Bởi vì trở về quá nhanh chóng, thời gian cũng gấp gáp nên không nói với quản gia. Thế là vợ hắn cũng không biết là hiển nhiên.
Đến lúc nhìn thấy người nọ đang mệt mỏi đứng trước mặt mình, quả táo đang ăn đến một nửa trên tay cậu vì sợ hãi mà rớt xuống đất.
Không phải, không phải nói còn phải hai, ba ngày nữa sao? Bị đôi mắt nhìn chằm chằm của Thiệu Nghị Ngạo nhìn không rời, Trình Cảnh cảm thấy có chút ngượng ngùng đành phải cúi đầu suy nghĩ.
Khi Trình Cảnh không biết nói gì, Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên ngồi trước mặt cậu, nhặt quả táo bị rơi xuống đất. Trình Cảnh nhìn thấy hắn liếc nhìn cậu, tưởng rằng hắn sẽ đưa quả táo cho mình, ai ngờ hắn lại để lên bàn trà. Lúc sau, lại tiếp tục nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
"Như thế nào đây, chồng em đi công tác về nhà, vợ không có gì để bày tỏ sao?"
Nghe thấy ngữ khí của hắn thế mà cậu lại thấy hắn đang rất vui vẻ.
Người này, người này thật đúng là không biết ngượng mà! Bên cạnh còn đầy người đang nhìn đây! Cái gì mà chồng rồi vợ chứ, chỉ biết khi dễ cậu!
Trình Cảnh cắn môi mình ở trong lòng nói thầm, không nghĩ tới Thiệu Nghị Ngạo lúc này thế mà đột nhiên vươn tay phải ra vuốt ve khuôn mặt đang ngại ngùng của cậu.
"A!"
Trình Cảnh sợ hãi kêu lên, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt đen đang mang theo ý đùa giỡn của hắn.
Cho đến khi nghe thấy âm thanh cười trộm của những người giúp việc, Trình Cảnh lúc này mới biết mình bị hắn chọc ghẹo thành công. Như thế nào cơ chứ, người này, chỉ khiến cậu mất mặt chết đi được!
Trình Cảnh xấu hổ với ngượng tới cực điểm, đôi mắt to tròn hung hăng trừng hắn thế mà không khiến hắn sợ mà còn thấy đang yêu hơn. Hai má đỏ ửng đứng dậy chạy lên lầu.
Cậu vội vã chạy lên lầu lại làm cho những người giúp việc cười trộm một trận.
Ha ha, thiếu phu nhân nhà họ thật đáng yêu! Thiếu gia đúng là may mắn mà!
= = = = = = = =
Trình Cảnh nhanh chóng vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Hiện tại cậu không muốn nhìn thấy gương mặt của hắn, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Chờ đến khi cả người thoải mái trở lại, Trình Cảnh mới nghĩ vì cái gì mà cậu lại sợ hắn đến thế? Thật là, Trình Cảnh ơi là Trình Cảnh, vì sao lúc nào mày cũng sợ hắn đến thế?!
Vì muốn bình ổn lại tâm trí mình, Trình Cảnh cầm lấy quyển sách " Phong cảnh nước ngoài" trên đầu giường, dựng gối đầu dựa vào đọc sách. Chỉ là nội dung bên trong sách cậu không biết là gì
"Anh, anh làm sao mà vào được đây?"
Nhìn quyển sách trên tay bị người khác lấy đi, Trình Cảnh mới từ trạng thái ngốc nghếch tỉnh lại. Siết chặt hai tay, nhìn thấy đôi mắt đen như mực lại sắc bén của hắn, Trình Cảnh không đủ tự tin mà hỏi ra.
"Nơi này chính là phòng ngủ của anh, việc anh vào đây, không phải là điều hiển nhiên sao?"
"A, đúng là vậy, em nói là, anh, em muốn nói là anh còn chưa ăn cơm chiều đi, anh, anh chắc là rất đói bụng rồi, nên là, anh nhanh chóng đi xuống ăn cơm đi!"
Dưới cái nhìn chăm chú nhưng không thấy ý gì khác, Trình Cảnh nắm chặt khăn trải giường lắp bắp nói, cuối cùng cũng nói xong một câu hoàn chỉnh.
"Ha ha, nhờ có bảo bối nhắc anh, quả thật chồng em rất đói bụng rồi."
Thiệu Nghị Ngạo một lần nữa phá vỡ bản chất của bản thân, cong khóe môi cười lần hai trong tối nay. Hắn thật sự rất là đói bụng, cực kì đói bụng, cho nên hiện tại hắn phải ăn sạch bữa tiệc lớn mà hắn để giành đây!
Một bên cầm quyển sách ném về phía đầu giường, một bên cúi người về phía trước, Thiệu Nghị Ngạo vươn hai tay chống hai bên của Trình Cảnh. Thân thể nhỏ nhắn của cậu cứ như thế lập tức bị thân hình cao lớn của Thiệu Nghị Ngạo giam cầm bên trong.
"Anh, anh không phải đói bụng sao? Nhanh đi ăn cơm đi kìa!"
Không phải là do Trình Cảnh đột nhiên trở nên nhạy bén mà là xung quanh cậu, hơi thở nguy hiểm của hắn quá mức mãnh liệt đang vây quanh. Nhìn biểu hiện của hắn, sẽ không phải là, chắc sẽ không như cậu nghĩ đâu ha?
"Hóa ra bảo bối cùng anh giống nhau, đều đã gấp đến mức không chờ được rồi nha! Vậy anh đều phải nghe theo vợ mình rồi, lập tức ăn ngay!"
