Thiệu Nghị Ngạo dùng một tay chống cơ thể, một tay khác vẫn ở bên trong cậu. Nhìn người yêu đang trần trụi nằm trên tấm chăn mỏng hỗn độn đó vì tức giận mà vặn vẹo, Thiệu Nghị Ngạo thế nhưng lại vươn đầu lưỡi liếm khóe môi mình, ánh mắt sắc bén lúc này như thể phát ra ánh sáng, nhìn không khác gì một con dã lang đang cực kỳ đói khát. Kỳ thật thì bản thân hắn cũng không quá đói khát đâu, chỉ vì vợ bé nhỏ của hắn quả thực cực kì mê người mà thôi.
Ánh sáng trên tường dần mờ nhạt, khiến cho làn da sữa bò của Trình Cảnh dần trở nên quyến rũ hơn nữa. Thiệu Nghị Ngạo nhìn vài lần, chỉ cảm thấy bản thân mình càng khó chịu hơn, miệng lưỡi khô nóng.
Cúc huyệt của Trình Cảnh lúc này rất chiều chuộng mà cắn nuốt ngón tay của hắn, hơn nữa vách ruột bên trong tốc độ co rút càng lúc càng nhanh hơn, để lại một cảm giác khó nói nhưng lại thoải mái cực kỳ.
Nơi đó tuy rằng hắn không thể nhìn thấy nhưng Thiệu Nghị Ngạo vẫn cảm giác được tất cả. Ha ha, xem ra bé cưng của hắn cũng thật sự bắt đầu động tình rồi!
Lông mi của cậu run rẩy từng đợt, cảm giác được phía sau mình gắt gao xoắn chặt giữ lấy ngón tay của hắn, sau đó lại cảm thấy có chút không thích hợp. Tại sau ngón tay đó lại có xu thế rời đi thế này?
Người này sao có thể như vậy cơ chứ! Đã trêu đùa cậu thành ra như vậy rồi, thế mà hiện tại lại muốn dừng tay bỏ mặc sao?! Đồ trứng thối!
= = = = = = = =
Cảm giác được ngón tay đang dần rút ra một chút từ phía sau của cậu, đồng thời mị thịt bên trong hút giữ quá chặt nên có một ít thịt huyệt hồng nộn cũng bị lôi kéo ra ngoài một chút thật ra chỉ muốn giữ lại mà thối, điều này khiến cho Trình Cảnh rên rỉ không ngừng. Mắt thấy ngón tay Thiệu Nghị Ngạo thế mà sắp rút ra ngoài toàn bộ, Trình Cảnh lập tức bắt lấy thời cơ, làm hành động mà cậu cả đời này không hề nghĩ tới sẽ làm nó.
Trình Cảnh nhấp môi, khóe mắt phiếm hồng, cái trán trơn bóng lúc này đang đầy mồ hôi mỏng. Sau đó như hạ quyết tâm thật lớn, cậu nhanh chóng vươn hai tay ôm lấy cổ của Thiệu Nghị Ngạo, phía dưới như không cam lòng mà nâng hông lên, như đang kháng nghị lại với hắn.
Nhưng mà với Trình Cảnh rốt cuộc da mặt cũng rất mỏng, chỉ làm động tác này thôi mà cả mặt cậu đã nóng đến có thể chiên trứng cá rồi. Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh thật sự không biết làm sao, chỉ đành cúi đầu, vùi vào bả vai của hắn. Nhưng da thịt tại chiếc cổ trắng gần đó dần đỏ lên cũng không thể tránh khỏi.
Thiệu Nghị Ngạo không chỉ có bất ngờ mà còn rất vui mừng.
Biểu hiện của bé cưng nhà mình vào tối nay thật sự làm cho hắn kinh hỉ liên tục!
Bởi vì Trình Cảnh đứng dậy, khiến chăn mỏng trên người từ trên bờ vai rớt xuống bên hông, đường cong của xương bả vai xinh đẹp lại duyên dáng thế cũng phơi bày ra trước mắt.
Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng bỏ đi chiếc chăn mỏng nằm giữa hai người, thế là thân thể trắng trẻo mềm mại của vợ hắn, thân thể trần trụi hoàn toàn đang ửng đỏ không hề có sự ngăn cách gì mà áp sát vào chính mình.
Hai đùi của Trình Cảnh không còn sức lực chỉ có thể tựa vào sườn eo của hắn, Thiệu Nghị Ngạo dùng hai bên dưới hơi nâng cánh mông của bé cưng nhà mình lên, một tay khác quyết đoán ôm lấy vòng eo của Trình Cảnh, dùng lực một chút, bên dưới của cả hai đều chạm đến nhau cả rồi.
dương v*t bên dưới của hắn lúc này đã sớm khiến cho đũng quần căng đến không thể căng hơn nữa. Nếu không phải chất lượng quần rất tốt, phỏng chừng sợ lúc này đã phá động dương ra. Vải dệt nên chất lượng rất tốt cũng khiến cho dương v*t đã cương cứng gây đau đớn, Thiệu Nghị Ngạo gấp đến độ quần cũng không kịp cởi, bàn tay liền ấn mông Trình Cảnh, đem bướm nhỏ ép sát vào chỗ này của hắn.
"Thiệu...Thiệu Nghị Ngạo...em...em...ô ô...em...ô ô...hức...ô ô...a...ưm...em...ô ô...Thiệu Nghị Ngạo...Thiệu Nghị Ngạo..."
Trình Cảnh chôn mặt vào chỗ bả vai cơ bắp rắn chắc của hắn, khóc đến nghẹn ngào. Kỳ thật lúc này cậu cũng không biết bản thân mình muốn nói cái gì cả, chỉ ngay lúc này, cậu chỉ đơn thuần muốn gọi tên hắn mà thôi, cảm giác chỉ cần kêu tên này, cậu mới có thể càng yên tâm, càng an tâm hơn.
"Bé cưng, bảo bối, anh ở đây...Đừng khóc, chồng em ở đây, chồng ở chỗ này...bé cưng...bé cưng..."
Âm thanh khóc nghẹn nghèo của Trình Cảnh như bé mèo nhỏ, khiến cho Thiệu Nghị Ngạo đau lòng không thôi. Bàn tay rắn chắc phía sau vỗ về lưng của cậu, khiến cho cậu thoải mái hơn. Thiệu Nghị Ngạo một bên bất động thanh sắc đem cơ thể Trình Cảnh ôm càng chặt hơn, một bên ghé vào sườn mặt của cậu dùng tiếng nói sau lòng người nói lời âu yến thật sự phát ra từ sâu bên trong.