Hắn cứ nghĩ đứa nhỏ này nhát gan, sẽ không chủ động mở miệng bắt chuyện với mình
Nhưng một hồi hắn lại nghe cậu lí nhí nói: "Cảm ơn chú."
Hắn không hiểu lắm lời cảm tạ này, nhưng thứ đầu tiên hắn để ý lại là...
"Không cần gọi tôi là chú."
Họ không có quan hệ huyết thống, hắn cũng không già như thế.
Ba mươi, không già.
Thiếu niên mười bảy tuổi bị hắn sửa miệng ban đầu thì giật mình, sau đó không khỏi e ngại nhìn hắn.
Tạ Nghiêu bị đôi mắt tròn vo kia nhìn, không khỏi mím môi: "Gọi anh."
"Phụt! Khụ khụ khụ..."
Kết quả đáp lại hắn đầu tiền lại là một loạt tiếng ho khan điên cuồng của Lưu Tranh. Bên trong nồng đậm hương vị khiến lông mày hắn nhăn tít cả lên.
Có gì đáng để giật mình lắm à! Tạ đại gia bực bội nghĩ.
Ngược lại là Hứa Dương cảm thấy khó hiểu nhìn họ. Nhưng lúc cậu nhìn thấy cái cằm khẽ bạnh ra của người đàn ông đang thẹn quá hóa giận, tự nhiên cậu thấy tim mình đập mạnh dữ dội. Mặc dù mặt ngoài cậu vẫn lắc đầu nghiêm túc bác bỏ: "Về vai về vế không thể gọi như vậy."
"Phốc! Ha ha ha!!"
Lưu Tranh trực tiếp ngoắc miệng ra cười như điên. Tạ Nghiêu ông cũng có ngày hôm nay, há há há!!!
Mặt Tạ đại gia thiếu điều chảy ra nước.
Thế mà Hứa Dương khó hiểu lại không có sợ hắn.
Trong lòng cậu bất giác nãy sinh một suy nghĩ, rồi chẳng cần tưới nước nó vẫn thi nhau đâm chồi.
Nhưng trước khi cậu kịp mở miệng thì đã nghe Tạ Nghiêu hỏi: "Tại sao cảm ơn?"
Cậu bất giác ngốc ra một chút.
Dáng vẻ kia thật sự rất chọc người ngứa tay ngứa chân.
Tạ Nghiêu không hiểu vì sao lại hết lần này tới lần khác động suy nghĩ không nên có với cậu nhưng ngoài mặt lại chẳng thể hiện ra chút nào mà dùng đôi mắt đầy áp lực kia nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Một hồi mới nghe cậu nói: "Lúc nãy..."
"Lúc nãy là tôi chắn đường cậu."
Hứa Dương vừa hiểu ra còn chưa nói xong đã bị cắt ngang thì khẽ giật mình một chút. Lòng lại vô thức nói giọng điệu của người này cũng lạnh lùng quá rồi. Vậy mà cậu lại không có sợ hắn.
Tạ Nghiêu không biết lá gan của thiếu niên trước mặt rất mập, hắn bị ánh mắt giống như oán trách của thiếu niên chọc ghẹo, bên tai lại nghe cậu nói: "Cảm ơn chú lần trước trong ngỏ hẻm."
Kết quả tới phiên Tạ Nghiêu giật mình.
Hứa Dương không có tránh né ánh mắt của hắn, dáng vẻ quật cường lại khiến Tạ Nghiêu cảm thấy quen thuộc mà nhanh chóng hiểu ra.
"Là cậu à?"
Mặc dù là hỏi nhưng hắn đã chắc chắn rồi.
Chỉ là hắn chẳng có cơ hội nói gì thêm đã bị thiếu niên tự nhiên áp lại, khẽ khàng nắm lấy đai lưng quần hắn vừa giương đôi mắt to tròn đáng thương van nài: "Chú nhận em đi."
"..."
Một lời kinh người, cả đám giật mình.
Tạ Nghiêu sững ra tại chỗ. Ánh mắt lại không hỏi lãnh liệt nhìn thiếu niên.
Lưu Tranh thiếu điều viết hai chữ hứng thú lên mắt, đang định bàn giao chuyện mua mèo với Lục Phỉ đều dừng lại, hí hửng ngóng sang đây.
Còn Hứa Dương bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Nghiêu nhìn, đáy lòng có run lên, nhưng vẫn quật cường nói: "Là em muốn theo chú, không cần chú bồi thường cái gì cho ông ta."
"Chú có thể xem em như người giúp việc, dọn dẹp nấu cơm cho chú cũng được."
"Tại sao?"
Tạ Nghiêu vô cảm nhìn thiếu niên dáng vẻ giật mình vì bị hắn hỏi, lạnh nhạt nói: "Tôi không thiếu người nấu cơm."
"Quan trọng là tôi không muốn dính líu đến Tạ Thạch."
"Cậu rất rắc rối."
"Cha dương cậu bán cậu cho Điền Hải, ông trùm khét tiếng ở Hải thành. Hiện tại lão đang ráo riết tìm cậu khắp nơi. Tuy rằng tôi không sợ lão, nhưng mà sao tôi phải làm thế?"
Hứa Dương bị nói đến sững sờ. Lại bởi vì bị từ chối lạnh lùng như vậy mà hốc mắt không khỏi đỏ lên, nôm càng thêm đáng thương.
Chỉ có Lưu Tranh rất giật mình vì cái tên Điền Hải trong miệng Tạ Nghiêu. Nhưng sau đó hắn lại có hứng thú với việc làm sao Tạ Nghiêu biết chuyện này hơn. Bình thường thấy đối phương im im không nói gì, thế mà cái gì cũng biết, nói không quan tâm đến Hứa Dương chỉ có thằng ngu mới tin. Nhưng lúc hắn định mở miệng đâm chọc lại bị ánh mắt của Tạ đại gia trừng về, bất đắc dĩ phải ngậm miệng, ai oán đi kéo Lục Phỉ bàn giao chuyện mua mèo. Bụng hắn nói đợi lúc về hắn nhất định phải ghẹo một trận cho thỏa thích.
Thời điểm đó Hứa Dương bị đả kích một trận cuối cùng đã lấy lại được lời nói mà cắn môi, giọng điệu lại vô cùng đáng thương: "Chú không thể xem em như con chó con mèo lụm về nuôi sao..."
"..."
Tạ Nghiêu quả thật không lường được sẽ nghe thấy lời này. Hắn mém thì bật thốt ra một câu "chó mèo sao rắc rối bằng cậu".
Nhưng khó nói lời này không khó hiểu mà đánh trúng điểm nào đó trong lòng Tạ Nghiêu khiến đáy mắt hắn không khỏi trầm xuống. Rồi hắn lại không nói lời nào mà chỉ chăm chăm nhìn đỉnh đầu của thiếu niên trước mặt.