"A...ưm ưm...a...ha...anh anh, em, em là nói anh đi ăn cơm, a...ưm...anh anh..."
"Anh không phải đang ăn vợ mình đã vì mình chuẩn bị đồ ăn sao?"
"Anh...a...ưm...ưm a...ha...anh...anh...lưu manh...khốn nạn...a...ha..."
"Bảo bối, em thật biết câu dẫn người! Ngoan, chuyên tâm nào, tiếp tục đốt lửa nào."
"Anh...Thiệu Nghị Ngạo...anh...anh khốn nạn! Ưm...ưm a..."
Bức màn nhẹ nhàng buông, bóng đêm bao phủ, tình dục khi cùng người bạn yêu trải qua đều là bất tận, bên trong phòng ngủ, âm thanh lan tỏa mọi nơi...
= = = = = = = =
Buổi tối ngày hôm đó, Trình Cảnh thế mà bị hắn lăn qua lộn lại làm tới năm, sáu lần. Từ 8 giờ rưỡi tối đến 2 giờ rưỡi rạng sáng hôm sau, hai người mới ở trong phòng tắm làm xong lần cuối cùng. Trên thực tế phải nói là chỉ có một mình Thiệu Nghị Ngạo hưởng thụ vì Trình Cảnh sớm đã bị hắn làm đến mức ngất đi rồi.
Nhưng mà, từ lần Trình Cảnh bị hắn làm quá mức tàn nhẫn, Thiệu Nghị Ngạo liền đau khổ mà phát hiện thế mà vợ bé nhỏ của hắn những thời gian gần đây bắt đầu trốn hắn.
VỢ HẮN TRỐN HẮN!!!!
Từ ngày đó, Trình Cảnh mang vẻ mặt đau khổ, cả người đau nhức ở trong lòng ngực của hắn tỉnh lại, hết hôm nay, đã 3 tuần cậu không về dù có ngày nghỉ
Qua 3 tuần cậu không về, phần lớn đầu ngốc nghếch ở trong trường. Đương nhiên đôi lúc không chịu được Tề Tranh "khẩn cầu",cũng đi về nhà Tề Tranh ở một hai ngày.
Vào ngày nghỉ của tuần thứ nhất, Trình Cảnh không về nhà hai ngày, tới ngày thứ ba Thiệu Nghị Ngạo liền gọi điện thoại cho cậu. Nhưng mà Trình Cảnh lại ấp úng nói mình hiện tại rất bận, trường học quá nhiều việc phải làm, hiện tại không về nhà được.
Ai mà ngờ, hắn thế mà sau khi nghe cậu nói xong cũng không có ý kiến gì, còn dặn dò cậu chăm chỉ học tập nhưng đừng quá cố sức. Còn chưa đợi cậu cảm ơn, bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Âm thanh kết thúc cuộc gọi khiến cho Trình Cảnh ngơ ngác. Người này, quả thật không thể hiểu được mà!
Không thể không nói, thái độ thờ ơ của Thiệu Nghị Ngạo làm cho Trình Cảnh thất vọng một chút! Thiệu Nghị Ngạo, anh thật khiến người khác chán ghét hết sức, chẳng lẽ em nói không về, anh liền không thể khuyên bảo một chút sao?
Aaaa!!! Trình Cảnh đối với bản thân mình quả thật không còn gì để nói, cậu đang suy nghĩ lung tung gì thế này....
Trải qua 3 tuần không về nhà, Thiệu Nghị Ngạo cũng chỉ gọi cho cậu vào tuần đầu tiên mà thôi. Thế là, trong 2 tuần tiếp theo, hai người đều không liên lạc gì với nhau. Bởi vì, Trình Cảnh tuyệt đối sẽ không chủ động gọi điện thoại cho tên lưu manh ấy. Cho dù cậu đã mở sẵn ra nhưng đều đóng điện thoại lại.
= = = = = = = =
"Cuối tuần, về nhà trước, sau đó anh đưa em về nhà mẹ đẻ."
Cuối tuần này, không có môn học bắt buộc, Trình Cảnh cùng với Tề Tranh mừng rõ. Hai người sớm đã lên kế hoạch ra ngoài chơi hai ngày nghỉ từ tuần trước, nhưng không ngờ được, kế hoạch liền bị đổ vỡ.
Thiệu Nghị Ngạo chỉ gửi cậu một tin nhắn liền đã hủy bỏ toàn bộ kế hoạch đi chơi của hai người.
Khi Trình Cảnh nhìn thấy tin nhắn của hắn, gương mặt không tránh khỏi liền đỏ lên. Đương nhiên lúc đ cũng không tránh khỏi bị Tề Tranh chọc ghẹo.
Hừ, về nhà mẹ đẻ? Em xem anh mới là con dâu mới tới cửa mới đúng!
Chẳng qua, Thiệu Nghị Ngạo không phải tổng giám đốc sao? Tại sao lại giống như sinh viên bọn họ mà nhắn tin thế này?
Chắc hẳn không phải vì không có tiền điện thoại đi! Kia... làm sao có thể là nguyên nhân được cơ chứ!!!!
Chẳng lẻ, chẳng lẽ hắn không muốn cùng mình nói chuyện sao?
Ách, nói không chừng chính là vì việc này rồi...
Thiệu Nghị Ngạo, anh, anh anh anh, anh khốn nạn! Không muốn cùng em nói chuyện đúng không, hừ, Trình Cảnh em đây cũng không hiếm lạ cùng anh nói chuyện đâu!