thấy mũi mình như có gì chạm vào, càng lúc càng khó có thể hô hấp. Liền giãy dụa muốn thoát ra, nhưng vẫn không được. Không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ, Trình Cảnh đành phải tức giận mở mắt.

A? Trời vẫn còn tối, không phải vẫn còn sớm sao?

Sau khi một cái hôn sâu kết thúc, cánh tay của Thiệu Nghị Ngạo đang chống bên đỉnh đầu Trình Cảnh, khoảng cách giữa hai người cực kì gần. Thiệu Nghị Ngạo híp mắt, hai tròng mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm khóe môn của Trình Cảnh còn sót lại nước bọt khi nãy mới hôn xong trên môi còn đang sưng đỏ, khuôn mặt cương nghị của hắn hiện rõ cảm giác vừa lòng.

Bị Trình Cảnh trợn mắt bắt gặp hắn đang hôn lén cậu, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, như một bé ngoan ngoãn đáng yêu.

"Anh muốn làm gì nha? Em muốn đi ngủ... thật mệt mỏi..."

Trình Cảnh cố gắng mở to đôi mắt đang mê mang của mình, vừa ngáp vừa lẩm bẩm. Toàn thân cậu lúc này đều đau nhức, cả người mềm nhũn không tưởng tượng được, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, thế mà hắn còn muốn làm gì cậu nha? Thật đáng ghét mà!

"Bảo bối ngoan, hiện tại chỉ mới 7 giờ tối, em ăn cơm một chút rồi ngủ tiếp."

m thanh khàn khàn do tình dục vẫn chưa biến mất lại ôn nhu sủng nịch dỗ dành bé ngoan của hắn.

"Không cần, em buồn ngủ quá, cũng quá mệt mỏi, buồn ngủ, thật không muốn ăn cơm mà."

Cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên tai mình thật thoải mái, Trình Cảnh một lần nữa nhắm mắt lại, mềm mại lẩm bẩm.

"Cũng tốt, thế ngủ dậy bảo bối phải ăn nhé. Chồng phải đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày chồng không ở nhà, bảo bổi phải nghe lời ha?"

Nụ hôn nóng bỏng của hắn lại lần nữa rơi xuống, từ gương mặt mềm mại của cậu, đến hai đầu v* của cậu, nhẹ nhàng mà ngậm lấy bé đáng yêu đó chậm rãi liếm láp.

"Ưm, tốt...a...ưm... đừng cắn nơi đó...thật kỳ quái... ngứa mà..."

Trình Cảnh hai mắt vẫn không thể mở lên cố gắng trốn tránh hắn, âm thanh mềm mại như làm nũng một lần nữa khiêu khích dục vọng sâu bên trong tâm Thiệu Nghị Ngạo đang dần gợn sóng.

"Bảo bối, chồng muốn đi công tác, em không muốn nói gì sao? Hả?"

Thiệu Nghị Ngạo tiếp tục cắn vào đầu v* của cậu, dùng hàm răng của mình không nặng không nhẹ tiếp tục dây dưa cắn mút.

"A...đau...anh lại cắn em..."

Thân thể vừa trải qua một cuộc làm tình nóng bỏng so với bình thường càng mẫn cảm hơn. Thiệu Nghị Ngạo cắn một cái tuy rằng không mạnh nhưng Trình Cảnh đều có thể cảm nhận được hết sự sung sướng đang lan tỏa.

Vì bị cắn Trình Cảnh lúc này hai mắt liền được che phủ bởi một tầng hơi nước. Đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của Thiệu Nghị Ngạo đối diện liền nhớ lại thời gian vận động khi nãy, khiến cậu đỏ mặt lên, quẫn bách huưướng về một phía, khẽ cắn môi đỏ đang sưng, nhỏ giọng nói:

"Kia..kia chúc anh thuận buồm xuôi gió đi..."

"Bảo bối, em nên gọi anh là gì? A? Lại quên sao?"

Thiệu Nghị Ngạo dùng nửa người trên trần trụi cường tráng của mình một lần nữa áp xuống, hướng tới khuôn mặt hồng hồng đã bị che lại của cậu.

Hơi thở của nam nhân cùng lúc càng tới gần kèm nặng nề hơn, Trình Cảnh sợ Thiệu Nghị Ngạo thật sự muốn làm một lần nữa, đành phải đỏ mặt chậm rãi nói:

"Chồng...chồng thuận buồm xuôi gió...ưm...muốn chồng về nhà sớm một chút..."

"Ha ha, ngoan. chồng sẽ nghe lời vợ, về nhà sớm một chút."

Sớm về nhà một chút....sớm về nhà một chút... ha ha.... Nghe được lời này từ "vợ bé nhỏ" của mình, thì ra là cảm giác như thế này....

Mãi cho đến khi ngồi trên phi cơ, Thiệu Nghị Ngạo vẫn giữ môi mỉm cười, Trong đầu không thể quên lúc vợ hắn đỏ mặt, mềm mại nói với hắn " muốn chồng về nhà sớm một chút".

= = = = = = = =

Thiệu Nghị Ngạo đi rồi, Trình Cảnh ngủ một giấc tới sáng hôm sau mới tỉnh. Mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, Trình Cảnh liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đang reo lên âm thanh quen thuộc.

Thật ồn ào! Cậu ngáp một cái, xoa xoa mắt, không để ý mà đi tới sô pha, tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được thứ đang phát ra âm thanh khiến người ta bực bội.

"Alo, là Tiểu Cảnh sao? Cậu hiện tại đang ở đâu thế, sao bây giờ mới nghe điện thoại của tớ?"

"Ừm...tớ...tớ hôm qua về nhà ngủ... tìm tớ có việc gì sao?"

Việc kết hôn của cậu, cậu chỉ nói cho người bạn tri kỷ này nghe mà thôi, Trình Cảnh liền trả lời thật, không hề che giấu điều gì.

"Cậu cũng không biết xấu hổ mà hỏi vậy! Buổi chiều hôm qua có khóa học quan trọng như vậy mà cậu lại trốn học!! Tốt hơn nữa là lần đầu cậu trốn học lại bị thầy giáp phát hiện. Buổi sáng hôm nay có bài chuyên ngành, nếu cậu lại không đi học, chủ nhiệm lớp liền nổi bão cho mà coi!"

"A? Tớ, tớ hiện tại liền tới trường ngay... Nếu chủ nhiệm hỏi, bằng bất cứ giá nào, cậu cũng phải kéo chân giúp tớ." Trình Cảnh lúc này mới nhớ tới, bởi vì chiều hôm qua hắn khiến cậu quá mệt mỏi liền quên mất tiết học quan trọng này.

"Vậy cậu nhanh lên nha, tớ không thể kéo chân được lâu đâu."

"Tốt tốt tốt."

Cúp điện thoại, Trình Cảnh cảm thấy cơ thể có chút lạnh. Cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân cậu thế mà không mặc gì cả nha!

Nhìn những vết tím tím xanh xanh trên người mình, khóe miệng Trình Cảnh liền kéo lên, trong lòng hung hăng mắn Thiệu Nghị Ngạo vài câu người xấu, lưu manh, háo sắc!! Mắng mắng mắng không biết như thế nà, hôm qua chính cậu nằm dưới thân hắn bị hắn không kiêng kị mà làm đến không chịu nổi liền bắt đầu hiện rõ ràng ra trong đầu...

Chán ghét... Lưu manh... tưởng tượng đến những việc đó, Trình Cảnh càng lúc càng xấu hổ cùng giận dữ không thôi. Đồng thời, cậu liền bắt đầu hoài nghi, việc mà cậu cầu xin hắn mạnh mẽ làm mình thực sự chính là cậu sao?

Thật là... Thật là.... rất mất mặt nha...

Trình Cảnh xoa xoa eo đang nhức mỏi của chính mình, dùng tư thế quái dị mà đi vào phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK